Chương 28: Xuân săn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười lăm tháng giêng, Hoàng Thượng tấn vị phân cho Dung Quân, thành Dung Quý quân.

Sau khi Hạ Ngọc từ Dao Hoa Cung trở về, chàng rẽ qua cung của Tương Quân ngồi chơi.

Nhắc đến Dung Quý quân, Hạ Ngọc cảm thán: "Đệ ấy đúng là rất có phúc."

Sinh được hai Hoàng nữ, nghe nói Tứ Hoàng Nữ tính tình trầm ổn mẫn tuệ, học hành tấn tới, vui buồn đều không lộ trên mặt. Còn Thất Hoàng Nữ cũng được Hoàng Đế kỳ vọng rất nhiều.

Lâu Anh rũ mắt nói: "Cũng chưa chắc, chư quân trong lục cung, nếu muốn sống yên chết lành thì một là nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, hai là nhìn thân thể của chính mình. Thân thể mà yếu ớt, không chịu được khổ, vậy thì hôm nay Đế Quân hôm sau thành quỷ cũng là chuyện có thể lắm. Huynh nhìn Thuận Chiêu Quân đi, vì sao ông ấy có thể làm Thuận Chiêu Quân? Chẳng phải là do mệnh cứng, sinh lực lớn, thân thể khỏe mạnh, sinh ba đứa chết hết hai mà vẫn có thể yên bình sống tiếp hay sao."

Hạ Ngọc nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai ở đây, lúc này mới dám thở ra thành tiếng, chàng nói: "Dù huynh thật sự không coi ta là người ngoài đi nữa thì cũng nên quản cái miệng mình lại. Có nhớ lần trước huynh bảo với ta là Cung Bạn chẳng biết đến nửa mặt chữ không? Tuy ta không rõ Cung Bạn nghe được từ ai, nhưng hôm bữa huynh ấy đặc biệt nói riêng với ta là đâu phải huynh ấy chẳng hiểu được chữ nào, khiến ta ê hết cả mặt, chỉ muốn tìm cái hố chui xuống."

"Ừ, ta biết, vậy nên ta giải tán hết cả đám rồi." Lâu Anh nói tiếp: "Huynh không nghi ngờ ta, cũng coi như trước giờ ta không nhìn lầm huynh."

"Sao ta phải nghi ngờ huynh? Huynh không tranh không giành, vô duyên vô cớ đến chỗ Lưu Nghiên nói xấu ta làm gì? Còn nếu huynh không tin ta, nãy giờ cũng không nói với ta những lời như thế. Nhưng người trong cung của mình, huynh vẫn nên quản chặt tí đi." Hạ Ngọc nói.

"Lúc trước ta nuôi thả bọn họ, muốn nghe vài ba tin đồn lưu truyền trong hậu cung cho đỡ buồn, cũng chẳng xử lý nghiêm chỉnh." Lâu Anh cam đoan: "Nhưng giờ không cần nữa, huynh cứ yên tâm."

Lâu Anh gạt bàn tính, khẽ nhấc ngón tay, chỉ lên xà nhà.

"Ta chưa già đâu, lỗ tai này vẫn còn nghe rõ tiếng chim yến đập cánh bay qua mái nhà, nên nếu có kẻ nghe lén, ta nhất định sẽ biết tường tận hơn huynh." Chàng ta tính toán xong xuôi, đè hai tay đóng máy lại, ngẩng đầu lên hỏi: "Trong cung của huynh còn thiếu gì không?"

"Không thiếu đâu." Hạ Ngọc nói: "Không cần đưa thêm cho ta, năm nay trong cung của ta ấm áp hơn những năm trước nhiều lắm, huynh vẫn nên chiếu cố cho đám Cung thị thì hơn, quanh năm suốt tháng không gặp được Hoàng Thượng, ăn uống sinh hoạt thiếu thốn đủ điều, để sống được trong đây thì bọn họ cũng không dễ dàng."

Lâu Anh nói: "Huynh đừng bận tâm việc này, chẳng lẽ ta lại cắt xén bọn họ sao?"

Hạ Ngọc thở dài: "Haiz... Tự nhiên ta lại nhớ tới Tiết Quân, tuy lúc trước chỉ nói chuyện với đệ ấy vài câu... nhưng cảm giác như cách mấy đời."

Tuyết còn chưa ngưng, Hoàng Thượng đã hoàn toàn quên mất hắn.

"Huynh không cảm thấy người có hơi tùy hứng sao?" Lâu Anh cười nói.

"Hả? Tiết Quân ấy à?"

Lâu Anh lắc đầu: "Ta nhắc đến kẻ chết làm gì. Người ta nói là thê chủ của huynh."

Hạ Ngọc sững sờ.

Lâu Anh tiếp tục: "Ở phương diện tình cảm, nàng giống như một đứa trẻ."

"Như một đứa trẻ..." Hạ Ngọc cứ ngẩn ngơ, lặp đi lặp lại mấy lần: "Mỗi khi gặp chuyện buồn sẽ chạy đến chỗ khác vui hơn, cốt để trốn tránh thực tại."

Tiết Phất qua đời, Hoàng Thượng không cảm thấy quá khổ sở, trông nàng thật giống kẻ lãnh tâm lãnh tình, còn gấp rút hạ chỉ tấn phong Dung Quân, như thể muốn dùng hỉ sự để làm không khí tang thương vơi đi phần nào, nhưng trong sự vô tình đó lại phảng phất chút hoang mang cùng rối loạn.

Mùng hai tháng hai, Hoàng Thượng trở về từ nơi thờ cúng tế tổ, truyền lời lục cung, tháng ba sẽ đến Cát Trường Thiên tổ chức xuân săn, dẫn theo Trưởng Hoàng Nữ, sau đó lại truyền triệu những thị quân từ Quân vị trở lên.

Cuối cùng, Hoàng Đế giao lục cung cho Hạ Ngọc và Dụ Trì chính Lý Kinh Mặc, tháng ba khi Hoàng Đế và các thị quân không ở đây, sự vụ trong cung tạm thời giao cho hai vị Trì chính.

Cũng chính vào lúc này, Hoàng Đế sâu sắc cảm thấy hậu cung của nàng toàn người vô năng.

Trước xuân săn, nàng có nói đôi câu với Thuận Chiêu Quân về vấn đề đó, Thuận Chiêu Quân lộ ra vẻ mặt "ta biết từ lâu rồi", nhưng chỉ bảo: "Để ta cân nhắc cho Hoàng Thượng. Các thị quân hiện tại của Hoàng Thượng, tính ra chúng đều là những đứa trẻ tốt, nhưng vì không có ai đáng tin cậy, nên rốt cuộc chẳng nên bột nên hồ gì. Ta thấy Tương Quân miễn cưỡng dùng được, chỉ là tâm khí không cao, làm việc lại suy nghĩ quá nhiều, ngay cả thân phận cũng..."

"Quân phụ, trẫm nghĩ..." Hoàng Thượng tranh thủ cơ hội, đề ra ý định lập Đế Quân.

Thuận Chiêu Quân hừ lạnh một tiếng, thừa biết tâm nàng đang hướng về ai, nói: "Không vội, chờ khi Hoàng Thượng muốn lập Trữ Quân, lúc đó hãy lập cha con bé."

Câu này nghĩa là, các Hoàng tự còn nhỏ, mà mấy vị thị quân của Hoàng Đế đều không đủ xuất sắc, bây giờ lập ai cũng kém chút so với yêu cầu. Nên để đỡ dây chuyện, vẫn là lập Trữ trước rồi hãy lập Đế Quân, như vậy là ổn thỏa đủ đường.

Hoàng Đế chỉ đành gượng cười, nói vậy cũng được.

Ngày mùng sáu tháng ba, Hoàng Thượng dẫn theo Trưởng Hoàng Nữ, đến vi trường Cát Trường Thiên tổ chức xuân săn, nghi trượng khí thế cuồn cuộn ra khỏi cửa cung, uốn lượn như mình rồng, bạn giá có Dung Quý quân, Tương Quân, Duệ Quân. Mấy vị Thân vương, Quận quân cũng được mời bạn giá, Hoàng Thượng còn đặc biệt ân chuẩn quan chức kinh thành tam phẩm trở lên có thể mang gia quyến đi theo.

Tháng giêng vừa rồi Hạ gia có thêm một bé trai, lúc này mới hơn hai tháng tuổi, Tống Thanh không nỡ rời xa thằng bé, lại muốn gặp ca ca, nghĩ tới nghĩ lui, đành để mẫu thân của Hạ Ngọc và Hạ Mịch tới.

Ngày ấy vừa đến, dĩ nhiên các đại thần phải lần lượt vấn an Hoàng Thượng, Trưởng Hoàng Nữ cùng mấy vị thị quân trước tiên.

Duệ Quân và Tương Quân, một người gia nhân ở xa, một người tứ cố vô thân, bớt được không ít phiền phức, lúc các đại thần và gia quyến đến vấn an cũng chỉ cần hành lễ, không phải xoa xuýt hỏi han chi cho mệt.

Chỉ có Dung Quý quân, họ hàng trong tộc đông đúc, nhà Công bộ Thị lang, mấy tỷ tỷ của hắn, thêm cả thân tộc bên cha, thăm hỏi rất lâu mới xong.

Đến cả đứa nhóc bảy tám tuổi lớn tồng ngồng Dung Quý quân cũng không nhận ra được, hắn vất vả lắm mới truy rõ đứa này là con nhà ai, nhưng lại lập tức có đứa khác đến bái phỏng.

Sau nửa canh giờ, thấy trước mặt mình vắng hoe, hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu, lại thấy Hạ Mịch hờ hững nắm quyền, rũ mắt, miệng cười vô cùng gian xảo.

Hạ gia cũng chỉ có hai người là Hạ Học sĩ và Hạ Mịch. Hạ Học sĩ và Dung Quý quân chẳng có gì để nói, chỉ là cần thì đến thôi.

Dung Quý quân hỏi: "Trong thư Thanh nhi gửi cho ta vẫn chưa nói tên đứa bé. Đã chọn chữ nào thế?"

Giọng hỏi của hắn cực kỳ dè dặt, đến thở mạnh cũng không dám, bởi vì đây là một nam hài, nên khi Dung Quý quân nói chuyện còn phải nhìn sắc mặt của Hạ Học sĩ.

Hạ Học sĩ nhìn về phía Hạ Mịch: "Nhi tử của con, con tự nói đi."

"Thiên đạo khuy doanh nhi ích khiêm (1), tên là Khiêm Tu, nhũ danh là..." Hạ Mịch mỉm cười: "Châu Ngọc."

(1): Đạo trời làm vơi chỗ đầy nhưng lại làm đầy chỗ thấp, là 1 câu trong Kinh Dịch, dạy đạo quân tử, chung quy là khuyên con người nên khiêm tốn, nhún nhường, biết mình biết ta thì mới hợp đạo trời đạo đất.

Dung Quý quân chợt nhớ ra, trong thư đệ đệ có kể, lúc cậu mang thai thì Hạ Mịch đối với cậu càng thêm săn sóc, còn kiếm chuyện cười nhạo cậu hoài, nói cậu nằm trên giường châu tròn ngọc sáng, trông như kẻ vừa được ăn no thỏa thích, cái bụng căng tròn.

Dung Quý quân hâm mộ không thôi, càng lúc càng khâm phục chính mình, năm đó khôn ngoan quyết định giao đệ đệ cho Hạ Mịch. Phải biết là ấu đệ đích xuất kia của hắn không được may mắn như vậy, gả đến Ninh Thân vương phủ, giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, lần này Ninh Thân vương bạn giá xuân săn cũng chỉ dẫn chính quân của nàng đi theo.

Hạ Học sĩ khẽ hắng giọng, nghiêm mặt, dùng cùi chỏ hích vào người Hạ Mịch.

"Ca ca của con."

"Á! Con đã quên đâu nương, đang tính hỏi nè!" Hạ Mịch cười híp mắt nói: "Không biết gần đây ca ca của muội có ổn không?"

"Văn Trì chính rất ổn, thân thể cường kiện, tinh thần cũng tốt." Dung Quý quân nói: "Hoàng Thượng giao Tam Hoàng Nữ và Bảo Hoàng Tử cho Văn Trì chính, mấy ngày gần đây huynh ấy bận rộn chân không chạm đất, làm gì có thời gian quan tâm tới những việc khác, vậy nên hôm nay mới không đến được."

Biết tình hình của nhi tử cũng không tệ, Hạ Học sĩ nhẹ nhõm đi nhiều.

Hạ Mịch vui vẻ cáo lui, kéo thân nương vừa nói vừa cười rời khỏi.

Tương Quân nói: "Ừm, rất giống Hạ Ngọc."

"Hả? Muội muội của huynh ấy sao?" Dung Quý quân nói: "Đôi mắt lớn hơn Ngọc ca một chút."

Sau đó, hắn nhớ tới đứa con vừa mới chào đời của đệ đệ, mỉm cười: "Ai cũng nói nhi tử giống nương, không thì giống cữu cữu, nhưng nhất định không thể thành một tiểu Ngọc ca."

Duệ Quân nhìn đông nhìn tây, khăng khăng chờ Hoàng Thượng. Chuyện hai người bọn họ nói, Duệ Quân không có tí hứng thú nào, chỉ muốn được gặp Hoàng Thượng nhanh nhanh một chút.

Ngày hôm sau, vương công quý tộc săn nai, tỷ thí một trận. Nhóm gia quyến thì lại ở trong lều vải, buồn chán chờ ngày dài trôi qua.

Ngày thứ ba sau giờ ngọ (11-1h), cuối cùng cuộc săn lớn đã đến, nhưng mục đích của nó chỉ là dạo chơi chuyện trò, làm ra vẻ xôm tụ hòa thuận diễn cho Hoàng Thượng xem thôi.

Duệ Quân hơi sợ hãi, níu lấy tay Hoàng Đế, cũng không biết nên đặt ánh mắt ở đâu. Xung quanh toàn là ngựa, ý tứ rất rõ ràng, lát nữa mọi người đều sẽ vừa cưỡi ngựa vừa chuyện trò.

"Cả kỵ trang cũng mặc rồi mà không định cho trẫm chiêm ngưỡng sao?" Hoàng Thượng đặt tay lên vai cậu: "Nào, lên đi."

Nàng vươn tay ra.

Phản ứng đầu tiên của Duệ Quân là ngẩn người, sau đó thì như được đại xá, cậu cảm động đến rơi lệ, vội trèo lên ngựa.

Hoàng Thượng mỉm cười, có chút vui mừng, nhưng cũng có tịch liêu, ý cười trong mắt dần nhạt đi, nhưng chỉ nửa khắc sau lại khôi phục như cũ, nàng xoay người lên ngựa.

Quay đầu, thấy Duệ Quân đã quen tay quen chân cưỡi ngựa tới.

"Dung Quý quân mới được tân phong của hoàng tỷ đâu? Sao muội không thấy." Ninh Thân vương vẫn cà lơ phất phơ như mọi khi, ưỡn ẹo cưỡi ngựa đến, ánh mắt lại rơi trên người Tương Quân, nhìn tới nhìn lui một hồi, nói: "Hoàng tỷ, mau để Tương Quân thể hiện tài năng đi, cho bọn muội mở mang tầm mắt."

Nàng ta tháo cung tên xuống rồi đưa qua, trong đôi mắt phượng ngập tràn chế nhạo.

Tương Quân đáp: "Ta không bắn tên, chỉ biết chặt đầu."

Ninh Thân vương nói: "Tương Quân dũng mãnh quá đi."

Hoàng Đế khịt mũi bật cười, nghiêng đầu nhìn Lâu Anh, Lâu Anh cũng cười đáp lại, chàng ta nén giọng xuống, chậm rãi nói: "Chỉ vì Hoàng Thượng..."

Hoàng Đế dùng sức vỗ vào lưng chàng ta một cái, quay đầu nói với Duệ Quân: "Minh Sử Độ, đoạt giải thưởng cuối cùng về cho trẫm đi."

Bãi săn có một góc dành riêng dành cho nhóm gia quyến bắn tên, trên cành cây có treo mấy sợi lụa màu làm giải thưởng để nhóm gia quyến thử tài kỵ xạ.

Duệ Quân do dự hồi lâu, không dám nhận cung tên.

Hoàng Đế nói: "Đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa cho chàng ấy."

Ninh Thân vương quay ngựa, đến bên cạnh Duệ Quân, đưa cung tên cho cậu.

Lúc này Minh Sử Độ mới dám thúc ngựa đến đó, nhưng đi được ba bước lại quay đầu một lần, cả khi cậu vươn tay lắp tên, cũng quay đầu lại nhìn Hoàng Đế, thấy nàng nhẹ nhàng vỗ tay cổ vũ cậu.

Minh Sử Độ mỉm cười, hài lòng, hoàn toàn buông lỏng, hừng hực tiến vào trường bắn.

Ninh Thân vương nói: "Nhiệm vụ lần trước hoàng tỷ giao cho tiểu muội, muội dò la được rồi. Quan Nội Hầu đã nằm triền miên trên giường bệnh từ lâu, qua cả mùa đông cũng không đứng dậy nổi. Trưởng nữ của bà ta vốn không được tích sự gì, nhưng năm ngoái vào kinh một lần, thu hoạch khá phong phú, bây giờ trên danh nghĩa triều đình, nàng ta có thể ngang vai ngang vế với tứ nữ."

Hoàng Đế: "Ừm."

Tâm tư của nàng không đặt ở đây, trong mấy nữ nhi của Quan Nội Hầu, chỉ mỗi đứa con gái thứ tư là có được vài thành tựu, những người còn lại đều không đáng bận tâm. Nâng đỡ một trưởng nữ tầm thường kém cỏi, giúp nàng ta kế thừa hầu tước, đến thời điểm cần thiết cũng dễ bắt chẹt.

Trưởng nữ tập tước là chuyện đã được quyết định từ lâu, nàng cũng không lo lắng. Nàng bây giờ, hai con mắt đều dán trên người tử y công tử đang tung hoành trên trường bắn.

Sau khi Minh Sử Độ tiến vào trường bắn, gia quyến của các đại thần đều biết ý mà tránh đi, chỉ có một người áo tím, mặc kệ thiên hạ chuyện ta ta làm, cùng Minh Sử Độ tranh đoạt giải thưởng, mà tiễn pháp của hắn còn vượt xa Minh Sử Độ.

Minh Sử Độ tức muốn nổ phổi, vừa hoảng vừa cuống. Nhưng cậu như thế lại càng tôn lên vẻ thong dong trấn định của tử y công tử, trông hắn như đang chơi mèo trêu chuột, không nhanh không chậm mài sẵn móng vuốt, chờ đợi thời cơ một cách rất "Tương Quân".

"Đó là ai vậy?" Hoàng Thượng giơ tay cầm mã tiên lên.

"Ơ, hoàng tỷ không nhớ à." Ninh Thân vương mỉm cười sáng lạn: "Tỷ gọi hắn đến đây đi, nhìn là biết liền."

Vừa khéo, cuộc thi đã phân định thắng bại.

Hoàng Thượng phái người gọi tử y công tử lại đây, tử y công tử thu hoạch rất khá, hài lòng đi đến, hắn có cặp lông mày mảnh cùng với đôi mắt hạnh, gò má như phủ thêm son, tự nhiên lộ ra màu hồng phấn.

"Hoàng tỷ!" Hắn reo lên.

Hoàng Thượng ngạc nhiên: "Đường Thư Lý?"

"He! Là đệ nè, hoàng tỷ!" Tử y công tử nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng sáng, hắn ném tất cả giải thưởng mới giành được qua: "Cho hoàng tỷ hết đó."

Hắn là ấu tử của Thăng Bình Quận quân và Đại Lý Tự Khanh, Đường Chính Lãng, muội muội phụ tộc của Thuận Chiêu Quân, tên hắn là Đường Thư Lý.

Thăng Bình Quận quân là thập tam đệ của tiên đế, phong hào Thăng Bình, hôn phối cho Đường gia.

Tính ra, Đường Thư Lý chính là đệ đệ thân tộc của Hoàng Đế.

"Thư Lý... Đệ... Đệ đã lớn vậy rồi à?" Hoàng Đế khiếp sợ, khi nàng đăng cơ, Thăng Bình Quân quận vẫn còn sống, Đường Thư vẫn Lý là một thằng nhóc miệng đầy nước dãi, mặc mỗi cái yếm không biết xấu hổ chạy khắp nơi.

Bây giờ vừa nhìn đã thấy phong quang lóa mắt, hắn đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên sáng lạn, ngọc thụ lâm phong.

"Đúng vậy, đệ đã mười sáu rồi." Đường Thư Lý cười hì hì, chen vào chỗ Tương Quân, quay về phía Hoàng Đế nháy mắt một cái: "Hoàng tỷ vẫn đẹp như vậy."

"Làm càn, sao đệ đã đến đây mà lại không tới gặp trẫm?"

"Mấy ngày trước đệ bị đau đầu, nên ngủ trong lều ấy." Đường Thư Lý nói: "Nhưng giờ hết đau rồi, hoàng tỷ."

--

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng Đế: Ta lại có tinh thần! =)))

--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net