Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh ngồi ở ghế phụ lái trên chiếc Camry đang phóng trên cao tốc. Lại là một buổi xem mắt không đâu vào đâu, và hắn ta - đối tượng xem mắt hôm nay đang lái xe đưa nàng trở về nhà ba mẹ. Phác Thái Anh nàng bỏ ra cả buổi tối quý giá chỉ để nghe hắn thao thao bất tuyệt về xã hội chủ nghĩa gì gì đó.

"Em nói xem, có phải xã hội chủ nghĩa mới là đích đến, là hạnh phúc toàn dân hay không? Lúc đó mọi người đều như nhau, đến bệnh viện chữa trị cũng không mất tiền nữa, có phải là rất tốt không?"

Phác Thái Anh cắn môi cố gắng nhịn xuống một bụng dao găm đang chuẩn bị phóng vào cuống họng tên đàn ông kia. Cái gì mà chữa trị miễn phí? Bác sĩ các nàng là bồ tát chắc? Ăn không khí sống chắc? Thuốc men từ trên trời rơi xuống chắc?

"Anh nói thật chứ bác sĩ các em thu phí cao quá đáng, bao nhiêu người nghèo họ có tiếp cận được đâu? Sau đó họ phải bỏ mạng ở bệnh viện luôn vì không lo được tiền đấy, anh thấy nghề này quá mức không có lương tâm đi." Hắn vừa nói vừa lắc đầu ngán ngẩm, ra vẻ bản thân là người học cao hiểu rộng, biết thông cảm cho người thấp kém hơn mình

Phác Thái Anh rốt cuộc nhịn không nổi, quyết định phát tiết với tên cặn bã này. Đừng nói nàng vô học, bởi vì có học nên mới giáo huấn hắn vài lời như thế, còn nàng vô học thì đã sớm đem tên này tẩn cho một trận. Đúng là cặn bã. Giả vờ học cao hiểu rộng cái gì chứ, buồn nôn!

"Tôi thiết nghĩ anh nên về học lại kiến thức lẫn cách ăn nói của mình cho cẩn thận vào. Ít chữ thì đừng có mở miệng chỉ trích nghề nghiệp của người khác, anh có giỏi thì trả hết viện phí cho tất cả mọi người trên thế giới này luôn đi. Bỏ tôi xuống xe, sau này cũng đừng liên lạc gì nữa. Về đi học đàng hoàng cho mồm bớt hôi lại!" Phác Thái Anh nhẫn nhịn nở một nụ cười hoà nhã hết sức có thể, tay cũng bấm dây an toàn tháo ra, sẵn sàng chim cút khỏi tên mồm hôi này ngay trên cao tốc

"Em có ý gì? Anh nói chẳng có chỗ nào không đúng, em đừng có hỗn hào." - Hắn quay sang trợn mắt với Phác Thái Anh

"Anh buồn nôn quá tôi chịu không nổi, buông tha cho tôi xuống xe dùm." Phác Thái Anh cười khẩy, nàng biết đây là cao tốc xác suất bắt được xe về nhà là rất thấp nhưng chuyện đó còn đỡ hơn là phải tiếp tục thở chung bầu không khí với tên não tàn này

Hắn ta có vẻ khá tự tin vì nghĩ đây là cao tốc nên nàng sẽ không dám xuống, không ngờ chiếc xe vừa phanh gấp tấp vào lề Phác Thái Anh lập tức bật cửa xe lao xuống. Trong bụng vẫn không ngừng phỉ báng tên đàn ông kia, xe của hắn ta thì tức giận lao vun vút để lại Thái Anh cũng làn khói đen phía sau.

Phác Thái Anh cố gắng tự nở với bản thân một nụ cười, nàng chẳng thể đếm nổi tên này là tên cặn bã thứ mấy mình gặp phải, có phải là nhân duyên của nàng rất tệ không chứ?

Phác Thái Anh lấy điện thoại trong túi thử bắt xe công nghệ nhưng app lại không cho ghim vị trí trên cao tốc, giờ này tan tầm taxi cũng khó lòng gọi được một chiếc. Phác Thái Anh mím môi nghĩ tới mấy vị mình quen biết chỗ ở xung quanh khu vực này, nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng lại không muốn làm phiền bọn họ. Cho nên lúc này một mình nàng đứng trên cao tốc đầy gió lộng heo hút, cầu mong một chiếc xe nào đó sẽ dừng lại cưu mang mình.

Phác Thái Anh tựa vào lan can, một thân âu phục chỉnh tề đứng trơ trọi giữa đêm tối, nhưng nàng không có chút hối hận nào cả. Tên đàn ông kia so với mấy người từng gặp còn buồn nôn hơn một bậc, quá mức đáng khinh.

Bỗng nhiên một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt nàng, Thái Anh vốn còn đang nghĩ rốt cuộc cũng có người tốt bụng cho mình quá giang, rốt cuộc thấy một nữ nhân trạc tuổi mình từ trong xe bước ra mở nắp động cơ kiểm tra thứ gì đó.

Phác Thái Anh ngẫm thấy mình mặc âu phục rất chỉnh tề, dáng vẻ đạo mạo như vậy không thể nào là lừa đảo được, chuyện đi quá giang chắc là không có gì quá đáng.

"Cô gì ơi, có thể cho tôi quá giang một đoạn được không?" Phác Thái Anh lên tiếng gọi người kia, có vẻ người nọ còn không biết đến sự tồn tại của mình mà chỉ chăm chăm vào động cơ phức tạp trước mặt

Lạp Lệ Sa đang chạy trên cao tốc thì động cơ xe phát ra âm thanh bất thường, cô đành tấp xe vào làn khẩn cấp kiểm tra một lượt tránh cháy nổ. Đang rọi đèn pin kiểm tra xem có vật lạ gì bị kẹt hay không thì nghe thấy tiếng phụ nữ gọi mình. Lạp Lệ Sa quan sát Phác Thái Anh một lượt, tối như mực thế này còn đứng một mình trên cao tốc vắng vẻ, cái này là người hay ma chứ?

"Cô gì ơi? Có thể cho quá giang một đoạn được không?" Phác Thái Anh thấy nữ nhân này nhìn mình chằm chặp, kiên nhẫn lặp lại lần nữa

Lạp Lệ Sa nhìn gương mặt trắng có chút tái nhợt của Phác Thái Anh, trong lòng có hơi run không biết nên trả lời thế nào, cũng không rõ vật thể trước mặt mình là người hay ma. Trong lòng nghĩ ra một phép thử, nếu là người thì sẽ sợ ma mà đúng không? Lạp Lệ Sa cố hạ thấp giọng, lạnh lẽo trả lời.

"Sao cô thấy được tôi?"

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net