1. Xuyên không!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa ló dạng qua khỏi đỉnh núi.

Nơi thành thị cũng không có khói bụi ồn ào, không khí trong lành buổi sáng sớm, lúc nào cũng làm người ta cảm thấy thư thái an bình. Ngay cả một nơi ồn ào như thành phố Z cũng vậy.

Nhưng mà, cái yên bình này lại nhanh chóng bị một tiếng hét rung trời đánh gãy.

"Aaaa! Bớ người ta cướp đường kìa!"

Chỉ thấy nơi góc phố, có một thiếu nữ hốt hoảng truy đuổi kẻ trộm. Mái tóc tím xoăn gợn sóng thật dài được cột cao kiểu đuôi ngựa, thiếu nữ mặc một cái quần short phối với áo thun rộng, đôi chân dài trắng nõn lộ ra trong không khí. Cô vừa chạy vừa thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, trong đôi mắt tím xinh đẹp tràn đầy bực bội cùng giận dữ.

Bỗng, thiếu nữ ngó đến một người mặc đồng phục cảnh sát trên đường, cô vội dùng hết sức bình sinh của mình, la lên: "Chú cảnh sát ới! Chú cảnh sát ơi! Mau giúp cháu bắt thằng kia lại! Nó trộm túi của cháu!"

Tên trộm đằng trước nghe vậy, vội vàng quay đầu muốn chạy hướng khác. Nhưng đã không còn kịp rồi, hắn bị chú cảnh sát đè ra đường, cái túi bị trộm cũng bị thiếu nữ lấy lại.

"Hừ, đáng đời! Dám lấy túi của bà, chờ ở tù tám tháng đi!"

Lấy lại được túi của mình, thiếu nữ cảm ơn chú cảnh sát tốt bụng kia, cũng không quên buông lời hung ác với cái thằng dám to gan lấy túi của cô ấy. Cô cẩn thận phủi bụi dính trên cái túi của mình, mở ra xem, thấy không mất thứ gì, cô cẩn thận đóng túi lại, thô lỗ ném nó lên vai, quay người bước đi một cách kiêu ngạo.

Mặc kệ ánh mắt bốc lửa của tên trộm, tóc dài vẽ ra một đường cong trong không khí, thiếu nữ đã đi rồi.

Tên trộm bị áp về đồn, chỉ có thể tức tối nhìn chăm chăm vào bóng lưng thiếu nữ.

-------

"Như vậy, hợp tác vui sướng, chủ tịch Lam."

Ở trong một quán cà phê nào đó, thanh niên tây trang đẩy gọng kính của mình, khóe miệng nở rộ một nụ cười thương nghiệp tiêu chuẩn. Nhưng khác với thường ngày, nụ cười này lại chân thật hơn nhiều, biểu thị tâm trạng không tồi của hắn.

"Vâng, tôi cũng mong dự án lần này của chúng ta sẽ tiến triển thuận lợi!"

Thiếu nữ tóc tím mỉm cười, khuôn mặt non nớt bởi vì nụ cười này mà tỏa sáng hẳn. Vốn dĩ dung mạo của cô thiên hướng ngọt ngào xinh đẹp, nhưng ngày thường lại hay làm vẻ mặt lạnh lùng, trông trưởng thành hơn hẳn. Bây giờ cô lại cười, đem cái vẻ lạnh lùng ấy hòa tan đi, lộ ra bản chất ngọt ngào khả ái mà dung mạo mang đến.

Thanh niên đưa qua một bản hợp đồng, thiếu nữ cẩn thận đọc kĩ một hồi, sau đó kí tên của mình trên đó.

Là "Lam Sâm".

Một cái tên xinh đẹp, cũng như cô vậy.

------

Vừa hoàn thành một bản hợp đồng lớn, thiếu nữ Lam Sâm tâm trạng khá là vui vẻ. Vì vậy, người ta nhìn thấy một thiếu nữ tóc tím lượn lờ ở khắp phố ăn vặt, chốc lại ghé quầy này, quay đầu lại đã ghé quầy khác.

Đi dạo một vòng phố ăn vặt như thường ngày, mệt mỏi, Lam Sâm quyết định ghé vào tiệm sách gần đấy nghỉ chân. Tiệm sách cũng không lớn, nhưng cách trang trí cùng bày bố lại làm cho người ta cảm thấy thư giãn nhẹ nhàng. Lam Sâm bước nhẹ, đi dạo một vòng quanh tiệm sách. Cuối cùng, cô đứng trước một kệ chứa đầy tiểu thuyết.

"Hmm, Ma Đạo Tổ Sư, đọc rồi nè, Phượng Nghịch Thiên Hạ, cũng đọc rồi..."

Cô nhìn một vòng, phát hiện có vài quyển mình đã có rồi, cảm thấy hơi chán nản. Nhìn hết kệ trên, cô lại nhìn kệ dưới. Đọc những cái tiêu đề làm cô không khỏi đỡ trán thở dài.

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên một quyển sách.

Bìa của quyển sách này khá đẹp, với màu nền là màu trắng phối hợp với những hình hoa cỏ đầy sắc màu được in nổi. Chính giữa là hình ảnh của một thiếu nữ tóc đen mắt vàng, mà xung quanh nàng là 6 chàng trai theo những phong cách khác nhau, điểm chung là bọn họ đều rất đẹp.

Phía sau thiếu nữ tóc đen mắt vàng ấy đứng một thiếu nữ tóc tím xinh đẹp. Trên tay cô ấy cầm một đóa hoa lyly mày trắng tinh khiết, sắc mặt u buồn tựa như màn trời đêm. Lam Sâm hơi ngẩn người, cô đưa tay chạm nhẹ vào đóa hoa trắng thuần trên tay cô ấy, miệng khẽ nỉ non: "Thật xinh đẹp..."

Không ngờ lại có một cuốn truyện có nét vẽ hợp gu cô thế này!

Lam Sâm vui vẻ, cô cầm quyển sách, ra quầy thu ngân tính tiền rồi gọi một ly cà phê, sau đó ra băng ghế trước cửa tiệm ngồi xuống.

"Cô bé lọ lem và các hoàng tử à..."

Hmm, thường ngày thì cô không hay đọc thể loại này, nhưng bởi vì nét vẽ đẹp, cô sẽ thử xem sao.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã từ buổi trưa chuyển sang chiều tối.

Lam Sâm nhìn sắc trời, quyết định về nhà rồi xem nốt. Cô gấp sách lại, đứng dậy, vươn vai, cầm giỏ sách đi về.

Đi ngang qua đoạn đường bị cướp giật hồi sáng, cô chợt nhớ lại cái tên ăn trộm xui xẻo kia. Chắc bây giờ hắn cũng bị bắt giam rồi đi.

Đang phân thần suy nghĩ, bỗng dưng có một lực đẩy cực lớn từ bên hông vọng lại. Lam Sâm vội vàng ổn định thân mình, nhưng không may, bên cạnh cô lại là một con sông lớn.

Chết, cô không biết bơi!

Cảnh tượng cuối cùng trước mắt cũng chỉ có nụ cười ác độc của tên trộm. Hắn có nói gì đó, nhưng mà cô nghe không rõ. Rơi xuống nước, Lam Sâm giãy giụa, ý đồ bám lấy bờ, nhưng bờ quá cao, cô dần dần chìm xuống nước.

Ý thức dần dần tan rã, quyển sách cầm trên tay cũng rơi khi nào không biết.

Đầu óc dần trở nên nặng nề, Lam Sâm mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lần sau, cô sẽ không đi về trên đường vắng nữa.

Thật đáng sợ.

Cô không biết rằng, ngay sau khi cô rơi xuống, tên trộm lại bỗng dưng biến mất vào trong hư không.

Cuốn sách với ảnh bìa màu trắng rơi trên đường, mưa rơi xối xả tạt ướt nó. Thiếu nữ tay nâng đóa hoa lyly với nét mặt u buồn bỗng dưng ngẩng đầu, đóa hoa lyly trên tay cô phát ra một vầng sáng nhẹ, lại dần dần tan đi mất.

Thiếu nữ nở nụ cười, nhắm hai mắt lại. Đợi khi vầng sáng tan đi, quyển sách nằm chễm chệ trên mặt đường đã biến mất, không còn sót lại chút dấu vết gì.

Dường như tất cả, chỉ là ảo giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net