Chương 31 : Hồng môn yến (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tiểu thư bên ma tông cho người gửi thư đến " Yên Chi đưa lên một phong thư cho Hàn Tuyết Băng chống cằm bên cửa sổ nhìn về đoàn người vừa vào thành, nhận lấy bức thư nhìn thoáng qua nội dung bên môi độ cung càng lớn trong mắt lại không có tí ý cười nào mà chỉ thấy sát ý lạnh băng. Mọi người có mặt trong phòng im lặng không giám thở mạnh, cả phòng im lặng dưới sát ý như có như không của Hàn Tuyết Băng. Thật lâu sau khi mọi người sắp chịu không nổi cái áp lực này thì Hàn Tuyết Băng mới lạnh nhạt lên tiếng.
" Nếu hôm nay ta có gặp phải chuyện gì thì mọi công việc đều đưa cho Âu Dương giải quyết trong thời gian ta không ở" ngừng lại một lát, liếc nhìn về phía cặp song sinh trong đoàn sứ giả mới nói tiếp " bảo vệ Lăng nhi thật tốt, cho người bảo vệ Trấn Quốc Công phủ cùng với cặp song sinh của Đông Chu " người phía dưới như cảm nhận được có người nhìn mình, theo hướng nhìn lại. Bên cửa sổ một gian phòng lầu ba của quán trà ven đường cách họ mấy chục mét, một thiếu nữ ngân y tựa người ở đó, đưa đôi mắt đen láy như sao nhìn chăm chú vào họ. Nhìn thấy đôi mắt quen thuộc đó ngũ hoàng tử và thập công chúa trên mặt tràn ra ý cười tách ra đội ngũ hướng thiếu nữ mà chạy đến.
" Sư phụ, sư phụ sao người lại ở đây?" Ngũ hoàng tử và thập công chúa đạp quầy hàng mượn lực nhảy lên cửa sổ lầu ba vào phòng, chưa đứng vững vàng đã ôm trầm Hàn Tuyết Băng hào hứng hét lên hỏi. Hàn Tuyết Băng day day lỗ tai ù nhìn cặp song sinh ôm nàng vui vẻ cười ánh mắt cong thành hình trăng khuyết không khỏi thở dài.
Đưa mắt nhìn về đoàn người đang bước lại bên này, lấy tay vỗ vỗ hai cục thịt dính trên người ý bảo buông ra. Thở dài nhìn hai kẻ ngốc manh trước mặt dẫn đầu mang người đi xuống gặp đoàn người phía dưới. Thái tử Đông Chu vừa nhìn thấy Hàn Tuyết Băng trong mắt không che dấu dục vọng đánh giá thân hình nàng, Yên Chi và Ám Dạ thấy vậy sát ý nổi lên muốn rút kiếm chém y một nhát lại bị Hàn Tuyết Băng không dấu vết kêu dừng.
" Ngũ đệ, thập muội từ khi nào có vị sư phụ xinh đẹp đến nhường này mà bổn cung lại không biết vậy ?" Thái tử giọng nói bỡn cợt vang lên, đôi mắt đầy dục vọng nhìn thiếu nữ trước mặt hận không thể ngay lập tức đè người ra làm ngay tại chỗ. Hàn Tuyết Băng lạnh nhạt không thèm để ý đến ánh mắt làm càn nhìn cơ thể nàng của thái tử giọng nói lạnh lùng lại pha cảnh cái vang lên.
" Đông Chu thái tử nếu không muốn làm chuyện phu thê nữa ta có thể giúp thái tử toại nguyện " Hàn Tuyết Băng ánh mắt như vô tình lướt qua vị trí giữa hai chân thái tử khiến sắc mặt y xanh mét rồi mới tiếp tục nói :" ta không phải sư phụ của họ, chỉ là từng chỉ dạy họ một hai trong tu luyện mà thôi " ngũ hoàng tử cùng thập công chúa nghe vậy khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt sụ xuống, trong mắt hiện lên sự thất vọng. Họ thật là không đủ khả năng làm đệ tử của sư phụ sao? Họ đã cố gắng tu luyện lắm mà sư phụ vẫn không chịu nhận họ làm đệ tử sao? Như cảm nhận được sự thay đổi tâm tình của hai người Hàn Tuyết Băng khe khẽ thở dài lên tiếng nói :" không nên cưỡng cầu, nếu chúng ta thật có duyên phận sư đồ thì lần sau gặp mặt cũng là lúc ta nhận các ngươi làm đệ tử "

Nói xong Hàn Tuyết Băng dẫn người rời đi, hôm nay đến đây là để xem coi sứ giả của Đông Chu phái đến là ai, nếu đã biết được rồi thì cũng nên về thôi. Yên Chi và Ám Dạ trước khi rời đi còn đe dọa thái tử một tiếng :" không nên đụng vào người ngươi không thể đụng nếu không chết như thế nào cũng không phải là ngươi quyết định " thái tử nghe vậy tức giận muốn nổ phổi nhưng cũng không có chỗ để phát tác, ai bảo bọn họ lại mạnh hơn người bản thân mang đến làm gì. Cặp song sinh nghe Hàn Tuyết Băng nói vậy lấy lại tinh thần vui vẻ càng quyết tâm trở thành đệ tử của nàng.
" Hai vị hoàng tử không biết thân phận của vị cô nương lúc nãy là gì?" Thái tử cố gắng bình ổn lại cảm xúc, hỏi đại hoàng tử và nhị hoàng tử. Lại thấy hai vị hoàng tử lắc đầu tỏ vẻ không biết, cả hai vị thừa tướng cũng vậy, trong lòng hận nghiến răng. Người ta ở ngay dưới mí mắt của họ mà lai lịch của người ta họ lại không biết một tí gì, định lừa quỷ à. Cố tình bao che cho ả tiện nhân đó thì có, như vậy chắc ả là con cháu thế gia lớn nên họ mới có thể bao che. Đông Chu thái tử lần này thật sự đã đổ oan cho bốn người kia, họ thật sự không biết lai lịch của Hàn Tuyết Băng vì nàng chưa từng xuất hiện ở Diệp Đô lần nào, vả lại có Âu Dương Cẩn cố tình giấu diễm thì ai có thể tra ra thân phận của nàng chứ.
Sứ giả Đông Chu được đưa đến dịch quán, sắp xếp chỗ ở rồi nói đến việc buổi tối có tiệc tẩy trần ở trong cung. Tối sẽ có người được sai đến để đón tiếp họ vào cung, thái tử nghe vậy chỉ cười nói tối nhất định sẽ có mặt. Cùng lúc đó ở Trấn Quốc Công phủ viện của tam tiểu thư Hàn Tuyết Nguyệt có một nha hoàn đưa một phong thư cho nàng ta, lúc đọc được nội dung trong thư khóe miệng nàng ta cong lên, trong mắt là sự ngoan độc, tính kế. Người của nàng ta đã cài được người vào bên cạnh của Diệp Phong, tối nay cũng được ả ta mang vào cung. Hàn Tuyết Nguyệt tính toán tối nay sẽ cho người hành động, bỏ một vài thứ thú vị vào thức ăn của Diệp Phong để ả ta xấu mặt trên cung yến.
Ở một góc trong cung một vài hắc y nhân xé toạc không gian xuất hiện, thay hình đổi dạng trà trộn vào trong đám người có mặt trên cung yến. Lúc bày trí cung yến còn bỏ một vài thứ màu đen vào các góc khác nhau trong điện. Nếu bây giờ Hàn Tuyết Băng ở đây, nàng sẽ không khỏi kinh ngạc vì vị trí đặt những thứ màu đen kia là vị trí của một trận pháp đặc biệt chỉ xuất hiện ở Vạn Giới, nhưng rất tiếc là nàng không có ở đây. Trong cung lưới đã tung ra, chỉ còn chờ thu lưới nữa thôi, trong lúc Hàn Tuyết Băng không biết gì thì một âm mưu lớn đã được bày ra chờ nàng từng bước tiến vào.
Khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, mặt trăng treo lên đỉnh đầu Hàn Tuyết Băng mới thay đổi y phục mang theo Phong Lăng, Yên Chi, Ám Dạ mấy người vào cung. Ngồi trên chiếc xe do mười con tật phong lang cấp 6 kéo, thân xe hoàn toàn được làm từ huyền tinh thạch. Trong xe bày trí như một căn phòng nhỏ, có giường êm, bàn trà, lư hương,.... cả cỗ xe là một kiện linh khí cực phẩm, bên trên khắc các trận pháp phòng ngự, cách âm, gia trì, tăng cường, phản đòn,... lúc đi đến cửa cung thì bị thị vệ ngăn lại, Ám Dạ đưa thiếp mời cho thị vệ, nhìn danh tính người được mời thị vệ sợ hãi đổ mồ hôi, phất tay cho thuộc hạ tránh ra mở đường cho xe đi qua. Nhìn bóng xe đi xa thị vệ mới thở phào nhẹ nhõm, thật không ngờ Diệp tiểu thư lại thật sự tham gia cung yến. Phải biết rằng ở Diệp Đô này chỉ có nàng là hoàng đế phải cho nàng ba phần mặt mũi, không chỉ vì gia sản kết xù của Diệp gia mà còn là thực lực sâu không lường được của Diệp tiểu thư cùng với thuộc hạ của nàng. Hoàng đế cũng không giám để nàng đi bọ từ cửa cung đến nơi mở yến tiệc mà lệnh cho binh lính canh giác cửa cung cho nàng đi xe ngựa vào trong cung. Trước nay chưa có người có được vinh dự đó trừ nàng, Hàn Tuyết Băng cũng không để ý mấy cái này, trong mắt nàng cái vinh dự này không là gì cả. Nơi này là võ lực vi tôn, nắm đấm kẻ nào mạnh thì kẻ đó có quyền. Lúc Hàn Tuyết Băng đến thì yến tiệc đã qua một nửa, thái giám lên tiếng thông báo làm cả cung điện im ắng lại. Mọi người nhìn ra cửa điện thấy một thiếu nữ một thân ngân y, tay dắt theo một nam hài mười tuổi mặc thanh y đi vào điện. Vừa vào điện nam hài đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
Trong đôi mắt nâu long lanh như hồ thu sáng lên chạy nhanh vào trong điện, bỏ bàn tay đang nắm của thiếu nữ. Nhào vào lòng ngân y thiếu niên ngồi phía dưới chủ vị bên trái, giọng nói non nớt vang lên trong cung điện im ắng phá lệ gây chú ý cho mọi người. " Cẩn ca ca lâu rồi không gặp, Lăng nhi nhớ ca lắm " nghe vậy mọi người không khỏi suy đoán, Diệp tiểu thiếu gia và tứ hoàng tử Đông Chu có quen biết, làm sao có thể nhưng sự thật bài ra trước mắt họ không tin cũng không được.
Hàn Tuyết Băng chậm chậm đi vào điện, lúc đi ngang qua Hàn Tuyết Nguyệt hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn nàng ta. Đuôi lông mày khẽ nhướng, trong mắt tràn ra hứng thú, độ cung bên môi khẽ dương cao, Hàn Tuyết Nguyệt cảm nhận được tầm mắt ý vị thâm trường của Hàn Tuyết Băng thân thể không khỏi căng thẳng. Không phải Diệp Phong nàng ta biết được cái gì chứ? Thấy Hàn Tuyết Băng chỉ liếc nhìn bản thân một lát rồi dời đi tầm mắt tiếp tục hướng về giữa cung điện hơi gật đầu với hoàng đế Nam Diệp thay lời chào. Không để hoàng đế cho người dẫn nàng đến chỗ ngồi dành cho nàng, Hàn Tuyết Băng đã ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Cẩn làm cho mọi người trong điện không khỏi bàn tán. Không lẽ hai người này có gian tình gì, mà Hàn Tuyết Nguyệt nhìn thấy cảnh này trong mắt ngoan độc, sát ý tuôn ra mãnh liệt. Bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt đến bật cả máu cũng không để ý, biểu tình trên mặt thoáng vặn vẹo rồi trở lại bình thường. Diệp Phong ả ta không còn có thể nhảy nhót thêm bao lâu, tí nữa thì nàng ta sẽ trở thành trò cười cho cả cung điện, sẽ bị Âu Dương Cẩn ghét bỏ thôi. Bản thân phải bình tĩnh nếu không kế hoạch sẽ hỏng mất, Hàn Tuyết Nguyệt tự an ủi bản thân.
-----Vong Hoa-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC