Chương 6: Thoát một mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoà Hoan một bên dâng tấu trình bày hết mọi việc làm cử chỉ của quan thần ngày hôm nay, tuy nhiên không xét thấy gì bất thường cả. Thái y vừa rời khỏi điện, hắn nói độc này là độc Hoa Tâm, vốn đã thất truyền từ lâu, không hiểu sao lại xuất hiện trong Hoàng cung. Hắn e ngại nhìn Chiêu Hiếu Chính, rụt rè nói: " Hoa Tâm được phát hiện đầu tiên trên ngọn núi Nhất Thập vào 19 năm trước. Người đưa chúng về đây chính là Thừa tướng". Hắn khẽ liếc mắt về phía nàng, rồi lại khẽ nói: " Thần nghĩ rằng... ". Mục Đoan cuộn chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt đau nhói. Phụ thân còn ở ngoài sa trường chinh chiến không màng đến lợi ích thế mà mấy tên này được ăn sung mặc sướng rồi lại nói mấy lời ngông cuồng như vậy. Nàng nhìn về phía Chiêu Hiếu Chính, hắn cũng nhìn về phía nàng. Nàng nói: " Thái y quả nhiên là bậc thần y, loại độc khó phát hiện như vậy mà cũng biết là Hoa Tâm. Ngay cả bổn tướng ta tiếp xúc với Hoa Tâm lâu năm nhưng đến khi ngươi nói thì ta mới biết. Thái y, ngươi dựa vào đâu mà chắc chắn đó là độc Hoa Tâm? "
" Thần....thần...thần thấy trên...trên cổ Hoàng hậu có sưng hai chỗ, thân thể mệt mỏi, thần sắc bất an còn mê sảng nữa...nữa"
" Chỉ có vậy? Nếu chỉ dựa vào biểu hiện như vậy thì ta nói cho ngươi biết, độc Hoa Tấn, Linh Nhân Xương, Cửu Trùng, Cỏ Trồi,... tại sao ngươi không nghĩ tới? Hoa Tâm không phải ai phát hiện ra cũng biết, nếu nói sai thì có mười cái mạng ngươi cũng không giữ nổi đâu"
Thái ý lập tức quỳ rạp xuống, hắn run rẩy không nói nên lời:" Hạ thần xin tướng quân tha mạng. Hạ thần biết lỗi rồi, xin tướng quân tha mạng... ". Mục Đoan căm phẫn nhìn về phía hắn, cứ coi rằng nàng không biết gì về y thuật nhưng dù gì cũng ở Mục gia 19 năm, không quan tâm không được
" Ồn ào cả nửa ngày rồi. Ta triệu tập các ngươi đến đây không phải cãi nhau. Thái y chữa không lành bệnh thì ngươi cứ đưa đầu gia tộc nhà ngươi đến đây cho ta. Ta không cần biết là Hoa Tâm hay Hoa Tấn gì cả, Hoàng hậu đang lâm nguy, mạng của Hoàng hậu sẽ quyết định mạng của các ngươi. Lập tức đi mời thừa tướng về cho ta. Bãi triều". Từ đầu tới cuối, hắn không hề nhìn nàng dù chỉ một cái, móng tay đâm vào da thịt đến nay vẫn chưa rút ra, máu thấm vào vạt áo đau nhói. Nhìn bóng hắn rời đi, nàng khẽ cười nhẹ, cuối cùng thì mạng sống của Mục Lan vẫn luôn được hắn đặt lên trên hết. Bây giờ là giờ Tý, đã sang ngày mới rồi, lại thêm một ngày nữa trôi đi thật vô vị. Mục Đoan trở về cung Cảnh Nhân, đẩy cửa khẽ vào. Tiểu Ý thấy nàng về vội vàng chạy ra hỏi: " Tiểu thư, người đi đâu mà về muộn vậy? ". Nàng cởi áo ngoài đưa cho Tiểu Ý, mệt mỏi đáp: " Mục Lan trúng độc. Thái y nói là Hoa Tâm". Tiểu Ý đưa tay che miệng: " Độc Hoa Tâm sao ạ? Trời ơi, như thế không phải là liên quan đến tiểu thư sao? "
Mục Đoan tháo lớp tóc cuối cùng, đi tới bàn rót một chén nước: " Đúng vậy ta nghĩ là... ". Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên nhìn thấy trong gầm giường có một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay. Chiếc hộp màu đen được để khá kín đáo. Nếu không phải nàng cúi xuống uống nước thì cơ hồ không phát hiện ra. Nàng vẫy tay gọi Tiểu Ý: " Tiểu Ý, em xem thứ gì trong gầm giường kia". Tiểu Ý kinh ngạc nhìn theo hướng nàng chỉ. Bên tay truyền đến tiếng vó ngựa, nàng lắng tay nghe, đây không phải là đội quân của Cấm Vệ Quân và Ngự Lâm Quân sao? Ước chừng cũng trăm binh mã. Nàng nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn vào chiếc hộp. Có tiếng người đi tới, còn có cả bước chân của Chiêu Hiếu Chính. Cửa bật mở, tiếng công công vang lên: " Mục tướng quân, có người bẩm báo trong phủ tướng quân có giấu độc Hoa Tâm. Nô tài mạn phép". Lời vừa dứt quân thị vệ đã xông vào lục soát, nhanh chóng lôi được chiếc hộp nhỏ ra. Nàng cười nhẹ, sớm biết không nên coi thường nàng ta như vậy mà. Chiêu Hiếu Chính bước vào, hắn gầm lên : " Mục Đoan to gan, dám âm mưu mưu sát Hoàng Hậu". Nàng quay đầu, vội quỳ xuống mặt không đổi sắc: " Thần bị oan thưa Hoàng thượng"
" Bị oan? Tang chứng vật chứng rõ ràng mà ngươi còn chối? ". Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nói như vậy vì hắn tin rằng nàng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy
" Bệ hạ, nếu thần mưu sát Hoàng hậu thì thần còn để bằng chứng lại trong phủ làm gì ạ? Có khác nào vạch áo cho người xem lưng? ". Nàng không ngu tới mức như vậy. Quả nhiên là có người cố tình hãm hại
" Mục tướng quân, chuyện ngươi ghen ghét với Hoàng hậu tỉ tỉ còn ai không biết sao? Chuyện hãm hại cũng là tâm lí hết sức bình thường thôi. Thị vệ tối nay đã khai ra rồi chính ngươi đã đưa gói thuốc chưa Hoa Tâm tới cho Hoàng Hậu. Hoàng hậu tỉ tỉ quá tin tưởng ngươi rồi". Vào cung hai năm, người có kinh nghiệm nhất chính Liễu Phi, so với Hoàng hậu, chức phẩm của nàng ta chỉ kém hai bậc. Liễu Phi dùng ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Nếu Mục Đoan làm Quý Phi thì ả chắc chắn không lên làm Hoàng hậu được. Diệt phải diệt tận gốc. Đối với nàng ta, Mục Đoan chẳng qua chỉ là một con tốt thí, bây giờ mượn cớ giết nàng  cùng lúc dạy cho Mục Lan một bài học. Đến lúc đó thì chức Hoàng hậu chắc chắn thuộc về nàng. Mục Đoan lặng lẽ nhìn về phía Liễu Phi, nàng chậm rãi nói: " Tình cảm tỉ muội của ta và Hoàng hậu không đến lượt Liễu Phi can thiệp vào. Còn về người đã chỉ định ta phạm tội ta muốn được đối chứng"
" To gan! Dù gì bản cung cũng là phi tần của Hoàng thượng, ngươi còn không kính lễ, dám vô lễ như thế". Thái độ của Mục Đoan như chọc cho Liễu Phi một đòn chí mạng. Vào cung lâu như vậy chỉ trách nàng ta kém cỏi
" Liễu Phi, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng. Người chỉ là Tam Đẳng Thứ Phi, còn ta là Đại tướng của Nhân triều, nếu xét về cấp bậc thì ta hơn người một bậc". Ta còn sắp là  Quý Phi ngươi có quyền gì nói với ta? Mục Đoan liếc mắt về khuôn mặt tái nhợt của Liễu Phi. Nàng ta không nói được gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn nàng
" Dừng lại cho ta. Lâm công công, ngươi ra mở hộp ra cho ta". Chiêu Hiếu Chính day day mi tâm. Vừa về điện còn chưa kịp thay áo thì đã nhận được tin báo. Hắn thầm rủa một câu, nữ nhân đáng chết lại đắc tội với ai rồi. Hắn mới gấp rút đến cung Cảnh Nhân như vậy, vừa nhìn thấy nàng ngồi lặng trên ghế hắn biết ngay nàng cũng mới phát hiện ra chưa lâu
Chiếc hộp bật mở, từ trong hộp phun ra một làn khói trắng. Tất cả mọi người đều che mồm sợ hãi lùi xuống. Làn khói trắng một lúc thì tan hết. Lâm công công ngó vào hộp, chiếc hộp trống không. Hắn nói: " Khởi bẩm hoàng thượng, trong hộp không có gì ạ"
Liễu Phi kinh ngạc, chạy tới cầm hộp: " Sao lại thế? Sao lại không có gì? Rõ ràng... "
Mục Đoan nhếch môi cười lạnh: " Liễu Phi, người đang hi vọng có gì sao? "
Liễu Phi chợt định thần lại, nàng ta biết mình thất thố liền đưa tay lên ho nhẹ: '' Bản cung chỉ vì lo lắng cho Hoàng hậu tỉ tỉ thôi". Rõ ràng đã sai người bỏ Hoa Tâm vào rồi, không hiểu sao lại không có gì. Mục Đoan mỉm cười: " Vậy là rõ rồi đúng không, ta không có hạ độc Hoàng hậu"

Liễu Phi liếc nhìn về phía Chiêu Hiếu Chính rồi cong môi nói:" Mục tướng quân, còn về phần nhân chứng ta tìm thấy thì ngươi tính sao? Ai mà biết được ngươi đã phi tang bằng chứng đi đâu chứ!"

" Được rồi, chuyện hôm nay đến đây thôi. Tất cả lui xuống, đi lục soát cung khác cho ta"
Chiêu Hiếu Chính cùng Cấm Vệ Quân rời đi. Tiểu Ý chạy lại đỡ nàng. Lòng bàn tay giấu trong tay áo đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào. Nếu chiếc hộp kia mở ra thì có độc Hoa Tâm thì nàng không biết sẽ thế nào, vừa nãy Chiêu Hiếu Chính là cố tình không nghe thấy Liễu Phi hay hắn giả vờ như vậy? Liễu Phi căm phẫn chạy theo Chiêu Hiếu Chính, giọng hớt hải: " Hoàng thượng... hoàng thượng... còn nhân chứng thì..."

" Liễu Phi, đây là chuyện của triều đình, Liễu Phi đang can thiệp quá đáng rồi đấy". Đi xa như vậy mà còn quát to đến chỗ nàng còn nghe thấy thì chỉ chứng tỏ bây giờ hắn đang rất giận.

" Ra đây đi". Từ lúc nhắm mắt cảm nhận bước chân của Cấm Vệ Quân nàng đã phát hiện ra có một hơi thở rất nhẹ ở trong phòng. Nhưng lúc đó vì còn lo đối phó với mấy người kia nên nàng nhất thời quên mất
Từ trong tấm bình phong, có một bóng người bước ra. Xiêm y trắng tựa thần tiên, tay cầm quạt, hắn nhìn nàng rồi cười phá lên: " Đoan Đoan, từ khi nào nàng lại lạnh nhạt với ta như thế chứ? "
Mục Đoan chán ghét nhìn khuôn mặt yêu nghiệt trước mặt mình: " Chiêu Hiếu Bình, ngươi lăn ra chỗ khác cho ta"
Người trước mắt tỏ vẻ đau đớn, hắn ôm ngực: " Đoan Đoan, ta vì nàng mà đắc tội với người ta. Nàng chẳng những không an ủi ta mà lại đối xử tệ bạc như vậy. Bản vương... bản vương không thiết sống nữa"
Tiểu Ý mãi mới hồi phục được tinh thần, liền luống cuống cúi xuống: " Bình vương điện hạ, nô tì tham kiến Bình vương điện hạ". Người trước mặt phất phất tay áo ý muốn Tiểu Ý lui xuống. Mục Đoan rót một chén trà, ngẩng đầu nhìn Chiêu Hiếu Bình, nàng khẽ nói: '' Hiếu Bình, dù gì cũng cảm ơn huynh. Hôm nay nợ huynh một ân tình rồi''

Chiêu Hiếu Bình cười lớn, đuôi mắt cong cong như vầng trăng, nhìn thế nào cũng giống một mĩ nhân hơn là nam nhân:" Đoan Đoan, ta làm như vậy là vì nàng". Ngừng một lát rồi hắn nói tiếp, giọng trầm hẳn xuống:" Nàng sao lại gây sự với Liễu Dương Đặng rồi. Gia tộc họ Liễu lớn như thế, nếu nàng không mau chóng có một danh phận thì việc trừ khử nàng chỉ là chuyện sớm chuyện thôi. Ta nói này Đoan Đoan, chức thừa tướng của phụ thân nàng khối kẻ dòm ngó, nàng phải mau chóng hành động đi thôi"

So với Chiêu Hiếu Chính thì tính cách của Chiêu Hiếu Bình rất độc đoán. Có thể Chiêu Hiếu Chính hành hạ ngươi, chưa để ngươi chết ngay nhưng Chiêu Hiếu Bình, trước mặt thì hắn tỏ ra không để tâm nhưng đến một lúc nào đó sẽ có một đám hắc y nhân từ trên trời xuống giết sạch cả nhà ngươi. Mục Đoan có thể nói rất may mắn vì quen biết với cả anh em nhà Chiêu Hiếu Chính từ hồi còn nhỏ. Với nàng thì Chiêu Hiếu Bình chính là một bằng hữu. Những gì Chiêu Hiếu Bình nói nàng đều hiểu cả, đối với mọi người thì nàng vẫn chỉ là một tướng quân không hơn không kém. Nếu bây giờ có bị giết thì cũng cho là tử trận, hi sinh vì đất nước. Quả thật là lí do quá hoàn hảo. Nàng đặt chén trà xuống rồi nói:" Ta tự biết chừng mực mà, huynh không cần lo lắng như thế đâu. Còn với Liễu Dương Đặng, ăn miếng trả miếng. Ta phải khiến cô ta lo sợ vì cái ghế Tam Phi của mình". Liễu Phi nếu không thể triệt tận gốc thì chỉ có thể trừ từ từ. Chiêu Hiếu Bình liếc nhìn nàng rồi đứng dậy:" Nàng muốn làm gì ta giúp nàng làm". Mục Đoan trầm ngâm nhìn người trước mặt:" Hiếu Bình, ta đến nay vẫn coi huynh là bằng hữu. 4 năm trước ta còn nói gì huynh còn nhớ chứ? Ta vẫn hi vọng không phải nợ huynh thêm một ân tình nào nữa. Đối với ta mà nói, thứ ta cần huynh chắc chắn không cho được"

Những gì nàng nói hắn đều hiểu cả. Chỉ là hắn cứ cố chấp bỏ qua lời nói của nàng, hắn chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình  nhưng nàng lần nào cũng khước từ tình cảm ấy. Chiêu Hiếu Bình cười khổ, ánh mắt rời khỏi người nàng: " Được. Lần này ta sẽ không nhúng tay vào. Nhưng Đoan Đoan à, bất cứ khi nào nàng cần thì cứ đến tìm ta, ta rất sẵn lòng". Hắn phất tay áo bước ra đến cửa rồi ngừng lại, bóng đêm che khuất một bên mặt, tạo cảm giác vừa cô đơn vừa lãnh đạm, giọng hắn rất nhỏ:" Nàng tránh xa Tạ Tố Nhĩ một chút. Hắn không đáng tin chút nào đâu. À, còn nữa.... chúc mừng nàng, Quý Phi". Quý Phi, đúng vậy. Nếu hắn không nhắc thì có lẽ nàng đã quên mất rằng nàng sắp thành thân rồi. Cuối cùng thì cũng lên kiệu hoa rồi. Nhưng tại sao lồng ngực lại bí bách như vậy? Đáng lẽ phải vui chứ, vì đã được thành thân với người mình yêu mà. Tại sao? Tại sao lại cảm giác như đứt từng khúc ruột như vậy? Nước mắt thi nhau rơi xuống tựa những hạt chân châu, trong suốt và lạnh buốt. Nàng cứ ngồi như thế, nước mắt thi nhau rơi xuống không ngừng, tiếng nấc không ngừng vang lên. Xung quanh cô quạnh đến nao lòng. Nàng không hề hay biết có một bóng đen siết chặt tay đến mức chảy máu, không biết đã đứng đó bao lâu rồi. Một người ở trong một người cả ngoài, cả hai bị ngăn cách bởi bóng đêm, tựa như cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC