(2) Phần 14: Minh Tông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngay cả cái cấm chế nho nhỏ kia cũng qua không được, bổn đại nhân làm sao còn đi chinh phục thất tinh đại hải."

Nam Cung Vũ: "..." Mặc dù không hiểu cho lắm nhưng có cảm giác "thất tinh đại hải" kia rất lợi hại.

"Cho nên, ngươi đến cùng muốn vào đây làm cái gì?"

Nam Cung Vũ mang theo ác ý lớn nhất phỏng đoán Đường Hân:

"Chẳng lẽ ngươi muốn phá hủy luôn Băng Hỏa Lâu của ta?"

Đường Hân nghiêng đầu, cực kỳ thuần khiết vô tội hỏi:

"...Nhìn ta giống đồ phá hoại như vậy sao?"

Đối với câu hỏi của Đường Hân, Nam Cung Vũ chỉ dùng hai chữ "Aa~" để bày tỏ nguyên vẹn cảm xúc f*ck tràn ngập trong lòng của mình!

Hắn chưa bao giờ nghĩ một tiểu cô nương lại có lực sát thương lớn đến như vậy, khiến hắn chỉ có thể tạm lánh đi mũi nhọn mà hoàn toàn không có lực chống đỡ.

Tần Hoàng bệ hạ rốt cuộc dưỡng hài tử như thế nào? Chẳng lẽ mỗi ngày đưa một tòa cung điện tới cho nàng phá chơi, cho nên mới dưỡng thành cái đức hạnh này?!

Cảm giác được mình đã tiếp cận với chân tướng, thần sắc Nam Cung Vũ có chút phức tạp. Hoàng đế sủng hài tử sủng đến trình độ này vẫn là lần đầu tiên nghe nói. Bất quá, có một người cha tốt như vậy...

Hắn tuyệt đối không hâm mộ!

"Tiểu Nam Cung." Đường Hân mềm mại kêu, thanh âm cứ như đang làm nũng, lập tức khiến nội tâm Nam Cung Vũ mềm nhũn.

Hắn đột nhiên cảm thấy, hình như bản thân có chút nghiêm khắc, đối phương không phải còn là một hài tử chưa trưởng thành sao? Bướng bỉnh chút ít cũng không có gì, nhớ năm đó hắn cũng là như vậy.

Nam Cung Vũ lựa chọn không để ý đến chuyện cho dù lúc trước hắn có bướng bỉnh thế nào cũng hoàn toàn không đem nhà mình đập phá.

Bất quá....

"Đừng có gọi ta là tiểu Nam Cung!" Nam Cung Vũ mặt không đổi sắc nói.

Đường Hân trừng mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy Nam Cung Vũ có chút lệch trọng điểm a. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng gì, con ngươi của nàng đảo một vòng, cười giảo hoạt hỏi:

"Muốn ra ngoài không?"

Nam Cung Vũ lập tức cảnh giác lui về sau một bước:

"Ngươi lại có âm mưu gì?"

Đường Hân nghiêng đầu liếc hắn một cái, có chút ít khinh thị nói:

"Bổn đại nhân có thể có âm mưu gì, bổn đại nhân bình thường đều là dùng dương mưu! Không có kiến thức!"

Nam Cung Vũ: "..."

Bất kể thế nào, hắn cũng quyết không để người này đạt được mục đích:

"Ta không ra."

Nhưng Đường Hân lại không thèm để ý chút nào, khoát tay áo nói:

"Không đi thì thôi, nhìn bộ dáng sợ sệt không có tiền đồ của ngươi kìa."

Nam Cung Vũ: "..." Hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra.

Không thể xúc động, ngươi đánh không lại nàng.

Kiên quyết không thể xúc động, ngươi thực đánh không lại nàng.

Nhưng mẹ nó thật sự rất muốn kéo người này đồng quy vu tận phải làm sao!?

"Nam Hân, rốt cuộc ngươi tới đây làm gì ?" Nam Cung Vũ đen mặt hỏi.

Đường Hân suy nghĩ một chút, cảm giác nếu mình mà nói thật, có khi nào sẽ đem người tức chết hay không? Nhưng nàng lại khinh thường nói dối, hay là uyển chuyển một chút nói ra. Ừ, cứ quyết định vậy đi.

"Ta không muốn nhìn thấy có tông môn ma đạo xuất hiện." Đường Hân trầm ngâm một lát, mềm mại nói.

Nam Cung Vũ: ∑(っ°Д°;)っ

Chương 286: Nhất định là ảo giác

Chỉ một câu nói trên của Đường Hân thiếu chút nữa liền đem Nam Cung Vũ dọa đến linh hồn xuất khiếu. Nếu hắn không có nghe lầm, ý này là chuẩn bị đem ma đạo diệt sạch sao?

Trong đó kể cả Minh Tông hắn??

Cho nên, hiện tại Đường Hân xuất hiện ở Minh Tông là nhằm thám tính tin tức, để sau này thuận tiện kéo tổ chức đến ý đồ nội ứng ngoại hợp?

Nam Cung Vũ bắt đầu não bổ đến mức hoàn toàn không phanh lại được. Hắn tự dưng cảm thấy có chút...không...là cực kỳ cực kỳ sợ hãi!

"Người đâu, có ai không?" Nam Cung Vũ đột nhiên hét lớn.

Nhân vật nguy hiểm như vậy, cần phải một giết chết hai bắt lại, Nam Cung Vũ sẽ tuyệt đối không để cho Đường Hân phá hủy Minh Tông.

Hét hơn nửa ngày, cổ họng Nam Cung Vũ có chút khô rát. Hắn nhìn sang người đang dựa vào một bên tường thảnh thơi bắt chuồn chuồn kia, da mặt căng căng ra.

Sao hắn có thể quên hiện giờ đứng ở chỗ này hét, bên ngoài đều không nghe được chứ, nhất định là do bị Đường Hân chọc tức đến không còn lý trí.

"Hét đủ chưa?" Đường Hân mở ra mí mắt, không mặn không nhạt hỏi.

Nam Cung Vũ tang thương cúi đầu, ngồi xổm xuống nói:

"Đủ rồi."

Lúc này Đường Hân mới đứng thẳng người dậy:

"Có đan dược tẩm bổ thần hồn gì không?"

Vừa nhắc tới đan dược, Nam Cung Vũ lập tức liền nổ tung:

"Ngươi còn muốn đan dược gì nữa. Phòng luyện đan đã bị ngươi phá hủy, ngươi muốn bổn thiếu gia đi đâu tìm đan dược cho ngươi."

Đường Hân nghiêng đầu, thập phần vô tội nhìn hắn:

"Phòng luyện đan bị ta phá hủy? Còn có chuyện này a."

Nam Cung Vũ vẻ mặt sụp đổ:

"Bớt giả vờ giả vịt đi, nếu không phải do ngươi, bổn thiếu gia có thể bị phạt sao?!"

Đường Hân vội ho một tiếng, cười đến thập phần đáng yêu nói:

"Ai nha nha, chỉ đùa một chút thôi mà, cần gì nghiêm túc như vậy."

Nam Cung Vũ lập tức nhịn không nổi nữa. Người vô liêm sỉ như vậy, hắn cũng là bình sinh mới gặp được a!

Hắn trực tiếp nhào tới, xem ra đã chuẩn bị cùng Đường Hân đồng quy vu tận.

Đường Hân con mắt cũng không nháy một cái, liền nhấc chân đem người đạp ra ngoài.

Nàng thập phần ưu nhã vỗ vỗ làn váy của mình, tươi cười mềm mại nói:

"Người trẻ tuổi làm việc luôn xúc động như vậy, không được không được."

Giọng nói của nàng dừng lại một chút, sau đó hất cằm lên, vẻ mặt ngông cuồng tự đại:

"Dám có mưu đồ làm loạn đối với Bổn công chúa, không có đạp chết ngươi đã là nhẹ rồi!"

"..." Đang quỳ rạp trên mặt đất gặm một miệng bùn nửa ngày vẫn không dậy nổi, Nam Cung Vũ rơi lệ đầy mặt. Cuộc sống này đã không còn cách nào trôi qua tiếp!

"Không có đan dược thì thôi, Bổn công chúa tạm thời ở trong Minh Tông các ngươi không ra được. Cho nên, tòa Băng Hỏa Lâu này của ngươi chính thức bị trưng dụng." Đường Hân đương nhiên nói, bộ dạng kia giống như Băng Hỏa Lâu là của nàng vậy.

Nam Cung Vũ quỳ rạp trên mặt đất trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới cắn răng nghiến lợi nói:

"Nam Hân, ngươi khinh người quá đáng."

Đường Hân khẽ cong mặt mày, nhìn như hai mảnh trăng rằm, không chút để ý nói:

"Thì sao? Ngươi định thế nào?"

Nam Cung Vũ lảo đảo đứng người lên, hung dữ nhìn chằm chằm Đường Hân thật lâu, lúc này mới ở dưới ánh mắt trêu tức của Đường Hân bực bội nói:

"Thì...ta dẫn đường."

Đường Hân giơ lên cái cằm không nói gì, nhưng hành vi ám chỉ đã rất rõ ràng.

Nam Cung Vũ hiểu ý đi ở phía trước dẫn đường. Vẻ mặt kia, quả thực càng nhìn càng bi thống. Hắn bỗng dưng có cảm giác, mình tựa như một bản bi kịch đặt trên bàn trà!

Aiz~, nói ra đều là nước mắt.

Đường Hân tìm được nơi đặt chân rồi, thì tuyệt đối không trở về trong cái quan tài kia nữa, nằm trong đó sao có thể ngủ ngon được, chưa tính còn có thêm áp lực tinh thần.

Tiện tay đem Nam Cung Vũ đuổi ra ngoài thiên điện, Đường Hân trực tiếp chiếm đóng tại phòng ngủ chính. Sau khi đem tất cả giường ghế bàn tủ bên trong một tát chụp thành bột mịn, Đường Hân mới thong thả ung dung lôi đồ của chính mình ra.

Nhân sinh a! Nên hưởng thụ như thế!

Ngay lúc Đường Hân đang sung sướng thoải mái nằm trên giường, hoàn toàn không nhìn thấy Hỗn Độn Châu trước ngực chợt lóe sáng không ngừng, sau đó lốm đa lốm đốm hào quang từ bên trong bay ra.

"Tiểu Đường Hân, xem ra mấy ngày nay ngươi trôi qua hết sức! Thư! Thả! A!" Thanh âm rất có loại cắn răng nghiến lợi vang lên ở bên tai, Đường Hân bất chợt đưa tay đem chăn kéo trùm lên đầu.

Trốn ở trong chăn, Đường Hân lầm bầm:

"Nhất định là do quá tưởng niệm Viên, nếu không sao có thể có nghe nhầm."

Bên giường, Vân Lam một thân cẩm bào màu tím tôn quý phi phàm, toát ra vài phần ung dung hoa quý, nụ cười bên khóe miệng vẫn ôn nhu như cũ, tựa hồ như chưa từng thay đổi. Chỉ có cặp mắt mèo đen nhánh kia khẽ vặn vẹo cùng đè nén vài phần nhớ nhung âm trầm.

Nghe được câu nói lầm bầm của Đường Hân, trong mắt Vân Lam nổi lên một tia vui vẻ, khiến cả người hắn càng thêm hào hoa tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc.

Thanh âm mang theo sủng ái không dễ dàng phát giác vang lên:

"Tiểu Đường Hân!"

Đường Hân: "..." Dè dặt vén chăn lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Vân Lam.

"Không...không phải là mơ sao?" Nàng nhìn thấy thân ảnh thon dài của Vân Lam, thần sắc có chút hoảng hốt, ngay cả giọng nói đều bị lắp.

Vân Lam nhẹ giọng bật cười, ánh mắt nhu hòa nhìn tiểu cô nương còn đang đem chính mình bọc thành con nhộng ở trong chăn, chỉ nhô cái đầu ra ngoài. Hắn bước lên một bước, ôn nhu sờ đầu của nàng:

"Không phải là mơ, ta thực sự tỉnh."

Thần hồn của hắn không chỉ hoàn toàn khôi phục, còn nâng cao thêm một bậc.

Kim Hà đã nói hết cho hắn biết, không ngờ tiểu cô nương lại vì hắn hao hết tâm tư như vậy.

Hắn thập phần rộng lượng nói:

"Xem ở phần thượng ngươi trăm cay nghìn đắng cứu ta, ta sẽ không so đo chuyện ngươi đập choáng ta lúc trước."

Đường Hân: "..." Hít mũi một cái, toàn bộ niềm vui sướng lúc mới vừa gặp lại sau một câu nói này liền hóa thành bọt biển.

"Viên, ta rất nhớ ngươi." Tiểu cô nương cất lên thanh âm mềm mại như đang làm nũng.

Nội tâm Vân Lam trong nháy mắt liền nhuyễn thành một vũng nước, hắn ôn nhu nói:

"Tiểu Đường Hân, ta cũng nhớ ngươi. Ta liên tục không ở bên cạnh ngươi, ngươi không đi trêu chọc người nào khác đi."

Đường Hân thành khẩn gật đầu:

"Có, ta đã kết giao rất nhiều hảo bằng hữu."

Cặp mắt mèo to tròn của Vân Lam trong nháy mắt liền kết thành băng, bên trong nổi lên gió lốc thị huyết cùng điên cuồng bạo ngược làm người ta kinh hãi, nhưng thanh âm vẫn dịu dàng như cũ:

"Phải không? Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ trêu chọc một mình ta."

Đường Hân đem đầu gối lên trên đùi Vân Lam, lãnh đạm nói:

"Những người kia cùng Viên không đồng dạng."

Vân Lam không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc mềm mại của tiểu cô nương, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi. Hắn đang chờ câu nói kế tiếp của nàng.

Đường Hân tựa hồ suy nghĩ một chút, rồi mới lên tiếng:

"Những người kia có thể tùy tiện giết, còn Viên...chỉ có thể đánh, không thể giết."

Cái tay Vân Lam khựng lại, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, ngoài miệng lại nói:

"Thì ra ta còn có tác dụng như vậy a."

Mặc dù lúc nào cũng bị tiểu cô nương đánh quả thực rất mất mặt, nhưng nếu tiểu cô nương mà đi đánh người khác...

Ánh mắt Vân Lam bỗng nhiên tối xuống.

Như vậy, vẫn nên giết chết người kia là tốt nhất.

Tiểu Đường Hân là của hắn. Bất kể ở phương diện nào, đều chỉ có một mình hắn được "bị". Cho dù là chết hắn cũng sẽ nghĩ cách chết sao cho Tiểu Đường Hân cao hứng.

"Viên, ngươi không có ở đây, ta rất nhớ ngươi." Đường Hân nhuyễn manh mềm mại nói.

"Đánh nhau không ai giúp một tay, trốn nhà cũng không giúp một tay, gây họa càng không ai gánh, hết thảy chỉ có thể tự mình làm. Ngươi không biết ta phải trải qua bao nhiêu vất vả đâu."

Vân Lam tối sầm mặt: "..." Thì ra tiểu cô nương nhớ tới hắn là vì không có Trợ! Thủ!

Thật quá tức ngực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net