C315-316-317:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C315: Không được gọi đến

Cố Khinh Âm nghe mà kinh hãi, nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình lại trở thành vật giao dịch của hai người này.

Vân Thường nói tiếp: "Ý của Trương đại nhân là, sẽ cho hạ quan điểm thấp?"

"Vân đại nhân được tướng gia coi trọng, có nhận được đánh giá tốt của bản quan hay không chắc cũng chẳng quan trọng?"

"Trương đại nhân, hạ quan đã nói rồi, kết quả lần này sẽ quyết định hạ quan có được tiếp tục ở lại bên tướng gia hay không."

"Vậy thì sao? Không liên quan đến bản quan."

Cố Khinh Âm không muốn nghe nữa, quay người bỏ đi.

Quan hệ của Hàn Cẩm Khanh và Vân Thường gì? Không liên quan đến nàng, nàng cũng không muốn biết. Nàng chỉ khiếp sợ khi mình chưa từng hại ai nhưng lại nhiều lần bị người ngoài ám toán. Chuyện này khiến nàng cảm thấy phẫn nộ, rồi lại bất lực.

Nàng là quan ngũ phẩm, chức vụ không cao nhưng cũng tuyệt đối không thấp. Nhưng cũng chỉ là thứ cho những người này tùy ý vo tròn bóp méo mà thôi.

Lúc này nàng cảm thấy mình thật yếu thế nhỏ bé, cho dù an phận làm quan, cũng không thể bảo đảm người khác không mưu hại mình.

Chưa bao giờ nàng lại hy vọng mình trưởng thành thật nhanh như bây giờ. Chỉ có đủ lớn mạnh, nàng mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình trong triều đường luôn luôn thay đổi này.

"Xin Cố đại nhân dừng bước." Giả Thư đuổi theo nàng, nói.

Cố Khinh Âm quay đầu, nhìn dáng vẻ cúi đầu cụp mắt phục tùng của nàng ta, nói: "Chuyện cô muốn bản quan nghe, bản quan cũng đã nghe rồi."

"Đại nhân sáng suốt, chắc hẳn cũng biết thành ý của hạ quan."

Ánh mắt Cố Khinh Âm thoáng thay đổi, "Cô muốn cầu cạnh bản quan?"

"Giả Thư muốn làm việc cho Cố đại nhân, hy vọng đại nhân thành toàn." Giả Thư khom mình hành lễ.

"Cô cảm thấy bản quan sẽ tin tưởng cô ư?"

"Vì sao đại nhân không tin? Chỉ bởi vì hạ quan từng làm việc cho Vân Thường đại nhân?"

Cố Khinh Âm yên lặng không nói.

Giả Thư tiếp tục nói: "Hạ quan tự thấy mình không làm chuyện gì có lỗi với Vân Thường đại nhân."

"Vậy cô đang làm gì đây?"

"Là người thì ai cũng có tình cảm, nhưng trải qua nhiều chuyện, tình cảm cũng sẽ nguội lạnh, hạ quan cũng không phải người ngu trung."

Cố Khinh Âm than nhẹ, "Chim khôn biết chọn cây mà đậu, cô không sai."

"Hạ quan nguyện cống hiến sức lực cho đại nhân."

Ngữ khí Cố Khinh Âm nhàn nhạt, "Giả đại nhân, cô có thể chọn rất nhiều người trong triều đình này. Bản quan rõ ràng không phải sự lựa chọn tốt nhất."

Giả Thư im lặng đứng đấy, "Đại nhân nói sai rồi, có phải sự lựa chọn tốt nhất hay không, còn tùy thuộc vào mong muốn của người đó."

"Người trong quan trường, điều mong muốn chẳng lẽ không phải tiền đồ? Hiện nay bản quan còn không nhìn rõ tiền đồ của chính mình, há có thể hứa cho cô?" Cố Khinh Âm cười nhạt.

"Đại nhân có thể cân nhắc, trong triều đường, nữ quan làm việc không dễ, đại nhân cũng cần một người tận tâm tẫn trách giúp đỡ."

Cố Khinh Âm vừa đi vừa nghĩ lại những lời Giả Thư đã nói, lúc trở về chỗ ở thì gặp Trần Mộ Uyển đang đi vào.

"Khinh Âm, cậu trở về rồi à? Nói chuyện thế nào?" Nàng vội vàng hỏi.

Cố Khinh Âm không hiểu gì cả, "Cậu cho rằng mình đi đâu?"

"Không phải cậu bị gọi đến Hạo Kinh Các báo kết quả đánh giá thành tích à?" Trần Mộ Uyển nhìn nàng.

Cố Khinh Âm bước vào trong nội viện, không thèm để ý nói: "Mình chỉ lên núi dạo một vòng thôi."

Trần Mộ Uyển nhìn nàng, muốn nói lại thôi, chung quy vẫn không thể nhịn nổi, hỏi: "Vậy là cậu không được gọi đến?"

Cố Khinh Âm gật gật đầu, "Mình nên được gọi đến sao??"

Trần Mộ Uyển nghiêm mặt nói: "Mình cũng không biết tình hình đánh giá thành tích thế nào, nhưng lần này nghe nói nữ quan được gọi đến càng sớm, khả năng được thăng chức càng cao. Nếu như gọi cuối cùng, rất có khả năng bị giáng chức."

Nàng thấy Cố Khinh Âm vẫn chẳng để tâm, nói: "Cậu không lo sao??"

"Lo lắng có tác dụng không?" Cố Khinh Âm than thở: "Nếu như lời cậu nói là đúng thì sắp giữa trưa rồi."

Trần Mộ Uyển nói: "Vốn dĩ mình cũng chẳng ôm nhiều hy vọng, nhưng thấy người khác đi sớm, lại có chút không cam lòng, " Nàng khẽ cười một tiếng, "Thật nực cười, đúng không?"

"Người khác? Ai đi rồi?" Cố Khinh Âm hỏi.

"Lục Thanh Phượng và Lâm Tố Nguyên đã nửa canh giờ trước. Đúng rồi, còn có Lý Tịnh Lan, nàng ấy có đến tìm cậu trước khi đi."

Đang khi nói chuyện, người của phủ Nội vụ tới đưa cơm trưa, hai người vừa nói chuyện vừa ăn.

Ăn cơm xong không lâu, một vị quan Lại bộ tới gọi Trần Mộ Uyển.

C316: Không rõ tiền đồ

Trần Mộ Uyển kéo tay Cố Khinh Âm, nói: "Khinh Âm, mình đi trước đây, cậu chờ thêm một lúc nữa nhé, chắc sắp đến lượt rồi."

Cố Khinh Âm gật đầu, nhìn bóng lưng Trần Mộ Uyển biến mất nơi cửa viện, rồi đứng luôn trong sân ngắm bông hoa đào đương thì nở rộ.

"Ồ, đây không phải Cố đại nhân ư, sao chưa đến Hạo Kinh Các?" Lục Thanh Phượng bước vào, nhìn nàng cười vang.

Cố Khinh Âm quay đầu, lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, "Lục đại nhân cao hứng thế này là thăng chức à?"

Hôm nay Lục Thanh Phượng trang điểm vô cùng xinh đẹp, mặt mày sắc sảo, giống như đứng trên sân khấu diễn kịch vậy, nụ cười cũng tươi tắn hơn thường ngày vài phần. "Đâu có, quan viên có được thăng chức hay không còn phải chờ Thánh Thượng ngự bút phê chuẩn."

"Nói vậy là phải chúc mừng Lục đại nhân rồi. Ít nhất, tên của đại nhân có thể trình trước ngự tiền." Cố Khinh Âm chậm rãi nói.

Lục Thanh Phượng mỉm cười tiến lên vài bước, xem như thừa nhận. Lúc này Cố Khinh Âm mới chú ý Lâm Tố Nguyên cũng theo vào trong nội viện.

Mấy ngày nay, nàng không qua lại gì với Lâm Tố Nguyên. Dù trước đây cả hai đều làm việc tại Ngự Sử Đài, nhưng quan hệ rất bình thường. Thậm chí Lâm Tố Nguyên còn luôn đối địch với nàng một cách khó hiểu, nên tất nhiên nàng cũng chẳng muốn thân thiết với nàng ta làm gì.

"Đều là nhờ mấy vị đại nhân cất nhắc, nhưng kết quả đánh giá thành tích của tôi cũng không tốt lắm. Còn Lâm đại nhân được trưởng quan của tất cả các bộ khen ngợi." Lục Thanh Phượng nói.

Khuôn mặt Lâm Tố Nguyên trắng nõn, biểu cảm lạnh nhạt, chẳng rõ vui buồn, chỉ nhìn Cố Khinh Âm, hỏi: "Cố đại nhân vẫn chưa được gọi đến sao??"

Cố Khinh Âm lắc đầu, có vẻ thờ ơ: "Có lẽ thành tích lần này của tôi kém quá, vẫn chưa đến thấy gọi."

Rõ ràng, Lục Thanh Phượng và Lâm Tố Nguyên đều được đưa vào hàng nữ quan thăng chức, chỉ cần chuyển kết quả đánh giá của họ tới ngự thư phòng, chờ Hoàng Thượng xem qua là được.

Thông thường, Hoàng Thượng sẽ tôn trọng ý kiến của các trưởng quan, chỉ trình lên theo hình thức thôi.

Lâm Tố Nguyên nhíu mày, không nói nữa.

"Ai nha, đánh giá thành tích lần này của Cố đại nhân kém lắm sao??" Sắc mặt Lục Thanh Phượng khoa trương, kinh ngạc nói: "Thế thì không hay rồi, Ngự Sử đài chỉ có mấy vị trí, Lâm đại nhân lại ưu tú như vậy, không biết sẽ tấn thăng chức vị nào?"

Tất nhiên Cố Khinh Âm nghe ra nàng ta ám chỉ cái gì, trái tim thắt lại, bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền.

Khóe môi nàng khẽ nhếch, ánh mắt đảo qua Lục Thanh Phượng và Lâm Tố Nguyên một vòng. "Chức quan ở Ngự Sử Đài sắp xếp thế nào cũng không phiền Lục đại nhân lo lắng. Huống chi, Lâm đại nhân tài năng trác tuyệt, chưa chắc đã muốn ở lại Ngự Sử Đài."

Ánh mắt Lâm Tố Nguyên không thay đổi, "Tôi sẽ ở lại Ngự Sử Đài."

Cố Khinh Âm im lặng đối mắt với nàng chốc lát, nói: "Lâm đại nhân, hy vọng chúng ta còn có thể cộng sự."

Lục Thanh Phượng thấy không chiếm được tiện nghi, bèn kéo Lâm Tố Nguyên về phòng, kiêu căng ngạo mạn khép cửa lại trước mặt Cố Khinh Âm.

Trong lòng nàng ta biết rõ, lần này Cố Khinh Âm không bị giáng chức khiển trách, nhưng tuyệt đối không thể tấn chức.

Đừng trách nàng ta lòng dạ ác độc. Tại vì trước đây Cố Khinh Âm ỷ có cha là Đại học sĩ, mới làm quan được mấy năm đã trở nên nổi tiếng. Không chỉ giữ chức vị cao nhất trong số các nữ quan, mà danh tiếng cũng tốt.

Sau đánh giá thành tích, nhất định sẽ có một suất thăng chức, thêm một người sẽ thêm một phần cạnh tranh. Huống chi trước mắt Cố Khinh Âm là người có chức quan cao nhất, vuột mất cơ hội lần này cũng có sao đâu.

Nếu như Cố Đức Minh còn đang tại nhiệm, Lục Thanh Phượng đưa ra yêu cầu kiểu đó chưa chắc đã được ai chấp thuận. Nhưng hiện tại Cố Đức Minh đã thất thế, nàng ta dùng thân thể đổi lấy một lời hứa hẹn trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Hình như Lâm Tố Nguyên đang được đánh giá rất cao. Nếu cùng thăng chức, sau này qua lại đều là đồng liêu, nên nàng ta mới muốn thân thiết với Lâm Tố Nguyên.

Lục Thanh Phượng vừa pha trà cho Lâm Tố Nguyên vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Cố Khinh Âm vẫn còn đứng dưới gốc đào, áo trắng tóc đen, dáng người thanh mảnh. Nàng nhìn một hồi, lạnh lùng hừ một tiếng.

Đến khi Trần Mộ Uyển trở về, sắc trời đã sẩm tối, tất cả nữ quan đều đã được gọi đi, ngoại trừ Cố Khinh Âm.

Hạo Kinh Các, phòng nghị sự.

Hàn Cẩm Khanh nhàn nhã ngồi trên ghế đầu tiên, mắt phượng nhẹ nhàng đảo qua một đám quan viên phía dưới.

"Kỳ đại nhân, đã gọi các nữ quan đến hết chưa?" Hắn hỏi, giọng điệu trầm thấp lười biếng.

Kỳ Uẩn Hành ngồi ghế đầu tiên bên trái Hàn Cẩm Khanh, nghe vậy, vội đứng dậy nới: "Bẩm tướng gia, có tổng cộng bốn mươi tám nữ quan tham gia đánh giá thành tích lần này. Ngoại trừ Tiền Ngọc Châu bị xoá tên, còn lại bốn mươi bảy người, đã gọi bốn mươi sáu người đến."

Hàn Cẩm Khanh khẽ nhướn mày, ánh nến trong phòng khách rọi sáng khuôn mặt đẹp như tranh của hắn, "Ồ? Vậy còn vị nữ quan nào chưa gọi đến?"

Kỳ Uẩn Hành chưa mở miệng, đã thấy Hộ bộ thị lang Trương Văn Quảng đứng dậy, chắp tay nói: "Tướng gia, nếu như mấy vị đại nhân vẫn còn tranh luận về kết quả đánh giá thành tích của Cố Khinh Âm, chi bằng tạm thời gác lại, đợi khi nào hồi cung báo cáo Thánh Thượng, rồi quyết định cũng không muộn."
C317: Răn đe

"Tranh luận?" Đuôi mắt của Hàn Cẩm Khanh hơi nhướng lên, tròng mắt lấp lánh ánh sáng, "Trương đại nhân cho rằng có gì cần tranh luận?"

Trương Văn Quảng không trả lời, trên gương mặt ngăm đen không bày tỏ ý kiến gì, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.

Trong giai đoạn đánh giá công khai, ông ta và Công bộ thị lang Hà Khải Minh đều cho Cố Khinh Âm điểm thấp. Điều này có nghĩa nàng không thể thăng chức sau lần đánh giá thành tích này. Nhưng Hàn Cẩm Khanh lại coi như không biết, lập lờ cho qua khi nhắc tới Cố Khinh Âm, lúc bọn họ muốn gọi nàng đến thì lại bảo tạm dừng. Thế nên kết quả đánh giá thành tích của Cố Khinh Âm mới bị trì hoãn, tranh luận này rõ ràng là do hắn dựng lên, sao bây giờ lại quay sang hỏi ông ta?!

Trương Văn Quảng chắp tay, ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng, nói: "Kết quả đánh giá thành tích lần này của Cố Khinh Âm thế nào, các vị đại nhân đang ngồi ở đây đều thấy. Nếu không có tranh luận, chức quan của Cố Khinh Âm chắc từ hàng ngũ phẩm trở lên."

"Nhưng Tướng gia đã dị nghị về chuyện này, hạ quan cảm thấy tạm thời gác lại cũng không sao."

Trương Văn Quảng nói xong, híp mắt lại nhìn Hàn Cẩm Khanh.

Ngón tay thon dài của Hàn Cẩm Khanh lật qua lại tư liệu đánh giá thành tích của các nữ quan đang để trên bàn, mắt cụp xuống. Chốc lát sau, hắn nhẹ nhàng nói: "Trương đại nhân, Thánh Thượng đã ra lệnh cho bản tướng giám sát đánh giá thành tích lần này. Bản tướng không dám lười biếng vì đánh giá thành tích nữ quan là chuyện trọng đại. Mặc dù các vị đại nhân cũng tận tâm tẫn trách, nhưng khó tránh khỏi thiếu sót. Mục đích bản tướng ngồi đây, chính là sửa chữa những sai lầm đó."

Ánh mắt hắn lướt qua từng người, giọng nói không lớn, nhưng từng lời đều có sức nặng. Sắc mặt đám quan viên đều căng thẳng, nhất là Trương Văn Quảng và Hà Khải Minh, trông cực kỳ khó coi.

Kỳ Uẩn Hành đã chìm nổi trong quan trường mấy chục năm, tất nhiên nghe ra ý của Hàn Cẩm Khanh, bèn nói trước: "Tướng gia nói rất phải. Kết quả đánh giá thành tích liên quan đến tiền đồ sau này của các nữ quan, khi có tranh cãi thì cần xem xét lại. Tướng gia là người xét duyệt, phải đảm bảo công bằng chính trực, chọn ra người tài đức vẹn toàn cho Thánh Thượng và triều đình."

Có Kỳ Uẩn Hành nói trước, các trưởng quan còn lại nhao nhao tán thành, đều tỏ vẻ mặc cho Tướng gia làm chủ.

Hàn Cẩm Khanh cong môi cười, đôi mắt đen sáng rực như sao. Hắn ngẩng đầu nhìn Trương Văn Quảng và Hà Khải Minh đang ngồi cứng ngắc, lông mày nhướng lên, nhẹ nhàng nói: "Các vị đại nhân luôn suy nghĩ cho Thánh Thượng và triều đình, bản tướng hết sức cảm động. Đánh giá thành tích là chuyện quan trọng, nhất định không thể vì sai lầm của vài người mà hủy tiền đồ của nữ quan." Giọng hắn xoay chuyển, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trương Văn Quảng và Hà Khải Minh, "Trương đại nhân, Hà đại nhân, hai vị nghĩ sao?"

Từ nãy đến giờ Hà Khải Minh như ngồi trên bàn chông, bởi vì từng hứa với Lục Thanh Phượng sẽ cho Cố Khinh Âm điểm thấp. Ông ta nghĩ rằng nàng cũng chỉ là một nữ quan, còn Cố Đức Minh đã thất thế, cho dù ảnh hưởng tới con đường làm quan của nàng, thì cũng chẳng có ai chịu đứng ra nói hộ.

Nhưng Hà Khải Minh chưa bao giờ nghĩ tới Hàn Cẩm Khanh lại không chịu bỏ qua chuyện này, bây giờ hối hận đến xanh ruột. Ông ta đang nghĩ cách tìm đường lui cho mình, nghe hắn vậy, bèn vội vàng đứng dậy, cung kính thi lễ, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, kết quả đánh giá thành tích của nữ quan lẽ ra phải do Tướng gia định đoạt."

Hàn Cẩm Khanh nhìn ông ta một hồi, chớp mắt, nói: "Ý của Hà đại nhân là bản tướng chuyên quyền độc đoán?"

Trong lòng Hà Khải Minh giật thót, lập tức đi vòng ra sau trác án, quỳ xuống tại chỗ, run run nói: "Tướng gia, hạ quan tuyệt đối không có ý đó, hạ quan chỉ là, chỉ là cho rằng......"

"Ngươi cho rằng cái gì?" Hàn Cẩm Khanh khép hồ sơ ghi chép đánh giá thành tích của Cố Khinh Âm lại, chậm rãi đứng dậy, tay áo khẽ động, trường bào kéo đất, "Ngươi cho rằng tùy ý định đoạt thành tích của nữ quan thì sẽ không có ai biết ư?!"

"Hạ quan không dám, " Hà Khải Minh chấn động, dập đầu, nói: "Hạ quan tuyệt đối không dám làm bậy, kính xin Tướng gia minh xét!"

Hàn Cẩm Khanh tùy ý liếc mắt nhìn dáng vẻ hèn mọn nằm rạp xuống đất của Hà Khải Minh, và thần sắc của những quan viên khác đang có mặt tai đây, nhàn nhạt nói: "Hà đại nhân không cần vội vã kêu oan, việc này bản tướng sẽ truy xét tới cùng, ai đúng ai sai, sẽ có kết luận rõ ràng."

Hà Khải Minh nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, còn mặt Trương Văn Quảng cũng tối đen, giữ im lặng.

"Tướng gia, kết quả đánh giá thành tích của Cố Khinh Âm......" Kỳ Uẩn Hành nhìn sắc mặt Hàn Cẩm Khanh, nhẹ giọng nhắc nhở.

Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, "Không nhọc Kỳ đại nhân hao tâm tổn trí, ngày mai bản tướng sẽ đích thân gọi nàng đến."

Trong số các quan viên đang ngồi ở đây, có không ít người hôm qua tiêu dao ở lầu Quảng Hàn tận mắt nhìn thấy Hàn Cẩm Khanh mang theo hộ vệ quay lại. Về phần vì chuyện gì, mọi người đều ngầm hiểu với nhau.

Đêm qua đội hộ vệ của Hàn Cẩm Khanh đứng chắn ngay trước cửa lầu, tra hỏi từng người đi ra, bất luận chức quan lớn nhỏ. Chỉ hỏi vài câu bình thường, sau đó cho họ trở về nghỉ ngơi.

Cũng có người suy tư nghĩ ngợi, còn có người chẳng hay biết gì. Nhưng hôm nay nghe những lời của Hàn Cẩm Khanh ở Hạo Kinh Các, nếu bọn họ còn không nhìn rõ thì đúng là uổng công làm quan ngần ấy năm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net