Chương 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tháp Vân Yên hay nằm ngủ, dây lưng và quần ngoài đã cởi hết ra, mồ hôi trên gián lấm tấm, hàng lông mi hơn run khiến lòng Vân Yên nhói lên, nhưng nàng nhanh chóng đè tâm trạng mình xuống.

Vân Yên ngồi xổm dưới người chàng, nhẹ nhàng nói

- Tứ gia, nước đã chuẩn bị xong rồi ạ.

Hai mắt Dận Chân vẫn khép, ừ một tiếng, một lát sau hàng lông mi khẽ động mở mắt ra, trong đôi mắt dập dềnh dao động như gợn sóng lan tỏa thành từng vòng tròn, chàng chậm rãi nhổm người dậy, đứng lên đi ra phòng ngoài.

Vân Yên dõi theo bóng lưng chàng biến mất sau tấm rèm, mới xoay người xếp gọn áo khoác ngoài và áo giáp chàng cởi ra, rồi lấy quần áo mặc trong trong hòm để chàng thay sau khi tắm đặt trên nhuyễn tháp. Sau đó cẩn thận trải lại giường chiếu, trải xong suy nghĩ một lúc, rồi đốt hương lấy từ trong hòm để làm đầu óc tỉnh táo hơn, bên tai nghe thấy tiếng nước ở bên phòng ngoài, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh trong mơ hôm qua —— rất nhiều người nằm mơ ngày hôm sau tỉnh lại đều quên hết tất cả, nhưng một lúc nào đó sẽ đột nhiên nhớ lại một vài đoạn vụn vặt. Vân Yên giờ phút này chính là như thế. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Chu Duệ Đình đã lâu không gặp và những kí ức ở đời trước, chiếc điện thoại lạnh như băng, tiếng phụ nữ thở hổn hển, Chu Duệ Đình trong đêm đứng trước đèn giao thông phủ thêm áo khoác cho nàng, có Trắc phúc tấn Lý thị cho Xuân Nhạn một cái bạt tai, nói nàng ta chỉ là một con gái của một gia đình tiện tịch thấp kém, đến tư cách làm nha hoàn thông phòng cũng không có!

Nhìn thấy mà hoảng hốt!

Vân Yên giống như bị kim châm co bả vai lại, trái tim bỗng nhiên cảm nhận được nỗi đau đớn sâu sắc trong từng ngóc ngách. Những đoạn kí ức ngắn ngủi, con người và hình ảnh kiếp trước và kiếp này, lồng vào, chồng chất lên nhau, rồi trộn lẫn vào với nhau một cách quỷ dị. Đau đớn như vậy, giống lúc khi nàng xuyên không, thời khắc khi cơ thể này ngược dòng thời gian. Không biết đã qua bao lâu, cơn đau kì dị này mới từ từ qua đi.

- Vân Yên...

Vân Yên giật mình tỉnh lại, nghe thấy giọng nói Dận Chân truyền ra từ phòng ngoài. Vội vàng hồi phục tinh thần lên tiếng trả lời, nàng mới nhận ra giọng nói của mình hơi khàn khàn.

Vân Yên ngừng lại, biết chàng đã tắm xong. Cúi người cầm quần áo lót trong trên giường rồi xốc rèm ra ngoài, thấy Dận Chân vẫn tựa người vào thành thùng gỗ, nước đã hoàn toàn lạnh. Nhẹ nhàng đặt quần áo xuống.

Tắm rửa xong bước ra ngoài mặc quần áo, Vân Yên thấy sắc đỏ trên gò má chàng không còn. Thầm nghĩ có lẽ chàng đã khát rồi, rồi cung kính bưng nước ấm cho chàng uống, uống xong đặt chiếc cốc ở đầu giường. Hầu hạ chàng lên giường ngủ. Vân Yên mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, đợi cho đến khi nàng nằm trên chiếc giường nhỏ, bên tai cũng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Dận Chân, tựa như đã ngủ say. Nàng mới nhận ra hình như mình bị hạ đường huyết, ngay cả lòng bàn tay cũng hơi run lên.

Ngày thứ hai đi săn vẫn như bình thường, Khang Hi vẫn tiếc nuối nói không gặp được gấu. Trong bữa tiệc tối, may mắn ông trời nghe được lời cầu nguyện của Vân Yên, Khang Hi cũng không bồi bổ cho các vị khác, cũng không ban rượu máu hươu đại bổ. Mọi người đều an ổn quay trở về nhà bạt của mình nghỉ ngơi..

Ngày thứ ba, ngày săn bắn cuối cùng, tất cả mọi người đều vui vẻ. Vân Yên cùng với các hạ nhân khác đều ở trong trướng bên cạnh bãi săn chờ chủ tử của mình về.

Hoan Sênh theo sự dặn dò của Thập Tam còn đặc biệt cầm theo da cáo đỏ đã được xử lý xong. Vân Yên nhìn thấy da cáo, không dám dùng tay sờ vào. Nàng quả thật có một vài hiểu biết về loại da này, màu lông thật sự quá đẹp, màu đỏ như lửa rực rỡ chói mắt. Hoàn toàn tinh xảo hoàn hảo. Phối hợp với con người như chàng càng làm tăng thêm khí chất. Có thể nhìn ra Thập Tam cực kì sùng bái vị Tứ ca của cậu chàng, bộ da này thật sự rất hợp với con người ấy.

Bởi vì Vân Yên không biết làm đồ thủ công, nên rất khiêm tốn hỏi Hoan Sênh cách làm khăn quàng cổ như thế nào, đặc biệt hỏi tỉ mỉ cách làm bao tay, thời gian trôi qua nhanh chóng. Mắt thấy phía tây mặt trời đang dần dần lặn xuống, gió từ từ nổi lên báo hiệu thời tiết đang thay đổi. Vân Yên nói muốn trở về nhà bạt lấy áo khoác ngoài sợ Dận Chân lúc quay về sẽ lạnh. Tiểu Xuyên Tử nói cũng về lấy thêm áo cho Thập Tam. Tiểu Thuận Tử cười nói đúng lúc muốn cùng đi với Tiểu Xuyên Tử, những chuyện chạy vặt thế này để y về lấy là được rồi.

Vân Yên và Hoan Sênh sau khi tiễn bọn họ vừa mới bước vào trướng, chợt nghe phía xa xa vang lên tiếng thú gầm mạnh mẽ, khiến người khác sởn gai ốc! Hoan Sênh sợ tới mức thoắt cái bổ nhào vào ngực Vân Yên. Da đầu Vân Yên cũng tê rần, đây là... tiếng gấu?!

Tiếp theo là tiếng hỗn loạn xa gần, phía xa xa một vài tên thị vệ đang chật vật dìu một người đầy máu xông vào trướng. Gã sai vặt, nha đầu xung quanh dường như đều bị dọa sợ, bãi săn lập tức trở nên hỗn loạn.

--------------------

C-37: Lễhội săn bắn mùa thu (3)

Vân Yên và Hoan Sênh bị đám đông đẩy sang một bên, nàng có thể cảm nhận được Hoan Sênh trong ngực mình đang run rẩy, chính bản thân nàng cũng đang chìm trong nỗi sợ hãi. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, ngay cả thị vệ đứng canh gác trước trướng cũng vội vàng cấp bách tập hợp chuẩn bị đi cứu viện!

Vân Yên vừa vỗ nhẹ sống lưng của Hoan Sênh, vừa ổn định lại tâm trạng của mình. Đồng thời một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng! Người bị thương là ai?! Liệu có phải là... Một cảm giác nguy hiểm quen thuộc đột nhiên xuất hiện, giống như với kiếp trước. Người bên cạnh nàng, từng người từng người một biến mất, chỉ để lại một mình nàng bơ vơ không đường để đi, không nhà để về.

Vân Yên buông Hoan Sênh ra chạy như bay đến đám người , lách người xuyên qua đám gã sai vặt và nha hoàn ——

Lớp vải trên vai Cửu A Ca Dận Đường đã bị xé nát, máu tươi từ miệng vết thương sâu hoắm tràn ra, anh ta nửa nằm trên tháp. Bọn hạ nhân đang vội vàng băng bó cho anh ta. Khuôn mặt anh ta tái nhợt, đôi môi trắng bệch, có cảm giác như giảm bớt đi sự cao ngạo anh tuấn hàng ngày. Dận Đường cau mày nâng nửa con mắt lên, trùng hợp nhìn thấy một tiểu nha hoàn bình thường gầy gò đang lách qua đám đông đi vào, nàng giống như một thú nhỏ đầu tóc bù xù, trong đáy mắt tràn ngập hoảng sợ, rồi tự ép mình phải bình tĩnh. Cô gái này, là ai? Hình như, là nha hoàn của lão Tứ.

Vân Yên chen chúc trong đám người cuối cùng cũng mơ hồ nhìn thấy gương mặt của Cửu A Ca Dận Đường, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm không hề che dấu, nàng nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập bình bịch —— không phải là Tứ gia, may mắn là không phải.

Dận Đường đúng lúc nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt của tiểu nha hoàn, nếu không phải anh ta bị thương không đứng lên được, thì chắc chắn ngay lập tức sẽ bóp chết nàng. Đây chính là tình cảnh anh ta bị thương, nhưng trước mặt anh ta lại có người biểu lộ khuôn mặt hạnh phúc "may mắn không phải là người ấy", cho dù là thánh nhân cũng không rộng lượng được như vậy.

Tuy nhiên Vân Yên cũng cảm thấy Cửu A Ca Dận Đường bị thương cũng rất đáng thương, nhưng có vẻ như không có vấn đề gì lớn. Không để ý đến sắc mặt của Dận Đường, Vân Yên cúi đầu rời khỏi đám đông, trong đầu đã vang lên ong ong.

Hoan Sênh tiến lên, gấp gáp hỏi:

- Là ai bị thương? Không phải là Thập Tam gia của chúng tôi chứ?

Môi Vân Yên trắng bệch, vỗ vỗ bả vai cô bé:

- Cô yên tâm đi, không phải Thập Tam gia, là Cửu gia. Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu.

- Grừ...

Tiếng gầm rú khiến người ta sởn da gà lại vang lên ở phương khác, cảm giác man rợ mang theo mùi vị mưa máu gió tanh từ khoảng cách xa ập đến.

Vân Yên và Hoan Sênh đứng trước cửa trướng, dường như toàn thân đều run rẩy, rốt cuộc thì có bao nhiêu con gấu vậy? Khang Hi không phải muốn săn một con, mà muốn cả một hang ổ, thật sự đã xảy ra chuyện rồi! Lúc này, Vân Yên bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, là một con ngựa —— một con ngựa xinh đẹp màu hạt dẻ cao to xé gió phi nước đại đến, hí dài một tiếng, dừng lại dậm chân tại chỗ, lỗ mũi thở phì phò, trên người có cả vết máu lẫn vết thương!

- Truy Vân!

Khi Vân Yên nhận ra Truy Vân cả tinh thần lẫn tâm trạng đều bị kích động, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, vội vàng chạy tới.

Trên cổ con ngựa màu hạt dẻ có một vết thương rõ ràng, vẫn còn rướm máu, trên yên ngựa không một bóng người!

Vân Yên trợn mắt nhìn yên ngựa trống không, tại sao Truy Vân lại tự mình chạy về? Dấu hiệu báo hiệu trước này khiến Vân Yên nghẹt thở.

- Tứ gia đâu, Tứ gia ở đâu rồi?

Tim Vân Yên bắt đầu run lên, trong mắt Truy Vân tràn đầy kinh sợ, đau đớn và nôn nóng, không ngừng đá chân, liên tục hí to.

Vân Yên quay đầu xông vào trướng, nàng không biết tìm ai.

Thị vệ đều đã bị điều đi, biết tìm ai bây giờ đây? Chờ thị vệ về, chờ mọi người về cùng tìm Tứ gia? Không, không kịp mất.

Trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn, nhưng nàng buộc mình phải tỉnh táo lại, nàng cắn mạnh môi mình, máu tươi chảy ra, đau đớn truyền tới não bộ khiến nàng bình tĩnh hơn, trong nháy mắt nàng lóe ra một ý định!

Vân Yên quay đầu giữ chặt cánh tay Hoan Sênh bên cạnh:

- Bữa trưa còn thừa phô mai không? Còn không, nhanh lấy một túi cho tôi.

Hoan Sênh dường như bị dọa đến ngây ngốc, liên tục nói đi lấy.

Xa xa, tiếng dã thú gầm thét lúc ẩn lúc hiện.

Những hình ảnh Dận Chân, máu tươi, gấu có lẽ đang giằng co hỗn loạn trong đầu Vân Yên, khiến nàng không thể nào kiềm chế được nỗi sợ hãi.

Nàng lấy túi nhỏ đựng đầy phô mát từ tay Hoan Sênh, đặt một ít vào lòng bàn tay, còn lại thì đeo trên thắt lưng. Kéo cánh tay Hoan Sênh nói:

- Hoan Sênh, cô nghe tôi nói này, nếu như thị vệ của Thập Tam gia hoặc của ai đó trở về, cô nói cho bọn họ biết, Tứ gia e rằng bị gấu tấn công rồi, tôi đi theo Truy Vân tìm đường, trên đường tôi sẽ rải phô mát làm ký hiệu, phải nhanh chóng đuổi kịp đấy! Nhớ chưa?

Từ khi xuyên đến triều Thanh, nàng chưa bao giờ nói một câu dài như vậy với người ngoài.

Hoan Sênh hoảng sợ gật đầu:

- Nhớ rồi, chị Vân Yên, chị nhất định phải cẩn thận đấy!

Vân Yên không còn tâm trạng để ý, quay đầu chạy về phía Truy Vân, nàng vỗ cổ Truy Vân, ngừng thở nhẹ giọng nói bên tai nó:

- Truy Vân, tất cả đều nhờ mày, dẫn ta đi!

Thiên lý mã đều nhận chủ. Truy Vân là một con ngựa trừ Dận Chân ra thì không ai có thể cưỡi nó, nó hoàn toàn không để người khác ngồi lên lưng mình. Đây là sự thật là tất cả mọi người trên dưới Tứ phủ đều biết, thời gian tiếp xúc giữa Vân Yên và Truy Vân không dài lắm, vì nàng thường ngày đều ở trong thư phòng, có lẽ trên người Vân Yên cũng nhiễm một phần mùi hương của Dận Chân, cho nên bình thường Truy Vân không bài xích nàng. Vân Yên không có thời gian suy nghĩ liệu leo lên có bị nó hất cho ngã gãy cổ hay không, mà thay vào đó đối mặt với lưng ngựa cao như vậy, nàng phải suy nghĩ xem làm thế nào để trèo lên. Vân Yên cố gắng giẫm lên bàn đạp, đối với nàng thì độ cao này rất cao. Hoan Sênh chạy đến giúp nàng, cũng cố gắng hết sức nhưng không làm được gì. Vân Yên vội vàng nghĩ chạy vào trong trướng gọi người giúp.

Có lẽ thiên lý mã cực kỳ hiểu ý người, một điều kỳ lạ đã xảy ra ——

Lúc này Truy Vân khuỵu đầu gối hai chân trước xuống, hạ thấp cơ thể. Vân Yên mở to hai mắt nhìn, chân tay loạn cào cào vội vàng trèo lên, kéo dây cương. Truy Vân đứng dậy, nâng chân lên bắt đầu phi nước đại. Vân Yên nghiêng ngả suýt ngã khỏi ngựa, nắm chặt dây cương nằm rạp trên lưng ngựa. Không quên cách một đoạn đường thì rải ký hiệu, nàng chật vật như sắp rơi khỏi lưng ngựa, tất cả kiên trì nàng đều đặt vào hai chữ "niềm tin".

Có trời biết rằng, đây chỉ là lần thứ hai Vân Yên cưỡi ngựa. Lần thứ nhất, là trong hoạt động cưỡi ngựa Chu Duệ Đình tổ chức để tiếp đãi khách hàng.

Khi một người không còn khả năng để suy nghĩ, thì đó là khi người ấy dũng cảm nhất, Vân Yên lúc này cũng chính như vậy, nàng không biết hiện tại mình đang chạy trên con đường nào. Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Phải tìm được Tứ gia!

------------------------------

C-38: Lễhội săn bắn mùa thu (4)

Truy Vân phi nước đại vào trong rừng, cành lá xào xạc lướt qua bên người. Mái tóc Vân Yên đã xổ tung, bàn tay nắm chặt dây cương đã trắng bệch, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn. Trong đầu nàng bây giờ chỉ tập trung rải ký hiệu và cố gắng hết sức để không ngã khỏi lưng ngựa, tự nhủ rằng chỉ một lát nữa thôi, một lát nữa thôi là ổn rồi!

Bỗng nhiên, chạy đến một góc sâu trong khu rừng, Truy Vân hí dài một tiếng rồi đột ngột ngừng vó ngựa, Vân Yên không kịp phản ứng lại, bay từ trên lưng ngựa xuống ——

Thế giới trước mắt Vân Yên ngả nghiêng quay cuồng, nàng ngã dúi dụi trên bãi cỏ trong rừng, cũng may bãi cỏ không quá cứng, nếu không chắc chắn hôm nay nàng sẽ phải bỏ mạng ở đây. Vân Yên có thể cảm nhận được cơn đau từ cánh tay trái và xương sườn lan đến, nàng nàng nằm sấp trên bãi cỏ ngẩng đầu lên cố gắng kiềm chế lại cơn đau, dùng hết sức bình sinh để bò dậy, nhưng hình như tay trái bị gãy xương, mồ hôi túa ra từ trán nàng. Truy Vân đứng bên cạnh bất an cào cào móng, lỗ mũi thở phì phò, trong cổ họng phát ra ư ử nghẹn ngào.

Lúc này Vân Yên cảm nhận được mùi máu tanh không bình thường trong không khí, nàng cố gắng ngẩng đầu, nhìn bầu trời đã sập tối, bốn phía thậm chí còn có dấu vết của một vụ đánh nhau! Đột nhiên lông tơ toàn thân đều dựng đứng —— trong lùm cây cách đó không xa ẩn nấp một đôi mắt màu xanh đang lóe sáng, là sói!

Trong khoảnh khắc đó, trái tim nàng thắt lại, hàm răng va vào nhau cầm cập, mồ hôi chảy ra lạnh như băng.

Bỗng nhiên trong không khí vang lên một giọng nói: "Ai?"

Đầu Vân Yên dường như sắp nổ tung, ngẩng đầu đột nhiên phát hiện một bóng người mờ ảo lưng đeo cung tên dựa vào thân cây cách đó không xa, trong tay cầm một thanh đoản kiếm! Bốn phía xung quanh đều xác sói. Mùi máu tươi trong không khí chính là mùi máu sói, hoặc có lẽ là máu người. Một vài con sói đang nhìn chằm chằm vào người đó, hắn đang giằng co với đám dã thú. Sói đã chết rất nhiều, số lượng trước mắt chỉ còn lại khoảng năm, sáu con, trên lưng của hắn cũng có vết máu, nhưng vết thương không nặng. Sói là một loại động vật rất giảo hoạt hung ác, hai bên đang đánh giá thực lực của nhau, chờ đợi tiếp viện. Mà Vân Yên và Truy Vân lại đi vào con đường này! Thuận tiện trở thành thức ăn trong mắt lũ sói.

Hắn, là Bát Bối Lặc Dận Tự.

Đầu Vân Yên đau nhói từng cơn, dường như muốn nhắm mắt lại. Tứ gia, Tứ gia vẫn chưa tìm thấy. Mà nàng lại bị gãy tay, còn gặp phải lũ sói.

Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau thử di chuyển cơ thể,

- Bát gia.

Giọng nói Vân Yên rất khàn, còn hơi run run.

Dận Tự nghe thấy, cơ thể dao động, nhưng vẫn nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay, khuôn mặt hơi nghiêng nhìn Vân Yên đang nằm sấp trên bãi cỏ. Cho dù hắn bị thương, nhưng dung mạo vẫn tuyệt đẹp không nhiễm bụi trần, sắc mặt còn trắng hơn cả tuyết.

- Ngươi nằm sấp xuống không được cử động.

Dận Tự gằn giọng ra lệnh.

Vân Yên chưa bao giờ được nghe thấy giọng nói trầm thấp như vậy của Dận Tự, cho tới bây giờ, ngữ điệu của hắn vẫn luôn là ôn hòa trong trẻo như ngọc. Vân Yên nằm im tại chỗ, đau đớn ở cánh tay trái và xương sườn ngày càng rõ ràng hơn, Truy Vân lo lắng cúi đầu xuống cọ cọ vào nàng. Nàng biết mình phải quyết định nhanh chóng. Nàng đã thành ra như vậy, không thể trèo lên Truy Vân một lần nữa , mà chỉ cần một khắc chần chừ, mùi máu trên người Truy Vân rất có thể trở thành miếng mồi hấp dẫn lũ sói tới! Huống chi, còn có Tứ gia chưa biết sống chết thế nào. Chưa thắng trận thân sao sớm thác (1), có lẽ đây là câu thơ diễn tả rõ ràng nhất tâm trạng của nàng bây giờ.

Nàng nghiêng đầu, kiềm chế lại giọng nói của mình, thì thào với Truy Vân đang cúi đầu lo lắng cào cào móng bên cạnh:

- Truy Vân, đi mau, mau trở về gọi người cứu Tứ gia, không cần lo cho ta!

Nàng không biết Truy Vân có hiểu hay không, nàng hy vọng nó hiểu. Truy Vân lo lắng dùng miệng cọ lên đỉnh đầu nàng. Một tiếng sói tru thê lương vang lên... Húuu... cả màng tai và thần kinh nàng đau đớn dữ dội, toàn thân run cầm cập! Trong đầu Vân Yên vang lên hồi chuông cảnh báo mạnh mẽ, dường như sắp sụp đổ. Nàng nặng nề quát nhẹ Truy Vân: "Đi!"

Truy vân khẽ nghẹn ngào trong cổ họng một tiếng, cọ cọ vào đỉnh đầu Vân Yên, nâng chân lên chạy về theo đường cũ!

Vân Yên gần như đã đánh mất tri giác, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn, hình như số lượng sói tăng lên rồi, cảm thấy xung quanh là một vùng hoang vu.

Cuộc chiến giữa Dận Tự và những con sói trên thảo nguyên đứng song song với hắn giống như bàn cờ cân sức sự mạnh mẽ giữa hai bên, con mắt xinh đẹp khiến người khác run rẩy nhìn chằm chằm vào lũ sói, dưới chân đều là đống xác sói, hắn từ từ di chuyển vị trí bàn chân. Một tay rút ba mũi tên cuối cùng ở sau lưng, tay kia sờ cây cung nhỏ nhưng chắc chắn ở bên hông. Đám sói nhe răng gầm gừ mấy tiếng lui về phía sau, dường như đang sợ cây cung trong tay hắn.

Cũng chính là giờ phút này!

Dận Tự quyết đoán lắp tên vào cung, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai lộn một vòng lao về phía Vân Yên, ôm chặt phía sau nàng! Bầy sói kêu lên thảm thiết, ba phát mũi tên, không phát nào bắn ra không xuyên qua cổ họng ba con sói! Sức mạnh của mũi tên dường như ghim chặt con dã thú xuống mặt đất! Nhưng còn mấy con sói còn lại, kiên trì không muốn lùi bước! Bọn chúng cũng đang chờ đợi.

Vân Yên hoa mắt chóng mặt, cánh tay và xương sườn đau đớn dữ dội làm sắc mặt nàng trắng bệch. Sau khi nhìn rõ tình hình, nàng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh!

Người đang đứng ở đây chính là quân tử như ngọc Bát Bối Lặc Dận Tự sao? Mũi tên hung hãn kia dường như muốn ăn tươi nuốt sống con người! Hơn nữa, hắn từ cái cây có thể lao tới vị trí của nàng, quả thật vì bốn phía đều có địch!

Trong tay Dận Tự chỉ còn lại thanh đoản kiếm, trong túi đựng tên đương nhiên đã trống rỗng, mũi tên cuối cùng đã dùng hết. Hắn nửa quỳ một tay cầm đoản kiếm, một tay đẩy Vân Yên về phía sau người, thấp giọng nói:

- Cố nhịn đau.

Thời gian trôi qua, mỗi giây mỗi phút như đang dày vò, giằng co, thật ra chính là đang chờ cứu viện.

Bọn họ đang chờ cứu viện, đám sói cũng vậy!

Vân Yên được hắn bảo vệ sau lưng, xuyên qua bả vai hắn thấy mắt sói trong lùm cây phía trước dần dần nhiều lên, một con, hai con, ba con...

Cơn đau đớn dường như đã tê dại, đến mồ hôi lạnh trên sống lưng cũng không thoát ra được, càng lúc càng nhiều sói tiến đến, Dận Tự dù mạnh đến đâu, cũng không thể đối phó được với đám sói nhiều như vậy! Vân Yên kiềm chế lại, lệnh cho chính mình không được run rẩy. Bàn tay bên cạnh đưa đến nắm chặt bàn tay đang run run của Vân Yên, kiên định lại vững vàng. Giọng nói trấn tĩnh và dịu dàng của Dận Tự từ phía trước truyền đến,

- Đừng sợ, có ta.

Hơi thở Vân Yên cứng đờ, trong đầu đột nhiên nhớ lại một việc rất quan trọng!

- Bát gia, trong hà bao nô tỳ có đá lửa và hộp quẹt.

Vân Yên run run nói, có lẽ, bọn họ còn có thể kiên trì chờ một lúc nữa!

Dận Tự nghiêm nghị, nhìn chằm chằm đám sói phía trước đang thong thả tới gần, thấp giọng nói:

- Hay lắm, nhưng lửa quá nhỏ.

Vân Yên ngẩn người, trời ạ! Một giây sau, nàng nghĩ tới phương pháp khẩn cấp nhất ——

- Đốt quần áo!

Vân Yên lấy hà bao xuống, cố gắng chịu đựng sự đau đớn ở cánh tay, lấy hộp quẹt ra. tay phải bắt đầu cởi cúc áo, giờ phút này, đau đớn trên cơ thể tựa hồ như là của người khác. Người chưa từng bị gãy xương sẽ không biết rằng, nếu như nói lúc đầu gãy xương sẽ rất đau đớn, nhưng sau khi cơn đau đã đến thần kinh thì cũng như đến gần với ma túy, cho nên ngược lại đã tê liệt. Có lẽ nhiều người sẽ không tin, nhưng sự thật chính là vậy.

- Kéo tay áo hộ tôi giùm, tay trái có lẽ bị gãy rồi.

Vân Yên đau đến mức không cởi được quần áo, nhanh chóng quên đi cách xưng hô, vội vàng xin Dận Tự giúp đỡ. Mỗi một giây đồng hồ lúc này,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net