C288-289-290:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C288: Hoàng thượng giá lâm

Cố Khinh Âm hơi kích động: "Thật sự cám ơn chàng."

Thượng Quan Dung Khâm vuốt tóc mai nàng, ánh mắt đong đầy cưng chiều, dịu dàng nói: "Cám ơn cái gì, Đại Lý Tự không có chứng cứ xác thực, nên mới bằng lòng thả người."

"Phụ thân ở Đại Lý Tự có phải chịu khổ không?" Cố Khinh Âm hỏi.

"Đại Lý Tự khanh đương nhiệm là Ngô đại nhân có chút giao tình với ta, ông ấy không thích vu oan giá hoạ cho người khác." Thượng Quan Dung Khâm mỉm cười đáp.

Tảng đá lớn trong lòng Cố Khinh Âm rốt cuộc cũng rơi xuống, có cảm giác nhẹ nhõm không ít. Nàng kéo tay Thượng Quan Dung Khâm cùng ngồi xuống ghế đá trong đình.

Thượng Quan Dung Khâm mặc triều phục màu xanh, không đội mũ quan, trên búi tóc chỉ cài một cây trâm màu xanh ngọc, lấp lánh ánh sáng, tóc đen đổ xuống sau lưng, dung mạo thanh tuyệt xuất trần.

Cố Khinh Âm tham lam ngắm nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng.

"Chuyện là," nàng hắng giọng một cái, "lần này chàng sẽ ở lại bao lâu?"

"Mấy ngày nay trong triều e sẽ có biến." Thượng Quan Dung Khâm nắm tay nàng, bao trọn tay nàng trong lòng bàn tay mình, nhìn thẳng vào mắt nàng, "Có khả năng ta phải nhanh chóng rời đi."

Tim Cố Khinh Âm đập mạnh một cái, "Sao thế? Có phải phụ thân......"

"Nàng yên tâm, Cố đại học sĩ không liên quan đến chuyện này." Hắn dừng một chút, lại nói: "Lần này ông ấy bị Giang Lăng vương loại bỏ, nhờ vậy lại tránh được một kiếp nạn."

Cố Khinh Âm kinh ngạc không thôi, trong lòng mơ hồ hiểu ra vài phần.

"Hiện tại Nguyễn Hạo Chi đã là tâm phúc của Giang Lăng vương." Thượng Quan Dung Khâm chậm rãi nói.

Câu này của Thượng Quan Dung Khâm đã xác thực Nguyễn Hạo Chi hãm hại phụ thân nàng.

Cố Khinh Âm mím chặt môi, quả nhiên là lỗi của nàng, là nàng làm liên lụy tới phụ thân.

Thượng Quan Dung Khâm thấy thần sắc nàng thay đổi, gấp gáp nói: "A Âm, đừng suy nghĩ bậy bạ, không nên áp sai lầm của người khác lên chính mình."

Cố Khinh Âm cố nén nước mắt gật gật đầu, nói: "Thế là chàng phải đi ngay ư?"

Thượng Quan Dung Khâm đứng lên, ôm nàng vào lòng, ánh mắt thong thả nhìn về phía rừng trúc, "A Âm, ghi nhớ lời ta, khi còn làm quan trước phải bảo vệ được chính mình."

"Vậy chàng không muốn che chở cho em sao?" Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng như có một dòng nước trong vắt chảy qua.

Thượng Quan Dung Khâm cúi đầu nhìn nàng, trong mắt nàng phản chiếu rõ khuôn mặt hắn. Hắn nâng gương mặt xinh xắn của nàng lên, mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc......". Dư âm biến mất giữa cánh môi quấn quýt dây dưa của hai người.

Buổi chiều cuộc thi, Cố Khinh Âm rút được luận đề không khó, nội dung còn có phần trùng hợp với bài thi buổi sáng của nàng. Nàng phát huy rất tốt, thỉnh thoảng lơ đãng chạm mắt của Thượng Quan Dung Khâm, cũng vô cùng tự tin, hăng hái.

Buổi thi kết thúc, sắc trời cũng đã tối.

Minh Tiêu Hạc không bất ngờ về Cố Khinh Âm, dù thế nào, hắn cũng chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của nàng.

"Minh đại nhân, xin dừng bước."

Nghe vậy, hắn quay người lại, thấy Thượng Quan Dung Khâm đứng cách mình vài bước.

Hắn khom người thi lễ, "Thượng Quan đại nhân."

Thượng Quan Dung Khâm im lặng nhìn hắn, "Giữa chúng ta không cần như vậy."

Minh Tiêu Hạc không nói gì, hắn vẫn luôn tôn kính Thượng Quan Dung Khâm, chỉ là bây giờ trong lòng có chút khúc mắc, không biết nên đối mặt thế nào.

Bên cạnh Thượng Quan Dung Khâm còn có người của hắn, bên cạnh hắn cũng có người của Thượng Quan Dung Khâm. Hắn biết quan hệ của Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm đã tiến thêm một bước, nhưng lại chẳng cách nào ngăn cản mình tiếp tục nảy sinh tà niệm với nàng.

"Vụ án của Đường Tĩnh vẫn chưa có manh mối ư?" Thượng Quan Dung Khâm hỏi.

Minh Tiêu Hạc cúi đầu đáp: "Còn đang điều tra."

"Mười ngày" Ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Dung Khâm chiếu thẳng vào hắn, "Ta cho ngươi thêm mười ngày, nếu đến lúc đó còn không có tiến triển, ngươi tự biết hậu quả."

"Còn nữa, người nào nên động vào, người nào không nên, chắc là ngươi biết rõ." Thượng Quan Dung Khâm nói xong, liền sải bước đi vượt lên phía trước.

Cố Khinh Âm tới trước cửa thiện phòng, thấy mọi người đều đứng ngoài cửa nhỏ giọng bàn tán, không ai bước vào trong sảnh, bèn kéo một nữ quan hỏi thăm.

"Cô không biết gì ư?" Nữ kia quan cực kì kinh ngạc nhìn nàng, "Hoàng Thượng và Bàng phi nương nương sắp giá lâm sơn trang, họ còn chưa ăn tối, chẳng lẽ chúng ta lại ăn trước?"

Nữ quan kia vừa nói xong, tiếng nói lanh lảnh chói tai của thái giám vang lên: "Hoàng Thượng giá đáo ——"

Tất cả quan viên đứng thành hai hàng theo phẩm cấp, đều nhao nhao quỳ lạy.

Cố Khinh Âm im lặng quỳ gối một bên, chợt cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng rực, nhưng nàng lại không dám ngẩng đầu nhìn.

C289: Phu nhân của nam thần

Đến khi Hoàng Đế đi xa, các quan viên mới dám đứng dậy, Cố Khinh Âm vội vàng nhìn về phía trước, nhưng chẳng còn thấy gì nữa.

Bữa tối đã được bày sẵn ở Quỳnh Phương Các, Hoàng Đế cùng Bàng phi và các quan lớn đều ngồi vào vị trí; còn các nữ quan tham gia đánh giá thành tích dùng cơm ở thiện sảnh.

Tất cả trưởng quan vừa đi, bầu không khí giữa các nữ quan tự nhiên nhẹ nhõm không ít.

Cố Khinh Âm, Lý Tịnh Lan, Trần Mộ Uyển ngồi cùng một bàn, trong bữa tiệc không tránh được việc có người bàn tán về chuyện của Tiền Ngọc Châu.

"Các cô nói xem, rốt cuộc Tiền Ngọc Châu đắc tội với người nào, sao lại đột nhiên bị tố cáo?" Một nữ quan có làn da rất trắng hỏi.

"Chuyện này có gì lạ, thường ngày nàng ta đi theo Vân Thường kiêu ngạo thành thói, cũng nên có người trừng trị chứ." Một nữ quan khác nói.

Lý Tịnh Lan gắp một đũa đồ ăn đưa vào trong miệng thong thả nhai, noi: "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Nàng ta làm cái gì thì tự rõ, nhân quả báo ứng."

Cả bàn tiệc nhất thời im ắng, Cố Khinh Âm không thể tin nổi nhìn về phía Lý Tịnh Lan.

Một người đội mũ quan, tư dung xuất chúng cũng hai mắt lấp lánh nhìn Lý Tịnh Lan, hỏi: "Vị đại nhân này biết được nội tình gì sao?"

Lý Tịnh Lan liếc nhìn nàng kia một cái, lại gắp một đũa thức ăn, "Tôi và nàng ta vốn không quen biết, có thể biết được nội tình gì. Nhưng trông cô lạ mặt thật đó."

Lý Tịnh Lan không nói, những người khác cũng không thấy có gì khác thường, lúc này đúng là càng nhìn càng cảm vị nữ quan kia lạ mặt, hình như chưa bao giờ xuất hiện ở trường thi.

Nữ quan kia hắng giọng một cái, nói: "Hôm nay tôi không khỏe nên ở trong phòng nghỉ ngơi, hôm qua có tham gia thi."

Cố Khinh Âm nhìn kỹ dung mạo nàng ta, da mặt trắng nõn mịn màng, mắt hạnh linh động, môi anh đào nhỏ xinh, trông rất thẳng thắn ngây thơ, tuổi tác còn khá nhỏ, xuất thân cũng không tầm thường, nhưng quả thực nàng chưa từng gặp qua. Nhưng đánh giá thành tích là cuộc thi nghiêm túc, Lại bộ nhất định sẽ không để người lạ đột nhập.

Nghĩ vậy, Cố Khinh Âm hỏi: "Vị này đại nhân họ gì?"

"Họ Dương......À họ Ân." Vẻ mặt của nữ quan kia có chút không vui.

"Hóa ra là Ân đại nhân." Cố Khinh Âm gật đầu, coi như là chào hỏi.

Ân đại nhân nâng chung trà lên uống một hớp, mắt mày linh động, nói: "Tôi biết Tiền Ngọc Châu đắc tội với ai."

"Ai?" Các nữ quan còn lại đồng thanh hỏi.

"Một vị quan lớn cũng tham gia đánh giá thành tích."

"Xin chỉ giáo cho." Lý Tịnh Lan thong thả nói.

Ân đại nhân vốn chỉ muốn thu hút sự chú ý của mọi người trên người mình nên mới cố ý nói vậy, lúc này thấy chúng nữ quan càng chú ý hơn, nên rất đắc ý: "Như các cô nói, Tiền Ngọc Châu cũng có chút bối cảnh, nữ quan thông thường nào có thể động được vào nàng. Thế mà lần này Lại bộ xử lí nhanh như vậy, có thể thấy nàng đã đắc tội với người có chức vị quyền lực cao hơn nhiều."

Nàng vừa nói xong, chúng nữ quan nhao nhao gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt nhìn nàng cũng thay đổi.

"Nhưng Tiền Ngọc Châu làm quan nhiều năm, vì sao lại tuỳ tiện đắc tội với quan to trong triều? Huống chi còn đang trong lúc đánh giá thành tích?" Cố Khinh Âm trầm ngâm chốc lát, hỏi.

Nghe nàng hỏi vậy, các nữ quan cũng nhíu mày trầm tư.

Ân đại nhân bị chất vấn trước mọi người, vẻ mặt có chút không vui, "Có thể là nàng ta đắc tội với người mà chính mình cũng không biết rõ."

Lý Tịnh Lan mím môi cười khẽ, "Ân đại nhân nói cũng có vài phần đạo lý."

"Thế này có là gì? Tôi còn biết nhiều hơn cơ." Ân đại nhân nhếch miệng cười, dáng vẻ hồn nhiên động lòng người.

Trần Mộ Uyển ngồi một bên cũng lên tiếng: "Vậy cô còn biết cái gì, nói cho mọi người cùng nghe đi."

Nữ quan da trắng lúc nãy cũng nói: "Đúng vậy, cô còn biết gì nữa. Ai da, tin tức bình thường thì tôi nghe nhiều rồi, cô phải nói được chuyện chúng tôi chưa bao giờ nghe mới được."

Mấy nữ quan cũng phụ họa theo.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Ân đại nhân chuyển mấy vòng, cười mờ ám nói: "Biết Thượng Quan đại nhân không??"

Chúng nữ quan nghe thấy tên Thượng Quan Dung Khâm lập tức tinh thần tỉnh táo, vội vàng gật đầu.

"Vậy các cô có biết biết hắn từng thành thân không?"

Nữ quan da trắng mỉa mai: "Chuyện này trong kinh thành có ai không biết, chẳng lẽ cô không biết ư?"

Ân đại nhân trẻ tuổi khí thịnh, không chịu được kích thích, lập tức bắn liên hồi: "Tôi biết nhiều hơn đấy, chuyện đó có là gì, tôi còn biết phu nhân của hắn đến nay vẫn ở kinh thành, hơn nữa hắn còn phái người chăm sóc, các cô có biết không? Hừ!"

"Phu nhân?" Sắc mặt Cố Khinh Âm hơi tái đi, "Không phải Thượng Quan đại nhân đã hòa ly từ lâu rồi sao?"

Các nữ quan khác cũng khiếp sợ nên không ai nhìn ra sự bất thường của Cố Khinh Âm. Dù sao đó cũng là nam nhân mà nàng ngưỡng mộ, nghe tin hắn vẫn còn dây dưa không rõ với vợ cũ thì sao mà vui nổi.

"Hòa ly hay chưa thì không biết, " Ân đại nhân đắc ý nói:

"Nhưng hắn còn đang chăm sóc người kia thì là chuyện chắc chắn."

"Ah! Thượng Quan đại nhân của tôi" Một nữ quan bỗng nhiên ai oán nói:"Ôi, hiện tại tôi chỉ có thể gửi hi vọng ở Hàn Tướng."

"Mong đợi cái gì với hắn?" Không biết là ai hỏi.

"Vĩnh viễn không kết hôn, cũng là cho tôi một hi vọng." Nữ quan có vẻ mặt ai oán nói.

"Chậc..chậc.., vậy định trước là cô lại phải thất vọng rồi." Ân đại nhân rung đùi đắc ý, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: "Hàn Tướng đã được...... Hoàng Thượng chọn trúng, sớm muộn gì cũng làm phò mã."

"Cái gì?!" Có nữ quan kích động đứng dậy, "Muốn chọn Hàn Tướng làm phò mã? Dựa vào đâu chứ?!"

"Nhẹ nhàng chút nào." Ân đại nhân ý bảo nàng mau ngồi xuống, mới tiếp tục nói: "Cô cũng thấy không thích hợp đúng không. Hàn Cẩm Khanh có gì đặc biệt hơn người, làm sao có thể làm phò mã?"
C290: Theo dõi nàng cho kĩ

Đám nữ quan biết được hai tin tức lớn, ai cũng như nổ tung, mồm năm miệng mười bàn ra tán vào.

Cố Khinh Âm cúi đầu dùng bữa, ăn liên tục mà chẳng nhận ra mùi vị gì liền lấy cớ không khỏe, rời tiệc sớm.

Gió đêm thổi qua, đầu óc đang trì độn của nàng tỉnh táo lại được chút, không biết hương hoa từ chỗ nào bay tới, thoang thoảng trong gió. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm giác khó chịu trong lòng giảm đi không ít.

Phu nhân? Công chúa? Nếu như đã có lương nhân, cần gì phải tới trêu chọc nàng! Trái tim nhói đau, sống mũi cay cay, nàng cũng chẳng rõ là vì ai.

Cố Khinh Âm đi lang thang trong sơn trang, thần trí không tập trung, những suy nghĩ hỗn loạn liên tục xuất hiện trong đầu khiến nàng thêm đau lòng.

Lúc này, trong Quỳnh Phương Các, dạ yến linh đình, mỹ thực, rượu ngon, nhưng bầu không khí lại có phần chút nặng nề.

Hoàng đế bệ hạ đang ngồi trên thượng tọa rõ ràng có vẻ không yên, ánh mắt nặng nề, da mặt nhăn nheo, hai bên cánh mũi hằn nếp nhăn rất sâu.

Các quan lớn đang đây có ai không biết xem lời nói nhìn sắc mặt, họ chẳng dám nói gì, chỉ có Bàng phi thỉnh thoảng nói đôi lời, kể những chuyện thường ngày Hoàng Đế thích nghe, may mà cũng xua đi được chút không khí ủ dột trong bữa tiệc.

Yến hội tiến hành được phân nửa, một người mặc hắc y đi nhanh vào trong, hành lễ với Hoàng Đế rồi đi thật nhanh về phía Thượng Quan Dung Khâm, thì thầm vài câu với hắn.

Thượng Quan Dung Khâm nghe xong, thần sắc khẽ biến, tức khắc từ giã Hoàng Đế. Hoàng Đế như đã biết trước nguyên do, mệt mỏi gật đầu với hắn.

Thượng Quan Dung Khâm gấp gáp rời tiệc, Hàn Cẩm Khanh và Ngụy Lãnh Nghiêu đồng thời nhìn thoáng qua hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi nhanh chóng rời đi.

Chốc lát sau, Hàn Cẩm Khanh đứng lên, cung kính mời rượu Hoàng Đế và Bàng phi, cao giọng nói: "Bệ hạ đích thân tới giám sát kì thi đánh giá thành tích của nữ quan, quả thật là vinh hạnh của triều ta. Thần tin chắc sẽ có nhiều nữ quan tài hoa xuất chúng trở thành trụ cột của quốc gia, giúp Hưng Hòa lớn mạnh muôn đời. Thần kính Người một ly." Nói xong, hắn nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Hàn Cẩm Khanh đứng trong Quỳnh Phương Các, vóc dáng cao lớn, áo gấm tím đậm dài chấm đất, khí chất thanh quý lỗi lạc, giọng điệu âm vang mạnh mẽ. Sắc mặt Hoàng Đế khá hơn, nhẹ gật đầu, ngửa đầu uống cạn ly rượu, Bàng phi ngồi bên cạnh cười tươi như hoa, lấy ống tay áo che hờ, cũng uống cạn.

Các quan viên còn lại thấy thế cũng nhao nhao đứng lên mời rượu, dùng hết khả năng nịnh nọt, bầu không khí trong các nhất thời nóng lên.

Hàn Cẩm Khanh và Ngụy Lãnh Nghiêu cùng nhau ra khỏi Quỳnh Phương Các, hai người sóng vai đứng trên hành lang, dựa vào lan can trông về phía xa, đỉnh núi thu cao trong màn đêm chỉ thấy được hình dáng mơ hồ.

"Ngươi mau chóng hồi doanh địa." Áo gấm của Hàn Cẩm Khanh tung bay trong gió, "Trong quân vẫn còn thế lực của hắn, nếu chúng thừa cơ làm loạn, nhất thời khó mà kết thúc."

Ngụy Lãnh Nghiêu mặc hắc y, gần như hòa vào màn đêm, lạnh lùng nói: "Hắn còn có thể gây ra sóng gió gì, chẳng lẽ ngươi lại không biết?"

"Con rết trăm chân, chết mà không ngã, cẩn thận một chút cũng không có gì là xấu. Huống hồ, hắn vẫn chưa chết hẳn." Hàn Cẩm Khanh nhàn nhạt nói.

"Trong tay hắn còn có binh quyền, " Ngụy Lãnh Nghiêu quay đầu lại nhìn Hàn Cẩm Khanh, "Không lấy được, ta sẽ không chết tâm."

Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, "Vậy ngươi còn chờ cái gì?"

"Chờ ngươi tới, thấy được người của ngươi."

Hàn Cẩm Khanh cong môi, nói: "Người của ta từ trước đến nay đều nghe lời."

"Nếu như thế, ta giúp ngươi dạy dỗ những kẻ không nghe lời, ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ." Đôi mắt u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn thẳng vào hắn.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Hàn Cẩm Khanh mím chặt môi.

"Cố Khinh Âm, ngươi theo dõi nàng cho kỹ." Nói xong, Ngụy Lãnh Nghiêu quay người đi xuống cầu thang, biến mất trong bóng đêm.

Về phần Minh Tiêu Hạc, hắn ngồi ngay cạnh cửa Quỳnh Phương Các, thừa dịp mọi người không chú ý, bèn lặng lẽ rời đi.

Hắn muốn trả thù Ngụy Lãnh Nghiêu, suy nghĩ này đã quanh quẩn trong đầu hắn từ đêm qua. Nhưng phải trả thù thế nào?

Nghĩ nghĩ, trước mắt chuyện hắn có thể làm được, chuyện có lợi nhất với hắn, chính là khiến Ngụy Lãnh Nghiêu phản bội Hàn Cẩm Khanh.

Với kinh nghiệm lăn lôn nhiều năm trốn phong nguyệt, hắn đánh chủ ý lên người Vân Thường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net