Chương 25: Bị trúng độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dáng người nam nhân đang hốt hoảng bế vội nữ nhân trên tay đi về phía ngôi nhà đơn độc trên mặt hồ, đoạn cầu bắc qua tạo nên một khung cảnh đẹp một cách mộc mạc. Tư Thần bế nàng chạy đến cửa:

" Có ai ở nhà không? Tôi cần giúp đỡ, có ai ở nhà không?"

Nhưng gọi mãi mà không thấy ai trả lời, chỉ có tiếng gió nhẹ làm mặt nước vỗ vào bờ. Chàng liền bế nàng đặt xuống chiếc ghế ở phía bàn uống nước, để nàng gục xuống bàn, miệng gọi không ngừng:

" Lam Ninh...Lam Ninh...nàng tỉnh lại nhìn ta đi, nàng cảm thấy trong người thế nào rồi?"

"..." Đáp lại vẫn chỉ tiếng mặt nước chảy xiết.

Từ phía sau nhà một nam nhân y phục trắng, gương mặt như tạc tượng, khoan thai bước về phía nàng:

" Có chuyện gì vậy?"

" A đây rồi, các hạ là chủ của ngôi nhà này đúng không? Ta và nương tử không may bị bọn thổ phỉ đánh trọng thương, tôi xin các hạ đưa một tay giúp đỡ."

Nam nhân đi về phía nàng, nhìn sơ qua vết thương trên vai, và vết máu trên khóe miệng, là máu độc. Vị nam nhân ấy liền nói:

" Mau đưa cô nương vào trong phòng."

Vị công tử hào hoa, phong nhã mà cũng điềm tĩnh, cẩn thận bắt mạch, hai hàng lông mày cau lại, đôi mắt nhìn nữ nhân đang nằm bất tỉnh, nói rồi kéo cổ tay áo xuống che đi đôi tay đã trở nên trắng bệch, nhìn gương mặt xinh đẹp ấy cũng không khá khẩm hơn, như thế không còn nổi lấy một giọt máu:

" Loại độc tố này phải người y thuật cao siêu mới giải được, còn ta chỉ kìm lại phát tác của độc tố trong 3 canh giờ, nếu trong 3 canh giờ nữa không tìm được thuốc giải, cô nương đây sẽ bị độc thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, khó lòng cứu sống."

" Vậy bây giờ có lẽ ta phải làm phiền công tử chăm sóc cho nàng ấy, ta cần đi tìm thuốc giải."

" Công tử, ta sẽ giúp công tử chăm sóc cô nương, nhưng ta phải nhắc cho ngài nhớ, đây là một loại độc rắn đã thất truyền từ lâu, ta đã từng đọc trong sách ghi chép, loại độc này được Hoa gia chế tạo."

Đông Phương Tư Thần nghe đến đây, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm, tại sao một người hành tẩu giang hồ lại biết về Hoa gia. Chàng gặng hỏi:

" Ta có thể hỏi danh của các hạ được không?"

" Ta tên Âu Dương Lam Thiên, con trai của công chúa Âu Dương Lam Y. Lần này ta đến đây là do Tạ tướng quân nhờ giúp, chắc hẳn ngài là nhị hoàng tử Tư Vương điện hạ Đông Phương Tư Thần có đúng không?"

" Tạ Đình?"

" Ừm, thuốc giải ở trong cuốn sách mà Đông Phương Tư Mặc luôn mang theo bên người, ngoài ra nếu một người y thuật cao siêu cũng chỉ có thể duy trì sự sống cho cô nương thôi."

Chàng nghe vậy, trong lòng bỗng căng thẳng tột độ, nhưng ánh mắt cảm kích vô cùng, dơ hai tay trước ngực:

" Đa tạ."

------------------------------------------------------------------------

Thời gian một nén hương đã hết, một đống thú săn được đặt chất chồng lên trên bục cao, đôi mắt Tư Ngọc tự cao, kiêu ngạo nhìn về phía nữ nhân đang ngồi gần đó.

" Thời gian một nén hương đã hết, bây giờ ta sẽ thay bệ hạ tổng hợp số lượng."

Doanh Đinh nhìn ngang ngó dọc, khẽ nói:

" Này, sao Tư Thần chưa về? Huynh ấy ổn chứ?"

" Cả Tư vương phi cũng không thấy đâu"

Song Song cố giữ bình tĩnh khi nhìn ca ca, nhưng ánh mắt khác lạ cứ nhìn chằm chằm, Kỳ Ca có vẻ hiểu ra có điều gì đó, phía sau tiếng chân ngựa thu hút ánh nhìn Mạc Ngân Phi... là Tư Thần.

Mạc Ngân Phi liền lùi vài bước:

" Sao bây giờ huynh mới về?"

" ...Nàng ấy bị trúng độc."

" Cái gì, sao cô ấy lại đi với huynh?"

Tư Thần nghe giọng nói vang bên tai, nếu không phải bị lộ kế hoạch khiến nàng ấy đỡ giúp chàng mũi phi đao chứa độc chắc hẳn người nằm đó bây giờ đã là chàng rồi, bàn tay chàng chỉ cần nghĩ đến đây là lại tự trách, khẽ nắm chặt lại.

" Sau khi tổng hợp số lượng, đại nhân Diệp Kỳ Ca có nhiều thú nhất, vậy nên Diệp Kỳ Ca là người chiến thắng trong cuộc đi săn lần này."

" Sao lại thế được, tại sao không phải là ta, thái giám Triệu, ông có nhầm không thế hả, hay ông đang thiên vị hắn." Tư Ngọc một mực cãi, hắn ta thật sự ngông nghênh nghĩ mình thắng, nếu như hôm nay không phải vì hắn ta nhất quyết đòi thành thân với Song Song, thì nàng cũng không cần bạt mạng đến trợ giúp chàng và Nhược Phong như vậy.

Đông Phương Tư Ngọc tức giận, nổi điên ngay giữa hàng trăm người có mặt ở đó, hoàng hậu cũng không thể ngăn cản con trai mình, chính sự dung túng cho đứa con trai duy nhất này, khiến hắn ta ngày càng không coi ai vào mắt.

" Tư Ngọc, nghe mẫu hậu nói, chúng ta còn cách khác, nào đi về với ta."

" Con không đi đâu cả, con bắt buộc phải thắng, con nhất định phải đưa Song Song về làm vương phi."

Hoàng hậu bất lực, thấy đứa con ngu ngốc, dùng sự xốc nổi, buộc miệng nói ra hết tâm tư cho bàn dân thiên hạ xem, đừng nói là quần thần, ngay cả bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua nếu như còn nói lời nào không đúng lễ nghĩa. Hoàng hậu tức giận vung tay tát thẳng vào mặt Tư Ngọc, in hẳn cả 5 đốt ngón tay. Chỉ nhìn vậy cũng đủ hiểu lực độ mạnh tới mức nào.

Tư Ngọc bị ăn tát, trong lòng nổi lên một sự uất ức, bướng bỉnh mà bỏ đi. Kỳ Ca được bệ hạ mời lên trước mặt, giọng người đều đều, cố gắng nhấn chìm sự xấu hổ từ đứa con dứt ruột đẻ ra:

" Kỳ Ca, trẫm sẽ ban thưởng cho ái khanh, 20 lạng bạc cùng 5 cuộn vải thượng hạng."

" Đa tạ bệ hạ."

Tư Thần từ nãy đã đi tự bao giờ, sau khi Kỳ Ca hợp đội, cả 5 người cùng đi về phía lều của Tư vương, bước vào trong, ánh mắt chàng vô cùng ngạc nhiên khi có một nữ nhân gương mặt y hệt vương phi của mình đang nằm trên giường lớn, chàng hỏi nhỏ:

" Bích Dung? Là cô?"

Nữ nhân ấy thấy bằng hữu, liền vực dậy, khuôn mặt lo lắng:

" Lam Ninh đâu, sao không thấy muội ấy?"

" Cô là Bích Dung ư? Sao cô lại biến thành thế này?"

Bích Dung thở dài một hơi, đáp:

" Muội ấy thấy Tư Mặc có vấn đề nên sai ta đi nghe ngóng, đúng là thấy hắn ta nói chuyện cùng với một nữ nhân cải nam trang. Hắn ta nói đến chuyện chuyển hàng do Phương Lãnh cho qua, hơn nữa tối hôm trước khi ở trọ, muội ấy có nghe rò được có mấy tên giấu mặt nói chuyện với nhau, muội ấy liền biết hai huynh bị mắc kế rồi."

" Là do ta bất cẩn..."

Tư Thần tự trách, giọng điệu mệt mỏi.

" Vậy giờ cô ấy thế nào rồi?"

" Trúng độc rắn, một loại độc của Hoa gia chế tạo ra. Ta gặp được một công tử cứu giúp, bây giờ ta cần đưa Thiên Tâm tới gặp nàng ấy."

" Sao chứ, muội ấy bị trúng độc ư, Đông Phương Tư Thần, sao người của huynh mà huynh cũng không bảo vệ được vậy" Bích Dung nổi giận đùng đùng, liền to tiếng.

Chàng không nói gì, chỉ cúi đầu xuống, nỗi dằn vặt trong lòng chàng quá lớn, thế nên dù cho có dùng cách gì, chàng cũng phải cứu được nàng. Kỳ Ca nhìn gương mặt của hai người, cùng không khí căng thẳng tột độ, Kỳ Ca liền nói:

" Bích Dung, Tư Thần, chuyện đó thì để sau rồi nói. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách giải được độc."

"...Là người dưới trướng Tư Mặc hạ độc, thuốc giải nằm trong tay hắn."

" Để ta đi lấy thuốc giải về." Bích Dung xốc nổi, nói lớn

Nhưng đều bị ngăn lại, ai chả biết hiện tại Tư Mặc đã thay đổi đến đáng sợ, làm gì còn chuyện hắn sẽ giao ra thuốc giải chỉ vì một cô nương cùng chung một sư phụ với hắn ta chứ. Song Song vội nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nữ nhân nổi lửa phừng phừng:

" Bích Dung, cô yên tâm đi, đừng vội vàng mà hại đến bản thân được không?"

" Nhưng nếu ta không đi, thì ai đi đây, huynh à? Hay huynh? Hay là cô đi?"

" Tư Thần, ta sẽ đưa Thiên Tâm đến nhanh nhất có thể." Doanh Đình chen lời

Ngân Phi từ nãy tới giờ đều im lặng cũng cất tiếng:

" Tư Thần, nếu huynh không ở lại đây, sẽ kinh động đến bệ hạ. Chắc phải xin được đi tuần ở biên cương Châu Nam, thì huynh mới có thể vắng mặt."

" Được rồi, ta sẽ đi gặp bệ hạ, Doanh Đình đưa Thiên Tâm đến giúp ta, Bích Dung vẫn sẽ đóng giả làm vương phi của ta, cùng ta đi đến Châu Nam. Kỳ Ca, Ngân Phi, hai huynh liên hệ với Nhược Phong."

Bước chân nặng nề đi về phía chính lều, nơi bệ hạ đang đọc tấu sớ, chàng thận trọng tiến tới:

" Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

" A...Tư Thần, con đến có việc gì sao, cả ngày hôm nay trẫm không nhìn thấy con."

" Phụ hoàng, nhi thần thấy người trăm công nghìn việc, vậy nên nhi thần khẩn cầu người để con đi tuần ở biên cương Châu Nam, tiện thể đưa vương phi của thần đi ngắm vùng núi non hùng vỹ của Hoàng Thần, xin người hãy chấp nhận."

Người đàn ông trung niên với hàng râu dài, khẽ nhìn chàng, lặng một giây, rồi tiếp lời:

" Được, trẫm hoàn thành tâm ý của con. Bây giờ trẫm cũng sắp hồi cung, bình thường Mạc tướng quân và Diệp ái khanh, Lăng công tử cũng thân thiết với con, để ba đứa ấy đi với con đi."

" Đa tạ phụ hoàng, nhi thần chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Nô tì và thái giám cùng quần thần đang chuẩn bị đồ đạc để hồi cung, định là giờ mùi sẽ xuất phát. Vậy nên Doanh Đình đi ngay từ giữa trưa, khi mặt trời lên đến giữa đỉnh đầu, cưỡi ngựa, cố gắng về nhanh nhất có thể.

Chàng, Bích Dung cùng 2 vị công tử đã xuất phát ngay lúc đó, từ sáng đã thấy vắng mặt tam điện hạ, chắc hẳn hắn ta đang ở động. Theo như lời của một tên lính dưới trướng Tư Thần nói, hắn ta đi về phía nam, đồng nghĩa với việc hắn đang lộ sơ hở.

Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa động, Hoa Nhược Phong rất nhanh chặn giữa đường, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay khoanh trước ngực:

" Ta biết lối vào rồi, đi theo ta."

" Tư Mặc có trong đó không?"

" Có..."

" Vậy đi thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net