Hồi 3: Bẫy tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lần gặp Khánh Vân ở hội đình , thì chiều bữa nào Kim Duyên cũng lén Ngọc Châu đi lên xóm trên rình rập hành tung của Khách Vân.Nếu để Ngọc Châu mà biết thì sẽ mất mặt lắm, nàng từng mạnh miệng tuyên bố với nó rằng làm gì có chuyện tình cảm giữa đờn bà con gái với nhau, giờ nghĩ lại nàng tự thấy mình thật ngu ngốc.
"Giặt đồ thôi mờ cũng đẹp nữa dị chèn"
Hình tượng cô hai Nguyễn nghiêm nghị như đổ sông đổ biển khi Kim Duyên cứ di chuyển từ bụi cây bên này sang bụi cây bên kia, ngắm nghía đủ chỗ, hết đứng rồi lại ngồi,dường như nàng muốn xỉu lên xỉu xuống với nét đẹp chim sa cá lặng của ai kia. Khánh Vân giặt đồ ở bờ sông,sẵn tắm rửa cho sạch sẽ, cả một ngày làm việc ngoài đồng mình mẩy cũng quá là bùn đất rồi.
Khánh Vân ngồi chồm hổm trên cây cầu ván nhỏ,đôi tay trắng nõn thoăn thoắt vắt cho khô quần áo bỏ vào thao. Cô dùng hai bàn tay hất hất nước lên rửa mặt cho mát mẻ , nhưng nào ngờ...
maaa"
'Tủm" một tiếng, Khánh Vân trượt chân rơi tọt xuống sông chỉ vì hốt hoảng khi nhìn thấy một bóng người khác chiếu rọi xuống mặt nước ở bên cạnh cô.
"Khánh Vân đưa tay cho tui " Kim Duyên với cánh tay dài của mình đưa cho Khánh Vân nắm "Khụ....Khụ"Khánh Vân bơi vào bờ,ho liên tục mấy cái.
"Em có sao không đó đa?"
Khánh Vân vuốt nước đọng lại trên mặt"Chị là....?"
"Giận giận giận hết sức, tức cái mình lung quá đa.Mới gặp người ta bữa hổm mà nay đã quên mất rồi "
Cái gì đây? Tự nhiên ở đâu chui ra hù cho cô một trận muốn tím tái mặt mày rồi bây giờ còn làm mình làm mẩy với cô nữa chớ .
Khánh Vân ngẫm nghĩ lại một chút"Cô hai Nguyễn "
"Chu choa mẹ ơi, nhớ rồi ta, Khánh Vân giỏi quá đi thôi" nàng vỗ tay mấy cái"Ủa mần gì kì cục dị ? Tự nhiên sợ người ta ngang xương hà"
Kim Duyên không hài lòng khi thấy Khánh Vân cố lết cái thân ra xa nàng một khoảng trống.Nàng cũng xinh đẹp lộng lẫy lắm chứ có phải xấu như ma càu quỷ cấu đâu mà tránh né nàng.
"Cô hai...con xin lỗi con không biết là cô.Mà sao cô xuất hiện ở đây vậy đa? Còn chị Châu không đi cùng cô hở?"
"Chậc chậc chậc "Nàng tặc lưỡi mấy cái"Tui là cố tình đi ra đây để gặp mấy người đó đa.Khánh Vân tắm hả? Hay túi tắm giùm cho "
" Cô vừa nói cái gì con nghe không rõ "
"À không, ý tui là tui muốn tắm chung với em,em thấy có đặng không đa?"

Khánh Vân nhíu mày, Kim Duyên là đang nói giỡn hay nói chơi vậy? Nghĩ làm sao mà một cô hai nhà hội đồng Nguyễn quyền quý , danh giá lại hạ mình tắm cùng cô ở khúc sông này , cô còn yêu đời lắm không muốn chết sớm như vậy đâu.
"À ờm con tắm xong rồi, cô hai cứ tự nhiên hé , chào cô con đi trước"
Kim Duyên đứng chống nạnh, cười khoái chí nhìn theo bóng người đang ôm thao đồ chạy thụt mạng kia.Thứ gì càng khó chinh phục thì nàng càng có hứng thú, một khi dã lọt vào mắt xanh của cô hai Nguyễn thì chỉ còn một đường để lựa chọn thôi , đó là quy phục nàng.
"Để xem em tránh né Nguyễn Huỳnh Kim Duyên này được đến bao giờ"
Buổi chiều ở nhà, Kim Duyên đang ngồi trên bàn ăn cơm, có điều lạ là vừa ăn vừa hát.Ngọc Châu Như mọi khi đứng hầu quạt bên cạnh mà hoài nghi đủ thứ về cái thái độ kỳ quặc này của nàng.
Bình thường nàng lạnh tanh, mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó khó coi.Một cái liếc mắt cũng làm người khác khiếp sợ, ấy vậy mà hôm nay cứ cười rồi lại chống cằm suy ngẫm gì đó , phải chăng Kim Duyên là đang có âm mưu gì?
"Cô hai, bộ cô có chuyện chi vui lắm hở?"
Kim Duyên chột dạ "Gì ? Nghĩ sao vui? Mặt này mà vui hả? Điên khùng"

"Hỏng vui thôi mắc gì chửi người ta khùng"Ngọc Châu tự lầm bầm trong họng .
"Nói gì đó? Cái lưỡi hết muốn xài nữa rồi hả đa ?"
Hì hì con có nói chi đâu đa... mà cô hai nè chiều cho con xin đi ra ngoài một chút, lát con về liền nghen "
"Đi đâu đi cho khuất mắt đi"
"De hú được gặp Khánh Vân rồi "
" CÁI GÌ"
Kim Duyên đập mạnh tay xuống bàn khiến Ngọc Châu giật mình rớt cả cây quạt xuống đất, nó ôm ngực thở hắt, ở gần nàng có ngày đứng tim mà chết mất.
'Dụ gì dạ cô ?"
" Dẹp dẹp không đi đâu hết.Công chuyện trong nhà đăng đăng đê đê "
"Ủa? Nhưng con làm hết trơn hết trọi rồi mà cô, còn cái chi đâu đa?"
"Dị sao ? Làm hết rồi hở? vậy đếm lông heo chưa?" Kim Duyên liếc nó " Con heo mà mất cộng lông nào , biết tay cô "

" Ơ kìa cô ...cô hai..... đếm lông heo chắc tới năm con heo luôn quá đa.Cô hai"
Ngọc Châu quất ức chí choé theo bóng lưng Kim Duyên đang dần khuất vào cửa buồng.Nó theo hầu nàng từ lúc mới mười tuổi, có bao giờ nàng bắt nó làm công lên việc xuống gì ngoài chuyện hầu hạ nàng đâu.
Tự nhiên hôm nay hành hạ người ta một cách vô lý , vậy là hôm nay được gặp Khánh Vân, Ngọc Châu định bụng sẽ  ôm Khánh Vân mấy cái cho khoả thích, lần này thì vỡ mộng thật rồi.
" Đếm lông rồi có đếm luôn lông mi của nó hong chời "
Kim Duyên thò đầu ra từ cửa buồng "Có "
"Ơ"








_____________________

Đêm về khuya, tiếng ếch nhái , ễnh ương, côn trùng kêu rền vang.Trong căn nhà lá nhỏ ộp oạp giữa đồng, Khánh Vân vừa vá lại mấy cái áo xong, cô treo chúng lên trên vách nhà rồi cầm cây đèn dầu đi vào trong buồng ngủ.
Khánh Vân vươn vai một cái"Mệt quá trời quá đất,đi ngủ cho khoẻ người cái đã""Kẽo kẹt"Chiếc giường tre nhỏ kêu lên một tiếng khi Khánh Vân đặt lưng nằm xuống, cô vốn sợ ma nên có thói quen không cần thổi tắt đèn dầu khi ngủ.
Kéo mền lên người, Khánh Vân yên ổn nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.Được một lúc, cô trở mình nằm nghiêng sang bên trái, chờ chút đã , trong chút ánh sáng le lói của đèn dầu cô cảm thấy được dường như có đó gì lạ lắm...
"Ồ , cô hai"

"Hí hí chào Khánh Vân, buổi tối vui vẻ"Kim Duyên nằm chống một tay đỡ đầu, một tay vẫy chào Khánh Vân
"Áaaaaaaaa"
Tiếng Khánh Vân la thất thanh, cô từ trên giường bật ngồi dậy nhưng xui xẻo mất đà té hẳn xuống nền đất đau điếng.
"Cô biến thái....dê xồm.... nửa đêm nửa hôm lại chui vào giường con mà nằm"
" Có chui đâu cà, người ta đi đàng hoàng à nghen"
"Con có nợ nần gì cô hử ? Mắc gì cứ bám theo con miết dị đa "
"Chẳng có nợ, nhưng có duyên đó đa " Kim Duyên ngồi trên giường cười khúc khích.
"Nè nè , cô đừng có lại đây nghen, về nhà mau đi "
Khánh Vân sụt lùi khi thấy Kim Duyên đang từng bước một tiến tới cô, trên mặt nàng lộ rõ cái dáng vẻ gian tàn kia, nàng là , nàng là đang muốn gì ở cô đây?
"Tui có mần cái chi em đâu mà em sợ tui lung vậy đa?" Kim Duyên hạ thấp trọng tâm trong tư thế quỳ bò bắt lấy chân Khánh Vân"Lại đây hun miếng coi "
"KHÔNGGGGG"
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng la hét của Khánh Vân lấn át cả âm thanh của lũ ếch nhái ngoài đồng. Lần này đích thân Kim Duyên ra tay thì coi bộ Khánh Vân sẽ lành ít dữ nhiều rồi.






Xin lỗi ra tập hơi trễ hôm qua mình học mệt không đăng chap đc, thứ hai mình đăng bù cho chủ nhật nha vì giờ mình mệt quá . Vậy hen pái pai


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net