Chương 2: Vương phủ Trắc quân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm Phùng Tố nhập phủ, Hạ Ngọc ngã bệnh nặng.

Cung yến năm ấy, Hoàng Tam Nữ dẫn theo Phùng Tố cùng tham dự. Ban ngày Lưu Nghiên chiếu cố Chính quân, ban đêm đến chỗ Hạ Ngọc, trông nom chàng uống thuốc, rồi hàn huyên với chàng đôi câu.

Lưu Nghiên đã bầu bạn với Hoàng Tam Nữ ngót mười năm, hiểu rất rõ tính khí của nàng.

"Điện hạ ưng người có một bụng thi thư." Hắn nói, khẽ rũ mắt: "Vậy nên Điện hạ thích Phùng Trắc quân hơn chút."

Châu Cơ nhanh miệng, nói: "Cả phòng của chủ tử đều là sách, từ nhỏ đã đọc sách rồi..."

Hạ Ngọc suýt thì phì cười, vội vàng chặn lời: "Chủ tử của em chỉ là thích đọc sách thôi, đọc xong thì quên, làm sao so được với Phùng Trắc quân, đệ ấy mới là tài tử danh xứng với thực."

Lại còn quá đỗi xinh đẹp.

Kinh thành chính là như vậy, nếu chỉ có tài, sẽ không ai ca ngợi ngươi một tiếng tài tử. Cần phải vừa có tài vừa có mạo, bọn họ mới kinh ngạc tán dương, sao ngươi đã đẹp thế lại còn tài.

Nói thật thì, xinh đẹp so với tài hoa, vế trước vẫn quan trọng hơn một chút.

Còn chàng như vậy...

Hạ Ngọc nghĩ, còn chàng như vậy, bình bình không có gì đặc biệt, làm thơ chỉ coi như chỉn chu tinh tế, cũng không nổi danh khắp kinh thành, miễn cưỡng lắm mới tính là không làm mẫu thân mất mặt.

Qua giao thừa, chàng đỡ bệnh phần nào. Hoàng Tam Nữ đến thăm một lần, thấy cơ thể chàng không tệ lắm, liền ở lại một đêm.

Hạ Ngọc kiên trì chờ đợi, nhưng tất cả đều im ắng, chẳng có có động tĩnh gì.

Tết Nguyên Tiêu ngày ấy, Hoàng Tam Nữ bồi Chính quân dùng bữa tối, xong xuôi, nàng ngủ lại Đào Yêu Các.

Nửa đêm, Hạ Ngọc đang ngủ say, chợt nghe Triều Lộ nói, Điện hạ đến.

"Đến?" Chàng có hơi mờ mịt.

Hoàng Tam Nữ quả là đến thật, cả người nồng nặc mùi rượu, chỉ mặc một cái áo đơn, tùy tiện khoác thêm một tấm áo choàng bên ngoài, đội tuyết mà đến.

Nàng nói: "Vẫn là nơi này của chàng thanh tịnh."

Lúc này Hạ Ngọc mới nghe thấy, Đào Yêu Các bên kia đang khóc nháo ầm ĩ.

Hạ Ngọc vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nói một câu không hợp ý, a Tố tức giận." Hoàng Tam Nữ bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình cởi giày, kéo Hạ Ngọc nằm xuống: "Đừng quan tâm đến chàng ta nữa, chúng ta đi ngủ."

Hạ Ngọc thoáng sửng sốt, cẩn thận hỏi: "Hầu hạ... Điện hạ sao?"

"Hôm nay thì thôi vậy, mệt mỏi cả ngày rồi." Nàng ôm lấy Hạ Ngọc, vỗ vỗ vào tay chàng, mang theo giọng mũi đặc sệt, nói: "Ngủ đi."

Một lát sau, Hoàng Tam Nữ lại lên tiếng: "Chỗ của chàng không được ấm cho lắm, chàng thiếu gì cứ nói với Tử Kỳ, ta bận quá, nhiều lúc không quan tâm đến các chàng được."

Hạ Ngọc ừ một tiếng.

Hoàng Tam Nữ nắm lấy tay chàng, nhắm mắt lại.

Chỉ là, không bao lâu sau, nàng chậm rãi sờ soạng người bên cạnh mình.

Hơi thở mang theo hương rượu phà vào sợi tóc mai sau tai chàng, kế đó là môi.

Rượu nàng uống không quá mạnh, ít nhất nàng đủ tỉnh táo để cởi bỏ xiêm y của Hạ Ngọc.

Hạ Ngọc nhấc tay lên, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ?"

"Muốn ngủ chàng." Dứt lời, Hoàng Tam Nữ mỉm cười: "Ai dà... Có người nằm bên cạnh, bản vương cũng không phải người thanh tâm quả dục gì."

Nàng như đang dày xéo món đồ vô tri, động tác thô bạo hơn bình thường rất nhiều.

Hạ Ngọc cau mày, nhẹ nhàng hít một hơi.

Hoàng Tam Nữ đột nhiên nói: "Trong nhà chàng, vẫn còn một muội muội phải không?"

"Vâng, năm nay chín tuổi."

"Còn Hạ Thám hoa... Ý ta là mẫu thân chàng ấy, cũng là một người tốt."

"Đa... Đa tạ Điện hạ."

"Chỉ là, nạp nhi tử của chính sư phụ mình, e là không thể có thêm người khác. Nhi tử độc nhất của Hàn lâm học sĩ... Ta đang nói đến phụ thân chàng."

"Vâng." Hạ Ngọc gật đầu.

Hoàng Tam Nữ xé bỏ xiêm y của chàng, bàn tay lạnh lẽo tìm kiếm nguồn nhiệt mới, mềm mại và ấm áp hơn.

Vừa định phủ lên, người của Đào Yêu Các đã đến ngoài cửa, giọng điệu vui vẻ nói:

"Điện hạ, chủ tử của nô biết sai rồi. Nếu như Điện hạ không tha thứ thì đêm này chủ tử không ngủ đâu."

Hoàng Tam Nữ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nàng bật cười ha hả.

Nàng dứt khoát rời khỏi cơ thể Hạ Ngọc, đeo giày vào, cả người ngập tràn ý xuân.

Sau đó, dường như nhận ra làm vậy thì rất có lỗi với Hạ Ngọc, nàng bèn vươn tay quấn lấy tóc chàng, dỗ dành: "Bữa sáng ngày mai, ta đến bồi chàng."

Nàng mở cửa, cười với tiểu bộc của Đào Yêu Các, nói rằng: "Chủ tử nhà người, cáu giận thành thói. Ta không đến thì chàng ấy không chịu ngủ, nhưng ta đến thì chủ tử nhà ngươi đừng hòng ngủ."

Hạ Ngọc sửng sốt hồi lâu, rồi chàng đứng dậy tìm sách đọc.

Lần này đến cả Tuyết Tễ cũng tức giận, cậu khum tay gom lại ánh nến, nói rằng: "Phùng Trắc quân cũng thật không có quy củ."

Triều Lộ càm ràm: "Sao chủ tử lại không giữ Điện hạ lại!"

Hạ Ngọc mở sách, ngáp một cái, đôi mắt nhòe lệ.

"Ta có thể giữ được sao?" Chàng trở mình trên giường, quấn chăn đọc sách.

Châu Cơ nói: "Chủ tử nên tranh một lần đi."

"Không tranh nổi." Hạ Ngọc nói: "Với lại, đều là người của Điện hạ, tranh là tranh cái gì, vô duyên vô cớ khiến Điện hạ thêm phiền. Điện hạ đâu phải cái bánh ngọt, làm sao có thể chia ra mười phần, ai cũng được hưởng một miếng."

Chàng lật trang sách, khuôn mặt vương vấn ý cười, nói: "Suy cho cùng, đi đâu, thích ai, chẳng phải do Điện hạ tự mình làm chủ sao."

Ngày hôm sau, Hoàng Tam Nữ không đến.

Trưa hôm đó, có lẽ vì đã nghĩ lại, nàng lệnh Tử Kỳ đưa đến rất nhiều ban thưởng, trong đó có cả cô bản (1) của một cuốn sách cổ hiếm có khó tìm.

Hạ Ngọc rất dễ dỗ, có sách đọc là đủ rồi, liền vui vẻ nói cảm tạ.

Tử Kỳ: "Điện hạ bảo tối nay sẽ đến Lan Phương Các."

Hạ Ngọc ngồi bên song cửa sổ đọc sách, lúc Triều Lộ bê lò sưởi tới, cậu ta lộ vẻ u sầu, nói rằng: "Nay nô tài dậy sớm, thấy Điện hạ ban thưởng rất hậu cho Đào Yêu Các."

Hạ Ngọc lắc lắc cô bản trong tay, đắc ý nói: "Thế có cô bản này không?"

Triều Lộ dẩu miệng.

Hạ Ngọc mỉm cười: "Thôi thôi, Điện hạ còn nhớ đến ta là tốt lắm rồi."

Buổi tối, Hoàng Tam Nữ đúng hẹn mà tới, cùng nhau dùng bữa, hàn huyên hồi lâu về bài thơ do một tài nữ trong triều viết, bình ưu khuyết, sau đó thổi nến.

Hoàng Tam Nữ nói: "Mấy ngày gần đây lại càng bận rộn."

Hạ Ngọc đáp: "Thân thể... quan trọng."

Hoàng Tam Nữ nói: "Tốt xấu gì cũng phải bận hết tết Nguyên Tiêu, sau đó thì chờ tin tốt của Phong Tú. Hôm nay ta đến Tề Vương phủ, chàng biết không, Tề Vương quân là kiểu người không lúc nào không gây chuyện, nội viện lục đục, tỷ tỷ phiền đến sứt đầu mẻ trán, ba năm nay không có tin vui nào... Đôi lúc ngẫm lại, các chàng quả là bớt lo. Chàng và Phong Tú đều không ghen tuông tranh giành. Còn a Tố, tính tình cũng chỉ hơi nhỏ nhen, nhưng tâm không xấu."

Lời này quả thật không sai.

Đến cả Phùng Tố, cũng chỉ là dùng vài thủ đoạn vặt để chiếm thêm sủng ái. Còn thường ngày, ít nhất là đối với Chính quân hắn vẫn rất cung kính, cũng không có tâm tư gì khác.

Hoàng Tam Nữ cười cười trêu ghẹo: "Ngọc ca, cho Vương phủ thêm một tin vui đi. Mẫu hoàng lớn tuổi, càng ngày càng thích trẻ con..."

Hạ Ngọc nóng hết cả người, nghiêm túc ừ một tiếng.

Hoàng Tam Nữ cười to, cả hai đều ra thêm sức lực.

Đầu xuân, Hạ Ngọc ngóng ngóng trông trông, không nghe ra bản thân có động tĩnh gì, nhưng lại thấy động tĩnh bên Phùng Trắc quân.

Chàng thở dài, uể oải nói: "Thôi, tùy duyên đi."

Ngay sau đó, chàng đổi một khuôn mặt tươi cười, tới chúc mừng Đào Yêu Các.

Nửa tháng sau, nghe tin Hoàng Tam Nữ nạp một tiểu bộc bên cạnh Chính quân, tên là Thiên Tình, làm thị tử.

Lại mấy ngày sau, Phùng Trắc quân bên Đào Yêu Các cũng đưa một tiểu bộc đến hầu hạ.

Dạo đó, ngày nào Hạ Ngọc cũng nhìn Châu Cơ và Triều Lộ chằm chằm.

Triều Lộ bị chàng nhìn đến phát hãi, bèn hỏi: "Chủ tử đang tính toán gì vậy?"

"Không tính gì cả." Hạ Ngọc nói: "Không thể... Ta thật sự không thể đưa một người qua đó."

Tất nhiên là không thể.

Trong phòng chàng, ai chàng cũng không đành lòng từ bỏ. Làm thị tử thì có gì tốt chứ, chẳng lẽ lại muốn giống Lưu Nghiên, cả đời không thể sống theo ý nguyện của bản thân, lúc nào có hài tử cũng phải do chủ tử định đoạt.

Mùa hè năm ấy, Chiêu Vương phủ nghênh đón Vương nữ đầu tiên.

Sau phen này, Dư Phong Tú cũng đã yên tâm, khi Hạ Ngọc đến thăm, giọng điệu của hắn cũng hòa hoãn hơn nhiều, thấy trong lễ vật Hạ Ngọc đưa tới có cô bản quý giá mà Hoàng Tam Nữ ban tặng, liền cười nói: "Ta biết ngay mà, đệ mà đến thì chắc chắn là muốn đưa sách cho con bé."

Hạ Ngọc đùa giỡn với đứa nhỏ một lát, thấy Hoàng Tam Nữ đỡ Phùng Tố đến.

"Mau cho đệ dính chút hỉ khí nào." Phùng Tố giang hai tay: "Cho đệ nhìn Thế nữ của chúng ta một cái đi."

"Thích không?" Dư Phong Tú cười nói: "Đệ cũng sắp rồi, mau sinh cho con bé một muội muội bầu bạn."

Phùng Tố cười ghẹo Hạ Ngọc: "Ngọc ca nghe thấy chưa."

Hoàng Tam Nữ bước qua, nhìn ngắm đứa bé, quay đầu nói: "Các chàng thương lượng xong hết rồi chứ? Nếu bàn như vậy, đêm nay ta đến Lan Phương Các nhé."

Phùng Tố cười: "Ngoại trừ Lan Phương Các, Điện hạ còn có thể đi đâu đây?"

Tâm tình Hạ Ngọc rất tốt.

Chỉ là khi thu đến, vẫn tĩnh lặng không một gợn sóng,

Đây đã là mùa thu thứ hai.

Đến lúc xuân về, chàng đã nhập phủ tròn ba năm.

Ba năm... hoa nở không kết trái.

Lại một Trung thu nữa, trong buổi cung yến, Hoàng Tam Nữ gặp được Quận quận Kiều Vân mới từ Tây Bắc trở về, nhất kiến chung tình.

Phụ thân của Kiều Vân là Triệu Quận quân, là nhi tử nhỏ nhất cũng như được sủng ái nhất của Tiên Đế, năm xưa được hứa hôn cho Đại tướng quân Kiều Nhiễm, theo tướng quân đóng quân ở Tây Bắc, khi Kiều Vân tròn mười lăm tuổi, hắn mới trở về kinh thành lần đầu tiên.

Sau đó, hắn tâm duyệt Hoàng Tam Nữ.

Hoàng Tam Nữ tất nhiên sẽ không chắp tay nhường người.

Trong lòng nàng hiểu rõ, mẫu hoàng muốn đưa Kiều Vân cho Hoàng Lục Nữ, Hoàng Lục Nữ còn chưa có Chính quân, mà thân phận của Kiều Vân như này, ắt phải làm Chính quân.

Nhưng Kiều Vân lại nhìn trúng Hoàng Tam Nữ Triệu Dật, hắn cầu Hoàng Đế, nói dù làm Trắc quân cũng được, hắn nguyện ý theo nàng.

Dây dưa thêm nửa tháng, Hoàng Đế thỏa hiệp.

Cùng năm, Kiều Vân phong quang tiến phủ, tuy là Trắc quân, nhưng trên dưới Vương phủ không ai dám coi hắn như Trắc quân mà đối đãi, chi tiêu ăn mặc đều ngang với Chính quân.

Dư Phong Tú không phản ứng gì, hắn đùa giỡn với nữ nhi, chỉ nói: "Phúc khí trước mắt chắc gì là phúc khí mai sau."

Nghe giọng điệu này của Dư Phong Tú, Hạ Ngọc trở về liền thở dài một tiếng, chàng biết những ngày tháng yên bình đã chấm dứt rồi.

Trước giao thừa, Phùng Tố khó sinh, dù hắn sinh được một nhi tử, nhưng suýt thì lạc vào quỷ môn quan.

Hoàng Tam Nữ mời hết Ngự y trong cung tới, nhưng dù là ai thì cũng chỉ nói đúng một câu: "Sau này Phùng Trắc quân không thể có hỉ được nữa."

Hoàng Tam Nữ đau lòng không thôi, mấy tháng sau, chỉ cần hồi phủ, nàng đều sẽ đến Đào Yêu Các ngồi một lúc.

Phùng Tố bị đả kích không nhẹ, nhưng tâm thái còn khá tốt, hắn nuôi con mấy tháng, nhìn nhi tử của mình, nói rằng: "Có a Giản là được rồi..."

Từ đó về sau, Đào Yêu Các vắng tiếng cười nói hân hoan.

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy, Phùng Tố héo tàn, không còn tuất dật xuất trần như trước.

Đến cả sủng ái hắn cũng không còn muốn nhiều nữa.

Lại thêm một mùa xuân.

Kiều Vân cũng có động tĩnh, vì muốn thể hiện mỹ đức hiền lương rộng lượng, hắn chọn cận thị (2) Mặc Liên bên người đưa cho Hoàng Tam Nữ, nàng cũng không cự tuyệt, tất cả đều thu lưu.

Khi tiểu bộc của Kiều Trắc quân đến báo hỉ, Hạ Ngọc khép sách lại, trong lòng lo lắng bất an: "Còn ta thì sao?"

Chàng... chung quy là không sinh được đi.

Ba năm đã qua, chàng vẫn cứ là hoa độc không trái.

Bây giờ, đến cả ngày hoa nở, cũng chẳng còn bao nhiêu.

--

(1) Cô bản: bản gốc, bản duy nhất của sách hiếm

(2) Cận thị: thị tì bên cạnh


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net