Chương 28: Lời cảnh cáo của Tư Mặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chim hót ríu rít bên hàng cây sau nhà, bình minh lên, hai hàng mi dài khẽ run run rồi mở ra, Lam Ninh cựa người nhìn xung quanh, hàng lông mày cau lại khi bàn tay bị ai đó nắm lấy. Nàng nhìn xuống, là Tư Thần, nam nhân nàng gặp trong giấc mơ lúc hôn mê. Nam nhân thấy nàng cựa nhẹ người, liền tỉnh giấc bật dậy:  

" Nàng tỉnh rồi"

" Ừm..."

"Để ta đỡ nàng dậy."

"Mọi người đâu hết rồi?"

" Chuyện đó để sau rồi tính, nàng thấy trong người thế nào? Để ta gọi Thiên Tâm."

"Không cần, ta thấy rất tốt... Có thể đỡ ta ra ngoài thư giãn một chút không?"

Tư Thần không nói gì, đứng dậy rồi bế thốc nàng lên đi về hướng cửa chính ra phía sau nhà. Chàng khẽ đặt nàng ngồi lên chiếc ghế, sau đó ngồi xuống bên cạnh: 

"Xin lỗi, đã không bảo vệ được nàng."

"Là ta tự muốn đến, ko phải lỗi của huynh"

"Lam Ninh, ta có chuyện muốn nói với nàng, ta..."

"Tư Thần, huynh đâu rồi, có chuyện rồi" Giọng nói thất thanh vang lên phía gần đó, là Diệp Kỳ Ca

Nhìn ánh mắt lo lắng, hành động vội vàng bước tới gần hai người, chàng liền bật dậy, gặng hỏi: 

" Có chuyện gì?"

"...Huynh phải về hoàng cung gấp, Lam Hàn gặp chuyện rồi"

Thì ra Diệp Song Song đã gửi thư cho ca ca của mình. Từ nhỏ hai huynh đệ nhà họ đã vô cùng thân thiết, sau đó Diệp Kỳ Ca đi làm quan huyện ở một vùng nông thôn hẻo lánh, ngày ngày xa gia đình. Vậy nên hai huynh đệ thường liên lạc bằng thư qua chú chim bồ câu mà Kỳ Ca huấn luyện. 

Kỳ Ca đưa bức thư mà muội muội của mình gửi, trong đó ghi ngắn gọn: "Lam Hàn bị kết tội giết người, giam ở Đại lý tự"

Lam Ninh vừa mới tỉnh, trong người vẫn còn rất yếu, nếu bây giờ Tư Thần đưa nàng cùng về phủ, thì không biết sức khỏe của nàng có chịu được không, chàng lo lắng lặng một hồi, giọng nói nhỏ nhẹ bên cạnh vang lên:

"Tư Thần, ta không sao, chúng ta hồi phủ đi."

"Lam Ninh, ta sẽ đi cứu Lam Hàn, nàng chưa khỏe, nàng ở lại đây vài ngày nữa rồi hồi phủ cũng được, mọi việc cứ giao cho ta."

"Huynh biết thừa chuyện này không đơn giản, chắc chắn có liên quan đến Tư Mặc, một người ta coi như huynh trưởng, một người là muội muội của ta, huynh nói ta có thể ở lại không?"

Tư Thần không nói gì, lặng một lát rồi đáp:

"Kỳ Ca, chuyện đêm qua xong xuôi hết chưa?"

"Xong hết rồi, huynh yên tâm đi."

"Chuẩn bị ngựa, hồi cung"

Tất cả chuẩn bị lên ngựa hồi cung, nàng cũng định một mình một ngựa thì một bàn tay đưa ra trước mặt nàng, giọng nói trầm ấm vang lên:

"Lên đây"

"Ta có thể tự ..."

"Nghe lời"

Mọi chuyện cấp bách, nàng không thể dây dưa mãi một hồi được, nàng liên dứt khoát nắm lấy tay nam nhân mà leo lên ngựa, nam nhân để nữ nhân ngồi đằng trước, hai tay chàng đưa lên cầm lấy dây cương, như ôm trọn nàng trong vòng tay. 

"Có duyên gặp mặt ắt có dịp tương phùng. Chuyến này không thể ở lâu, hẹn huynh ở kinh thành, chúng ta hàn huyên."

"Được, hẹn gặp lại."

Nói đến đây, Lam Thiên khẽ đưa mắt nhìn Thiên Tâm đang chuẩn bị lên ngựa, y bước đến đỡ nữ nhân lên, giọng nói dịu dàng, thủ thỉ: "Bảo trọng."

Đoàn người xuất phát, chẳng mấy chốc đã xa dần. Thời gian trôi đi, kinh thành cũng hiện ra trước mắt, Tư Thần khẽ nói:

"Lam Ninh, nàng định thế nào?"

"Ta sẽ đến gặp Tư Mặc"

"Có cần ta đi cùng nàng không?"

"Không cần, huynh đến Đại lý tự đi."

"Được, đưa nàng về thay y phục"

-----------------------------------------------------------------

Chiếc xe ngựa dừng trước cổng Vinh vương phủ, nàng thướt tha trong y phục màu xanh ngọc, bước xuống đầy tự tin, đằng sau là Bích Dung. 

"Tư vương phi, người đến có việc gì vậy ạ?"

"Tam điện hạ có trong phủ không? Ta muốn gặp"

"Tư vương phi đợi thần cho người vào bẩm báo"

*Tại phòng ngủ của Tư Mặc:

Cánh cửa mở ra, nàng không bước vào mà khẽ nói:

"Tam điện hạ bảo ngươi đưa ta đến đây?"

"Đúng, là ta bảo" Giọng nói bên trong vang lên đầy quyền lực nhưng cũng ôn nhu

"Tam điện hạ, ta dù sao cũng là vương phi của nhị điện hạ, nếu cứ bước vào phòng ngủ của nam nhân khác, đồn ra ngoài sẽ không được tốt"

"Nó cũng chỉ là một căn phòng bình thường, nàng đừng nghĩ quá, sẽ không có ai biết về chuyện này."

Lam Ninh hít một hơi thật dài, bước vào căn phòng đó, trước mắt liền hiện ra một tấm lưng đầy vết sẹo dài, săn chắc, cơ bắp. Nàng khẽ quay người đi hướng khác, nam nhân đối diện đi đến, y phục cũng chẳng thèm mặc:

"Tiểu Ninh, nàng đến thăm ta, ta thật sự rất vui"

"Tam điện hạ, dù sao ngài cũng nên gọi ta một tiếng thứ tức, tránh cho lễ nghi bị bỏ quên."

Tư Mặc không nói gì, khẽ đi đến ôm lấy nàng từ phía sau, ôm chặt đến nỗi sức lực của nàng không thể kháng cự. Nàng căm phẫn nói:

"Mong tam đệ tự trọng."

Từ tam đệ đó đã khiến hai tay Tư Mặc siết chặt hơn nữa, nam nhân đó khẽ hít mùi hương trên tóc nàng, thủ thỉ:

"Nàng có biết, ta thật sự rất ái mộ nàng hay không?"

"Tam đệ, nữ nhân trên đời rất nhiều, đừng vì mù quáng mà đánh mất chính mình"

"Đúng, nữ nhân nhiều vô kể nhưng ta không cần ai cả, ta chỉ cần nàng, nàng nghe đi, nhịp tim của ta khi ở gần nàng, nó chưa bao giờ thay đổi"

"Tư Mặc, huynh có biết nếu huynh cứ làm vậy, thì đến tình bạn chúng ta cũng không làm được?"

"Ta không cần làm bạn với nàng, thứ ta cần chỉ có nàng, giang sơn đối với ta không quan trọng, ta có thể bảo danh phận tam hoàng tử để sống một cuộc sống bình dị với nàng." Nói đến đây, nam nhân khẽ ghé sát vào cổ nàng. Lam NInh đã không thể chịu đựng được nữa, nàng liền dùng hết sức lực còn lại của bản thân mà thoát ra khỏi cái ôm đó, nàng vung tay tát một bạt tai vào gương mặt anh tuấn trước mặt. 

"Đông Phương Tư Mặc, hiện tại ta đã là nữ nhân của người khác, ta không thể đối đáp lại tình cảm của huynh dành cho ta. Chúng ta hãy như trước, vui vẻ, không màng thế sự, không tính toán, huynh mãi là sư huynh của ta."

"Hahahahaha" Nam nhân cười lớn, gương mặt bất lực, uất ức và đau khổ, hắn chua xót nói:

"Tiểu Ninh, có phải nàng yêu Đông Phương Tư Thần rồi, đúng không?"

Nghe đến đây, trong lòng nàng bỗng rối như tơ vò, nàng lặng vài giây sau đó dõng dạc đáp: 

"Không"

"Vậy thì là vì hắn được phụ hoàng sủng ái, xem trọng còn ta chỉ là một đứa con ghẻ không đáng quan tâm, nên nàng cũng coi thường ta sao? Đừng tưởng ta không biết xuất thân thật sự của nàng  và mục đích của nàng bước chân vào Hoàng Thần để làm gì"

"..."

Tư Mặc nghiêm mặt bước đến nắm lấy cằm nàng, nâng lên, nam nhân khẽ nhìn gương mặt kiêu kỳ ấy, gương mặt gây thương nhớ bấy lâu nay. Nam nhân nói tiếp:

" Nếu như có một ngày nàng dùng thân phận của mình để đổi lấy ngôi vị, nàng có chắc hắn sẽ nguyện sống chết vì nàng không? Đối với một nam nhân dưới một người, trên vạn người như hắn, thứ hắn trân trọng không phải nàng, mà là quyền lực, hắn ta sẽ bảo vệ thân phận của nàng đến cùng, không phải vì yêu nàng..."

Nói đến đây Tư Mặc liền im lặng ngắm nhìn nàng, nhìn sâu vào đôi mắt đối diện, thứ hắn thích nhất ở nàng chính là đôi mắt, một đôi mắt sáng, có hồn, chưa từng yếu đuối hay dao động bởi bất kỳ thứ gì và càng khó đoán hơn bất cứ ai. 

Lúc này Lam Ninh đưa tay lên gạt tay nam nhân ra, đôi mắt trở nên vô cùng kiên định: "Tam điện hạ, ta không hiểu ngài đang nói gì, niệm tình cũ mong ngài bỏ qua cho muội muội kết nghĩa của ta. Tiểu nữ thân phận thấp kém, lại có phu quân ở nhà đợi cơm, cáo từ." Nói xong, nàng quay người rời đi.

Đợi nàng đi đến cửa, Tư Mặc nói vọng lại: "Ta đã cho nàng cơ hội, nàng vẫn khước từ..." 

Nhưng bước chân của nàng vẫn không chậm lại một nhịp nào, nàng vẫn bước khoan thai, hai bàn tay khẽ bấu chặt vào nhau. Trước khi bước lên xe ngựa, nàng chợt quay đầu lại nhìn một lần, không phải nàng có tình cảm với Tư Mặc mà nàng tiếc nuối tình huynh đệ năm xưa...

Nam nhân trong phòng đứng đơ ở đó, đợi đến khi có người chạy lại báo Tư vương phi đã rời phủ, cánh cửa phòng khẽ đóng lại, nam nhân gạt mạnh đồ trên bàn xuống nền đất, tạo nên những tiếng vỡ vụn, như tiếng lòng người hiện tại. Tư Mặc cười khổ, đôi mắt khẽ ngấn nước, đối với chàng, nữ nhân ấy thật sự rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ gì. Đáng ra chỉ cần nàng nói nàng yêu hắn, hắn sẽ dâng tất cả mọi thứ hắn có cho nàng, vậy tại sao nàng lại một mực muốn vạch rõ ranh giới với hắn. Nam nhân ngồi gục xuống đất, hai tay đưa lên mặt...

Chiếc xe ngựa dừng trước phủ Tư vương, nàng chần chừ vài giây rồi mới bước xuống, trong lòng nàng bộn bề, rối bời. Nàng không có tình cảm với Tư Mặc là thật nhưng nàng đối mặt với câu hỏi của Tư Mặc "Có phải nàng yêu Đông Phương Tư Thần rồi không?". Nhưng lúc này đâu phải lúc nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, Lam Ninh vội bước xuống. Khi đi ra sau nhà đã thấy mọi người ngồi ở sân, nhưng lại không thấy Tư Thần đâu. 

"Lam Ninh, cô về rồi?" Song Song đang ngồi liền bật dậy 

"Tư Thần chưa về à?"

"Chưa về, cô gặp tam điện hạ thế nào rồi?"

"..."

Nàng không đáp chỉ khẽ nhìn mọi người, lúc này tiếng bước chân từ phía sau ngày càng gần theo sau là giọng nói trầm ấm vang lên:

"Mọi người vào phòng nghỉ ngơi đi, Lam Hàn tạm thời không sao." 

"Tư Thần, huynh nói vậy là sao, bao giờ thì Lam Hàn mới được thả"

"Chuyện này cần điều tra, Doanh Đình sẽ nói với mọi người. Ninh Ninh, nàng mới khỏi bệnh, mau vào nghỉ ngơi đi."

Lam Ninh nghe đến đây, nàng không muốn đi, nhưng bị cánh tay cơ bắp của chàng nắm lấy kéo đi. Nàng thấy Tư Thần có vẻ muốn nói chuyện riêng với nàng, nên nàng đã im lặng mà bị kéo vào phòng. Chàng đóng cửa lại, nhìn nàng một hồi không nói, đợi đến khi nàng gặng hỏi:

"Huynh có chuyện gì muốn nói đúng không?"

"Ở trong kinh thành, người ta đồn Lam Hàn cấu kết với chủ quán rượu, bỏ thuốc độc vào đồ ăn của ông chủ trà lầu cạnh tranh với quán."

"Vậy giờ chỉ có cách tìm ra ai là người đồn, Lam Hàn mới được minh oan đúng không?"

"Chuyện này để mấy người họ lo, nàng không cần lo lắng gì cả, ta thấy chuyện lần này chỉ là cảnh cáo, không phải muốn nhắm vào nàng"

"Ta biết, Tư Mặc đã thừa nhận, nhưng nếu có lần một chắc chắn có lần hai. Ta thật lo lắng nếu để Lam Hàn lại đây thì sẽ khó khăn cho muội ấy."

"...Nàng gặp Tư Mặc thế nào?"

"Thế nào là sao? Huynh muốn nghe chuyện gì?"

"...Không có gì" Nói rồi chàng quay người mở cửa rời đi. 

Lúc này trong lòng nàng bỗng cảm thấy có một chút gì đó hụt hẫng, nàng nghĩ chàng sẽ hỏi kỹ càng, nhưng không ngờ chàng lại dửng dưng không quan tâm, Tư Thần thật sự không có chút tình cảm nào với nàng sao, vậy mà nàng lại mong nam nhân này có chút tình cảm gì với nàng. 

Chỉ đến chiều tối, Doanh Đình cùng Kỳ Ca và Ngân Phi đã tìm ra được người loan tin ra bên ngoài. Theo như lời khai, đã có một người giấu mặt đưa cho hắn mấy quan tiền và bảo hắn loan tin. Hắn đang nuôi mẹ già và hai đứa con thơ nên làm chuyện dại dột. Mà đã khổ sở vậy thì cũng đâu thể kết tội hắn, hắn cũng chỉ là những người dân nghèo muốn được một lần ăn ngon, muốn có tiền nuôi hai đứa nhỏ và mẹ già bệnh ốm, có thể thông cảm. Dù sao Lam Hàn trong đại lao cũng không bị đối xử tệ bạc, Tư Mặc chỉ muốn cảnh cáo một chút, hắn vẫn còn niệm tình với Lam Ninh mà đối xử tốt, hơn nữa Tư Thần cũng mua chuộc hết lính canh ở đó, chăm sóc và nhẹ nhàng với Lam Hàn. 

Khi nghe tin Lam Hàn được thả, nàng vội chạy đến trà lâu, nàng chỉ muốn biết muội muội của mình có sao không. 

"Lam Hàn, muội có sao không?"

"Tỷ tỷ, muội không sao cả. Ngược lại là tỷ, tỷ đã đỡ hơn chưa, tỷ còn thấy đau không, ta nghe Thiên Tâm nói tỷ suýt nữa thì mất mạng, ta lo cho tỷ lắm đấy."

"Ngoan, ta không sao, ta là người tập võ, sức khỏe dẻo dai, khỏe ngay ấy mà."

Thiên Tâm lúc này từ ngoài bước vào, trên mặt đã hồng hào trở lại:

"Tất nhiên là phải khỏe rồi, nếu không có Tư Thần truyền nội công cho muội thì giờ muội chưa có khỏi được luôn đâu."

Lam Ninh ngạc nhiên " Truyền nội công? Chuyện là thế nào?"

"Chất độc rắn trong người muội rất nặng, nếu không có Tư Thần đêm hôm đó truyền nội công đẩy chất độc ra cho muội thì không có chuyện muộn khỏe được luôn đâu. Theo ta thấy chắc cơ thể huynh ấy cũng bị ảnh hưởng một chút đó."

"...Lam Hàn, muội và Thiên Tâm nghỉ ngơi đi nhé, tỷ hồi phủ đây, có gì nói sau." Vừa nói nàng vừa đứng bật dậy chạy nhanh về phía ngựa. 

Nàng thúc ngựa chạy nhanh về phía Tư vương phủ, sáng nay khi vừa tỉnh dậy, nàng chưa kịp nói nhiều, cũng chả hỏi gì cả, nhắc mới nhớ, sáng nay chàng nói có chuyện muốn nói mà còn chưa kịp nói. Lúc này trong lòng nàng cảm thấy thật vui mừng khó tả. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC