Chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước chân qua cửa đã gặp phải cú sốc này khiến Đào Nương có chút trở tay không kịp. Bà cố trấn định nhưng những tiếng ì xèo, chỉ trỏ, những cái nhìn đầy mỉa mai của đám nhà giàu trong giới thượng lưu này đã thành công đánh gẫy toàn bộ lí trí của bà.
Chuyện gì đây?
Vì sao lại nói tôi như vậy?
Đào Nương có chút sợ hãi, hai tay đều run. Và sự run rẩy này càng mạnh mẽ khi bà nhìn thấy những tấm ảnh trên tay một người gần đó. Đây.. Đây chẳng phải hình của bà hay sao? Khi bà ở TL làm việc ấy..
Còn nữa, ti vi nhà bà đang chiếu lại cảnh gì thế kia? Phòng bệnh quen thuộc, người bệnh quen thuộc, hành động lén lút tiêm thuốc quen thuộc..

Thế này là thế nào?
Mọi lần bà đều rất bí mật, không có ai đến gần cũng không có ai ở cạnh mới ra tay cơ mà? Lí gì lại bị quay lại?
Ô không.. Nhìn khung hình kiểu kia chỉ có thể là camera! Nhưng rõ ràng phòng bệnh ấy không có camera và máy nghe lén. Chính tay bà đã kiểm tra rất kĩ lưỡng, cũng đã nhờ người ta kiểm tra rồi.

"Khốn kiếp!" Bố Trịnh đứng ngay cạnh đó xiết tay nhào đến không hề nề hà tát cho Đào Nương một cú trời giáng "Đã định cho mày một cơ hội mày còn không biết hối cải? Giết bố tao, xem tao cho mày mọt gông thế nào?"

"Không.." Đào Nương bị tát đến choáng váng, bà lui lại hai bước, cố đứng vững lại. Phía sau Đào Nương khi nãy vốn có rất nhiều người nhưng nay ai nấy đều tản đi hết, một chỗ để bà tựa vào cũng không hề có.
Đưa mắt nhìn sang Văn Hóa, cậu con trai yêu quý của bà vẫn chôn chân tại chỗ không hề nhúc nhích. Đôi mắt hoa đào bình thường linh động, xinh đẹp nay trở nên thất thần vô hồn vô cùng, dường như không thể tin nổi vào sự thật đang diễn ra trước mắt mình vậy.

Mẹ nó là kẻ giết người..
Đào Nương cười khẩy, phải rồi, không ngạc nhiên mới là lạ đấy!
"Không phải tôi!"

"Video quay lại rõ rành rành còn dám chối cãi?" Bố Trịnh rất ít khi giận dữ, từ khi bà quen ông đến nay đã mấy chục năm nhưng có lẽ đây chính là lần đầu tiên ông kích động thế này.
Vợ mình - không, phải nói là người vợ bị ruồng bỏ của mình mới đúng, lại chính là kẻ đã ra tay sát hại bố ruột của mình.. Ông ấy tức giận cũng là lẽ bình thường mà thôi, đúng không?
"Nuôi ong tay áo! Đào Nương, tao không ngờ con người mày lại đáng tởm như vậy, có thể vì tiền mà ra tay giết người!"

"Anh.. Anh bình tĩnh đi!" Chuyện xấu trong nhà bị khơi ra dĩ nhiên phải có người đứng lại ngăn cản. Và.. ngạc nhiên chưa, người ngăn cản mâu thuẫn giữa hai vợ chồng bố Trịnh lại là một cô gái lạ mặt trẻ đẹp vô cùng!
Ai nấy đều trố mắt nhìn nhận, tự hỏi lòng xem đây là ai mà lại có thể thân thiết gọi bố Trịnh một tiếng anh như thế, còn níu tay ông ta ngọt ngào kiểu kia.. Đừng nói là vợ bé đấy nhé?
"Chuyện này còn chưa rõ thực hư ra sao mà! Đâu thể tùy tiện tin lời nói của người ngoài, anh sống với chị cả bao lâu còn không hiểu tính chị ấy ư?"

"Hiểu.." Bố Trịnh thấy người đẹp xuất đầu liền tự nhận ra bản thân lỗ mãng. Ông nắm lấy tay tiểu tam, khẽ xoa, dịu dàng cảm nhận nỗi đau đang dần lắng xuống "..Chính vì hiểu cô ta nên anh mới khẳng định sớm như vậy! Con người này không chuyện gì cô ta không dám làm, chỉ cần có tiền.."

"Thôi đi!" Văn Minh đứng bên trong lúc này mới trầm giọng, không cần cậu ra hiệu lệnh nữa, đám vệ sĩ lúc này cũng đã gọi cảnh sát đến xong xuôi cả rồi. Loáng thoáng xen kẽ giữa những âm thanh tranh cãi, người ta hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng còi xe hú dài "Thực hư thế nào để cảnh sát xử lý! Các người đừng bày trò trước linh cữu, làm ô uế tầm mắt của ông tôi!"

"Các vị.." Hạ Lam biết Văn Minh tức giận liền ra mặt đỡ lời, đám người xem kịch vui lúc này vẫn còn đang sững sờ lắm nè.
Không ngạc nhiên mới là lạ đó, bình thường Văn Minh nhà cô luôn treo trên người cái danh "đại thiếu gia ngốc nghếch". Trong gia đình cậu không có tiếng nói, dạ tiệc không bao giờ được tham gia, hoặc có cũng chỉ để làm nền cho Văn Hóa, Dung Dung và trung tâm chế giễu của bao người. Ngoài xã hội người ta chẳng biết cậu là ai, nếu như có, cũng chỉ nhớ đến một Văn Minh trí năng thấp, không tài cán, chỉ được cái mã và chuyên gia ăn bám người khác..
Ấy vậy mà hôm nay, khi đứng trong đám tang của ông nội, cậu ta đột nhiên nổi nóng đầy khí thế, đầy oai nghiêm, đầy sát khí.. Khiến ai nấy nghe qua giọng nói đó đều hoảng hồn sợ hãi, tự khắc im lặng, nửa lời cũng không dám bàn tán thêm..

Trí năng thấp đi đâu rồi?
Ngu ngốc chỗ nào rồi?
Rõ ràng người ta thiếu niên anh tuấn, khí chất mười phần đáng ngưỡng mộ thế kia cơ mà! Chắc chắn là do ông Trịnh mất, cậu ta phải chịu nỗi đau quá lớn nên mới tỉnh ngộ như thế! Sau này họ nhất định phải hiến kế cho bệnh viện tâm thần mới được, để bệnh nhân tiếp xúc thường xuyên với xúc động mạnh, kiểu gì họ cũng sẽ thanh tỉnh giống như đại thiếu gia này!
"Chuyện nội bộ để ra ngoài thật đáng xấu hổ, chúng tôi sẽ cố gắng tự giải quyết trong thời gian ngắn nhất. Hiện tại mời các vị ra phía sau dùng bữa với gia đình, thay cho lời cảm ơn của ông chúng tôi gửi đến mọi người.."

"Được! Được!"

"Gia đình ông Trịnh thật chu đáo.."

Mấy vị khách tự biết thân phận, lại đang mang danh người trong giới thượng lưu nên ai nấy đều lục tục muốn rời đi. Họ cũng tò mò lắm chứ, nhưng tò mò phải giữ trong lòng, ở nơi đông người thế này mà tùy tiện thể hiện thái độ đó ra thì thật bất lịch sự!
Phía cửa chính cảnh sát bắt đầu vượt qua rào cản của mấy vị bảo vệ, cùng nhau tiến vào nhà chính. Bọn họ nhìn thấy khung cảnh phía trong lập tức bối rối, nhà có tang đã đủ buồn phiền lắm rồi, nay lại còn có thêm người tù tội, không hiểu gia đình sẽ đi về đâu?
Nhưng bối rối là một chuyện, thực hiện nhiệm vụ là việc họ vẫn phải làm. Cảnh sát trưởng lạnh mặt tiến lên phía trên, vừa giơ ra lệnh khám xét nhà vừa tuyên cáo: "Chúng tôi nhận được thông tin nơi này có tổ chức sử dụng trái phép chất kích thích! Phiền gia đình.."

"Sử dụng chất kích thích?" Bố Trịnh ngạc nhiên hỏi lại. Đùa gì vậy? Nếu cảnh sát có đến đây cũng phải là để tìm bắt kẻ giết bố ông chứ? Tự dưng có lệnh khám xét không liên quan thế là thế nào? "Chuyện kì quái gì vậy?"

"Gia đình có việc chúng tôi xin chia buồn, nhưng hi vọng quý vị cũng nên thông cảm, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh!" Cảnh sát trưởng cố gắng tỏ ra mềm mỏng hết sức nhưng sự lạnh lùng dường như đã ăn vào máu, người đứng gần ông đều không nhịn được kiêng nể lui lại mấy bước "Mọi người bắt đầu đi!"

"Này.." Hạ Lam nhíu mày khó hiểu, chuyện này nối tiếp chuyện kia, càng lúc càng trở nên quái đản. Cô thật sự không hiểu những cái này là tình tiết truyện được viết ra do tác giả căm thù ông nội Trịnh hay số ông ấy đen nữa. Chết cũng không được yên, khổ không để đâu cho hết!
Thôi thì đành thế, trước hết cứ tạm thời đuổi khách đã vậy, những rắc rối khác từ từ giải quyết sau!
"Các vị, mời các vị sang bên kia.."

"Em đến bên đó giúp anh!" Văn Minh cúi mặt nhỏ giọng, hiển nhiên không muốn tự mình đứng ra tiếp đãi những vị khách mang danh thượng lưu kia "Chuyện bên này cứ để anh tính!"

"Em hiểu rồi!" Hạ Lam gật đầu quay người bước đi, cô tính toán sẽ đưa đám người này tới phòng ăn trước, tiếp đó nếu ai không muốn ở lại dùng bữa mới tiễn ra cửa sau.
Nhưng trước khi làm những việc ấy, trước tiên cô phải khoanh vùng nhà chính đã. Tạm thời đóng cửa không để người tiếp tục vào phúng viếng, cũng là để phong tỏa luôn nếu như có tin đáng xấu hổ gì đó chuẩn bị bị khơi ra.

Nhưng buồn thay, mọi suy nghĩ của Hạ Lam chỉ có thể dừng lại ở mức "định" mà thôi. Không phải cô hành động chậm chạm, nếu trách, cũng chỉ có thể trách cảnh sát làm việc hiệu suất quá cao.
Khách khứa trong phòng còn chưa rời đi được quá chục bước, từ trên cầu thang tầng hai đã có mấy bóng người chạy ào xuống, nhanh nhẹn trốn tránh. Nhưng chạy có nhanh thế nào cũng không thể bằng được đường nhìn của con người. Mọi người vốn lục tục rời đi lập tức bị hành động bên này hấp dẫn sự chú ý. Bọn họ đồng loạt xoay người, cùng nhau trố mắt coi xem chuyện náo nhiệt gì vừa được khơi ra. Đám người từ tầng hai chạy xuống vốn đang hoảng loạn chạy trốn thấy trong nhà đột ngột xuất hiện nhiều người như vậy đều ngạc nhiên đến mức chết sững!

Không chết sững mới lạ đấy!
Bọn họ đều không có mặc đồ, khỏa thân còn bị nhiều người săm soi thế này thì dù là sucs vaatj cũng sẽ cảm thấy xấu hổ có được không?

Nhất thời cả căn phòng lớn chìm trong sự yên lặng đáng sợ, đến cả sự hít thở và nhịp tim đang đập cũng bị kìm xuống âm lượng nhỏ nhất. Rốt cuộc thì chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ là đám người này ở đây tụ tập chơi thuốc sau đó thác loạn tập thể? Nhưng nhà họ Trịnh vốn dĩ là nhà gia giáo, có danh tiếng trong sạch cơ mà, từ khi nào lại thiếu tiền đến mức phải cho đám thanh thiếu niên này thuê nhà để làm mấy việc ô uế đó? Chả lẽ thật ra tập đoàn nhà họ Trịnh đã kiệt quệ, 0mọi thứ đều không hào nhoáng như sự thể hiện của họ?
Hay.. một người nào đó trong gia đình họ Trịnh có sở thích bệnh hoạn, ngầm đồng ý cho đám người này đến đây, thác loạn trong chính ngày mất của ông Trịnh?

Hàng loạt suy đoán táo bạo được đưa ra nhưng chẳng ai là người dám nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Cái mà họ thầm đồng ý với nhau chỉ là: chắc chắn sau ngày hôm nay, danh tiếng của nhà họ Trịnh sẽ không còn tốt đẹp như trước kia nữa!

"Có chạy cũng không thoát đâu!" Cảnh sát trưởng hừ mũi nhảy đến, dùng tuyệt chiêu kéo rèm, tung một phát trùm lên cả mấy người đang khỏa thân đứng ở giữa nhà. Đám thanh thiếu niên này tự biết xấu hổ cũng không dám chạy nữa mà cùng nhau co kéo rèm cửa, che đi thân thể của mình "Giải hết đám trên kia xuống đi!"

"Sếp! Tới rồi!" Mấy vị cảnh sát hô lớn, sau đó rầm rầm áp tải người xuống. Ai nấy đều há hốc mồm, từ trên cầu thang tầng hai xuất hiện khoảng mười mấy thanh thiếu niên nữa, đứa nhóc nào cũng ăn mặc sexy, thậm chí có đứa còn không thèm mặc quần áo, diễn nguyên bộ nội y rách rưới mà chẳng hề xấu hổ. Mặt mũi chúng lờ đờ, biểu hiện giống như vẫn còn đang phê thuốc chưa tỉnh, miệng lảm nhảm những lời dâm tục gì đó, vừa nói vừa cười tựa người điên.
"Đám trẻ này không những sử dụng chất kích thích, còn dám quan hệ bừa bãi! Quả này không ở trại vài năm mới lạ!"

"Cậu Quốc! Cậu đã bị bắt vì tội tổ chức và buôn bán chất kích thích; giao cấu với trẻ vị thành niên.." Cảnh sát trưởng đi đến trước mặt một người, nhanh chóng xướng tên "..Mời cậu theo chúng tôi về đồn làm việc!"

"Đi thôi!"

"Giải hết lên xe!"

"Sếp! Có điện báo án.." Ngay khi cả đám người chuẩn bị quay đi, một nhân viên cảnh sát đột ngột đi tới, chỉ về phía Đào Nương "Người phụ nữ này là nghi phạm!"

"Tiến hành giấy tờ pháp lý sau đó bắt người đi!" Cảnh sát trưởng nhìn qua Đào Nương đang sững sờ một cái rồi quả quyết ra lệnh "Nhanh một chút! Đi!"

Ngay khi cảnh sát áp tải người chuẩn bị đi khuất, phía khách khứa bên kia đột ngột thì thầm, sau đó reo vang: "Này! Cô gái kia chẳng phải Dung Dung hay sao? Tiểu thư nhà họ Trịnh.. Nề nếp quá đi mất!"

* 1000 năm rồi hông gặp mng, nhớ quá đi mất 💕💕💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net