Chương 38: Đế Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ năm Khánh Lịch hai mươi tám, lũ định kỳ tràn về, sông lớn liên tiếp bị ngập lụt.

Ngự sử cáo trạng với Hoàng Đế, nói là Tổng đốc Đường thủy Nhâm Tuyết trị thủy mười năm vô ích, lũ lụt triền miên, gây bao tai ương cho lê dân bách tính.

Tứ Hoàng Nữ tiến cử Trương Tú của Thủy Bộ Ti thay thế chức vụ Tổng đốc Đường thủy, Hoàng Đế đồng ý.

Thất Hoàng Nữ cũng nhiều lần dâng sớ, trình bày từng công lao trị thủy mà Nhâm Tuyết làm được suốt bao năm qua, dâng lên tác phẩm trị thủy tâm đắc "Ba điều kiện, trị đường sông" của Nhâm Tuyết, khẩn cẩu Hoàng Đế phục chức cho bà.

"Suốt mười năm nay, Nhâm Tuyết tại chức thì nạn lũ không lo, nhi thần khẩn cầu mẫu hoàng cân nhắc!"

Hoàng Đế cũng đồng ý, lệnh Nhâm Tuyết đi hỗ trợ ven sông, tạm thời giữ chức để quan sát.

Trong đợt lũ mùa thu, đê Càn Châu bị vỡ, Trương Tú muốn điều hai vạn viện binh đến trấn áp, khiến quân đồn trú địa phương không bằng lòng. Nhâm Tuyết đứng ra kêu gọi, sĩ binh bách tính nhiệt liệt hưởng ứng, quan phủ trên dưới một lòng, khơi thông nước, gia cố đê, khôi phục thủy vận. (1)

Trương Tú ăn trái đắng, suốt đêm gửi thư hỏa tốc về Hoa Kinh, cáo trạng với Tứ Hoàng Nữ, thêm mắm dặm muối tố Nhâm Tuyết đã có tâm "xưng Đế", bách tính còn muốn lập từ đường cho bà ở ven sông.

Nhâm Tuyết là họ hàng xa bên phía phụ tộc của vị Trắc quân mới được nghênh đón vào phủ Thất Hoàng Nữ. Tứ Hoàng Nữ suy ngẫm một đêm, trước khi tảo triều, nàng ta tiến cung diện thánh, trình phong thư của Trương Tú cho Hoàng Đế đọc.

Hoàng Đế đau đầu cả đêm, lúc này, Dung Quý quân đang giúp nàng thay y phục.

Những lời của Tứ Hoàng Nữ, Dung Quý quân nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong còn khiếp sợ kinh hô: "Tặc tử to gan lớn mật..."

Hoàng Đế không mặn không nhạt ngắt lời: "Chàng câm miệng."

Nàng nhận phong thư, cũng không thèm đọc, chỉ hỏi Tứ Hoàng Nữ: "Hữu nhi, chủ trương của con là gì?"

Trong lòng Tứ Hoàng Nữ không chắc chắn, nhưng người đã ở đây, lời cũng đã nói xong, thật sự không thể không đáp. Nàng ta đắn đo, bảo là muốn trị tội Nhâm Tuyết.

"Tội gì? Con nói thử xem."

Tứ Hoàng Nữ suy nghĩ một lúc, không dám nặng lời, quanh co đáp: "Nhi thần cho rằng, Nhâm Tuyết cũng không dám sinh lòng phản nghịch, nhưng còn chuyện coi thường triều đình, tự ý điều binh, không thể không..."

Hoàng Thượng mặc xong y phục, lướt thẳng qua nàng ta, dứt khoát bỏ đi.

Tứ Hoàng Nữ kinh ngạc, ngây ra tại chỗ, Dung Quý quân cũng sửng sốt hồi lâu, hỏi: "Con đã nói sai gì thế?"

Tứ Hoàng Nữ suy nghĩ một hồi, trong lòng đột nhiên chấn động, nàng ta vội hỏi Dung Quý quân: "Quân phụ, mấy ngày nay Thất muội có đến gặp Hoàng Thượng lần nào không?"

Dung Quý quân đáp: "Ngược lại là đằng khác, nó không tự đến, mấy ngày nay đều là Hoàng Thượng triệu kiến nó. Hai người nói chuyện trong thư phòng phải nói là rất lâu..."

Tứ Hoàng Nữ như sét đánh ngang tai.

Thật sao? Mẫu hoàng đã tìm tiểu Thất thảo luận nhiều lần rồi ư? Nhưng nàng lại chẳng nghe được tiếng gió gì hết.

Trái tim Tứ Hoàng Nữ nguội lạnh, lại không cam lòng, ngẩng đầu hỏi:

"Quân phụ, Thất muội đâu rồi?"

"Này thì ta không biết." Dung Quý quân lắc đầu, hắn đỡ Tứ Hoàng Nữ dậy, cuối cùng, chỉ có thể nói vài lời an ủi: "Nếu lỡ làm Hoàng Thượng tức giận thì con mau đi dỗ bà ấy đi. Hôm nay tâm tình Hoàng Thượng không tốt lắm, tối qua vì chuyện nạn lũ mà đau đầu cả đêm rồi..."

Lúc tảo triều, vẻ mặt Tứ Hoàng Nữ cứ ngẩn ngơ.

Đến khi lấy lại tinh thần, nàng ta mới nghe thấy giọng Hoàng Đế, đề bạt vài Giám sát Ngự sử của Ngự Sử Đài, Tứ Hoàng Nữ lắng nghe, kinh ngạc nhận ra những người này hiện đang tuần sát ở phụ cận Càn Châu.

Hoàng Đế lại thăng chức cho ba Ngự sử Trung thừa, ám chỉ Ngự sử Diêu Trọng nên "cáo lão nhường hiền".

Hoàng Đế chậm rãi sắp xếp xong, tiện tay đặt tấu chương xuống, gẩy vòng xuyến trên tay, hỏi Tứ Hoàng Nữ: "Hữu nhi, còn chuyện gì muốn nói sao?"

Sau khi Tứ Hoàng Nữ bị dọa sợ, nàng ta không dám nhắc đến chuyện Nhâm Tuyết điều binh trước triều nữa.

Hạ triều, Hoàng Đế gọi Tứ Hoàng Nữ đến, nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Trẫm đã phái tiểu Thất đến Càn Châu, hôm qua đã xuất phát. Sau khi trẫm phục chức cho Nhâm Tuyết, đã cho bà ta một lệnh bài, dùng để điều binh trị thủy."

Tứ Hoàng Nữ quỳ phịch xuống, nghẹn ngào nói mình sai rồi.

"Con sai ở chỗ không có chính kiến, dễ tin vào những lời gièm pha của đám thần tử. Trẫm đã cho con rất nhiều cơ hội, nhưng con lại khiến trẫm thất vọng hết lần này đến lần khác."

Nước mắt Tứ Hoàng Nữ rơi xuống như mưa, trong tim cuồn cuộn bao nỗi ấm ức và không cam lòng.

"Diêu Trọng đã cáo bệnh với trẫm rồi." Hoàng Đế gõ ngón tay lên quyển sổ gấp: "Ngự sử, trẫm sẽ chọn người hiền đảm nhiệm."

Nàng nói: "Con về đi."

Tứ Hoàng Nữ lau vội nước mắt, vẻ mặt mất mát hồi phủ.

Mấy ngày sau, tin tức Thất Hoàng Nữ tự mình đến Càn Châu tuần sát trị thủy truyền khắp kinh thành. Diêu Trọng mời Tứ Hoàng Nữ đến dự tiệc, nhỏ giọng nói với nàng ta: "Thất Hoàng Nữ đi bằng đường thủy, khi đến Kỳ Dương sẽ chuyển lên đường bộ, bây giờ thuyền đã sắp cập bến..."

Tứ Hoàng Nữ im lặng.

Diêu Trọng không dám ám chỉ nữa.

Chính quân Trắc quân của Tứ Hoàng Nữ, trong nhà đều quyền cao chức trọng, những thần tử này đều có dã tâm, ủng hộ Tứ Hoàng Nữ lên ngôi. Mắt thấy Thất Hoàng Nữ sắp mượn nạn lũ lần này lập được đại công, sao bọn họ có thể không vội?

Sẽ chẳng còn cơ hội nào tốt hơn lần này nữa, Tứ Hoàng Nữ cũng biết. Nơi Hoàng nữ tuần sát là nơi dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất...

Nhưng nàng ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Suy cho cùng, là tỷ muội ruột thịt, nàng ta không thể nhẫn tâm.

Sau khi Tứ Hoàng Nữ hồi phủ liền nhốt mình trong thư phòng, ngồi bất động một đêm. Cuối cùng, nàng ta ôm mặt, bật cười cay đắng.

Đúng rồi, người như nàng, vốn không làm được Đế Vương.

Mùa đông năm Khánh Lịch hai tám, một đêm tuyết lớn, Thất Hoàng Nữ hồi kinh.

Lúc ở Càn Châu, nàng đã cách chức Trương Tú, để Nhậm Tuyết đảm nhiệm chức vụ Tổng đốc, giúp đỡ quan binh bách tính quản lý đường sông, cùng ăn cùng ngủ.

Nàng mang theo công trạng hồi kinh, không hề bất ngờ, trở thành người đầu tiên được phong Thân vương.

Mùa xuân năm Khánh Lịch hai chín, Hoàng Đế phong Dung Quý quân Tống Liêm là Đế Quân, lập Thất Hoàng Nữ Triệu Hanh làm Hoàng Thái Nữ.

Cao điểm trong hè, Ngũ Hoàng Nữ đến vấn an, không thấy Tương Quý quân, liền dứt khoát đến Thanh Yến Cung.

Năm nay, Lợi Hoàng Tử mười tám, phải rời cung thành hôn.

Thê chủ do hắn tự chọn, là một Thám Hoa, năm nay hai mươi ba tuổi, tên là Vệ Lan, mày rậm mắt to anh khí bừng bừng, khí chất nhã nhặn đoan chính.

Hoàng Đế rất thích Lợi Hoàng Tử, tất nhiên hắn muốn cái gì thì cho cái đó.

Lợi Hoàng Tử khó khăn lắm mới vừa ý một người, Hoàng Đế có phải loại bỏ trăm ngàn trở ngại cũng muốn giúp hắn giành được vị Thám Hoa này.

Có hôn ước thì phế bỏ.

Có thân mật thì hưu hết.

Sau đó lại cho vị Thám Hoa này tiền đồ cẩm tú, chức cao tam phẩm.

Lợi Hoàng Tử phấn khởi rời cung, thấy giữa lông mày thê chủ toàn là u buồn, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Ngũ Hoàng Nữ hỏi: "Quân phụ, như vậy có ổn không?"

"Kệ nó." Tương Quý quân nói: "Lời cần nói ta đều nói cả rồi, chỉ là nó được nuông chiều từ bé, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, thấy cái gì đẹp cũng muốn cướp tới tay. Đây là do Hoàng Thượng chiều hư, ta uốn nắn không nổi, giờ nó không nghe lọt bất kỳ đạo lý nào đâu."

Ngũ Hoàng Nữ thở dài.

Hạ Ngọc nhìn nàng, ánh mắt do dự.

Ngũ Hoàng Nữ biết chàng muốn hỏi gì. Nàng và Hạ Khiêm Tu đã thành thân gần năm năm, nhưng bụng cậu vẫn không thấy động tĩnh gì.

Ngũ Hoàng Nữ nở nụ cười: "Ngọc quân phụ muốn hỏi gì sao?"

Hạ Ngọc: "Ta không hỏi gì hết."

Chàng nói: "Chỗ của ta có vài quyển sách, có lẽ Châu Ngọc sẽ thích, con cầm về đi."

"Sách gì vậy?" Ngũ Hoàng Nữ tiến lên xem thử, thấy trên cùng là một quyển "Thánh Phàm Huấn", mồ hôi liền chảy xuống như mưa. Nàng cầm sách lên, lật qua lật lại kiểm tra, thấy đây thật sự là "Thánh Phàm Huấn", không có mấy nội dung kỳ quái bên trong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Ngọc: "Sao vậy?"

Ngũ Hoàng Nữ cười ha ha: "Không có gì."

Chờ nàng rời đi, Tương Quý quân mới hỏi: "Năm xưa khi huynh tiến Vương phủ thì có người dạy quy củ phải không, sách bọn họ đưa cho huynh tên là gì?"

Hạ Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu đáp: "Không nhớ nổi."

Khoảng thời gian đó của chàng, thân tâm luôn trong trạng thái ngẩn ngơ lo lắng. Chàng chưa từng chú ý đến đống bản tử mang danh "quy củ" kia, không biết bên trong phác họa cảnh nam nữ kết hợp, lại còn bao bìa hoàn toàn khác.

Tương Quý quân nói: "Quyển ta nhận được chính là "Thánh Phàm Huấn", ngoài bìa là lời của thánh nhân, đứng đắn đàng hoàng, mở ra lại là vài bức tranh khiến người ta vui thích."

Hạ Ngọc đỏ mặt.

Tương Quý quân nhướn mày: "Khi đó ta nằm trên giường dưỡng thương, cực kỳ buồn chán. Hoàng Thượng gọi người đến kiểm tra trong sạch của ta, ta liền để bọn họ kiểm, sau khi xong việc, đám cung nhân đó thưởng cho ta mấy quyển sách. Có vài quyển không đề tên, ta nhìn bao bìa là biết đây không phải thứ gì đứng đắn, vậy nên, ta lấy bản có tên. Nói ra thì thật là châm biếm, nhưng lúc đó ta chỉ nhận được vài mặt chữ đơn giản, trong lòng còn sợ lỡ mình mở ra, nhiều chữ như vậy, nếu không hiểu gì hết thì làm thế nào cho phải đây?"

Hạ Ngọc: "Huynh mở thật à?"

"Đương nhiên." Chàng ta cười nói: "Ta là người hiếu học mà."

"Hồi mới vào cung, ta nghe bọn họ nói, trong cung có một vị Trì chính, tàng trữ rất nhiều sách. Ta nghĩ, sách người này giữ, nhất định là sách chính kinh." Hắn nói: "Từ nhỏ, tỷ tỷ đã dạy ta vỡ lòng biết chữ, tỷ ấy dùng quyển "Mông Huấn" mà lão sư ở trường tư thục tặng cho tỷ, sách thì bị lật nát, chữ cũng không rõ ràng. Đến khi tiến cung, lần đầu cầm một quyển sách bao bằng lụa gấm, quý giá nguyên vẹn, nhưng lại là xuân cung đồ. Tận lúc đến chỗ của huynh..."

Chàng ta nhìn Hạ Ngọc.

"Ta bỗng cảm thấy, cuộc sống mình ngóng trông thuở bé, cuối cùng cũng thành hiện thực."

Lâu Anh lúc còn rất nhỏ, chàng ta thường nằm trên nền đất cạnh ngôi nhà lụp xụp, gối đầu lên cánh tay mình, ngắm nhìn trời sao, rồi bàn về cuộc sống sau này với tỷ tỷ.

"Sau này chúng ta muốn ăn gì sẽ ăn cái đó, ngày nào cũng được ăn nhiều hơn cả nhà viên ngoại."

"Có sách! Rất rất nhiều sách! Trong sách không thiếu một trang! Chữ nào cũng thấy rõ ràng!"

"Còn gì nữa không?" Tỷ tỷ hỏi chàng ta.

"Gì nữa à..." Lâu Anh nói: "Sinh cho thê chủ của đệ một nữ nhi, rồi đuổi nàng ta đi. Sau đó, đệ sẽ quay về nhà, đi theo tỷ tỷ, sẽ có cuộc sống như mong muốn, được ăn no cơm, rồi nằm ở đây ngắm sao trời."

"Ha ha ha ha!" Tỷ tỷ cười to: "Đệ tưởng nữ nhân dễ đuổi như vậy sao?"

Nữ nhân tất nhiên rất dễ đuổi.

Lâu Anh nghĩ, chỉ cần nàng yêu thật nhiều, trái tim xẻ ra nhiều mảnh, tâm không đặt trên một người, vậy thì rất dễ đuổi đi.

Hạ Ngọc dúi một quyển sách vào tay chàng ta.

"Gì vậy?" Lâu Anh nhận lấy.

"Là "Tây Nam Sơn Hà Dị Chí", có quê nhà của huynh." Hạ Ngọc nói: "Sợ huynh nhớ nhà, một mình hồi cung khóc lóc."

"Ta chưa từng khóc." Lâu Anh cười nói: "Thật đó. Hơn nữa nhà ta, sớm đã không còn."

Chàng ta cầm quyển sách, thu vào trong lồng ngực.

Lợi Hoàng Tử thành hôn không bao lâu, liền khóc lóc tiến cung, ôm chân Tương Quý quân kể lể.

"Con không biết đó là phu quân ngày trước của nàng... Con thật sự không biết, nếu con biết thì sẽ không phạt hắn mà..." Đôi mắt của hắn đã khóc sưng lên: "Con thấy nàng lúc nào cũng dõi theo hắn, khiến con rất phiền lòng, con tưởng là hắn muốn câu dẫn thê chủ của con..."

Tương Quý quân: "Ta đã nói với với con rồi, nàng có phu quân kết tóc, là nhi tử độc nhất của tiên sư (2) đã dạy vỡ lòng cho nàng, lúc nàng còn đọc sách thì hắn đã đi theo nàng."

"Mẫu hoàng nói là đã đưa hắn về nhà ổn thỏa rồi, con tưởng là hắn đã về... Con không phải kẻ xấu, thật sự không phải, nhưng nàng căm ghét con." Lợi Hoàng Tử khóc rất đau lòng, sau một hồi lâu, hắn suy sụp nói: "Con không thích nàng, thật sự không thích nàng nữa..."

Năm Khánh Lịch ba mươi, Vệ Lan vì tội "bất kính" trong cung yến, bị biếm đến Đài Châu.

Lợi Hoàng Tử hòa ly với Vệ Lan, đưa "thư phóng thê", hồi cung.

Hắn tự gạt mình ra, thành toàn cho Vệ Lan và phu quân kết tóc của nàng.

"Tốt nhất là nàng nên biết điều chút, nếu sau này nàng nạp người mới, ta mà biết thì nhất định sẽ không tha cho nàng." Lợi Hoàng Tử nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

Mùa hạ năm Khánh Lịch ba mươi, Lợi Hoàng Tử thành thân lần nữa, hôn phối cho tân khoa Trạng Nguyên, Dương Lan Đạo.

Khi Hoàng Đế đề ra hôn sự này, câu đầu tiên Lợi Hoàng Tử hỏi nàng chính là: "Nàng thật sự không có nam nhân sao?"

"Nàng xấu lắm, không có nam nhân." Hoàng Đế cười giỡn.

Tân khoa Trạng Nguyên mới mười chín, còn nhỏ tuổi hơn Lợi Hoàng Tử. Từ nhỏ nàng đã một lòng một dạ đọc sách, hơn nữa vì tài cao, tâm chí cũng cao, nhi tử nhà bình thường không lọt được vào mắt của nàng.

Vậy mà Lợi Hoàng Tử lại trả lời: "Xấu chút cũng được, con chẳng cần đẹp nữa!"

Dương Trạng Nguyên không xấu, dĩ nhiên cũng không đẹp. Nàng lùn, eo to, mặt tròn, đôi mắt không lớn, nhưng khi thấy Lợi Hoàng Tử, nàng vui mừng đến mức hai tay run rẩy.

"Ta ta ta, ta là người của thành Tuyết Vực." Đêm động phòng, nàng run cầm cập nói: "Là đồng hương, đồng hương với Tương Quý quân! Ta khâm phục nhất, nhất là sự anh dũng của Tương Quý quân! Có ông ấy thì mới, mới có ta ngày hôm nay..."

Trái tim đầy đầy lo lắng của Lợi Hoàng Tử, bỗng nhiên yên ổn lại, hắn sẵng giọng: "Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của nàng kìa."

Năm Khánh Lịch ba mươi, Lợi Hoàng Tử có nơi quy túc. (3)

Hắn rất hài lòng, trên mặt dào dạt ý cười.

Ngũ Hoàng Nữ và Hạ Khiêm Tu vẫn chưa có con, Ngũ Hoàng Nữ chẳng hề để ý, nàng kiên trì nỗ lực, không cầu kết quả. Bản "Thánh Phàm Huấn" mà Hạ Khiêm Tu ném cho nàng từ nhiều năm trước sắp bị nàng lật nát để học tập, giường sạp là nơi trú ngụ thân quen của nó, nhưng bản "Thánh Phàm Huấn" chính kinh nhiều chữ mà Hạ Ngọc đưa cho nàng, vẫn sạch sẽ tinh tươm, phẳng phiu đặt trên giá sách.

Mùa đông năm Khánh Lịch ba mươi, khắp nơi bình an vô sự.

Nhưng mà Hoàng Thượng, những lúc đau đầu nhức óc bắt đầu nhiều lên.

Dùng dằng qua hết mùa đông giá rét, đến khi xuân về, vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp.

--

Tác giả có lời muốn nói: (Nhắc sương sương cho các vị Hoàng Đế trí nhớ không tốt lắm của tui: Lợi Hoàng Tử là của Lâu Anh, sinh năm Khánh Lịch mười một, Hoàng Đế đặc biệt yêu thích. Ở chương "năm thứ mười chín" có nhắc qua.)

Lúc viết chương này, tui chợt nhớ đến vị Hoàng Đế tại vị lâu nhất trong lịch sử ta, Khang Hi, tại vị chấp chính 61 năm. Sau đó tui xem thử coi ông ấy tại vị lâu như vậy, hậu cung có bao nhiêu người, cuối cùng tui phát hiện, ghi chép trong danh sách thôi đã tới 67 người... Vậy mà còn nhiều hơn Càn Long, tui cứ tưởng Càn Long sẽ có nhiều phi tần hơn cơ.

Hậu cung của Triệu Dật cộng lại, tính cả những người tui nhắc tới và không nhắc tới, tổng cộng mới hơn ba mươi người.

Nói vậy, lão Ngũ đúng là một đóa hoa quý hiếm có khó tìm nở trong Vương triều. Lão Tam cũng không thể coi là rất phong lưu.

--

(1) Thủy vận: vận tải giao thông đường thủy

(2) Tiên sư: cố lão sư, thầy giáo đã qua đời

(3) Nơi quy túc: chốn dừng chân, nơi quay về

--

Đếm ngược còn hai chương, và chương nào cũng dài =(((

Mà thật sự phải nói, cái hậu cung thế này thì có muốn dramu hơn cũng không nổi. Tính nè, trong các quân vị có gia thế, Dư Phong Tú chếc 8 đời, con gái thì vô dụng; Phùng Tố cũng chếc 8 đời, không còn con cái; Kiều Vân cũng chếc, có đứa con gái tài giỏi thì bị Tuyết Tễ chọc mù; Tiết Quân cũng chếc, có đứa con gái ốm yếu bệnh tật; Duệ Quân không có con gái, mà dù có thì bạn này quá lụy Hoàng Đế, tự thu kín mình lại, cũng khó mà dạy con tranh giành được; Dụ Quân có con gái nhưng còn bé xíu, gia thế lại kém hơn hẳn; Dạ Nguyệt thì thôi, xuất thân kém, ngay từ đầu nữ nhi đã không được coi trọng; Lâu Anh không có gia thế để nâng đỡ con, rồi hậu cung còn lại ai, ừ còn mỗi Tống Liêm và 3 đứa con gái, lại không đứa nào quá kém cỏi, thế này thì chỉ chị em nó tự đấm nhau, không ai buồn tranh Hoàng vị với mấy đứa con của bạn này hết. Hậu cung người có gia thế thì chếc, người sống thì không có gia thế, đúng kiểu tác giả dọn đường sẵn cho Tống Liêm lên Đế Quân, không phải bạn này thì không ai làm nổi, bạn có tất cả những thứ mà hậu vị cần, gia thế, con cái, và nhất là tình yêu của Đế Vương, vậy nên tranh đấu trong truyện khá là chóng váng, vì tình hình chỉ có 2 đứa con của Tống Liêm đủ trình đủ lực đủ thế, imba thế thì còn đấu cái gì.

--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net