Chương 15: Tuyết Tễ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Tố còn chưa bước chân qua cửa, giọng nói đã oang oang: "Ngọc ca, dạo này huynh thế nào rồi, tại sao không đến chỗ đệ ngồi chơi nữa vậy..." Sau đó, hắn nhìn thấy Tương Quân.

Tương Quân lên tiếng chào hỏi hắn, rồi lại vùi đầu đọc sách.

Chàng ta cũng không đọc mấy loại sách đứng đắn gì cho cam, nhiều nhất chỉ là thoại bản tạp nham, hồ quỷ hoa yêu linh tinh gì đó. Tương Quân võ nghệ tốt, nhưng chưa từng đọc sách chính kinh (1), về cơ bản chỉ gọi là biết chữ, nội dung quá mức thâm sâu, chàng ta cũng không hiểu được.

Phùng Tố ngạc nhiên: "Tương Quân?"

Hắn có nghe nói, gần đây Tương Quân rất chăm qua lại Đinh Phương Cung, nhưng cũng chỉ cho rằng chàng ta thỉnh thoảng đến chuyện trò đôi câu mà thôi, thật sự không ngờ rằng, Tương Quân hành xử đúng như lời đồn đại, ngày nào cũng đến, còn cùng nhau dùng cơm trưa.

Trong lòng Phùng Tố âm thầm đổ giấm, cảm thấy tư vị này thật khó chịu.

Hôm nay hắn đến, là muốn bàn bạc xem lễ Trung thu này nên đưa cái gì.

Hạ Ngọc liền hỏi: "Đã định ra ai chủ trì rồi sao?"

"Chắc là Đức Quân." Phùng Tố trả lời: "Đệ thấy Hoàng Thượng không đành lòng nhìn Dung Quân lao lực đâu."

Đức Quân này làm người không được tử tế cho lắm, tâm tư đã độc lại còn nhiều, người không biết thì cảm thấy hắn ta hiểu quy củ, tránh đầu ngọn sóng, nhưng thực tế thì lúc nào cũng muốn lợi dụng người khác, đẩy họ vào chỗ chết, chỉ cần thân cận thì khả năng cao sẽ bị lợi dụng.

Vậy nên, những người từng tiếp xúc với Đức Quân, phần lớn đều dần trở nên xa cách với hắn ta.

Phùng Tố vốn định chửi hắn ta vài câu cho đỡ tức, nhưng chửi Đức Quân, không ngoài mấy câu chán ghét hắn ta tâm cơ thâm trầm, cái bụng của mình lại không biết cố gắng, uổng phí tâm tư. Mấy câu thế này có thể thoải mái rủa xả cho người khác nghe, nhưng trước mắt Hạ Ngọc, Phùng Tố không tài nào hạ miệng được.

Tương Quân ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cũng không chen vào, chỉ là đọc sách nãy giờ chẳng thấy lật qua trang mới.

Phùng Tố liền cười chàng ta: "Tương Quân rốt cuộc là đang đọc sách hay là đang nghe chuyện vui? Muốn nghe thì đến đây cùng nghe đi, ngồi ở trong góc lạnh thấy sợ luôn đó."

Tương Quân không lên tiếng, cũng không xê dịch chút nào, chỉ liếc mắt nhìn Phùng Tố một cái, tiếp tục đọc sách.

Hạ Ngọc vội nói: "Huynh ấy thích yên tĩnh, không sao đâu, huynh ấy sẽ không nói ra ngoài."

Phùng Tố bật cười: "Được rồi, đệ lúc nào cũng thích kiểu người như vậy hết, ngay thẳng rộng rãi lại thông minh."

Thân thể Nhị Hoàng Nữ càng lúc càng khỏe mạnh, đây là thành quả sau bao ngày chăm sóc tỉ mỉ của Phùng Tố. Nhìn hắn gầy xọp đi mấy vòng là biết hắn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.

Hoàng Thượng khen ngợi Phùng Tố, thường đến cung của hắn ngồi chơi. Nàng ban thưởng nhiều thứ, phân lệ mỗi tháng cũng phong phú hơn người khác một chút. Vậy nên trước ngày hội Trung thu, lúc các cung chuẩn bị hạ lễ hiếu kính Thuận Chiêu Quân, Phùng Tố muốn giúp Hạ Ngọc chút đỉnh, bù thêm một vài món cho chàng.

Sau khi Phùng Tố rời khỏi đây, Tương Quân đi đến dùng cơm với Hạ Ngọc, đến lúc xong bữa, Tương Quân mới nói: "Năm nay không phải hắn ta chủ trì đâu, không cần phải qua lại với hắn, tiết kiệm sức lực đối phó với những người khác đi."

Hạ Ngọc: "Hả?'

Chẳng lẽ Hoàng Thượng lại để Tương Quân chủ trì?

Dường như Tương Quân biết chàng đang nghĩ cái gì, bèn nói: "Cũng không phải ta."

"Vậy sao huynh biết không phải Đức Quân?"

Tương Quân lại hỏi: "Huynh biết trên chiến trường, làm sao phán đoán chiều hướng và kế hoạch của quân địch không?"

Hạ Ngọc lắc đầu.

Tương Quân đáp: "Gió lay cỏ động đều là tín hiệu."

Hạ Ngọc láng máng suy ra được ý tứ khác, thấp giọng hỏi chàng ta: "Huynh đang nói, Đức Quân hắn..."

Tương Quân tiếp tục đọc sách, nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, ta không có nhắc gì đến hắn nhé."

Hạ Ngọc chợt nghĩ, quả nhiên Lâu Anh rất thông minh, nhất định là chàng ta nhìn thấy đầu mối gì đó, nên mới nhắc nhở chàng như vậy.

Cuối tháng sáu, Hoàng Thượng ở Phúc Thuận Cung triệu kiến chư quân của lục cung, sắp xếp công việc chuẩn bị cho Trung thu.

"Đức Quân xem rồi xử lý đi." Hoàng Thượng nói.

Hạ Ngọc liếc qua Tương Quân, trên mặt Tương Quân vẫn không nhìn ra biểu tình gì.

Sau chuyện này, Tương Quân vẫn đến Đinh Phương Cung đọc sách, Hạ Ngọc muốn hỏi, chỉ là không biết làm sao mở lời, nên cũng không nhắc lại nữa.

Tầm giữa tháng bảy, đầu tiên là tết Trung Nguyên tránh lửa cầu phúc, chẳng bao lâu sau đó, trong cung truyền ra tin Trinh Tư thị có thai.

Hạ Ngọc suy nghĩ lâu thật lâu, vẫn chuẩn bị một phần hạ lễ mang qua cho Tuyết Tễ, nhưng khi đến Trường Lệ Cung, Tuyết Tễ lại không cho chàng vào cửa, nói là thân thể mệt mỏi, không muốn tiếp khách.

Hạ Ngọc sửng sốt hồi lâu, hậm hực hồi cung. Trên đường quay lại thì ngồi cạnh Đức Quân trên xe kéo, chờ khi Hạ Ngọc về đến Đinh Phương Cung, lại nghe nói Tuyết Tễ đang ra trước Trường Lệ Cung nghênh đón, vô cùng náo nhiệt.

Triều Lộ Châu Cơ thấp giọng chửi mắng, Hạ Ngọc chỉ nói: "Ta luôn cảm thấy trong lòng... lo lắng không yên."

Chàng cũng không phải hạng ngu dốt, chàng biết mình chắc chắn không nhìn lầm người, Tuyết Tễ không phải kẻ có thể làm ra những chuyện ti tiện, hiện tại cậu ta hành xử như vậy, nhất định phải có lý do của riêng mình.

Nhưng cậu ta muốn làm gì thế?

Hạ Ngọc ngây người suy nghĩ, khi quay đầu lại, vẫn thấy Tương Quân đang ở đây.

"Làm sao huynh..."

Tương Quân chỉ vào một câu trên sách, hỏi: "Ngọc nhữ vu thành nghĩa là gì?"

Hạ Ngọc gạt đi cảm giác tịnh mịch dưới đáy lòng, đáp: "Lâu Anh, ta dạy huynh đọc sách viết chữ nhé?"

Lâu Anh bĩu môi, nói: "Dạy sơ sơ thôi, ta cũng đâu học hành thi cử gì được, huynh không cần quá nghiêm túc đâu."

"Ừ, ta cũng chỉ muốn huynh đọc được hết sách là tốt rồi."

Đêm hôm ấy, trời đổ mưa to như trút nước, Lâu Anh không quay về, chàng ta ở lại cung của Hạ Ngọc.

Trời tờ mờ sáng, Thái Y Viện xảy ra chấn động, tới lui Trường Lệ Cung không biết bao nhiêu lần.

Sau khi Hạ Ngọc nghe nói, vội vàng đứng dậy rửa mặt, vừa mới chỉnh lại đầu tóc xong xuôi, người bên cạnh Hoàng Thượng đã đến mời.

"Tương Quân cũng ở đây sao, vậy thỉnh Tương Quân và Văn Trì Chính dời bước đến Trường Lệ Cung.

"Nhưng đã xảy ra chuyện gì mới được?" Hạ Ngọc hỏi.

Tương Quân lạnh mặt nói: "Đi thì biết."

Lần đầu tiên Hạ Ngọc bước vào Trường Lệ Cung, vừa mới qua cửa chàng đã sững sờ, bên trong bày biện chẳng khác gì Vi Phong Các năm đó, có một cái tháp mỹ nhân (2) đặt dưới song cửa, vốn là vật từ Vương phủ đưa tới, là đồ cũ Dư Đế Quân đã dùng qua.

Hôm nay không tảo triều, Hoàng Thượng cũng ở đây, tay cầm chén trà, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Mà trong tẩm điện ngập tràn mùi thuốc hăng nồng, Thái y tiến lên báo một câu, nói Trinh Tư thị vẫn chưa tỉnh lại.

Chờ bọn Lâu Anh vào phòng, Hoàng Đế mới mở miệng: "Đến đông đủ rồi, trẫm có chuyện với nói với các chàng."

Mọi người quỳ xuống nghe răn dạy.

Hạ Ngọc tìm một lượt, không thấy Đức Quân, còn đang bận suy đoán, đã nghe Hoàng Đế nói rằng: "Trẫm đã nhiều lần nghiêm lệnh với các chàng, bất kỳ ai cũng không được phép đặt tâm tư lên người Hoàng tự, nhưng vẫn có người cố tình làm vài chuyện dơ bẩn không thể nói ra thành lời, lấy con cái của trẫm ra mưu đồ tranh sủng! Đức Quân Hà Quỳnh, trẫm đã ra lệnh cưỡng chế hắn đến Trường Nhạc Cung hối lỗi, những chuyện hắn đã làm, trẫm sợ làm bẩn tai các chàng, nên không nói nữa. Sau này, không ai được nhắc đến hắn, kẻ nào vi phạm cứ đến Trường Nhạc Cung hối lỗi cùng với hắn đi!"

Trường Nhạc Cung?

Hạ Ngọc run rẩy kịch liệt, Trường Nhạc Cung ở Hòa Phong là biệt viện của Hoàng thất, bắt đầu từ triều Thế Tông đã trở thành lãnh cung giam cầm phế quân.

Đức Quân, gây ra chuyện gì thế?

Hoàng Thượng thở dài, đi đến bên cạnh Dung Quân, chìa tay ra.

Dung Quân ngẩn người, đặt tay vào tay nàng, đứng dậy.

Hoàng Đế buồn bực nói: "Tất cả giải tán đi. Lưu Nghiên, chàng ở lại, chiếu cố Trinh Tư thị."

Cung Bạn thưa vâng, ở lại Trường Lệ Cung, những người khác rời khỏi đó.

Hạ Ngọc mơ mơ màng màng đi theo mọi người ra ngoài, vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, đến khi trở về Đinh Phương Cung, lại có tin tức truyền đến.

"Trinh Tư thị sẩy thai."

Hạ Ngọc hít thở không thông, bên trong cổ họng ngập tràn vị rỉ sắt.

Châu Cơ vội đỡ lấy chàng, Triều Lộ còn bận mắng đáng đời, trước mắt Hạ Ngọc mờ đi, dạ dày vừa lạnh lại vừa căng ứ khó chịu.

Hạ Ngọc bệnh mất mấy ngày, trong lúc đó, Dung Quân có đến kể lại đầu đuôi sự tình cho chàng.

"Hà Quỳnh bỏ vỏ cây du vào thức ăn, còn giở rất nhiều thủ đoạn, âm thầm đầu độc Trinh Tư thị suốt một thời gian dài, hắn ta đã bày sẵn thế cục rồi, vốn định vu oan giá họa cho Thuần Quân. Nhưng không ngờ lại bị Hoàng Thượng tóm được, nàng bắt quả tang một tiểu thị của hắn đang lén lén lút lút, bên hắn còn chưa tra được cái gì, Trinh Tư thị lại đột ngột phát độc, chuyện đến dồn dập..."

Hạ Ngọc cảm thấy mình biến thành một tảng đá vô tri, không nói nên lời.

"Tiểu thị của hắn ta thừa nhận rồi, nhưng Đức Quân mạnh miệng, trước mặt Hoàng Thượng còn dám giảo biện." Dung Quân thở dài: "Làm sao hắn ta không biết được, thứ khiến Hoàng Thượng tức giận nhất chính là đống thuốc độc đó đấy."

Tương Quân đang yên lạnh đứng một bên nghe ngóng chợt nói một câu: "Cách làm này quá ngu ngốc, không giống hắn."

"Hả?" Dung Quân quay đầu nhìn Tương Quân, thần sắc kinh ngạc, nhưng hắn mau chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, hỏi: "Tương Quân vừa nói gì vậy?"

Tương Quân trả lời: "Không có gì."

Dung Quân: "Ngọc ca, nói cho huynh một chuyện đáng mừng vậy, Thanh nhi lại mặt, viết thư cho đệ..." Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, lấy ra một phong thư, kín đáo đưa cho Hạ Ngọc.

"Ôi trời, tân hôn hạnh phúc thế này, hai cái miệng nhỏ ngọt ngào, đệ thật lòng hâm mộ bọn nó quá." Dung Quân cảm thán.

Hạ Ngọc chống giường ngồi dậy, nhận thư của Tống Thanh xem thử, khuôn mặt đầy ý cười.

Thôi, người nhà bình an là tốt rồi.

Dung Quân rời đi, lúc này Lâu Anh mới nói: "Hạ Ngọc..."

Hạ Ngọc sững người: "Hả? Chuyện gì?"

Lâu Anh do dự hồi lâu, nói rằng: "Không có gì đâu, quên đi."

Nếu như là ngày thường, Hạ Ngọc cũng mặc kệ chàng ta, nhưng hôm nay, Hạ Ngọc càng muốn chàng ta nói rõ.

"Ta biết cái gì huynh cũng nhìn ra cả, huynh muốn nói gì, nói cho ta đi!"

Lâu Anh: "Nhưng dù ta nói với huynh, huynh cũng có thay đổi được gì đâu."

Câu nói này như một cái dùi, đâm xuyên trái tim của Hạ Ngọc.

Lâu Anh thấp giọng nói: "Huynh có quan hệ rất tốt với Thuần Quân, nhớ nhắc hắn cẩn thận đề phòng."

"...Ý của huynh là gì?"

Lâu Anh nói: "Tuy phương pháp của hắn rất ngu ngốc, nhưng lại có hiệu quả. Ta đã từng gặp nhiều tử sĩ, ánh mắt của hắn giống y hệt các nàng vậy."

"Huynh ám chỉ ai?"

Lâu Anh nhìn Hạ Ngọc, thật lâu sau, chàng ta mới đáp: "Trong lòng huynh biết rõ ta đang nói tới ai."

Hạ Ngọc nghẹn lời.

Lâu Anh nói: "Đức Quân chỉ ác độc, nhưng hắn còn tàn nhẫn. Lần này chẳng qua chỉ là bắt đầu, hắn còn mục đích khác."

Hạ Ngọc lẩm bẩm: "Nhị Hoàng Nữ..."

Cuối cùng Hạ Ngọc cũng biết, đôi mắt ẩn giấu thù hận của Tuyết Tễ đang nhìn chằm chằm vào thứ gì.

Hạ Ngọc nhắm mắt lại, đau đớn nói: "Tuyết Tễ không muốn liên lụy ta, vậy nên những hành động trở mặt quá đáng gần đây, chính là muốn diễn cho Hoàng Thượng xem. Ta biết mà, vốn dĩ ta đã biết... Vậy thì ta phải nói chuyện với Phùng Tố! Nếu như Tuyết Tễ kiêng dè ta, chắc là... còn có thể khiến cậu ta từ bỏ ý niệm."

"Cậu ta biết, cậu ta biết mà... Ta và Phùng Tố cùng bồi Dư Đế Quân từ thuở ban đầu cho đến khi nhập cung, cậu ta chắc hẳn sẽ không hại Phùng Tố, nhất định sẽ không."

Ánh mắt Lâu Anh trầm xuống.

Có lẽ Tuyết Tễ thật sự kiêng dè chàng và Phùng Tố, cũng có thể là chàng và Lâu Anh đã lo xa, nói chung là đến tận khi trời đông giá rét, Tuyết Tễ vẫn không có động tĩnh gì.

Thân thể của cậu vô cùng hư nhược, không biết thứ độc Đức Quận hạ lúc đó đến cùng là loại độc gì, sau khi trở lạnh, ngày tháng của cậu không hề dễ chịu.

Thuận Chiêu Quân rất thương tiếc cậu, thường bảo cậu đến Tây Cung ngồi chơi.

Hoàng Trưởng Nữ được nuôi dưỡng ở Tây Cung, lần đầu tiên Tuyết Tễ thấy Hoàng Trưởng Nữ cầm quyển "Minh Đức", cậu khóc đến mức không kìm được, cậu nói với Thuận Chiêu Quân, lúc mới đến phủ Quốc công hầu hạ Dư Đế Quân, cậu gặp Dư Đế Quân cũng tầm độ tuổi này, đang ngồi dưới cây lê ôm quyển "Minh Đức".

Sau chuyện đó, ánh mắt của Tuyết Tễ nhu hòa hơn rất nhiều, cũng không giữ khoảng cách với Hạ Ngọc như vậy nữa, mùa xuân năm sau khí trời ấm áp, còn có thể tâm bình khí hòa cùng bọn họ thưởng cảnh xuân.

Hạ Ngọc cẩn thận quan sát, ánh mắt Tuyết Tễ nhìn Nhị Hoàng Nữ cũng rất tĩnh lặng.

Đoán chừng, là thay đổi chủ ý rồi đi.

Mà từng ngày trôi qua, cung tuyển đã đến càng lúc càng gần.

Cuối xuân năm đó, tiết trời khô hanh.

--

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Tuyết Tễ mới đến cao trào. (Chương này không viết kỹ, chẳng rõ ràng gì mấy, đọc chương sau thì mới hiểu hết được).

--

(1) Chính kinh: Sách khô khan đứng đắn như sách thánh hiền, sách đạo đức, sách kiến thức, nói chung là không bao gồm tiểu thuyết truyền kỳ, cái gì vui thì không bao gồm

(2) Tháp mềm, tháp mỹ nhân, ghế quý phi: như hình

--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net