Chương 55 : Chúng là con của nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Phụ thân buông mẫu thân ra, mẫu thân là của tụ con " Lãnh Dạ, Lãnh Thủy lao đến đầy Âu Dương Cẩn ra, nhìn thấy cảnh này Âu Dương Cẩn rất là cạn lời. Cái gì tiểu Băng là của bọn chúng, đó rõ ràng là lão bà của hắn có được không?
" Đây là lão bà của lão tử, không phải của hai đứa " Âu Dương Cẩn đen mặt nói, người đi đường bâu lại xem náo nhiệt. Nghe được lời y nói cười ầm lên, Hàn Tuyết Băng cả ý nghĩ muốn chết cũng có. Ai là lão bà của chàng? Ai là mẫu thân của hai đứa? Nàng không phải a, đừng có lấy nàng ra mà đùa.
" Trở về nhà diệm bích một tháng cho lão tử, nếu trốn lần nữa thì lão tử đánh chết hai đứa " Âu Dương Cẩn trầm mặt nói, không biết kể từ bao giờ khuôn mặt luôn cười ấm áp lại không gần không xa của y đã thay đổi thành diện mặt than nhìn người. Có thể là từ khi hai đứa nhóc này xuất hiện đi.
" Sao lại hung dữ với chúng như vậy? Diệm bích cái gì, muốn diệm chàng đi mà diệm " Hàn Tuyết Băng nghe Âu Dương Cẩn muốn phạt hai đứa thì lạnh mặt mà chống đối chàng. Bây giờ nàng đã biết vì sao hai đứa lại sợ chàng như vậy. Có ai đối với con mình mà hở tí là đòi đánh đòi giết không?
" Mẫu thân muôn năm " cặp song sinh hoan hô ôm chân nàng, lén làm mặt quỷ với Âu Dương Cẩn. Nhìn thấy cảnh này Hàn Tuyết Băng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
" Nương tử vi phu đã làm gì sai mà bị phạt diệm bích?" Âu Dương Cẩn đáng thương hề hề mà hỏi Hàn Tuyết Băng. Nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo của nàng.
" Về nhà rồi nói " Hàn Tuyết Băng thở dài, nàng không muốn làm trò cho người khác xem đâu. Khẽ động người, ý bảo chàng buông nàng ra, Âu Dương Cẩn không tình nguyên buông ra nàng. Hàn Tuyết Băng không để ý đến Âu Dương Cẩn, cúi người ôm cặp song sinh vào lòng. Nhún người lao nhanh về phía Diệp phủ, Âu Dương Cẩn chỉ đành lẽo đẽo theo sau. Vừa đến Diệp phủ Liễu Thành Phong và Hạ Ngọc liền tiến đến nghênh đón. Nhìn thấy sau lưng Hàn Tuyết Bang đi theo một nam nhân đẹp đến nhân thần cộng phẫn thì nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
" Phong nhi người kia là ai?" Hạ Ngọc đánh giá Âu Dương Cẩn từ trên xuống dưới một lần. Lâu lâu còn gật đầu tỏ vẻ hài lòng liên tục, Liễu Thành Phong tuy cũng đánh giá y nhưng lại mang theo địch ý mãnh liệt chứ không như Hạ Ngọc mang theo ôn nhu. Minh Lăng mang theo Bách Lý Hạ từ trong phòng chậm rãi bước ra, thấy Âu Dương Cẩn liền vui vẻ lên tiếng chào.
" Cẩn ca ca lâu rồi không gặp " nghe Minh Lăng nói vậy ánh mắt của Liễu Thành Phong địch ý càng tăng. Hạ Ngọc chuyển từ ôn nhu sang ánh mắt giết người lăm lăm nhìn y. Bách Lý Hạ trừng mắt nhìn y như thể kẻ thù giết cha giết mẹ. Âu Dương Cẩn nhìn Phong Lăng trên mặt tiếu ý tràn đầy và sự đắc ý thì biết là đồ đệ nhỏ của Tiểu Băng cố tình hắc y.
" Lăng nhi lâu rồi không gặp, đã lớn đến thế này rồi à! Cũng đến tuổi lấy vợ sinh con rồi " Âu Dương Cẩn vừa nói xong có một ánh mắt giết người nồng đậm nhìn y chăm chăm. Theo ánh mắt nhìn lại, chủ nhân của ánh mắt đó là một thiếu niên với mái tóc màu trúc, đôi mắt ngọc lục bảo, ngũ quan tinh mỹ khả ái đang nhìn y đầy giận giữ.
" Ngươi đã có thê nhi thì kệ ngươi, nếu ngươi giám xúi dục Lăng lấy vợ thì ta giết ngươi " Bách Lý Hạ tức giận chỉ thẳng mặt Âu Dương Cẩn mà hét lên, trong mắt tràn đầy ủy khuất và giận dữ. Phong Lăng khẽ kéo Bách Lý Hạ vào lòng nhỏ giọng an ủi, thật là hố Cẩn ca một tí mà bản thân cũng bị huynh ấy kéo xuống hố chung với huynh ấy. Phong Lăng đưa ánh mắt đầy ý vị nhìn Âu Dương Cẩn, hừ muốn mang tỷ tỷ đi thì phải qua ải của mấy người bọn họ đã.
" Vào trong rồi nói, Tư Minh dẫn Lãnh Dạ và Lãnh Thủy đi chơi đi " Hàn Tuyết Băng để cặp xong sinh xuống, gọi Tư Minh ra. Lấy ra một kiện cực phẩm thánh khí, một chiếc xe ngựa xa hoa bằng tử tinh thạch hiếm có. Rèm được làm từ tơ của băng tằm vạn năm, trên xe họa tiết được trang trí bằng dạ minh châu to bằng nắm tay. Điêu khắc tinh xảo hoa mỹ, kéo xe là sáu con thiên mã thánh cấp màu đen thân hình rắn chắc, hữu lực. Đôi cánh đen trên lưng to lớn như thể che kín cả bầu trời.
" Dạ, chủ nhân " Tư Minh một thân tử y tà tứ, thân hình khẽ động mang cặp song sinh vững vàng ngồi trên xe ngựa. Phất tay thiên mã bắt đầu đập cánh bay lên trời, nhìn cảnh này Hàn Tuyết Băng như nhớ tới chuyện gì nói với theo.
" Đừng để Lãnh Dạ và Lãnh Thủy làm chuyện nguy hiểm " Hàn Tuyết Băng nở nụ cười rất đẹp, rất ôn nhu nhưng lại làm cho họ cảm thấy lạnh lẽo cực độ. Tư Minh gian nan gật đầu, chủ nhân sao hôm nay lại hắc hóa vậy? Nhìn xe ngựa đi xa, Hàn Tuyết Băng thở dài nhẹ nhõm. Nàng thật sự không muốn nói mấy chuyện này trước mặt hai đứa, từ những gì chúng làm nàng loáng thoáng có thể biết được hai đứa chưa từng gặp mẫu thân nên mới có thể nhận nhầm nàng thành mẫu thân của chúng. Nàng không muốn làm cho hai đứa nó phải đau lòng chỉ vì chuyện của người lớn.

" Nói đi, chuyện này là sao?" Hàn Tuyết Băng vào phòng khách ngồi xuống nhìn Âu Dương Cẩn hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất lúc này. Nếu như mẫu thân của Lãnh Dạ và Lãnh Thủy là Hàn Tuyết Nguyệt nàng còn tin. Nhưng thời gian qua Hàn Tuyết Nguyệt luôn ở bên người Tịch Dương nên nàng ta không thể là mẫu thân của Lãnh Dạ và Lãnh Thủy. Nàng không tin tình tiết quân sẽ để cho một trong những nam chính yêu và lấy người khác ngoài nữ chính là thê tử. Chính vì thế sự xuất hiện của hai đứa là rất vượt ngoài sức tưởng tưởng của nàng.
" Hai đứa nó là con của nàng, tiểu Băng " Âu Dương Cẩn bình thản nói, Hàn Tuyết Băng phun ngụm trà vừa mới uống ra ngoài. Đưa ánh mắt bất khả tư nghị nhìn y, chuyện y nói có khó chấp nhận thế sao? Nếu không vì sao ai cũng nhìn y với ánh mắt đầy nghi ngờ thế kia.
" Là ta nghe nhầm phải không? Làm sao nữ nhi của ta lại có con lớn đến vậy!" Liễu Thành Phong dùng giọng điệu uy hiếp nhìn Âu Dương Cẩn, hắn không tin nữ nhi bảo bổi của hắn vậy mà đã rất sớm bị người bắt mất. Nghĩ như thế ánh mắt của hắn nhìn Âu Dương Cẩn càng phát ra địch ý. Hận không thể róc xương lột gia Âu Dương Cẩn.
" Nói rõ, ta không đùa với chàng " Hàn Tuyết Băng nhíu mày nói, nàng cảm thấy bầu không khí lúc này rất ư là vi diệu. Mọi người nhìn nàng với ánh mắt khó tả, vừa có tìm tòi, vừa có ai oán, vừa có dò hỏi. Nhìn nàng như vậy làm gì? Nàng là người bị hại được không? Nành còn không biết đầu cua tai nheo gì đã bị dán cho cái danh mẫu thân của hai đứa trẻ.
" Tiểu Băng nàng biết Nam đại lục chứ?" Âu Dương Cẩn hỏi, trên mặt là biểu tình tam quan bị phá hủy, nghe thấy Nam đại lục Hàn Tuyết Băng đứng bật dậy. Tiến đến nắm cổ áo của Âu Dương Cẩn tức giận hét lớn vào mặt y.
" Tất đậu, tất đậu, đừng nói với ta năm đó tóc ta có một lọn tóc ngắn khác với những lọn khác là do chàng cắt " Hàn Tuyết Băng hung hang lắc người Âu Dương Cẩn. Tất đậu, nếu như lọn tóc đó ở trong tay chàng mà chàng lại đến Nam đại lục. Nếu may mắn mà rớt vô cái không vực kia thì cặp song sinh kia có như thế nào thì nàng biết rõ.
" Ha, ta còn tưởng nàng không biết " Âu Dương Cẩn cười ấm áp nói, nghe vậy Hàn Tuyết Băng cả ý nghĩ giết chàng cũng có. Chàng đây là muốn nàng chết nhanh hơn đúng không? Đúng không? Mọi người nhìn vẻ mặt bị đả kích đến không thiết sống của Hàn Tuyết Băng không khỏi cảm thấy hứng thú. Vì cái gì đang nói Nam đại lục thì nàng lại chuyển sang chuyện lọn tóc của mình bị cắt. Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?
" Cẩn ca ca đừng nói với đệ Nam đại lục mà ca nói với Nam đại lục mà đệ nghĩ là một " Phong Lăng gian nan nuốt nước miếng, nếu thật là nơi đó thì vẻ mặt bị đả kích muốn chết của tỷ tỷ y có thể hiểu được. Năm đó vì cứu Phong gia mà tỷ tỷ đã đối địch với người có địa vị không nhỏ. Thuộc hạ của người đó có mặt trên các vị diện, một khi chuyện gì có liên quan đến tỷ được phát hiện thì người kia sẽ biết được. Với lực lực hiện giờ của tỷ là không thể đối đầu với người kia, lần này thì phiền phức rồi.
" Cả vạn giới này còn có Nam đại lục khác sao?" Âu Dương Cẩn nhìn Phong Lăng như nhìn kẻ ngốc, nghe vậy khuôn mặt Phong Lăng khẽ đổi. Giọng điệu lo lắng chất vấn Âu Dương Cẩn.
" Từ khi Lãnh Dạ, Lãnh Thủy ra đời đã qua bao nhiêu thời gian?" Phong Lăng sau khi biết được đáp án thì chuyện đầu tiên nghĩ đến là thời gian chuyện này xảy ra đã bao lâu. Nếu như thời gian không lâu thì họ vẫn còn thời gian chuẩn bị, nếu qua lâu rồi thì chỉ có thể trốn tránh đến vị diện khác.
" Cũng qua hơn bốn năm rồi, có chuyện gì sao?" Âu Dương Cẩn phát hiện ra vẻ mặt nghiêm trọng của Hàn Tuyết Băng và Phong Lăng. Liền biết chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng.
" Tỷ kế hoạch ở lại Thương Vũ giới mấy năm của chúng ta coi như xong rồi " Phong Lăng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Hàn Tuyết Băng vừa từ trong đả kích bình thường trở lại.
" Chúng ta có nhiều nhất là ba ngày, thời gian này nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây thôi " Hàn Tuyết Băng cũng nghiêm trọng nói, nàng không ngờ giả chết lâu như vậy cuối cùng chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn mà bại lộ. Lần này nàng cần phải có một thân phận mới ở vị diện khác rồi, phải nhờ tiểu thần tài lần nữa rồi.
" Đại sư huynh, sư phụ tìm huynh " từ ngoài phòng truyền đến giọng nói trong trẻo như tiếng suối róc rách trong rừng. Theo tiếng nói nhìn lại, từ cửa bước vào một thiếu nữ tầm hai mươi một thân bích y như ngọc.
-----Vong Hoa-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC