Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa xuất hiện với áo phông trắng và áo da màu đen bóng khoác ngoài, phối với quần bò màu đen đơn giản, mái tóc dài của cô đã biến mất không một chút dấu vết, thay vào đó là kiểu tóc ivy league thời thượng. Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa từ trong túi tao nhã lấy ra gọng kính kim loại có dây đeo vào cổ, nhìn đến há hốc cả miệng, nàng thật không ngờ người này có thể trông "đẹp trai" đến thế.

"Sao? Như này trông ổn chưa?" Lạp Lệ Sa tự nhìn mình một lượt từ đầu đến chân, lại nhìn sang Phác Thái Anh đang nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi, Lệ Sa cũng không biết thế này đã được duyệt làm "bạn trai" lâm thời của nàng chưa

"Mấy cái này em kiếm ở đâu ra vậy?" Phác Thái Anh thu hồi lại sự ngạc nhiên, hiếu kì hỏi Lệ Sa

"Có chút nghiệp vụ phải dùng đến bộ dạng này. Chị thấy sao? Như thế này đến gặp bạn của chị có ổn không?" Lạp Lệ Sa xưng em được một lần liền lớn mật ngọt ngào gọi một tiếng chị, hai tiếng cũng chị

Phác Thái Anh làm bộ vuốt cằm suy nghĩ, thực ra để Lạp Lệ Sa làm "bạn trai" lâm thời cũng tốt. Đỡ cho nàng bị hỏi lúc nào mới chịu ra mắt bạn trai, Thái Anh thực khổ tâm mà. Nhưng phải công nhận một điều là Lạp Lệ Sa trong bộ dáng nào cũng đều trông thật hút mắt, thực khiến người ta phải ghen tị.

"Nhìn cũng được. Vậy ngày mốt bảy giờ rưỡi tối em đến chỗ chung cư đón tôi, à không, bảy giờ tối anh đến đón em nhé? Cục cưng?" Phác Thái Anh ngọt ngào phóng điện, nàng đâu có biết chính điệu bộ này của mình làm cho tim của Lạp Lệ Sa lần nữa chạy marathon không kiềm được

Lạp Lệ Sa ngại ngùng cắn môi gãi đầu, tiến lại chỗ giường của Thái Anh đang nằm ngồi xuống bên cạnh. Có vẻ lúc Lệ Sa trở về nhà tắm rửa Thái Anh cũng đi tắm và thay một bộ quần áo khác, cự ly gần làm cô ngửi được mùi sữa tắm của nàng thoang thoảng trong không trung, Phác Thái Anh thật là thơm.

"Qua đây chỉ để khoe với tôi thế thôi đó hả? Sao không ở nhà ngủ đi nhóc?" Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa cười cười, vô thức phóng điện lung tung vào tim ai đó

"Bình thường giờ này em dậy đi làm rồi, không sao. Chị có muốn ngủ muốn chút không?" Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn ngồi cạnh Thái Anh nhìn nàng chớp chớp mắt lười nhác, chỉ vậy thôi mà cũng thấy xinh đẹp nữa, Lạp Lệ Sa lần đầu tiên thấy một người cùng giới xinh đẹp đến thế này

"Ban nãy ngất xỉu cũng ngủ được một giấc rồi, hay là mình đi ăn sáng đi. Được không cục cưng?" Phác Thái Anh lại chọc ghẹo Lạp Lệ Sa, thấy cô ấy ngại ngùng đỏ mặt nàng lại cười càng khoái chí

Cả hai cùng nhau đi đến chỗ tiệm mì mà lần trước vô tình gặp mặt, vẫn là hai suất đầy đủ như trước, nhưng khác là lần này các nàng đã có thể ngồi chung với nhau trong một bàn. Cũng xem như là có chút tiến triển.

Ăn xong phần ăn ngon lành, Phác Thái Anh gần như quên mất đêm trực của nàng đã trôi qua sóng gió thế nào. Hài lòng móc ví ra thanh toán, lần này nàng không có quên ví nên không cần phải ê mặt với chủ quán nữa.

"Bà chủ, tính tiền." Phác Thái Anh cảm thấy mình thật oai, nàng hiếm khi mời người khác ăn cơm ngoại trừ những người thân cận, có lẽ cô bé này là ngoại lệ đầu tiên của nàng

"Ui cha lần này dắt cả bạn trai đến à? Con trai gì mà để bạn gái mình thanh toán, thật là. Chẳng lịch lãm gì cả!" Chủ quán hôm nay có vẻ tâm trạng rất tốt, còn vui vẻ chọc ghẹo các nàng

Lạp Lệ Sa vừa cho một đũa mì vào miệng thì bị sặc vì lời nói của chủ quán, cô lúng túng nhìn Thái Anh không biết cư xử làm sao. Phác Thái Anh thấy bộ dạng như gà mắc tóc của Lệ Sa thì bật cười thành tiếng, hùa theo bà chủ chọc ghẹo ai đó thêm một hồi.

"Hôm nay anh ấy quên mang tiền nên cháu trả giúp thôi à. Bà thấy bạn trai của cháu có đẹp trai không?" Phác Thái Anh nhìn bà chủ nhướn nhướn mày khoe khoang, như thể Lạp Lệ Sa thật sự là "bạn trai" của nàng vậy

Lệ Sa ngại ngùng đến nỗi đỏ ửng cả hai tai, nếu Phác Thái Anh mà biết trong lòng cô đã có chút "rung rinh" không biết nàng có còn vô tư đùa giỡn như thế này không. Lạp Lệ Sa hắng giọng buông đũa xuống lấy một tờ khăn giấy lau miệng, cô hết nhìn vào bát mì lại nhìn ra đường cái không dám nhìn vào Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nàng cùng bà chủ luyên thuyên thêm mấy câu thì cũng đến giờ nàng phải giao ban ở bệnh viện. Nàng đứng ở cổng nhân viên chào tạm biệt Lệ Sa, còn không quên cục cưng cục cưng thêm vài lần nữa rồi cười ha hả thêm một lúc xong mới chịu buông tha ai đó. Khổ thân Lạp Lệ Sa đang cực kì nghi ngờ sức khoẻ tim mạch của mình, chỉ trong ngày hôm nay mà nó đã đập nhanh không biết bao nhiêu lần vì cô gái này rồi. Lạp Lệ Sa thiết nghĩ mình phải đi khám tổng quát mất thôi.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net