Chương 23: Chuyến đi săn hoàng cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn xe ngựa nối đuôi nhau đi, phía sau là hàng trăm binh lính và tỳ nữ cùng thái giám, Lam Ninh dựa người lên bức tường gỗ của xe ngựa, đôi mắt khẽ nhìn ra ngoài qua tấm rèm cửa, con đường đi đến Trấn Hà đúng là khá xa với hoàng cung, cô thắc mắc khẽ hỏi:

" Sao bệ hạ lại chọn Trấn Hà làm nơi săn bắt vậy?"

Song Song dịu dàng cất lời:

" Vào ngày này hàng năm, trước khi chuyển sang mùa đông, bệ hạ sẽ cùng các hoàng tử đi săn bắn, Trấn Hà có rừng rậm rạp, ngăn cách giữa Trấn Hà và Châu Nam. Vậy nên vừa là để đi săn bắt, vừa để vi hành thăm nom người dân ở vùng biên cương Châu Nam."

" Bệ hạ sẽ đi cả Châu Nam ?"

" Không, người sẽ giao cho hoàng tử."

Lam Ninh nghe đến đây, khẽ gật nhẹ đầu như hiểu rồi, hẳn đây là phong tục của hoàng cung mà bệ hạ đặt ra. Lúc này nàng khẽ mở rèm cửa đằng trước, đôi mắt không tự chủ nhìn bóng lưng của nam nhân phía đầu đoàn, không biết là thần giao cách cảm hay có cảm giác được ai đó đang nhìn mình mà Tư Thần bất giác quay lại. Hai đôi mắt chạm nhau, nàng vội đóng rèm lại, đứng hình vài giây.

Quận chúa tay cầm quyển sách, gặng hỏi khi thấy nàng có vè lạ:

" Sao thế ?"

" À, không sao."

" Thật ra, ta có chuyện khá thắc mắc nhưng lại không dám hỏi, sợ cô nghĩ ta lo chuyện bao đồng. Ta..."

Lam Ninh nghe vậy, khóe môi liền cong lên thành nụ cười dịu dàng, đáp:

" Không sao, cứ hỏi đi."

Song Song chần chừ một lát, rồi ghé sát tai nàng nói nhỏ:

" Rốt cuộc cô tên Lam Ninh hay Lam Hàn? Hôm đó ta có gặp một người cũng có nét giống cô nên..."

" Ta tên Lam Ninh."

Câu trả lời này không mấy khiến quận chúa bất ngờ, bởi có lẽ đối với một nữ tử thông minh như Song Song, có gì mà không suy luận ra được.

" Vậy nữ nhân gọi cô là tỷ tỷ mới là công chúa của Thiên Ninh ư?"

" Ừm...đúng vậy, đó mới là người được hòa thân cho Tư vương điện hạ."

Lam Ninh nói đến đây, khẽ quan sát nét mặt của quận chúa ngồi bên cạnh, sau đó nàng nói tiếp:

" Song Song, ta mong cô có thể giữ kín bí mật này giúp ta."

" Tất nhiên rồi, để mà cô nói bí mật cho ta, chắc chắn cô coi ta là bằng hữu, mà đã là bằng hữu sao có thể nói ra chứ. Lam Ninh, dù cho cô có mục đích gì, chỉ cần không liên quan đến chiến tranh, ta nhất định sẽ giúp cô."

---------------------------------------------------------------

Sau khi đi một đoạn đường dài, bệ hạ ra lệnh tìm một nhà trọ ở Trấn Hà, trời đã tối dần, có lẽ sáng mai mới có thể đi săn bắt được. Tư Thần xuống ngựa, đi thẳng đến xe của Lam Ninh đang ngồi, khẽ mở cửa rèm:

" Xuống xe đi, chúng ta vào quán trọ ngủ tạm một đêm"

Lam Ninh vẫn chưng cái bộ mặt khó ưa ra nhìn chàng, tức bực từ vụ canh gà hầm hôm qua, nàng không ỏ ê gì lời Tư Thần nói. Bước ra khỏi tấm rèm, chàng liền dơ tay ra nhưng Lam Ninh cho bàn tay dài thon ấy vào không trung khi nàng lướt qua mà đi về phía bên kia nắm tay Bích Dung xuống. Song Song đi ngay sau, khẽ cười trừ rồi cũng đi về phía bên kia. Tư Thần nhìn nàng một hồi, sau đó phủi nhẹ y phục.

Bệ hạ mặc thường phục, trên tay cầm một cây quạt khẽ phe phẩy vài cái. Nét thư sinh với những đường nếp nhăn lộ rõ, hằn lên khuôn mặt, cùng khí chất ngời ngời toát ra, thật đúng là vua của một nước. Bệ hạ ra lệnh cho hoàng hậu:

" Nàng cho người đi chuẩn bị một chút điểm tâm và phòng ngủ cho mọi người, ta ngồi đây nghỉ tạm một lát."

Bệ hạ nói xong liền yên vị trên ghế, đặt chiếc quạt lên bàn, thở dài:

" Phù, sức khỏe yếu rồi, đi một lát liền cảm thấy mệt...Các con mau đi thăm quan nơi đây đi, không cần ở đây với ta đâu."

" Dạ"

" Tư Ngọc và quận chúa ở lại, ta có chuyện muốn nói."

Nghe đến đây, nàng như cảm thấy có điều chẳng lành đối với nữ nhân xinh đẹp kia, không lẽ là chuyện thành thân. Lam Ninh nhìn Song Song sau đó liền đi ra ngoài. Cánh cửa phòng đóng lại, nàng cùng Bích Dung đi về phía cửa chính của quán trọ, đôi mắt bị thu hút bởi đồ ăn nóng hổi được giao bán trên đường, người dân tấp nập đi dạo, nhìn cũng có thể thấy Trấn Hà là nơi dân an cư lạc nghiệp. Lam Ninh ngước đầu lên nhìn tầng 2 của nhà trọ, nơi ba người đang nói chuyện gì đó, rồi nhìn Bích Dung:

" Muội muốn ăn bánh bao chay, cả kẹo hồ lô nữa. Đi thôi. Chúng ta tiện tới đó ngồi rồi chờ Song Song."

Nàng cùng Bích Dung đi đến bàn ngồi, to giọng nói lớn:

" Tiểu nhị, cho chúng tôi 2 bánh bao chay và 2 bát phở nhé."

" Đến ngay đây."

Trong lúc chờ đợi, nàng đưa đôi mắt nhìn xung quanh, sau đó bất chợt nhìn thấy một người tay cầm lấy mũ, vừa đội vừa che, trông rất khả nghi. Nàng theo dõi một hồi, người đó trên người mặc y phục với chất liệu vải thượng hạng, nhưng hành động lại không đứng đắn, người đó đi vào một con hẻm, khuất khỏi ánh mắt nàng.

Tiểu nhị bưng đồ ăn ra đặt trên bàn, bát phở nóng hổi, khói nghi ngút bay lên, Bích Dung khẽ đánh động nàng khi thấy Lam Ninh đang suy nghĩ đến đơ người, nàng liền lấy con dao nhỏ trong tay áo, trực sẵn qua lớp vải, rồi đứng dậy:

" Bích Dung, tỷ ở đây đợi ta, ta đi có việc."

" Muội định đi đâu, đừng lo chuyện người khác, muội sẽ bị lộ thân phận đấy."

" Haizzz, không muốn lo cũng khó. Đợi muội nhé."

Bích Dung lo lắng một hồi, nhìn theo bóng dáng nàng, thì liền bị một người đập lên vai:

" Này..."

" ..." Bích Dung không đáp, lấy lại trạng thái bình thản, đưa tay cầm lấy đôi đũa, từ từ thưởng thức.

" Cô có nhất thiết phải chưng bộ mặt đó ra với ta không?"

" Diệp đại nhân quyền cao chức trọng, tôi không tiếp được, mời ngài đi chỗ khác."

Diệp Kỳ Ca không tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, đối diện trước một nữ nhân lạnh lùng, cứng rắn, độc mồm độc miệng, Kỳ Ca khẽ cong khóe môi, tay cầm quạt, gập mạnh lại rồi để lên bàn:

" Cô tên là Bích...À Bích Dung phải không? Nữ nhân ấy mà, phải dịu dàng như muội muội của ta thì nam nhân mới thích, chứ đừng suốt ngày lạnh lùng như cô..."

" Đúng, phải như quận chúa chứ, chưa biết chừng được bệ hạ giữ lại là có ý gả cho đại điện hạ đấy."

" Cô nói gì cơ?"

Bích Dung thản nhiên cầm lấy bánh bao bên cạnh rồi đưa lên miệng, hành động chầm chậm khiến người trước mặt nôn nóng vài phần, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn:

" Thì...ờ quận chúa đang cùng đại hoàng tử nói chuyện riêng với bệ hạ trong phòng đấy."

" Sao giờ mới nói" Diệp Kỳ Ca cau mày đứng bật dậy, định đi thì nữ nhân liền giữ lại:

" Này, ta nói sao ngươi có thể xông thẳng vào được chứ, đợi cô ấy ra chả phải là dễ tính toán hơn sao."

" Nếu ta không vào, muội muội của ta sẽ phải gả cho ..."

" Ta và Lam Ninh cũng đoán ra rồi, vậy nên bọn ta mới ở đây chờ. Song Song cũng không phải một nữ tử bình thường, có gì làm khó được cô ấy."

Diệp Kỳ Ca suy nghĩ vài giây, quyết định ngồi lại chỗ cũ, đôi mắt đưa lên nhìn tầng 2 của nhà trọ. Chỉ vài giây sơ suất lo việc bên Tư Thần, ở đây liền xảy ra chút chuyện này. Kỳ Ca như chợt nghĩ ra gì đó, liền hỏi:

" Mà cô nói là cô với Lam Ninh mà, cô ấy đâu rồi?"

"...Không biết, muội ấy nói đi một lát rồi về."

Đúng lúc này, nữ nhân y phục hồng nhạt bước từ nhà trọ ra, Song Song bước vội, như đang cố tránh né, rất nhanh đã yên vị trên ghế rồi. Kỳ Ca lo lắng hỏi:

" Bệ hạ nói gì với muội thế? Là chuyện thành thân à?"

" Ừm... bệ hạ nói nếu ngày mai đại hoàng tử mà đạt vị trí cao nhất...thì muội sẽ phải gả cho đại điện hạ."

Bích Dung khẽ cầm lấy bát phở đưa đến trước mặt nữ nhân này, giọng như an ủi:

" Vẫn ấm, mau ăn đi cho đỡ lo nghĩ."

" Song Song, muội định tính như thế nào? Ca sẽ giúp muội."

" Muội..."

Song Song chưa kịp nói thì một giọng nói quen thuộc vang lên ngay gần đó, là Tư Thần và Doanh Đình, nhìn sang phía đằng này thì thấy Lam Ninh cũng đang đi tới, hình như hai người họ đang cãi nhau.

Bích Dung: " Lam Ninh, muội đi đâu đấy?"

" Ta đi...mà thôi..."

" Tư Thần, huynh có thể giúp ta nói đỡ chuyện thành thân của Song Song được không, có vẻ hoàng hậu đã đánh tiếng lên bệ hạ rồi."

Chàng hít một hơi rồi khẽ đáp:

" Chắc là có điều kiện gì đúng không?"

" Ừm...nếu ngày mai đại điện hạ thắng."

" Sáng mai đi săn, đúng là bọn ta có việc cần làm. Thôi được rồi, thế này đi. Ngày mai ta sẽ để huynh và Doanh Đình phụ giúp nhau. Với tính cách của hoàng hậu và Tư Ngọc, chắc chắn sẽ gây khó dễ để huynh ấy thuận lợi kết giao với Diệp phủ. Ta sẽ cho người dẹp người của Tư Ngọc đi."

" Nhị điện hạ, trời đã tối, bệ hạ gọi điện hạ và các vị vào dùng bữa." Thái giám đi tới gần rồi kính cẩn nói

" Được rồi, ngươi lui đi."

Dùng bữa tối xong xuôi, nô tỳ của hoàng hậu liền nói:

" Tư vương điện hạ, Tư vương phi, phòng của người đã được dọn dẹp sạch sẽ, mời người đi theo nô tỳ lên phòng."

Nghe đến đây, Lam Ninh khẽ nhìn chàng, suýt thì buột miệng nói, sau đó liền im ỉm lên phòng:

" Nô tỳ đã chuẩn bị chăn mền đầy đủ. Mời điện hạ và nương nương dùng."

" Ra ngoài đi."

Giọng nói lạnh lùng vang lên, đợi nô tỳ ấy bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, chàng mới ngồi lên giường, đôi mắt đưa lên nhìn nàng:

" Đêm nay nàng ngủ ở đây đi, để tránh tai mắt đến tai bệ hạ."

" Ngủ ...ở đây ư? Vậy huynh ngủ đâu?"

" Nàng nghĩ ta đi đâu ngủ nữa đây? Trong phòng đến một cái mền thừa cũng không có, hay nàng định để phu quân của mình ngủ đất?"

" Vậy..."

" Đừng nói nữa, mau lên giường đi, ta sẽ không làm gì nàng."

Lam Ninh khẽ gãi đầu, cái tính ngông thường ngày của nàng khi đối diện với nam nhân này đều mất hết, tất cả chỉ còn lại sự e thẹn như một thiếu nữ mới lớn. Nàng mặc kệ đấy, chả suy nghĩ nữa, đi đến cây vắt y phục, cởi lớp áo ngoài treo lên cho phẳng phiu, đưa tay rút trang sức trên người và tóc xuống, đặt lên bàn, nhìn mình trong gương một lát, sau đó đi đến bên cạnh giường. Tư Thần nhìn nàng, sau đó lùi dần về để nàng bước vào trong.

Sau một hồi, cả hai đều yên vị trên giường, đắp chung một chiếc mền, nàng không dám động đậy, Tư Thần cũng không dám mở lời, cứ thế nhắm mắt như thể buồn ngủ lắm vậy, nhưng sự thật là tim chàng đang đập nhanh đến lạ, chỉ sợ người nằm cạnh có thể nghe thấy. Lam Ninh xoay đầu, khẽ nhìn chàng vài giây rồi cất lời:

" Ngày mai huynh có việc gì à?"

" Mau ngủ đi."

" Điện hạ, Lãnh đô quan nói có chuyện cần nói với điện hạ."

" Tư Thần, muội có chuyện cần nói với huynh."

Giọng Lãnh đô quan vang lên từ bên ngoài cửa, chàng định từ chối, sau đó lại đứng dậy và ra mở cửa, giọng nói cũng thay đổi khí ngữ:

" Lãnh đô quan có việc gì không để mai được hay sao?"

Ánh mắt nữ nhân đang nhìn thẳng về phía giường lớn, nơi đang có một nữ nhân nằm đó, rồi Lãnh đô quan lại nhìn một lượt y phục của màu trắng của Tư Thần, hẳn đúng là hai người họ là đôi phu thê hạnh phúc rồi. Lãnh Phương khẽ cười khổ, đưa con gà nướng đang được bọc trong giấy về phía chàng:

" Muội vừa học được cách nướng gà bọc của Trấn Hà, muốn đem cho huynh nếm thử."

" ...Lãnh đô quan, chắc ta đã nói rõ rồi đúng không? Ta không muốn cô dành tâm tư vào ta nữa. Cô mang về đi."

Cánh cửa đóng lại ngay trước mặt Lãnh Phương, nữ nhân trên tay cầm đĩa gà bọc, trước khi gặp chàng thì khuôn mặt lộ rõ sắc xuân, còn sau khi gặp chàng, cả toàn thân đều toát ra sự buồn bã, chết lặng trong lòng.

Lam Ninh đợi cánh cửa đóng lại, mới ngó đầu ra:

" Nam nhân đều không biết thương hoa tiếc ngọc như huynh à? Cô ấy đã có lòng sao huynh không nhận, người ta thích huynh tới vậy."

Tư Thần không đáp, chỉ nằm xuống giường, đưa tay kéo chăn lên đắp lại cho nàng, sau đó nhắm mắt. Thật ra từ sau khi đến Hoàng Thần, nghe mọi người trong cung đồn rằng Tư vương điện hạ là người máu lạnh, khó tính, khó chiều và không gần nữ sắc. Những nữ nhân thích chàng đều lũ lượt đến và lần lượt bỏ đi vì bị từ chối quá phũ phàng. Nàng từng nghe một cung nữ kể, có lần điện hạ được nữ nhân của nhà quan văn có ý muốn hẹn gặp, vậy mà chàng cho người đến và nói rằng đừng có tơ tưởng gì cả. Để rồi về sau có vô số nữ nhân chỉ dám ngắm nhìn từ xa chứ cũng không dám ngỏ lời nữa.

Bầu trời đêm tĩnh mịch, Lãnh Phương một mình ngồi trên mái nhà, bên cạnh là đĩa gà bọc đã nguội, đôi mắt nhìn vào xa xăm, bất ngờ bị tiếng động gần đó thức tỉnh, hóa ra là tam điện hạ Tư Mặc, hắn lên đây làm gì?

Nam nhân y phục xanh bước tới gần nàng, giương đôi mắt đầy thương hại, buông lời:

" Haha, chắc hẳn bây giờ Lãnh đô quan đang cảm thấy rất buồn nhỉ? Đúng là đáng thương đến đau lòng."

" Tam điện hạ, nếu ngài định chế giễu ta thì ta không cần đâu, mời ngài đi cho."

" hahahaha, ta chỉ muốn cô hãy thức tỉnh đi, vì một nam nhân như hắn, cô thấy có xứng đáng với tình cảm của cô hay không?"

" Ngài chắc hẳn muốn thứ gì đó từ ta, có đúng không?"

Lãnh Phương nói như xoáy vào tim đen của nam nhân này, nam nhân thay vì bất ngờ sợ hãi thì lại cong khóe môi đáp:

" Ta muốn trở thành vua, vì nữ nhân ta yêu đang trở thành vương phi của người khác, vừa hay người khác đó lại chính là nam nhân mà cô yêu. Cô cảm thấy chúng ta có nên hợp tác hay không?"

"..."

" Haha, không trả lời? Ta cho cô một đêm nay để suy nghĩ, sáng mai ta cần câu trả lời từ cô."

Tư Mặc phất áo, xoay người rời đi, lúc này chỉ còn Phương Lãnh với màn đêm tĩnh mịch, gió nhè nhẹ khiến mái tóc khẽ bay trong gió.

Sáng hôm sau, khi tiếng gà gáy của quán trọ làm mọi người tỉnh giấc, tiếng bước chân của nô tỳ và thái giám đã rất nhẹ nhàng nhưng cũng khiến chàng thức giấc. Tư Thần khẽ mở mắt, thấy trên người có gì đó đè lên, đưa mắt nhìn, toàn thân liền cứng ngắc vài giây. Lam Ninh gối đầu lên bắp tay to lớn của chàng, đôi tay dang rộng ôm lấy nam nhân, Tư Thần hít một hơi nhẹ, đôi tay khẽ đưa lên gạt đi vài sợi tóc rũ xuống gương mặt xinh đẹp, chạm vào làn da mềm, khóe môi chàng bất giác cong lên tạo thành nụ cười hoàn mỹ.

Đúng lúc này, tiếng nô tỳ bên ngoài vang lên:

" Điện hạ, nương nương, mời hai người dùng bữa chuẩn bị cho chuyến khởi hành."

Lam Ninh nghe loáng thoáng, nàng liền cựa mình, rồi mở mắt, bất ngờ giật mình khi chính mình đang nằm lên trên tay của nam nhân là phu quân trên danh nghĩa. Nàng ngồi phắt dậy, cười gượng:

" À...haha bụng đói quá. Ta phải mau đi ăn gì đó lấp đầy cái bụng đang nhảy loạn lên mới được."

Nói rồi, nàng bước nhanh xuống giường, chạy vội đến mặc y phục lên người rồi cho nô tỳ vào sửa sang lại đầu tóc giúp nàng. Tư Thần không nói gì, nét mặt vui như mở hội, khoan thai đứng lên lấy y phục mặc lên người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net