9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


9.

"Ngươi hiểu ta sao? Không, ngươi chẳng hiểu biết gì về ta cả, Dạ tổng."


Dạ Bắc dứt khoát tìm chỗ dừng xe lại bên đường, thản nhiên nói:


"Vậy thì ngươi nói cho ta hiểu."


Trịnh Tiểu Vũ cười nhạo một tiếng.


"Ta không cần ngươi thương hại hay bố thí. Dạ tổng, ngươi quá tự cao."


Trịnh Tiểu Vũ thay đổi. Từ thành thật ít lời, ẩn nhẫn chịu đựng, trở nên có chút bất cần đời. Hắn lấy ác ý tới phỏng đoán người xung quanh, tự vệ giống như con nhím xù lông. Dạ Bắc xem ở trong mắt, cũng không nói gì. Trầm mặc một lát, hắn mới mở miệng nói.


"Ban đầu ta chỉ xem ngươi như một nhân viên ưu tú, làm việc thành thật, đáng tin cậy. Sau đó ngươi hoàn thành nhiệm vụ, trở thành ân nhân của ta."


Trịnh Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn Dạ Bắc, Dạ Bắc cũng không để ý, tiếp tục nói.


"Mỗi ngày ta đều tới xem ngươi, ngươi chỉ an tĩnh nằm trên giường bệnh. Ta nghe thật nhiều chuyện về ngươi. Lúc đó ta chỉ cảm thấy ngươi thật đáng thương."


Dạ Bắc cười một chút, trong mắt cũng mang theo độ ấm.


"Ta tự cho là tới xem ngươi vì trách nhiệm, vì cảm kích, vì đáng thương ngươi, nhưng hiện tại nghĩ lại, không hoàn toàn là như thế. Khi đó có lẽ ngươi đã chiếm một vị trí trong lòng ta."


Hắn nhìn Trịnh Tiểu Vũ, cũng không làm ra vẻ tao nhã, cười có chút bừa bãi.


"Mấy tháng qua, quản tình cảm của ta dành cho ngươi xuất phát từ cái gì, hiện tại ta chỉ cần biết ta nghĩ đến ngươi, muốn chăm sóc cho ngươi, muốn chia sẻ gánh nặng với ngươi, như vậy là đủ rồi."


Trịnh Tiểu Vũ sửng sốt nhìn Dạ Bắc. Sau đó hắn nhíu mày hỏi:


"Ngươi nói ngươi xem ta là bằng hữu?"


Dạ Bắc không chút do dự trả lời:


"Đúng vậy."


Trịnh Tiểu Vũ lại hỏi:


"Ngươi nghĩ tới ta? Nghĩ tới ta cái gì?"


Dạ Bắc rất nhanh đưa ra câu trả lời:


"Cũng không có gì, nghĩ tới ngươi có ăn cơm chưa, ăn nhiều hay ít. Trời lạnh nghĩ ngươi có mặc quần áo ấm hay không. Mỗi ngày phải làm sao để ngươi vui, cười nhiều hơn một chút. Bà của ngươi, dì Quỳnh khi nào thì đến xem ngươi, ngươi một người có tẻ nhạt hay không. Mỗi khi trời mưa, ngươi..."


Trịnh Tiểu Vũ vội vàng giơ tay kêu dừng.


"Trước kia ngươi không có bằng hữu gì, đúng không?"


Trịnh Tiểu Vũ kết luận một câu. Dạ Bắc cười cười:


"Ngươi cũng không có."


Trịnh Tiểu Vũ cười nhạt:


"Nhưng ta biết bằng hữu là như thế nào."


Dạ Bắc nhíu mày:


"Ngươi có ý tứ gì?"


Trịnh Tiểu Vũ đột nhiên dựa lại đây, kéo gần khoảng cách giữa hai người.


"Ngươi biết bọn họ nói ta thế nào không?"


Giọng nói trầm thấp làm lỗ tai của Dạ Bắc tê dại. Ý cười của Trịnh Tiểu Vũ lại không đạt đáy mắt, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm khoé môi:


"Kỹ, nam. Thích câu dẫn nam nhân, đặc biệt d*m đãng."


Dạ Bắc nhìn một lát, lại không nhịn được bật cười.


"Ha ha ha, sao lại có người như ngươi vậy."


Không được, quá đáng yêu. Dạ Bắc cười cong eo. Trịnh Tiểu Vũ giống như một tên nhóc năm tuổi tự xưng là đại ma vương, sau đó nói: Ta rất tàn nhẫn, ngươi sợ ta đi.


Hai má Trịnh Tiểu Vũ đỏ bừng, hơi thở có chút gấp gáp, nhìn tươi sống hơn rất nhiều. Dạ Bắc không nhịn được vỗ vỗ lên má hắn:


"Đừng đánh đồng ta với những người kia. Còn có, ngươi giả vờ một chút cũng không giống."


Dạ Bắc gặp qua không ít người, còn kiến thức đến dàn hậu cung mỹ nhân như mây của cha hắn. Mỗi người mỗi vẻ, có mị hoặc không xương, có cốt khí hăng hái. Người d*m đãng sao, hắn thấy nhiều lắm. Giống Trịnh Tiểu Vũ như vậy, rõ ràng là cái xử nam. Bất quá...


"Ta cũng biết mỗi người có ham mê khác nhau. Ngươi thích BDSM là chuyện của ngươi, không ảnh hưởng tới việc ta xem ngươi là bằng hữu."


Trịnh Tiểu Vũ lẳng lặng nhìn hắn thật lâu, sau đó làm ra vẻ tò mò hỏi:


"Vậy ngươi có sở thích gì đặc biệt sao?"


Dạ Bắc mỉm cười. Hắn có, nhưng hắn sẽ không nói cho Trịnh Tiểu Vũ.


Dạ Bắc sờ sờ đầu hắn, khởi động xe.


"Không cần vì sở thích của mình mà tự ti, ngươi cũng không làm hại đến ai. Sớm một chút quay lại G.K, bồi ở bên cạnh ta, không ai dám động tới ngươi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net