Chương 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C-31: Đêm trên thảo nguyên (1)

Thân vương Đạt Nhĩ Hãn Ban Đệ của bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm đích thân tổ chức nghi thức chào mừng long trọng nghênh đón Hoàng đế Khang Hi sắp tới. Ban Đệ là thân vương Đạt Nhĩ Hãn đời thứ ba, là ngạch phụ của chị gái Hoàng đế Khang Hi là Cố Luân Đoan Mẫn Công Chúa. Mà thân vương Đạt Nhĩ Hãn đời thứ nhất chính là anh trai của tổ mẫu Hiếu Trang Văn Hoàng Hậu của Hoàng đế Khang Hi, Mãn Châu Tập Lễ. Mối quan hệ huyết thống rắc rối phức tạp, bức tường thành tình cảm thâm căn cố để còn vững chắc hơn số gạch đá khổng lồ mà các ông vua trong các triều đại lịch sử dùng để xây dựng nên Vạn Lý Trường Thành.

Khí hậu trên thảo nguyên mát mẻ hơn rất nhiều, ai cũng có thể thích nghi. Mỗi hoàng tử đều được thân vương bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm sắp xếp một nhà bạt, dọc theo hai bên ngự trướng của vua Khang Hi. Bốn phía của nhà bạt lớn là những nhà bạt nhỏ dành cho hạ nhân đi theo. Đây là lần đầu tiên Vân Yên được bước vào nhà bạt trong truyền thuyết, trong lòng không khỏi cảm thán, hóa ra nhà bạt của hoàng gia cũng có màu vàng kim rực rỡ như thế này.

Vân Yên bắt đầu thu dọn quần áo và đồ tùy thân của Dận Chân, sắp xếp giường chiếu, tất cả đều dựa theo thói quen của Dận Chân. Mà chàng thì dựa vào nhuyễn tháp đọc sách, để tùy ý nàng thu dọn. Thỉnh thoảng rời mắt khỏi trang giấy, yên lặng quan sát động tác của Vân Yên, nhìn một lát rồi quay trở lại tiếp tục đọc sách.

Vân Yên vừa thu dọn xong, thì nghe thấy Dận Chân nói:

- Còn của ngươi nữa.

Vân Yên sửng sốt, quay người nhìn chàng. Dận Chân mắt không rời khỏi sách nói:

- Ngươi ngủ ở giường này.

Chàng ngừng lại, nói tiếp:

- Buổi tối còn có hoạt động chúc mừng, giúp ta thay quần áo đi.

Vân Yên phản ứng lại nhìn chàng ngồi trên nhuyễn tháp, cung kính nói vâng.

Xoay người tìm quần áo trong cái rương nhỏ, đưa đến cho Dận Chân xem. Dận Chân hài lòng vuốt cằm, ý bảo thay đi. Vân Yên khom lưng cởi cúc áo dưới cổ chàng, một tay chàng vẫn cầm sách đọc, hai mắt không rời. Luôn tay luôn chân một lúc, cuối cùng thay xong cho chàng một bộ quần áo tinh xảo, thật sự phong thái chói mắt, khí thế phi phàm.

Thay xong quần áo, Dận Chân vẫn đứng, một tay cầm sách xem, Vân Yên quỳ bên cạnh chỉnh giày cho chàng, nhẹ nhàng vuốt thẳng vạt áo bào không nhiễm chút bụi trần ——

- Thập Tam đệ, Tứ ca quả là hào hứng, vẫn còn đang đọc sách đấy.

Một giọng nói đàn ông quen thuộc ấm áp truyền tới cửa, trong phòng không có rèm cản lại, Dận Chân nghiêng đầu nhìn thấy Dận Tự và Dận Tường bên ngoài cửa. Tiểu Thuận Tử đứng ngoài đang muốn thông truyền, Dận Chân đưa tay ý bảo không cần.

Bát Bối Lặc Dận Tự và Thập Tam A Ca Dận Tường cùng đi tới, khuôn mặt hai người đều mang theo nụ cười. Nụ cười Dận Tường trong sáng, trong ánh mắt cậu ta khoáng đạt và vui sướng như chim bay về rừng. Ngược lại nụ cười của Dận Tự rất đẹp, nhưng lại không thấy rõ ánh mắt hắn hàm chứa thứ gì.

Vân Yên yên lặng đứng lên, thối lui ra bên ngoài chuẩn bị dâng trà. Cùng Tiểu Thuận Tử đến trướng nhỏ bên cạnh, hai người rót trà rồi bưng trở lại. Ba người đã ngồi ở phòng bên ngoài, uống hết tách trà, rồi cùng đi ra ngoài.

Vân Yên sắp xếp quần áo trong bọc của mình, đồ đạc rất ít, chỉ là mấy bộ quần áo và mấy món đồ dùng tùy thân. Nhuyễn tháp cách không xa giường lớn, cũng là nơi Vân Yên ngủ trong những ngày ở đây.

Màn đêm bắt đầu buông xuống, cuộc vui trên thảo nguyên mới chính thức khai màn. Nổi lửa lên, cùng ca múa, những người đàn ông oai dũng cùng với những cô gái đáng yêu là những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm thảo nguyên bao la!

Vân Yên thu mình trong nhà bạt, yên lặng ngồi. Nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, nàng đoán nghi lễ chúc mừng long trọng buổi tối có lẽ đã bắt đầu rồi. Nhớ lại lúc ba người Dận Chân ra ngoài cũng không yêu cầu nàng đi theo, nghĩ rằng mình có thể ở trong nhà bạt nghỉ ngơi một đêm, những ngày liên tiếp ngồi trên xe ngựa cùng với mấy ngày cầm quạt, dường như nàng không có thời gian để chính mình nghỉ ngơi.

Nhưng khi nàng vừa nhẹ nhàng thở hắt ra, thì Tiểu Thuận Tử đến gõ cửa, nói rằng Tứ gia bảo nghi lễ chúc mừng buổi tối đã bắt đầu rồi, kêu Vân Yên qua đó hầu hạ. Vân Yên vội vàng chỉnh sửa lại đầu tóc, đi cùng với Tiểu Thuận Tử

Ngọn lửa, thịt dê, rượu ngon, ca múa, cuộc vui, nhà bạt, thảo nguyên rộng lớn mênh mông...

Một người hiện đại chưa bao giờ có cảm nhận chân thật nhất như thế này, nhưng Vân Yên là người đầu tiên có cảm nhận đầy đủ trọn vẹn về buổi tối trên thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm.

Khang Hi trên ghế chủ tọa, ánh lửa khiến khuôn mặt ông ta lúc sáng lúc tối, thời Khang Hi đất nước hưng thịnh, bốn biển giàu có, là vị đế vương tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều toát ra phong thái thảo nguyên, không cần nhìn rõ dung mạo, chỉ cần nhìn động tác tùy ý và giọng nói ngữ khí, đã làm người ta cảm phục tuyệt vời. Đó là vị hoàng đế nghìn năm có một, trừ Ngao Bái, bình định ba phiên, thu phục Đài Loan, ông ta, sao có thể tầm thường?!

Bên cạnh ông ta là thân vương bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm Ban Đệ, Cố Luân Đoan Mẫn Công Chúa và các vương công quý tộc Mông Cổ, còn bên kia là các con trai. Ngữ khí ông ta tùy ý thân thiết nhưng lại làm người khác vô cùng kính trọng, khi nắm khi buông, phong thái được trải qua nhiều năm tháng tôi luyện.

Mỗi hoàng tử đều mang theo nha hoàn và gã sai vặt bên người hầu hạ, Vân Yên và Tiểu Thuận Tử, Tiểu Ngụy Tử đều đứng sau lưng Dận Chân, Vân Yên hầu hạ chàng dùng bữa. Trong đó, chỉ có Bát Bối Lặc Dận Tự không giống mọi người, hắn xuất hành chỉ dẫn theo hai gã sai vặt đi theo, không có nha hoàn.

Sau khi dạ yến bắt đầu, Vân Yên vẫn yên lặng đứng bên cạnh giúp Dận Chân gắp thức ăn, bỏ hết xương trong thịt mới đặt vào bát chàng. Bát uống rượu trên thảo nguyên rất lớn, tập tục uống rượu là một hơi cạn bát, Vân Yên nhìn thấy có phần lo lắng. Lúc mới bắt đầu chào hỏi các vương công Mông Cổ, Dận Chân đã uống cạn vài bát vào bụng. Vân Yên nhìn khuôn mặt chàng, trong ánh lửa, màu da giống như được bôi một lớp dầu, khảm lên đôi mắt không biết đã cướp đi tâm hồn bao người, trong suốt lấp lánh, mang theo men say. Trong đêm nay, phỏng chừng không muốn say cũng khó.

Nhưng, một đêm như vậy, không say thì làm gì?

Lửa cháy càng lúc càng mạnh, các cô gái Mông Cổ nhiệt huyết dâng trào bắt đầu nhảy múa, những đàn ông bắt đầu kéo đàn đầu ngựa. Tiếng đàn thê lương mạnh mẽ xé toạc bầu trời, phóng khoáng tỏa sáng cả một thảo nguyên rộng lớn.

Trong lòng Vân Yên xúc động, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người đàn ông đang cầm đàn đầu ngựa trong tay, bên tai là tiếng đàn trào dâng ——

Đã từng, khi nàng còn rất nhỏ, khi đó ba còn sống. Ba từng ôm nàng đặt trên đầu gối, kể một câu chuyện khiến nàng đến bây giờ vẫn không thể nào quên —— câu chuyện về đàn đầu ngựa.

Trong truyền thuyết, cây đàn đầu ngựa sớm nhất do một cậu bé trên thảo nguyên làm thành. Có một ngày cậu bé nhặt được một con ngựa con bơ vơ không có nhà để về, vì vậy cậu ta giữ lại nó để nuôi. Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, chú ngựa con lớn lên trong sự chăm sóc tỉ mỉ của cậu bé. Nó vừa xinh đẹp lại vừa cường tráng, người gặp người thích, cậu ta cũng thích vô cùng. Có một đêm, còn dũng cảm cưỡi nó đi đánh úp con sói hay ăn thịt đàn dê. Con ngựa và cậu bé còn giành được quán quân trong cuộc thi đua ngựa, nhưng con ngựa lại bị Vương gia nhìn trúng, cậu bé sống chết không chịu nhường lại, Vương gia vì muốn chiếm được con ngựa mà đánh cậu bé, cậu ta được người thân bạn bè liều mạng cứu về. Mỗi ngày nằm trên giường cậu bé đều đau lòng nhớ thương con ngựa, buổi tối một ngày, cậu đang nằm ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Trên người con ngựa trúng bảy tám mũi tên từ Vương phủ trở về, chạy tới mức máu và mồ hôi chảy ròng ròng. Máu từ miệng vết thương chảy ra như dòng suối phun. Con ngựa bởi vì thương thế quá nặng, ngày hôm sau không qua khỏi. Ngựa chết, cậu bé càng căm hận hơn, nhiều đêm liên tiếp không thể chìm vào giấc ngủ. Một đêm nọ, cậu ta nằm mơ thấy con ngựa vẫn còn sống. Cậu vuốt ve chú ngựa, con ngựa cũng tới gần cậu ta, đồng thời nhẹ nhàng nói với cậu: "Chủ nhân, nếu cậu muốn tôi vĩnh viễn không rời xa cậu, để có thể xua tan đi nỗi cô đơn của cậu, vậy hãy dùng gân cốt trên người tôi làm một cây đàn." Sau khi cậu ta tỉnh lại, dựa theo lời nói của con ngựa, dùng xương cốt, gân và lông của nó làm thành một cây đàn. Mỗi khi cậu bé kéo đàn lên, cậu lại nhớ tới chú ngựa; mỗi khi nhớ tới kỉ niệm cùng chú ngựa bay nhảy, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ, tiếng đàn càng trở nên tuyệt vời êm tai.

Từ đó về sau, đàn đầu ngựa trở thành niềm an ủi cho những người chăn nuôi trên thảo nguyên, bọn họ vừa nghe thấy tiếng đàn tuyệt diệu, sẽ quên đi một ngày mệt nhọc, bồi hồi không muốn rời đi.

Trong truyền thuyết, mỗi chiếc đàn đầu ngựa đều mang theo một tinh linh con ngựa yêu thích của chủ nhân. Cây đàn này, tiếng đàn này vĩnh viễn không thể thay thế con ngựa bảo vệ chủ nhân nó một đời.

Trong lòng Vân Yên, đàn đầu ngựa là một nhạc khí thần bí, đàn đầu ngựa do chính xương máu con ngựa làm thành, vì vậy nó có linh tính, có sự bi thương sâu sắc. Mặc dù xung quanh đều là tiếng vui đùa cười nói, nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy sự thê thương và đau khổ đâu đó trong tiếng đàn.

Trong lòng Vân Yên, đó là câu chuyện duy nhất ba để lại cho nàng. Con ngựa nhỏ giống như nàng, không nhà để về, không nơi nương tựa, không thể chống cự lại sự an bài của số phận.

- Làm sao vậy?

Giọng nói trầm thấp của Dận Chân bất chợt vang lên bên tai Vân Yên, Vân Yên bỗng nhiên đối mặt với khuôn mặt đang cau mày của Dận Chân, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu lại hình ảnh của nàng —— nàng, khuôn mặt đẫm nước mắt.

----------------

C-32: Đêm trên thảo nguyên (2)

Trong phút chốc Vân Yên lúng túng, vội vàng đưa tay lau vết nước mắt trên mặt mình. Thấp giọng thỉnh tội: "Tứ gia thứ tội, nô tài thất thố." Giọng nói đã hơi khàn khàn làm người khác phải đau lòng.

Dận Chân vẫn giữ nguyên tư thế, đôi mắt đen như bảo thạch nhìn thẳng vào nàng. Nhẹ nhàng mở miệng:

- Làm sao vậy?

Vân Yên cúi đầu nhẹ nhàng lắc lắc, đáy lòng cảm thấy mờ mịt, cắn môi nói.

- Nô tài... Chỉ là bị tiếng đàn làm cảm động thôi.

Trong ánh mắt Dận Chân rất nhanh lóe lên một tia sáng. Chàng khép hờ con mắt rồi mở ra. Giọng nói chàng vẫn trầm thấp mà du dương:

- Truyền thuyết nói người đầu tiên rơi lệ vì tiếng đàn đầu ngựa, là người có duyên với ngựa và thảo nguyên.

Dận Tự bưng bát rượu đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn về hướng này, khóe môi vẫn cong lên như trước, nhưng sự vui vẻ không hề nhìn thấy nơi đáy mắt.

Hai người đang nói chuyện, một thiếu nữ Mông Cổ mặc trang phục lộng lẫy đứng giữa những cô gái đang nhảy múa xung quanh đống lửa rẽ đám đông đi ra, các cô gái khác tự động nhường đường cho nàng, bước nhảy của nàng nhịp nhàng theo điệu nhạc, tiếng người càng thêm huyên náo ——

Thiếu nữ xinh đẹp này là con gái của quận vương Ô Nhĩ Cẩm Cát Lạt Phổ tên là Đan Châu, là Bác Nhĩ Tề Cát Đặc thị cao quý nhất trên thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm. Tuổi khoảng mười ba mười bốn ánh mắt long lanh, thanh xuân dào dạt, phóng khoáng tự nhiên.

Khang Hi và các vương công Mông Cổ cười nhìn cô gái không hề dè dặt, nàng ta từ từ di chuyển bước nhảy về các hoàng tử xuất sắc của Khang Hi, ông ta còn nghiêng người cười nói với thân vương Đạt Nhĩ Hãn Ban Đệ bên cạnh, giơ ngón tay chỉ chỉ, hình như đang nói, chọn ai trong số các con trai ta đều được. Ái Tân Giác La từ thời Hoàng Thái Cực cho đến bây giờ đều có truyền thống liên hôn với Bác Nhĩ Tề Cát Đặc thị, cô gái đang nhảy múa này hiển nhiên muốn chứng tỏ bản thân mình hoàn toàn hoan nghênh cuộc hôn nhân này.

Tất cả mọi người đều hào hứng chú ý nàng sẽ đi đến vị hoàng tử nào, vũ đạo của nàng đẹp mắt lại nóng bỏng, bước chân chuyển động linh hoạt, di chuyển dọc theo hàng ghế của mỗi vị a ca, không hề dừng lại.

Sắc mặt của các con trai Khang Hi không hề giống nhau, nhưng khi nàng nhảy tới tất cả đều rất phong độ, nhẹ nhàng mỉm cười gõ nhịp theo điệu nhạc.

Không bất ngờ gì khi người Đan Châu chú ý nhất là Bát Bối Lặc Dận Tự, cả dung mạo và phong thái tài hoa của hắn đều chói mắt, cũng là người có khí chất thanh nhã. Đan Châu đứng trước mặt hắn nhảy múa, nét mặt hắn vẫn ôn hòa, tiếp tục mỉm cười như gió xuân nhẹ nhàng vỗ tay. Nhưng, hắn không đứng lên. Trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ấm áp đó, nhưng không hề đứng lên.

Đan Châu vẫn nhảy múa, đôi mắt to lấp lánh nhìn thằng vào Dận Tự, hắn cũng không lúng túng cười nhìn lại nàng. Khuôn mặt Đan Châu đã đỏ ửng. Lúc này, Thập A Ca Dận Nga ngồi bên cạnh Bát Bối Lặc Dận Tự đứng lên, một bước nhảy lướt đến bên người nàng, bắt đầu cùng nàng múa, diện mạo hắn anh tuấn phóng khoáng, động tác tiêu sái, vũ đạo thiên phú rất đẹp mắt, hai người phối hợp ăn ý với nhau càng tỏa sáng hơn, cảnh càng thêm đẹp ý càng thêm vui, Dận Nga đưa Đan Châu quay trở lại giữa vòng tròn, các cô gái Mông Cổ tràn đầy sức sống vây xung quanh một chàng trai, không khí huyên náo của buổi tối đã tới đỉnh điểm.

Vân Yên nâng mắt nhìn bọn họ đang nhảy múa xung quanh đống lửa, gương mặt đương tuổi thanh xinh đẹp mà tôn quý, thật sự là một đôi trai tài gái sắc. Dận Chân yên lặng ăn một miếng thịt đùi dê mà Vân Yên đã gỡ hết xương, lơ đãng liếc Dận Tự vẫn không thay đổi sắc mặt cách đó không xa, chiếc cằm góc cạnh của chàng từ từ chuyển động theo động tác nhai chậm rãi, nhìn hết sức mạnh mẽ, cũng hết sức...gợi cảm.

Không phải không có thiếu nữ Mông Cổ nào chú ý Tứ Bối Lặc Dận Chân, chỉ là nét mặt chàng còn lạnh nhạt hơn cả Dận Tự, làm người khác không có dũng khí tiến lên mời, dù sao không ai muốn mình bị từ chối. Nhưng vẫn có thiếu nữ Mông Cổ dũng cảm niềm nở nhảy tới trước bàn chàng, Dận Chân gõ gõ theo điệu nhạc, không hề có ý định đứng lên. Thập Tam A Ca Dận Tường đứng lên cùng nàng nhảy múa, cô gái xinh đẹp cùng chàng trai anh tuấn. Dận Chân và Dận Tự từ trước tới giờ chưa từng có biểu cảm và thần thái giống nhau, nhưng hơi thở tản mát từ cơ thế lúc này khiến Vân Yên cảm thấy kinh sợ lại rất tương tự.

Khang Hi chỉ nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục cười cười nói chuyện với các vương công Mông Cổ. Đối với biểu hiện của Dận Chân và Dận Tự thì không để ý.

Bữa tiệc tối bên đống lửa dần dần hạ màn, tất cả mọi người chuẩn bị quay trở về trướng nghỉ ngơi, dù sao đi đường mệt mỏi cùng với bữa tiệc chào đón, chắc hẳn đêm nay sẽ ngủ rất ngon.

Dận Tường đến bên người Dận Chân, thân mật khoác vai chàng. Nghiêng đầu cười hỏi Vân Yên:

- Thấy ta hôm nay nhảy thế nào?

Vân Yên nhìn ánh mắt lấp lánh của Dận Tường, kính cẩn nói:

- Nô tài tuy không hiểu lắm, nhưng đương nhiên thấy Thập Tam gia nhảy rất đẹp.

Dận Tường cười,

- Vậy bao giờ rảnh rỗi ta dạy ngươi nhé.

Vân Yên sững sờ, còn chưa kịp đáp lại, chợt nghe thấy một tiếng ho nhẹ, Dận Chân đưa tay đỡ đầu, cổ đã đỏ ửng, hình như khi say rượu không thoải mái lắm.

Vân Yên không còn nhớ tới phải trả lời Dận Tường, vội vàng vẫy tay ý bảo Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử tiến lên đỡ chàng. Dận Tự và Thập Tứ A Ca Dận Trinh cách đó không xa cũng đi lên bắt chuyện.

Bóng đêm bao trùm thảo nguyên, chỉ có ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt. ánh mắt Dận Tự vẫn âm thầm khóa chặt Vân Yên, pha lẫn với men say rõ ràng, trong bóng đêm càng thêm càn rỡ, lướt qua từng tấc da trên khuôn mặt nàng, tựa hồ đang tìm kiếm dấu vết còn lại của nước mắt. Vân Yên cảm nhận được, hơn nữa còn rất mạnh mẽ. Nàng cố gắng để cơ thể mình đứng vững, chỉ là bàn tay đang bám vào Dận Chân bất giác bấu chặt hơn. Dận Chân cảm nhận được bắp thịt trên cánh tay mình hơi co lại, nghiêng đầu, cáo biệt bọn họ.

Đoàn người cùng quay về nhà bạt, Dận Chân phất tay bảo Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử lui xuống. Tiểu Thuận Tử nhìn Vân Yên, dùng tay ra hiệu nói y sẽ chuẩn bị nước để gia tắm rửa, Vân Yên gật đầu. Vân Yên dìu chàng ngồi trên giường, vừa ngồi xuống chàng đột nhiên đứng bật dậy, trọng tâm không vững. Vân

Yên giật mình vội vàng đỡ lấy chàng, nhưng không đỡ được, cơ thể cao lớn của chàng mất trọng tâm đổ ập xuống, dường như ôm trọn Vân Yên vào lòng, đầu gục xuống bên cổ nàng. Trong hơi thở của chàng mang theo hơi rượu rất nồng, hít vào thở ra đều phả lên trên cổ Vân Yên, trong nháy mắt nàng run rẩy, hai bên tai thoáng cái đã đỏ bừng.

- Tứ gia, ngài muốn làm gì? Để nô tài hầu hạ.

Vân Yên gắng hết sức đỡ lấy cơ thể cao lớn của chàng, khó khăn nói nhỏ.

Nhưng, chàng không đáp lại. chỉ có hơi thở đều đều tiếp tục phả lên cổ Vân Yên, cảm giác tê dại ngứa ngáy từ hơi thở nóng hầm hập phả ra trên làn da nàng lan truyền đến từng ngóc ngách tế bào, mỗi lần chàng thở ra, là mỗi lần cơ thể Vân Yên run rẩy.

------------------

C-33: Đêm trên thảo nguyên (3)

Chiếc mũi nóng hầm hập dường như vô ý cọ lên cổ nàng, mang theo hơi thở đàn ông quen thuộc mà nóng rực, hòa lẫn trong đó là men rượu, quả thật vô cùng quyến rũ. Không có người phụ nữ nào đủ sức chống cự lại Dận Chận, cho dù là Vân Yên hàng ngày hầu hạ đã quá quen thuộc với động tác của chàng.

Vân Yên đỏ mặt tía tai dùng sức nghiêng đầu mình cách xa hơi thở của chàng, muốn né tránh sự đụng chạm này. Nhưng khi nàng quay đầu đi, chàng lại áp xuống gần hơn, tựa hồ đã đổ cả người lên bờ vai gầy yếu của Vân Yên.

- Tứ gia.

Khoảng cách Vân Yên và chàng rất gần nhau, nàng bị ôm chặt trong lồng ngực của Dận Chân. Gò má áp lên bả vai chàng, chất liệu vải mềm mại mơn trớn làn da non nớt của Vân Yên. Hai bên tai nàng vang lên ong ong. Nhẹ nhàng thử gọi chàng, nhìn sắc mặt hình như rất khó chịu, nhưng không thể hiện rõ ràng, tựa như đang mơ màng khép hờ nửa con mắt, nửa tỉnh nửa mê thốt ra tiếng "ừm" từ cổ họng. Giọng nói gợi cảm như tiếng trẻ con đang hờn dỗi.

Vân Yên đỏ mặt quay đầu đi, vừa lúng túng vừa không biết phải làm thế nào, vị gia này mỗi khi say lại rất giống Hoằng Huy, lần này còn hơn cả thằng nhóc. Tay của nàng hơi run rẩy, dùng sức đỡ cánh tay muốn dìu chàng trở về giường nằm. Dưới lòng bàn tay nàng cơ bắp cánh tay chàng hơi động, nóng hầm hập chứa đựng sức mạnh của đàn ông.

Vân Yên khó khăn dùng hết sức bình sinh đẩy Dận Chân trở về giường một lần nữa, không ngờ chàng lại lảo đảo ngửa người về phía sau, dọa Vân Yên tới mức cả kinh, vội vàng muốn kéo chàng giữ lại thăng bằng. Nhưng vừa đưa tay mới nhận ra cú ngã này của chàng không hề nhẹ như nàng tưởng tượng, trong chớp mặt nàng không giữ chặt, đồng thời bị chàng kéo ngược lại, cứ như vậy nằm sấp trên lồng ngực chàng, ngã nhoài lên giường.

Bộ não Vân Yên trong nháy mắt trống rỗng, bên tai là tiếng tim chàng đập mạnh mẽ như tiếng sấm. Máu xông lên mặt, Vân Yên ngay lập tức nhanh chóng đứng lên khỏi người chàng.

Vân Yên nhìn tư thế nằm tùy ý lộn xộn của chàng trên giường, hai mắt nửa khép, đôi môi đỏ rực mím chặt, hầu kết cao thẳng, lồng ngực phập phồng. Như đang say ngủ.

Vân Yên cúi đầu, tim đập thình thịch. Nàng có thể cảm nhận được đôi tay mình đang run rẩy. Cắn chặt môi hít một hơi thật sau, lấy lại bình tĩnh sau đó giúp chàng chỉnh lại dáng nằm, bắt đầu thay quần áo cho chàng. Cổ của chàng đỏ ửng, làm người ta cảm thấy hết sức đáng yêu. Vân Yên thở dài, cúi đầu, bàn tay đang cởi cúc áo càng nhẹ nhàng hơn. Chật vật khó khăn một lúc mới cởi xong quần áo ngoài và giày của chàng ra, sau đó kéo chăn mỏng đắp ngang bụng, sợ chàng cảm lạnh.

Nàng ra khỏi nhà bạt, muốn đến nhà bạt nhỏ của Tiểu Thuận Tử và các thị vệ gần đấy để chuẩn bị nước nóng. Trên thảo nguyên, nước nóng quả thật rất hiếm. Cũng chỉ có thân phận Hoàng tử của Khang Hi mới có đãi ngộ như vậy.

Vừa bước khỏi nhà bạt, nàng mỉm cười với hai thị vệ đang canh gác, rồi đi về phía bên cạnh. Ngọn gió trong lành thổi nhẹ qua mặt, Vân Yên mới nhận ra mình vừa rồi ở trong phòng như bị thiếu dưỡng khí, chóp mũi tựa hồ vẫn còn vương vấn mùi hương trên người Dận Chân. Nàng khép hai mắt lại, một lúc sau , mở mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net