(2) Phần 14: Minh Tông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 281: Còn có thể cứu chữa một chút

Cho đến khi Sương Tà vẻ mặt tươi cười rời đi, Nam Cung Anh mới bật cười. Lúc trước sư phụ thu lấy năm người đồ đệ, hiện giờ còn sống sót cũng chỉ còn hắn cùng tiểu sư đệ Sương Tà.

Ở thời điểm chọn người kế nhiệm chức vị Minh Tông tông chủ, vài vị sư huynh đệ đều vì tranh đoạt vị trí tông chủ mà ra chiêu chồng chất, chỉ có tiểu sư đệ liên tục đứng ở bên cạnh hắn, giúp hắn thanh trừ hết thảy chướng ngại.

Chờ đến lúc ba vị sư đệ kia chết, về sau, hắn liền thừa kế chức vị tông chủ, tiểu sư đệ thì trở thành phó tông chủ. Nhưng hắn biết rõ, tiểu sư đệ cũng không vui, thậm chí rất ít khi ở lại chỗ này.

Quyền thế, địa vị, tiền tài...vô luận là thứ gì đều lưu không được tiểu sư đệ.

Sau trận tranh đấu kịch liệt đó, tiểu sư đệ đã triệt để thay đổi.

Nam Cung Anh tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt chợt lóe qua một tia ưu thương.

Tiểu sư đệ vốn là người khiêm tốn. Từ không giết người, bất kể là ai, chỉ cần liếc mắt nhìn hắn liền dâng lên một loại cảm giác thoải mái ấm áp. Lại bởi vì sự kiện kia mà tẩu hỏa nhập ma, cả đời tu vi không thể tiến thêm, cho nên mới hình thành cá tính phóng đãng không kiềm chế được như bây giờ.

Nam Cung Anh nhìn trời. Hắn cảm thấy mình thiếu sư đệ rất nhiều, nhiều đến thế nào cũng không rõ.

Người ta đã bị hỏng tu vi, mình bị đánh vài lần kỳ thật cũng không có gì...đi.

Nam Cung Anh xoay người, hướng tới mật thất đi đến.

Mới vừa bước vào, một mùi máu tươi nồng nặc đập vào mặt.

Bước chân Nam Cung Anh khựng lại, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước.

Đứng ở trước huyết trì, Nam Cung Anh lặng yên nhìn một tầng máu tươi bên trong cùng cái băng quan hoàn toàn không hề bị động qua kia, vẻ mặt khẽ nhu hòa xuống.

Mặc kệ tiểu sư đệ có tùy hứng thế nào, cũng sẽ không làm tổn thương hắn.

Cho dù giết Lưu Thấm, vẫn như cũ không lãng phí máu của nàng, mà làm máu tươi chảy vào huyết trì, còn băng quan thì ngay cả một đường vân cũng chưa động.

Sau đó, não bổ đế - Nam Cung Anh liền ôm một viên nội tâm ấm áp chạy ra ngoài, chuẩn bị cùng tiểu sư đệ nhà mình trao đổi tình cảm.

#Não bổ hoàn toàn không phanh lại được!#

Nếu Sương Tà mà biết, khẳng định sẽ sững sờ, thân là mật thám chịu trách nhiệm xâm nhập vào nội bộ ma tu của đế quốc Đại Tần, ngay từ nhỏ hắn đã lựa chọn tu ma.

Lúc trước, vì để được tông chủ mới vừa nhậm chức thu làm đệ tử, hắn cũng rất liều mạng.

Làm bộ như một tiểu hài tử bị chính đạo truy sát gì gì đó, Sương Tà bày tỏ, không hề áp lực!

Về phần vài người đệ tử kia, hoàn toàn là bị hắn dẫn dụ ra ngoài, sau đó thiết lập cạm bẫy đưa trợ thủ mà phụ thân hắn phái tới diệt trừ sạch sẽ.

Còn chuyện tẩu hỏa nhập ma làm chuyển biến tính tình gì gì đó, Sương Tà phất phất tay tỏ vẻ, hắn có thể nói là hắn giả bộ tẩu hỏa nhập ma sao? Hắn có thể nói kỳ thật cá tính hiện giờ mới là bản chất thật của hắn sao?

Tu vi không thể tiến thêm?

Sương Tà nhấc lên tiểu sủng vật trong tay, vẻ mặt tà mị cười cười, thu thập một cái Minh Tông tông chủ cũng còn dư dả a!

Bất quá, nằm vùng nằm đến nước này, Sương Tà có thể coi như là người đầu tiên.

Đương nhiên, nếu bị cha hắn biết, nhất định sẽ hừ lạnh một tiếng nói, cũng là nhờ năm đó có hắn lặng lẽ giám sát mới suôn sẻ như vậy.

----------~★~----------

Cho đến khi cả gian mật thất không còn một bóng người, Đường Hân mới mở ra hai mắt.

Nàng nhìn thanh kiếm trong góc, nhàn nhạt nói:

"Trở về với chủ nhân nhà ngươi đi, không có phân phó của ta, không cho phép ra ngoài."

Ô Sao Kiếm ủy khuất bay xung quanh băng quan một vòng mới trở lại bên trong Hỗn Độn Châu, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị ghét bỏ.

Đường Hân chứng kiến mạt hồng quang kia biến mất, lúc này mới thở dài. Viên nhà nàng còn chưa tỉnh, thanh kiếm này lại đi ra xoát cảm giác tồn tại, đây là có chủ tâm khiến nàng không dễ chịu phải không?

Nàng trầm mặc một lát, đầu ngón tay ở trên nắp quan vẽ một vòng tròn, sau đó cả người liền hóa thành điểm điểm tinh quang bay ra ngoài.

Tinh quang dè dặt tránh khỏi dãy ký hiệu dày đặc xung quanh băng quan, rơi vào một góc huyết trì, hóa thành một tiểu cô nương đường hoàng cao ngạo.

Nhìn đến máu tươi trong huyết trì, ánh mắt Đường Hân chợt lóe.

Tên Sương Tà này mẹ nó thật đúng là có bệnh, giết người xong lại lôi đâu ra một đầu hươu cắt lấy máu.

Chẳng lẽ hắn không biết máu hươu hết sức bổ sao??

Ở loại tình huống này, chỉ cần bắt vài con chuột lấy máu là được rồi, thật sự là quá lãng phí.

Đường Hân ngửa đầu nhìn trời, bóng lưng có chút tang thương, bi ai cảm khái:

"Thật sự là không làm gia chủ sẽ không biết quý trọng củi gạo dầu muối."

Thanh âm kia quả thực chua xót bi thương đến mức khiến cho người nghe thương tâm rơi lệ.

Cảm khái xong, Đường Hân tự dưng cảm thấy tâm linh của mình được tẩy rửa, linh hồn được thăng hoa, vì vậy đặc biệt hài lòng xoay người rời đi.

----------~★~----------

Minh Tông nằm ở Âm Phong Lâm - một chỗ không người cai quản, tiếp giáp giữa Bắc Sơn lãnh thổ và La Sát lãnh thổ. Đương nhiên, nếu ngươi cho rằng cứ điểm của tông môn là xây ở bên trong, vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi.

Truyền thừa thượng cổ của Minh Tông sao có thể đơn giản như vậy được.

Âm Phong Lâm kỳ thật chỉ là lối vào của Minh Tông, còn tất cả mọi thành viên trong tông chính là ở tại bí cảnh phúc địa kìa.

Bởi vậy, ngay cả cửa vào cũng không xác định được, căn bản không có cách nào diệt trừ Minh Tông.

Vốn đã nằm vùng vài chục năm, Sương Tà ngược lại biết rất rõ. Nhưng nếu muốn phái binh, thì còn phải đảm bảo rằng không một ai trong Minh Tông hay biết. Nếu bị trưởng lão hoặc tông chủ phát hiện, thì bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể cải biến chỗ đặt cửa vào.

Chỉ điều này thôi đã đủ khiến cho cường địch của Minh Tông đành ngậm ngùi nhượng bộ lui binh.

Đường Hân đương nhiên biết rõ bí mật của Minh Tông là gì, cũng biết cách xử lý như thế nào, nhưng chính bởi vì như vậy nên nàng mới buồn rầu a.

Trong nguyên văn, Minh Tông cuối cùng sẽ là vật trong túi của nhân vật phản diện, nhưng bây giờ ngay cả bóng dáng của nhân vật phản diện còn không thấy.

Chẳng lẽ nàng phải tự tay đem chỗ bí cảnh phúc địa này nuốt riêng hoặc là phá hủy?!

Đường Hân đương nhiên làm không được chuyện như vậy. Nhân vật phản diện mặc dù biến thái nhưng đó cũng là "con ruột" của nàng. Sao nàng có thể động vào vật sở hữu của "con ruột" được.

Nhưng bây giờ người đâu?

Đường Hân nhìn khung cảnh an bình, gió êm sóng lặng xung quanh, hoàn toàn không biết nên bình luận cái gì. Bởi trong nguyên tác, nhân vật phản diện chính là đem Minh Tông can thiệp đến gà bay chó sủa a.

Bây giờ còn thể nói cái gì?

Lão nương cảm thấy nhi tử vẫn có thể cứu chữa một chút!

Không...phải là...nội dung vở kịch, ngươi có khỏe không?

Nội dung vở kịch, ngươi vẫn còn ở đó chứ?

Nội dung vở kịch, ngươi còn có thể cứu chữa được sao??

Những chuyện không biết vĩnh viễn đều là những chuyện khiến người ta sợ hãi.

Kỳ thật nội dung vở kịch phát sinh thay đổi cũng không có gì đáng sợ, mà đáng sợ chính là trong nội dung tác phẩm này có tồn tại một nhân vật phản diện tam quan sụp đổ a, gào khóc!!

Đường Hân đi ra mật thất, nội tâm tràn đầy phiền muộn.

Không được, tâm tình không tốt lại nhịn không được muốn muốn giết người phải làm sao!

Vì vậy, ánh mắt Đường Hân loe lóe, sảng khoái quyết định đi tìm cho Minh Tông chút xúi quẩy.

----------~★~----------

Hồng ảnh như một đạo sương mù nhẹ nhàng bay tới Luyện Đan Các - khu luyện đan lớn nhất của Minh Tông.

Đường Hân ngồi ở trên nóc nhà, ngửi được mùi máu tươi truyền ra từ bên trong, chán ghét cau lại mũi.

Đúng lúc này, một thân ảnh quen thuộc chậm rãi đi tới.

Đường Hân: "..."

F*ck, đây không phải tên Nam Cung Vũ kia sao?!

Đều do người này làm hại nàng nhận lầm nhân vật chính, còn phải dè dặt né hắn nhiều năm.

Đường Hân cảm thấy, hiện tại nhìn tới gương mặt này, thật lòng muốn đập cho một trận a.

Con ngươi của nàng đảo một vòng, nụ cười trên mặt linh động giảo hoạt.

Mắt thấy Nam Cung Vũ sắp sửa đi đến phụ cận, Đường Hân đứng người lên, mềm mại kêu:

"Uy, tiểu tử."

"..." Nam Cung Vũ ngẩng đầu, sau đó...

Xoay người rời đi!

#Nhất định là do tư thế mở cửa của ta hôm nay không đúng#

#Ta nhất định còn đang nằm mơ#

#Đột nhiên có loại cảm giác kỳ thật bản thân vẫn còn đang ở Thục Sơn ẩn núp, quả thực quá căng thẳng!#

Đường Hân trông thấy người nọ vừa nhìn thấy nàng liền trực tiếp bỏ chạy, có chút sững sờ, nàng cấp tốc hô lớn:

"Nam Cung Vũ, ngươi mẹ nó chạy cái gì a!"

Nam Cung Vũ: "..." Không chạy chẳng lẽ đứng chờ chết.

Chương 282: N kế vu oan giá họa

Nam Cung Vũ dầu gì cũng đã ẩn núp ở Thục Sơn nhiều năm, cho nên hắn tuyệt đối không tin đám người Thục Sơn ngu xuẩn kia tự dưng thông minh đột xuất phát hiện ra thân phận của hắn...nếu không có bàn tay của "người kia"!!!

Về phần tại sao hắn có thể trực tiếp nhận ra Đường Hân...

Kỳ thật ở thời điểm Đường Hân cùng Vân Lam phá hủy Linh Tháp, hắn đã cảm thấy cô nương này rất quen mắt. Về sau lại bị Vân Nam uy hiếp, cẩn thận ngẫm lại, năm đó lúc hắn còn trẻ tuổi ngu ngốc, đụng tới không phải là người này sao?

Hơn nữa, người ta còn là trưởng công chúa Đại Tần.

#Ai cũng đừng để ý tới ta, cứ để cho ta khóc choáng váng trong nhà vệ sinh đi!#

Chứng kiến Nam Cung Vũ vẫn cắm đầu chạy, cũng không thèm quay lại một lần, Đường Hân khẽ nhướn lông mày, mềm mại ra lệnh:

"Đứng lại!"

Thân thể Nam Cung Vũ cứng đờ, liền theo bản năng dừng lại. Hắn đột nhiên phát hiện ngay cả khi mình muốn bước lên phía trước cũng hoàn toàn không dám.

Đối với mệnh lệnh của Đường Hân, Nam Cung Vũ bi ai nhận ra, hắn căn bản không có cách nào cự tuyệt.

Cứng đơ tại chỗ một hồi, Nam Cung Vũ mới cúi đầu, ủ rũ xoay người lại hỏi:

"Trưởng công chúa có chuyện gì không?"

Đường Hân đứng ở trên nóc nhà, kiêu ngạo giương cao đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn, giọng nói hơi có chút sắc thái uy hiếp:

"Không có chuyện gì thì không được ghé nhà ngươi chơi sao?"

Nam Cung Vũ khô khan nói:

"Có thể, đương nhiên có..."

Đợi chút!

Cái này không đúng, đây là Minh Tông chứ đâu phải Thục Sơn.

#Đây là địa bàn của mình, chớ sợ chớ sợ.#

#Lão tử có rất nhiều tay chân, xem ngươi còn lớn lối thế nào!#

#Dê vào miệng cọp, nên chọn ăn theo kiểu nào?#

#Tiết tấu này không đúng, đến tận cửa nhà người ta hiếp đáp người ta, không cần quá vô sỉ được chứ!#

Sắc mặt Nam Cung Vũ lúc trắng lúc xanh, cuối cùng mới hồi phục tinh thần. Sau đó, hắn dồn khí đan điền hét lớn một tiếng:

"Người đâu!"

Đường Hân: "...Ngu xuẩn!"

Nàng khẽ nâng lên hai tay, từng đợt linh khí nhè nhẹ lan tràn ra ngoài, phòng ốc dưới chân đột nhiên không ngừng chấn động.

Ngay lúc người ở bên trong còn chưa kịp hô thành tiếng, tòa lầu các kia trong nháy mắt liền "oành!" một tiếng rồi...sụp đổ.

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ một loạt sự tình vừa diễn ra, Nam Cung Vũ liền nghe được tiểu cô nương dồn khí đan điền hét lớn một tiếng:

"Giết người rồi, thiếu chủ phá nhà a."

Hô xong, Đường Hân lập tức xoay người bỏ chạy.

Chờ đến khi Nam Cung Vũ ý thức được sự tình không ổn, cha hắn đã cùng tất cả trưởng lão đen mặt đứng ở trước mặt hắn.

Nam Cung Vũ trực tiếp rơi lệ: ~(T_T)~ Bây giờ hắn nói mình oan uổng, không biết có ai tin tưởng hay không?

"Không phải là ta làm." Nam Cung Vũ cố gắng biện bạch.

Nam Cung Anh: "...Chứ chẳng lẽ là bổn tông chủ làm?!"

Nam Cung Vũ lập tức nói:

"Là chủ nhân của tiếng la vừa nãy làm, ta tận mắt chứng kiến."

Nam Cung Anh khả nghi trầm mặc một lát, hỏi:

"Ngươi đã tận mắt chứng kiến, vì cái gì không gọi người đến, lại vì cái gì không đi lên bắt người?"

Nam Cung Vũ: "...Ta đánh không lại nàng."

"Nàng là ai?"

"..." Nam Cung Vũ trầm mặc. Nếu hắn nói người đó là Đại Tần trưởng công chúa, người trong Minh Tông có khi nào sẽ trào phúng hắn ngay cả lấy cớ cũng lười tìm không?

Nhưng nếu hắn nói không biết, có phải càng không đáng tin hơn hay không?

Trông thấy nhi tử không phản bác được, Nam Cung Anh sắc mặt lạnh lẽo nói:

"Dù ngươi có bao nhiêu bất mãn với Minh Tông, cũng không nên phá hủy phòng luyện đan. Đây chính là nơi trọng yếu nhất của toàn bộ tông a."

"..." Nam Cung Vũ lập tức bị tức ngực. Cha hắn thế mà lại cho là hắn vì sinh lòng bất mãn mới phá hủy phòng luyện đan?!

Hắn có ngây thơ như vậy sao?

Đương nhiên là từng có, nhưng bây giờ hắn đã qua cái thời trẻ trâu kia rồi a.

"Là Đại Tần trưởng công chúa Nam Hân làm." Nam Cung Vũ thấp giọng nói ra.

Nam Cung Anh: (='.'=)

Nam Hân hiện giờ còn đang bị hắn giam giữ trong mật thất, nhi tử hắn hoặc là gặp ma, hoặc là đang nói dối.

#Hôm nay mới phát hiện nhi tử đã trưởng thành sai lệch.#

#Nhi tử ở ngay trước mặt ta nói dối, nên xử lý như thế nào? Đang trên tuyến chờ, rất cấp bách!#

"Người đâu."

Nam Cung Anh mặt lạnh phân phó:

"Đem thiếu chủ áp tới Phó Hình Đường, phong bế tu vi, phạt tám mươi roi."

Nam Cung Vũ: "..."

#Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người ở nơi nào?#

Thế nhưng, Nam Cung Anh đã dùng hành động thực tế nói cho nhi tử biết, giữa người với người vốn không có tín nhiệm.

Kỳ thật hình phạt tám mươi roi này là còn nhẹ. Cho dù Nam Cung Vũ có bị quất đến nửa sống nửa chết, chờ đến khi cởi bỏ phong ấn trên người, vận chuyển linh lực hai ba vòng xong sẽ lại phây phây như thường.

----------~★~----------

Sau khi bị phạt xong......

Nam Cung Vũ lửa giận đầy mặt hướng tới vườn thuốc đi đến. Phòng luyện đan đã bị phá hủy, nguyên một đám lão già luyện đan trong đó giờ phút này đều đem hắn hận thấu xương. Hết cách, Nam Cung Vũ chỉ đành khổ bức vác cái thân đi tìm chút thuốc trị ngoại thương.

Ngay sau đó....

Vẻ mặt hắn xanh mét chứng kiến Đường Hân đang ngồi giữa vườn thuốc cần mẫn đem linh chi ngàn năm rồi lại đến hà thủ ô vạn năm...nhổ ra giống như nhổ củ cải.

Nam Cung Vũ: "..." Nàng thế mà lại còn mặt mũi xuất hiện!!

"Ô, tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt, thật đúng là có duyên a." Đường Hân cười tủm tỉm chào hỏi.

Nam Cung Vũ nghẹn một ngụm khí, oán hận nói:

"Ngươi còn dám đến đây?!"

Đường Hân nghiêng đầu nghi hoặc, giọng nói thập phần vô tội:

"Ta chính là sư thúc tổ của ngươi, đến nhà ngươi tham quan một chút có cái gì không được."

Nam Cung Vũ xanh mặt:

"Nơi này là Minh Tông, rốt cuộc ngươi đi vào bằng cách nào?"

Nếu có người không cần tốn nhiều công sức liền có thể tự nhiên đi vào Minh Tông, thì tức là Minh Tông đã hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt mọi người.

Mà Đại Tần trưởng công chúa có thể tùy tùy tiện tiện xuất hiện tại nơi này, Đại Tần quân đội còn có thể ở xa sao?!

Đường Hân bừng tỉnh đại ngộ, đem toàn bộ dược liệu trong tay giấu đi xong mới cười đến vô cùng mềm mại nói:

"A? Thì ra ngươi đang nói đến chuyện này. Không sao, ngươi không cần lo lắng, không có ai phát hiện được ta."

Nam Cung Vũ: "..." Ai thèm lo lắng cho ngươi.

Hơn nữa, chính là vì không có ai phát hiện nên hắn mới khóc không ra nước mắt như thế này được chứ.

"Đừng khổ sở, chúng ta còn có thể gặp lại." Tựa hồ nhìn ra nỗi bi ai trong lòng Nam Cung Vũ, Đường Hân có hảo ý an ủi.

Nam Cung Vũ trừng mắt cá chết, nét mặt không chút thay đổi quay đầu sang chỗ khác. Hắn không muốn nhìn người này thêm một phút nào nữa!

Sau đó hắn đã được như nguyện, Đường Hân thực bỏ đi, thế nhưng....

....Cảnh báo tại vườn thuốc lại vang lên.

Nam Cung Vũ: "..."

Một lần nữa chứng kiến Nam Cung Anh đen mặt đứng ở trước mặt mình, trong nội tâm Nam Cung Vũ ngoại trừ một chuỗi dài "F*ck", không còn thứ gì khác.

Mà lúc này, trong lòng Nam Cung Anh cũng có hàng vạn từ "Ni mã" đang lao nhanh như hàng vạn con ngựa phi thân lướt qua, chỉ lưu lại bóng lưng hùng vĩ cùng cuồn cuộn bụi mù đầy đất.

Nhìn vườn thuốc bị chà đạp đến không còn hình dạng, Nam Cung Anh:

"...Nếu ngươi cần đan dược, kỳ thật có thể đến hỏi bổn tông chủ."

Ánh mắt Nam Cung Vũ dại ra, nói:

"Không phải là ta làm."

Nam Cung Anh: "...Nếu không muốn đến hỏi bổn tông chủ, cũng có thể đến tìm sư phụ ngươi."

Nam Cung Vũ tiếp tục thanh bạch cho mình:

"Không phải là ta làm."

Nam Cung Anh: "...Những dược liệu kia ngươi có cầm cũng vô dụng, có chút thứ còn chưa thành thục, tốt nhất vẫn là giao ra đây."

Nam Cung Vũ: "...Không phải là ta làm."

Giao cái mao a! Đã nói không phải hắn làm, sao hắn có thể giao ra mấy dược liệu kia được.

Nam Cung Anh lại một lần nữa khả nghi trầm mặc một lát, nói:

"Lần này sẽ không lại là Nam Hân làm đi?"

Nam Cung Anh sắc mặt vui mừng, lập tức đáp:

"Đúng vậy, tông chủ anh minh, chính là nha đầu chết tiệt kia làm."

Nam Cung Anh trực tiếp phất tay áo, đầu cũng không quay lại phân phó:

"Một trăm roi."

Ở xa xa nhìn xem, Đường Hân cười tủm tỉm nhún nhún vai.

#Luận N kế vu oan giá họa.#

Chương 283: Nàng quả nhiên quá ngây thơ

Nam Cung Anh cảm thấy nhi tử quả thực ngu xuẩn chưa từng thấy. Nếu nhi tử tìm một lý do đáng tín nhiệm hơn chút, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Ai ngờ lại hết lần này đến lần khác kéo đến trên người trưởng công chúa, cùng lý do lần trước giống nhau như đúc. Có một nhi tử ngu xuẩn như vậy, hắn cũng thấy say.

Nam Cung Vũ: o(╯□╰)o Nói tóm lại vẫn là không tin hắn?

#Thật muốn nhảy sông!#

#Có ai muốn hẹn ước cùng đi tự sát hay không? Đang trên tuyến chờ, rất gấp!#

Lại một lần nữa bị oan uổng còn bị quất roi, Nam Cung Vũ cảm thấy, hắn đột nhiên rất muốn hủy diệt thế giới.

Mặc dù bị quất vài roi cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng hắn rõ ràng là oan uổng a.

Nam Cung Vũ hết sức ủy khuất, hắn lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên bị người ta khi dễ đến mức này.

Đường Hân ngồi ở trên nóc Hình Đường, nghe tiếng roi bành bạch bên tai, tự dưng có loại cảm giác bừng tỉnh nhược mộng, nhớ ngày đó nàng cũng hạ quyết tâm để bị roi quất cả tháng.

Nhìn Nam Cung Vũ ở phía dưới đang nhe răng trợn mắt, Đường Hân thầm than một tiếng: Người trẻ tuổi bây giờ tố chất thân thể thật kém, cũng không có bao nhiêu nhẫn nại.

Nhìn mấy người quất roi kia đi, rõ ràng là đang nhường nhịn, một chút lực cũng không có.

Đường Hân bỗng dưng cảm khái, hiện tại mấy người này thật đúng là thiếu tinh thần chuyên nghiệp.

Chờ đến lúc Nam Cung Vũ bị quất xong một trăm roi, mấy người hành hình kia liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ lui ra ngoài, để lại Nam Cung Vũ đáng thương nằm ở trên giường chữa thương.

Cha hắn sai người đánh hắn, nhưng sư phụ vẫn không thấy xuất hiện.

Số phận của người cô đơn thật khiến lòng người chua xót.

Mà lúc này, Đường Hân đang ngồi ở trên nóc phòng trợn trắng mắt nhìn nam nhân tà mị trước mặt.

Sương Tà nhếch lên khóe miệng, dáng tươi cười nhiễm lên chút khinh bạc, trong mắt lại chợt lóe qua một tia kinh ngạc:

"Không nghĩ tới điện hạ thật đúng là có thể đi ra a! Bội phục!"

Đường Hân khẽ cong mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net