Chương 21 : Đốt một đường mà lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Tuyết Băng khóc ròng trong lòng vì bản thân đã chơi thoát, may mắn đó chỉ là một huyễn cảnh. Khi nàng rời đi cũng sẽ vỡ nát, nếu không nàng cũng không biết phải làm sao a. Thử thách ở tầng hai vừa qua Hàn Tuyết Băng lại được đưa đến một căn phòng khác, vừa xuất hiện nàng cũng không thèm để ý nội dung thử thách nữa mà đã cho hỏa long một đường nghiền ép, đốt cháy cả phòng. Hết tầng này đến tầng khác đều giống nhau, bị đốt không thương tiếc, nhìn ánh lửa tử sắc ánh kim cháy bừng bừng Hàn Tuyết Băng không khỏi thất thần. Có một vài hình ảnh vừa quen lại vừa lạ thoáng qua trong suy nghĩ của nàng, thoáng qua quá nhanh nàng không kịp nắm bắt lấy chúng.
Theo từng bước chân Hàn Tuyết Băng bước vào tầng 10 của tòa tháp, một uy áp khổng lồ hướng nàng ép tới, hơi ngước mắt nhìn lại hướng uy áp phát ra, ma đồng cũng tự động xuất hiện sau lưng nàng đánh tan uy áp tác dụng lên người nàng. Theo uy áp nhìn lại nàng thấy một bạch y nam nhân tóc trắng, trong mắt tang thương không thể che lấp, ngồi trên vương vị màu đen của hắn. Cả người tiên khí bao quanh, không nhiễm tí bụi trần, như vị tiên vô dục vô cầu rơi xuống nhân gian. Khi nam nhân liếc mắt nhìn thấy Hàn Tuyết Băng cùng đôi ma đồng sau lưng nàng, hình tượng tiên nhân biến mất hoàn toàn.
" Nhật! Lão quái vật sao lại là ngươi ?" Nam nhân nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn nàng, hình tượng tiên nhân trong mắt Hàn Tuyết Băng nháy mặt sụp đổ tan tành, không còn gì. Quả thật nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài a.
" Nha! Tiền bối có phải nhận nhầm vãn bối với ai rồi không?" Hàn Tuyết Băng nở nụ cười gượng gạo nhìn nam nhân không hình tượng trốn sau vương vị, cầm cục bông màu đen lên che mặt mình khi nghe cách xưng hô của nàng.
" Lão quái vật, bản tôn gọi ngươi là tổ tông được chưa? Đừng đùa bản tôn, mấy vạn năm lão quái vật ngươi mới trở lại tại sao lại đến chỗ của ta đầu tiên a" nam nhân khóc ròng mếu máo nói (╥﹏╥) " đợt trước ngươi đã vét sạch bảo bối của ta rồi, ta chỉ còn mỗi ngôi nhà nát này thôi. Rõ ràng đã trốn đến cái vị diện chim không thèm ị này rồi mà ngươi vẫn tìm đến bản tôn là sao?" Nước mắt nước mũi sụt sùi (╥﹏╥)(╥﹏╥)
" Tiền bối đã nói đây là nhà nát vậy cho vãn bối nơi này đi " Hàn Tuyết Băng trong lòng không khỏi lạnh ngắt, nàng vậy mà nhận nồi thay cho người khác a. Nàng còn muốn tính sổ với nam nhân này đã cho nàng vào một cái huyễn cảnh đáng sợ đó a. Nam nhân nghe nàng nói vậy sắc mặt không khỏi đại biến hét lên " lão quái vật ngươi đừng có quá đáng nha, đây là sinh mạng của ta đó, ngươi lấy nó là muốn ta chết sao?" Nam nhân quên luôn tự xưng bản tôn mà xưng ta luôn, có thể thấy được nơi này quan trọng với hắn như thế nào.
" Nha! Tiền bối chẳng phải người nói nếu ta vượt qua thử thách thì sẽ có phần thưởng không thể ngờ sao?" Hàn Tuyết Băng mỉn cười nói, trong lòng thì hung ác muốn chỉnh nam nhân này sống dở chết dở a.
" Nha! Lão quái vật ngươi sao có thể xấu tính như vậy a? Lại đi lừa ta, đây là ta chuẩn bị truyền thừa cho đệ tử sau này của ta a " nam nhân nhảy cẫng lên, tức giận chỉ tay vào mặt Hàn Tuyết Băng tố cáo. Lại như nhớ đến điều gì, nhanh chóng rụt tay lại lùi ra sau mấy bước, cảm thấy khoảng cách khá an toàn mới dừng lại nhìn khuôn mặt đen đen của Hàn Tuyết Băng, ho khan một tiếng đứng đắn mà nói :" lão quái vật, ta biết năm đó nếu ngươi không có chuẩn bị ở sau thì sao lại dễ dàng để hai kẻ vong ân bội nghĩa kia giết mình. Sau mấy vạn năm mới trở lại, tìm đến lão bằng hữu ta là có chuyện muốn ta giúp sao?"
" Tiểu thần tài, ta nói này, nếu ta giúp ngươi tìm được đệ tử vừa ý, ngươi nhất định phải giúp ta một việc nhỏ " Hàn Tuyết Băng cũng không quan tâm nam nhân trước mắt này coi nàng là ai, nếu được nam nhân này giúp thì dược cốc của nàng sẽ nhanh chóng được giải quyết a, với lại nếu hắn muốn có đồ đệ thì nàng nghĩ đến một vài người thích hợp. Vả lại lúc hai người nói chuyện với nhau nàng cảm thấy rất là quen thuộc, như hai người là bạn hữu lâu năm của nhau vậy, thật kì lạ.
" Lão quái vật ta có thể tin ngươi được không?" Nam nhân nghi ngờ nói.
" Tiểu thần tài chúng ta biết nhau lâu như vậy mà ngươi lại không tin tưởng ta tí nào vậy?" Hàn Tuyết Băng thật sự nghi ngờ về nhân phẩm của lão quái vật trong miệng nam nhân này, là lão bằng hữu mà lại không tin nhau.
" Chính vì biết nhau lâu nên ta mới cần cảnh giác, ngươi lừa ta bao nhiêu lần rồi mà, nói đi muốn ta làm gì?" Nam nhân nói

" Tiểu thần tài ngươi mang luôn cái nhà nát của mình đi theo ta ra ngoài, ta dẫn ngươi đi gặp vài nhân tuyển cho ngươi chọn " ý nghĩ của Hàn Tuyết Băng đã được chứng thực qua lời nói của nam nhân.
" Được a, lâu rồi chưa ra thế giới bên ngoài " nam nhân hứng hởi như một đứa trẻ tiến đến bên cạnh Hàn Tuyết Băng. Y vừa nói xong cả hai người đã rời khỏi tòa tháp xuất hiện tại ma thú sâm lâm, Hàn Tuyết Băng cũng trở lại là hình dáng của Phong Hoa công tử. Rút châm cài tóc ra, tóc đỏ như lửa khẽ tung bay, đôi mắt đỏ nhắm lại, ma đồng sau lưng biến mất. Nam nhân thấy vậy không khỏi tò mò đánh giá nàng, giọng nói có chút trêu đùa nói.
" Lão quái vật đời này người là thân nam nhi? Không phải chứ! Tin tức này mà bị mấy kẻ đó biết không biết Vạn Giới sẽ rung động cỡ nào " trong giọng nói có sự vui vẻ khi có người gặp họa.
" Tiểu thần tài nhiều năm như vậy mà ngươi lại không nhận ra đâu là dịch dung đâu là chân thân?" Hàn Tuyết Băng liếc xéo nam nhân đầy vẻ kinh thường. " Làm tiểu thần tài ngươi thất vọng rồi, kiếp này ta vẫn là thân nữ nhi, bây giờ thân phận của ta là Phong Hoa, ngươi tính lấy thân phận gì đi theo bản công tử?" Hàn Tuyết Băng phe phẩy ngọc phiến ( quạt ngọc ) trên tay, trên mặt là tiếu ý ngàn năm không đổi.
" Lão quái vật ngươi không có khiếu hài hước gì cả. Ta là hộ vệ thân cận của ngươi a, Phong Tiêu. Lão quái vật ngươi thấy sao?" Phong Tiêu mĩ tư tư nhìn vẻ mặt cứng nhắc của Hàn Tuyết Băng, ha cuối cùng hắn cũng có thể làm lão quái vật cứng họng, thật sảng.
" Phong Tiêu, ngươi phải gọi bổn thiếu gia là thiếu gia mới đúng " Hàn Tuyết Băng cười nhạt nhìn vẻ mặt thối hoắc của Phong Tiêu mà cười lớn dẫn đầu rời khỏi ma thú sâm lâm.
Vừa trở lại quán trọ ở tạm, tiểu nhị đã lên tiếng hỏi thăm " công tử người cuối cùng đã trở lại, ba tháng nay có mấy lần người của Kì Trân các sai người đến hỏi thăm cùng với người của Minh Nguyệt lâu đến đưa đồ, đã được Đào Hoa cô nương nhận lấy " tiểu nhị cẩn thận nhìn biểu hiện trên mặt Hàn Tuyết Băng.
" Cám ơn tiểu nhị ca, không biết tiền lần trước ta trả có đủ trong thời gian qua không? Nếu thiếu để ta đưa thêm" Hàn Tuyết Băng lấy linh tạp đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị nhận lấy trong lòng không khỏi cảm thán, công tử thật khéo hiểu lòng người.
" À phải rồi, chuẩn bị thêm một phòng nữa cho y gần phòng ta " nói xong dẫn người bước về phòng của mình, Phong Tiêu đi theo sau khẽ nhướng mày đầy hứng thú.
" Thiếu gia bên cạnh người từ bao giờ mà có thêm cô nương vậy?" Phong Tiêu cười cười hỏi, Hàn Tuyết Băng chỉ lạnh nhạt để lại một câu :" hai người đó tư chất không tồi, đáng để bồi dưỡng thành thuộc hạ, mặc dù hiện giờ chỉ là hai nô tì nho nhỏ " vừa đẩy cửa vào đã thấy Đào Hoa đang ngồi trong phòng cầm mấy quyển công pháp nàng lấy ra để chuẩn bị cho đồ đệ của mình, mặt không khỏi trầm xuống, cất giọng ấm áp ẩm giấu lạnh lùng vang lên " Ai cho phép ngươi tự ý vào phòng của bản công tử đụng lung tung?" Đào Hoa nghe vậy thân hình run lên, sợ hãi quỳ rạp xuống đất dập đầu trên sàn nhà giọng run rẩy đáp.
" Công tử người đã trở lại, nô tỳ... nô tỳ là được Yên Chi tỷ cho phép " tròng mắt Đào Hoa khẽ đảo, nói dối, sợ bị công tử trị tội nàng nên đổ tội lên người Yên Chi, ba tháng qua công tử không về nàng ngày nào mà không sống ở đây, nhận đãi ngộ của chủ tử. Nàng không hề chuyên tâm tu luyện, chỉ nằm lì trong phòng đọc công pháp mà công tử để lại rồi chép lại ra nhiều bản mà bán đi. Không ngờ công tử lại đột ngột trở lại, lần này nếu để công tử biết việc nàng làm thì chỉ có đường chết.
" Yên Chi lại phòng ta " Hàn Tuyết Băng dùng linh lực khuyết tán âm thanh ra cả quán trọ, bản thân thì ngồi vào trước bàn ngón tay trên mặt bàn gõ nhịp đều đều, Phong Tiêu cũng tiến lại đứng sau lưng nàng, bĩu môi xem thường. Yên Chi đang tu luyện nghe Hàn Tuyết Băng gọi nhanh chóng kết thúc tu luyện chạy nhanh vào phòng nàng, Yên Chi có thể nghe ra sự tức giận trong giọng nói của công tử nên không giám chậm trễ. Vừa bước vào phòng đã thấy Đào Hoa quỳ rạp bên trong, bên cạnh nàng ta còn có mấy quyển công pháp rơi bên cạnh, trong lòng Yên Chi rơi lộp bộp. Đào Hoa ngu ngốc này vậy mà giám tự ý vào phòng công tử đọc trộm công pháp của công tử. Yên Chi thấp thỏm khom người không giám nhìn mặt công tử, cẩn thận hỏi :" công tử gọi Yên Chi có việc gì sai bảo?"
" Yên Chi bản công tử nghe Đào Hoa nói là ngươi cho phép Đào Hoa vào phòng ta, ngươi có gì để nói không?" Hàn Tuyết Băng tiếu ý trên mặt vẫn không giảm khe khẽ nói, Yên Chi nghe vậy dọa ra một thân mồ hôi quỳ rạp xuống đất giọng run rẩy trả lời :" công .... công tử, Yên Chi hoàn toàn không biết chuyện này a, xin công tử minh giám " Yên Chi dập đầu liên tục, cửa phòng bị người gõ, Hàn Tuyết Băng cất tiếng cho vào, tiểu nhị vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh Đào Hoa và Yên Chi quỳ rạp dưới sàn không khỏi nghi hoặc hỏi :" công tử  tiểu nhân có phải đến không đúng lúc không? Nếu công tử có chuyện cần nói với vị hôn thê của mình vậy tiểu nhân lúc khác lại đến." Hàn Tuyết Băng nghe vậy, mày không khỏi nhướng lên nhìn Đào Hoa và Yên Chi đầy hứng thú, trong miệng thì lại vang lên một tiếng " nha " đầy kinh ngạc.
-----Vong Hoa-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC