Chương 51 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C-51: Nô tài của ta (1)

Dận Tường nói sẽ ăn cơm trưa ở Tứ Nghi Đường, buổi chiều huynh đệ hai người cùng tới phủ đệ Thập Tam mới xây.

Hai người bọn họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện trong thư phòng. Ngày thường Dận Chân không nói nhiều, hôm nay lại càng lãnh đạm đến kì lạ, chỉ thỉnh thoảng mở miệng nói chuyện công việc.

Vân Yên yên lặng đứng bên cạnh Dận Chân hầu hạ hai người ăn cơm, nhưng trong lòng đang run rẩy. Câu nói vô tình vô ý "Cảm thấy hoa này rất giống Vân Yên" của Thập Tam A Ca quả thật đã chặt đứt dây đàn trong lòng nàng. Tờ giấy đã được trả về, nhưng hoa tặng cho Tứ gia lại không thể. Dụng ý của Bát Bối Lặc Dận Tự luôn được giấu kín cứ như vậy mà bị vạch trần, người nói có thể vô tâm, nhưng người nghe lại lo sợ!

Nói gì thì nói, Vân Yên thế nào cũng không cảm nhận ra mình có nét gì giống loài hoa cao quý xinh đẹp này, nàng cảm thấy mình cùng lắm cũng chỉ giống những loài cỏ dại nhỏ bé ven đường, chỉ cần sống thôi là đã rất thỏa mãn rồi.

Dận Chân chỉ ăn một ít rau rồi đặt đũa xuống, bình tĩnh nói chuyện với Dận Tường.

Ăn qua loa xong bữa trưa, Vân Yên cúi đầu thu dọn chén đũa, khi đứng lên chàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Vân Yên một cái, ánh mắt kia vừa chạm đến Vân Yên, nàng liền lập tức cảm thấy một cảm giác căng thẳng không rõ tại sao.

Dận Tường đứng bên cạnh thân thiết nói muốn giúp Dận Chân san sẻ công việc, Dận Chân vuốt ống tay áo, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai ngày càng rộng lớn của Dận Tường, mang theo sự vui vẻ và thương yêu của một vị huynh trưởng. Dận Tường cười vô cùng xán lạn, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

- Vân Yên, lát nữa theo ta và Tứ ca đến xem phủ mới xây của ta nhé? Hoan Sênh vẫn hay nhắc tới tên ngươi bên tai ta, nói tới ngày ấy ngươi vô cùng liều lĩnh, cũng nói tới cả vết thương của ngươi nữa.

Dận Tường quay đầu nhìn Vân Yên, nàng đang bưng những thứ đồ đã thu dọn xong đi bên cạnh bọn họ.

Vân Yên không thể không ngừng bước, lúc này mới trôi qua nửa ngày, nhưng dường như cả thể xác và tinh thần đều rệu rã, thật ra nàng rất muốn làm một người yên lặng.

Ngược lại Dận Chân mở miệng, giọng nói hơi khàn.

- Vậy cùng đi đi.

Mặt mày Dận Tường hớn hở, Vân Yên mấp máy môi cúi đầu đồng ý.

Phủ đệ của Thập Tam cách Tứ phủ không tính là xa, Dận Chân và Dận Tường bước đi chầm chậm, Vân Yên cúi đầu yên lặng đi theo. Dận Tường khi nói chuyện thường nghiêng đầu nhìn Vân Yên, cười rõ tươi với nàng. Đôi mắt chim ưng đen như mực của Dận Chân nhìn thấy tất cả, nhưng không nói gì.

Đến gần Thập Tam phủ, Vân Yên đi sau lưng bọn họ mới ngẩng đầu nhìn cánh cổng được sơn son mới tinh, kìm không đặng nhớ tới năm thứ ba mươi tám, khi lần đầu tiên nàng bước vào phủ Tứ gia, các nô tài đều xếp hàng ngay ngắn đi vào từ cửa phụ.

Phủ đệ mới cuả Thập Tam A Ca mặc dù không có cấp bậc cao như phủ Tứ bối lặc, nhưng cũng rất rộng rãi to lớn. Mà Dận Tường và Dận Chân đương nhiên là vào từ cửa chính. Vân Yên đi phía sau hai người bỗng chốc sợ hãi co rúm lại.

Dận Chân liếc mắt nhìn thấy, nhàn nhạt nói,

- Đến đây.

Dận Tường xoay người nhìn Vân Yên, cười nói:

- Vân Yên, phủ của ta cũng giống phủ Tứ ca, lúc nào ngươi đến cũng không cần câu lệ.

Vân Yên cung kính hành lễ tạ ơn Dận Tường, cậu ta ngược lại còn nở nụ cười trêu chọc.

- Tứ ca, huynh nhìn cô ấy kìa.

- Tứ gia, chị Vân Yên!

Hoan Sênh chạy ra từ cửa thùy hoa, vừa thấy được Dận Chân lập tức cung kính hành lễ thỉnh an với chàng. Vừa đứng thẳng người lập tức vui vẻ nhìn Vân Yên, hận không thể nhào tới.

Dận Tường cười cười dẫn Dận Chân vào bên trong. Hoan Sênh vừa kéo tay Vân Yên theo sau, vừa nhỏ giọng hỏi nàng dạo này ra sao, trong mắt đều tràn ngập sự vui mừng.

Kiến trúc bên trong của phủ Thập Tam được bố cục rất nghiêm chỉnh, khung cảnh được thiết kế cũng rất phóng khoáng, rất có khí chất trong sáng cởi mở trên người Dận Tường.

Dận Tường có phần tự đắc dẫn Dận Chân đến thư phòng của mình, xa xa đã nhìn thấy ba chữ "Di Tâm Trai "

- Tứ ca, có phải rất xứng đôi với "Tứ Nghi Đường" của huynh không?

Khuôn mặt Dận Tường tràn đầy sự háo hức nhìn Dận Chân.

Dận Chân cuối cùng cũng mỉm cười, nhìn tấm hoành.

- Ý thì rất xứng, nhưng chữ còn phải luyện thêm.

Hoan Sênh và Vân Yên đứng phía sau hai người, không khỏi nén cười. Khuôn mặt Dận Tường hơi ửng đỏ liếc Hoan Sênh một cái, Hoan Sênh thè lưỡi.

Vân Yên nhìn hai người và tấm hoành, từ từ ngẫm nghĩ hai từ "xứng đôi". Thật sự rất hài hòa yêu thương.

Vào thư phòng, Hoan Sênh bưng trà lên. Vân Yên nhận lấy chén trà của Dận Chân, chạm vào thành chén sau đó nói với Hoan Sênh:

- Quá nóng.

Nhiệt độ nước dùng để pha trà cho Dận Chân, Vân Yên lâu ngày đã thành thói quen, quá lạnh hay quá nóng chàng đều không thích. Nhiệt độ thích hợp nhất với chàng là "vừa vặn". Hoan Sênh kịp thời phản ứng, vội vàng nói đi đổi lại. Vân Yên bảo vẫn nên để nàng đi.

Vân Yên theo Hoan Sênh đến chái pha trà, Hoan Sênh ôm Vân Yên nói nhớ chị muốn chết đi được. Vân Yên sờ sờ bím tóc cô bé, cười bảo lại cao hơn nữa rồi.

Bưng trà lên, nhẹ nhàng đặt trước mặt Dận Chân. Chàng cầm lên, chậm rãi nhấp một ngụm vào cổ họng, hương trà len lỏi vào trong tay chân xương cốt. Vị trà và nhiệt độ đều theo thói quen của chàng.

Dận Tường nâng mắt nhìn Vân Yên đang đứng bên, cười nói:

- Vân Yên, sau này có thời gian rảnh ngươi đến đây dạy dỗ nô tài mới trong phủ ta đi. Hoan Sênh vẫn còn nhỏ. Hôm tết ta đã nhìn thấy bao đầu gối làm từ da cáo đỏ lần trước ta săn được rồi, Tứ ca quả làm người ta hâm mộ.

Vân Yên sững sờ vội vàng hành lễ nói không dám. Hoan Sênh đứng bên cạnh thè lưỡi vui vẻ nói thêm vào chị Vân Yên đến đây dạy em đi.

Dận Chân chỉ yên lặng uống trà không nói gì, mi mắt rủ xuống và chén trà che khuất khuôn mặt chàng, nhìn không ra biểu cảm.

Dận Chân nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nét mặt trở nên nghiêm túc:

- Tất cả mọi thứ trong phủ đệ đều phải có quy tắc, sang năm là mãn thời gian để tang của đệ, Hoàng A Mã sẽ chỉ hôn cho đệ với đích phúc tấn.

Dận Tường sờ sờ chóp mũi nói vâng, dường như hơi chút ngượng ngùng với vấn đề này.

Khi rời khỏi Thập Tam phủ, Dận Tường còn hơi thẹn thùng nhỏ giọng nói với Vân Yên, Lần sau làm cho Tứ gia đồ gì thì cũng làm cho ta một phần nhé. Vân Yên cung kính nói vâng.

Dận Tường muốn tiễn, Dận Chân nói không cần, sau đó cùng Vân Yên rời khỏi Thập Tam phủ.

Vân Yên vẫn đi phía sau Dận Chân, lòng bàn tay nàng đã âm thầm đổ mồ hôi. Bước chân chàng, dường như khiến nàng không theo kịp. Cảnh vật xung quanh lướt qua mà không thể chú ý, Vân Yên chỉ có thể cố hết sức chăm chú đi theo.

Cuối cùng cũng tới Tứ Nghi Đường, mặt trời đã sắp lặn. Trên bậu cửa sổ là chậu hoa Quan Âm, duyên dáng yêu kiều nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Dận Chân thoáng nhìn những đóa hoa trắng tinh khiết, khuôn mặt vô cảm bước vào thư phòng.

Trong phòng vẫn chưa thắp đèn, được bóng tối bao trùm.

Vân Yên đi theo vào, nhận ra ngay cả huyệt thái dương của mình cũng đang đập thình thịch, các đầu ngón tay đều đang run rẩy.

Dận Chân vừa vào phòng đã ngồi vào bàn, một tay đỡ trán, chỉ nói ra hai chữ "Thay đồ".

Vân Yên đang chuẩn bị thắp đèn, nghe thấy Dận Chân mở miệng, dây thần kinh nhảy dựng lên. Cúi đầu bước từng bước một qua.

Dận Chân ngồi trên ghế, gương mặt ẩn hiện trong bóng tối, nhìn không rõ thần sắc.

-----------------------

C-52: Nô tài của ta (2)

Dận Chân không đọc sách, bàn tay đặt trên đùi. Vân Yên cắn môi nhẹ nhàng bước tới, đứng trước người chàng, đưa tay chạm tới cổ áo chàng, cung kính cẩn thận cởi những cúc áo quen thuộc dưới hầu kết. Một cái, hai cái...

Bàn tay trái đặt trên cổ áo bỗng nhiên bị một bàn tay quen thuộc mà mạnh mẽ nắm chặt!

Đôi mắt sâu thẳm của Dận Chân nhìn thẳng vào nàng, lấp lánh ánh sáng trong đêm tối ——

Tất cả can đảm đều bị rạn nứt!

Vân Yên mở to đôi mắt nhìn chàng, sự hoang mang nơi đáy lòng cuối cùng cũng bị phá tan như con đê bị vỡ trong nháy mắt... Tại sao vẫn phải tới bước đường này.

- Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch!

Vân Yên hoảng sợ rút tay về, co rúm sợ hãi quỳ phục bên chân Dận Chân.

- Là ai.

Dận Chân cúi đầu vuốt chiếc nhẫn ngọc bên tay trái mình, ngữ khí lạnh lùng, phong thái giương cung bạt kiếm khiến không ai thở nổi.

- Lão Bát, lão Cửu, Thập Tứ? Hay là, Thập Tam.

Giọng nói của chàng rất thấp nhưng trầm bổng.

Cơ thể Vân Yên cứng đờ, trong lòng dâng lên sự đau đớn vô cùng. Nàng dùng hết sức dập đầu xuống đất, nước mắt âm thầm chảy dài trên mặt đất lạnh lẽo.

- Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch, thật sự không xứng để hầu hạ gia.

Không khí ngừng chuyển động một giây, nhưng lại dài dằng dặc tựa như qua cả một đời. Trong Tứ Nghi Đường yên lặng như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Dận Chân dùng sức kéo Vân Yên đang nằm rạp dưới đất lên, nhìn gần vào mắt nàng:

- Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi là nô tài của Ái Tân Giác La Dận Chân ta, cả đời vẫn phải như thế.

* * * * *

Vân Yên ôm đầu gối cuộn tròn mình dưới chân bàn, từ sau khi Dận Chân đi, nàng vẫn duy trì tư thế này không hề động đậy.

Thể xác và tinh thần đều trống rỗng, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang run rẩy. Mặc dù đang trong những ngày chuyển mùa xuân hạ, nhưng tay chân vẫn lạnh buốt ——

Thân hình Dận Chân cao lớn, cẩn thận đặt nàng trên mép bàn bằng gỗ tử đàn, nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, sự ấm áp trên ngón tay xuyên qua lớp quần áo, mạnh mẽ đốt nóng cánh tay gầy gò của Vân Yên. Đôi mắt ưng thâm thúy đen như mực bập bùng những đốm lửa nhỏ lạ thường trong đêm tối, nơi đáy mắt hiện lên sự đau khổ mãnh liệt như con dao sắc bén phá vỡ ánh mắt nàng.

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi.

Vân Yên hai đời đều là phụ nữ, hiểu quá rõ chỉ cần thêm một khắc nữa thôi thì, thì thiếu chút nữa, vạt áo dưới cổ áo nàng sẽ bị mở ra, có lẽ nàng sẽ nằm ngay trên cái bàn này. Có lẽ, nàng sẽ trở thành nha hoàn thông phòng thực sự xứng với cái tên trong miệng lưỡi mọi người.

Nàng vùi mặt vào đầu gối, sự chua xót trong cõi lòng lan tỏa ra khắp cơ thể, thấm sâu vào mỗi tấc da tấc thịt. Ngay cả sinh mạng nàng cũng yếu ớt.

Chàng đi, để lại câu nói kia.

Màn đêm buông xuống, trong phòng tối đen đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón. Vân Yên giống như một con thú nhỏ cuộn tròn không nhúc nhích.

Lúc lạnh lúc nóng, ý thức tan biến. Linh hồn dị giới, khi ẩn khi hiện tựa như một làn khói nhẹ.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, lại giống như trôi qua cả một đời. Phải đi con đường nào, mới được sống trọn đời?

Linh hồn ai, trôi giạt khắp nơi.

Đêm dài lắng sâu, có lẽ chỉ cách tảng sáng một bước.

Một nắng hai sương, người vẫn quay về.

Trong đêm khuya vắng lặng, trong Tứ Nghi Đường yên tĩnh, một tiếng mở cửa vang lên —— bước chân không tiếng động mang theo hơi lạnh bên ngoài, phá vỡ bóng tối trong căn phòng.

Đôi giày màu đen dừng lại trước con thú nhỏ đang cuộn tròn trong góc bàn, ánh sáng trong đôi mắt dừng lại trong bóng đêm dường như thấu xương.

Cơ thể đang cuộn tròn được một đôi tay chặn ngang rồi nhẹ nhàng ôm vào, nàng như một sợi lông nhẹ bẫng nằm trong ngực chàng. Nếu như không nắm chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong bóng đêm.

Chàng chậm rãi đi vào phòng trong, bước chân hơi khựng lại, rồi đi vào căn phòng nhỏ của nàng. Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Đêm tối đen như mực, nhưng đôi mắt chàng lại rất sáng, ánh sáng rạng rỡ giống như ngọn lửa. Sắc mặt nàng trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi khô khốc. Cơ thể nhỏ bé và yếu ớt, cả người thiếu sức sống giống như một con thú nhỏ không còn sinh mạng. Giống như ngày ấy bị sói bao vây, chàng ra roi thúc ngựa đưa nàng trở về nhà bạt, sợ rằng nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Chàng đưa tay chậm rãi xoa nhẹ gò má nàng, bàn tay run nhè nhẹ mà rất khó nhận ra —— mềm mại như vậy, gần gũi như vậy. Xúc cảm giống như chàng vẫn hay nghĩ.

Chàng nhè nhẹ vuốt ve gò má còn mang theo lớp lông tơ của Vân Yên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mỏng, đôi mày mềm mại. Thật thích hợp với bàn tay chàng.

Ngón tay chàng ngừng lại, rồi di chuyển tay lên vầng trán nàng, sau đó rời tay đặt lên trán của mình.

Ấn đường nhíu chặt lại.

* * * * *

Khi linh hồn và cơ thể tách rời, liệu có phải là cái chết không.

Cho dù là ba trăm năm trước hay ba trăm năm sau, thế gian vẫn luôn trêu người. Những chuyện mình sợ nhất chính là những thứ khiến người ta sợ hãi xuất hiện ngay trước mắt mình.

Những người bình thường, muốn một đời sống bình an đâu dễ như thế. Dù có mệt khổ hơn nữa, đều không sợ hãi.

Vân Yên, còn có thể ở lại thời Khang Hi hoàng kim này làm một nô tài cực khổ bận rộn chỉ cầu ấm no nữa hay không?

Vân Yên, nhìn đi Vân Yên. Chỗ nào cho nàng quay về đây?

Khi nàng tỉnh lại, đã qua một ngày một đêm.

Khi Vân Yên mở mắt ra, dường như tưởng rằng mình đã quay trở về năm Khang Hi thứ ba mươi chín, trong chiếc nhà bạt ở Mông Cổ ——

Dận Chân ngồi bên cạnh yên tĩnh đọc sách, làn khói nhẹ vấn vít tỏa ra từ lò hương nhỏ bên người. Chàng nghiêng đầu, trên chiếc cằm cương nghị đã lún phún râu. Bình tĩnh nói:

- Tỉnh là tốt rồi.

* * * * *

Không ai nhắc lại sự việc đêm đó, hàm ý trong trong câu Dận Chân nói ngày đó, thầm hiểu trong lòng nhưng không hề nói ra.

Vân Yên cẩn thận giúp Dận Chân cạo sạch bọt cạo râu dưới cằm, men theo đường cong tuyệt đẹp trên gò má, âm thanh sột soạt vang lên khe khẽ trong Tứ Nghi Đường. Nàng nhẹ nhàng dùng khăn nóng lau sạch gò má chàng, sự sạch sẽ mà gợi cảm cương nghị dần dần hiện ra.

Dáng vẻ Dận Chân vẫn như từ trước đến nay, có lẽ là trầm mặc hơn. Vân Yên cũng vậy, và càng cung kính hơn.

Hai người nói chuyện với nhau càng lúc càng ít, mà tình cảm giữa hai người lại không giống như thế. Là một thứ không thể nói rõ thành lời.

Rõ ràng gần gũi như vậy, nhưng lại chạm không tới. Rõ ràng là chạm không tới, nhưng lại giày vò tâm can của nhau.

---------------

C-53: Xứng lứa vừa đôi

Đại hôn của Thập A Ca Dận Nga và quận chúa Khoa Nhĩ Thấm Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Đan Châu được định vào mùng tám tháng tám, hôn lễ tôn quý mà long trọng. Xe ngựa đỗ trước cửa lớn phủ đệ mới của Thập A Ca đông đúc rợp trời, có thể nói là chấn động thời đó.

Dận Chân đưa đích phúc tấn Na Lạp thị tới Thập phủ tham dự lễ cưới. Hai người đều ăn mặc vô cùng sang trọng, mang theo quà cưới.

Tứ bối lặc anh tuấn chín chắn, Tứ phúc tấn đoan trang nền nã. Cùng với nha hoàn đi theo là Vân Yên và Đông Mai.

Đông Mai là đại nha hoàn bên người Na Lạp Thị, Có câu chủ nào thì tớ nấy. Tính cách Đông Mai rất tốt, phóng khoáng nhưng cũng rất khéo léo.

Vân Yên vẫn là một người kiệm lời, dường như chỉ là một món đồ bên người của Dận Chân, như một cái bóng dính liền không rời. Chỉ đứng đó chứ không ngẩng đầu, cũng không nói chuyện, đối với ai cũng cung kính, cũng không làm phiền ai.

Dận Chân và Na Lạp thị ngồi vào hai cỗ kiệu trước sau, Vân Yên và Đông Mai đi bộ theo kiệu.

Trời đã sẩm tối, Vân Yên cúi đầu bước trên con đường, nhìn kinh thành phồn hoa vừa mới lên đèn, cảm thấy hơi lạnh. Dận Chân vén một góc rèm, nhìn chăm chú một góc khuôn mặt ẩn hiện của Vân Yên trong bóng đêm, một lúc sau mới buông xuống.

Trước cửa Thập phủ dán chữ hỉ lớn màu đỏ thẫm là con sư tử đá cao lớn, dưới đất đầy những pháo trúc màu đỏ tươi, các vị khách quý ăn mặc lộng lẫy sang trọng đến đông vui tấp nập.

Vân Yên kính cẩn vén màn để Dận Chân xuống kiệu, tầm mắt luôn đặt thấp, dáng vẻ khiêm nhường.

Tứ bối lặc cao quý dắt đích phúc tấn Na Lạp thị cùng vào phủ, âm thanh thỉnh an và chào hỏi huyên áo.

Vân Yên và Đông Mai đi sau lưng.

Cả hai đời Vân Yên đều chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh long trọng đến vậy, tuy khoảng cách về thân phận quá xa, nhưng làm nô tài đi theo chủ nhân tôn quý nên được mở mang kiến thức, nàng an phận cúi đầu, hai tay cung kính đan chặt vào nhau, đặt trước người, hầu hạ vô cùng cẩn thận.

Đại sảnh rực rỡ chói mắt khiến người bình thường không dám nhìn thẳng, bức tường màu vàng rực rỡ và không khí vui vẻ màu đỏ thẫm hòa lẫn trong căn phòng, các hoàng tử và các phúc tấn cao quý sang trọng. Bao nhiêu thiên gia uy nghi, bao nhiêu tiếng nói cười vui vẻ.

Thập A Ca Dận Nga mày rậm mắt to tướng mạo anh tuấn, mặc hỉ phục đứng trong đám huynh đệ nói chuyện, vô cùng hăng hái.

Tất cả những hoàng tử đã lập gia đình đều mang theo phúc tấn của mình đến tiệc cưới, Từng cặp đôi tôn quý nhất trong vương triều dường như khiến người khác phải hoa mắt.

Tất nhiên không thể không nói tới Thập Tam A Ca Dận Tường thân thiết gọi to Tứ ca Tứ tẩu, những a ca đều cùng với phúc tấn của mình đến chào hỏi.

Mỗi phúc tấn đứng bên cạnh các hoàng tử đều xinh đẹp quý phái, khiến người khác nhìn không rời mắt, trắc phúc trấn Lý thị và các thiếp thất trong Tứ phủ Vân Yên đã từng nhìn thấy vốn đã rất xuất sắc, nhưng khi nhìn thấy các phúc tấn mỹ miều tôn quý trong căn phòng này lại càng cảm thấy kinh diễm, quả thật đúng là trai tài gái sắc, Khang Hi đối xử với những con trai của mình rất tốt, nên con dâu được gả vào cũng không hề kém cạnh.

Không ngừng có người tiến đến bắt chuyện với Tứ phúc tấn của Tứ Bối Lặc. Đại phúc tấn của Đại A Ca, Tam phúc tấn của Tam A Ca, Ngũ phúc tấn của Ngũ A Ca...

Vân Yên chưa bao giờ thấy những khung cảnh như thế này, nên càng khép nép hơn, nên đến chỗ nào đây? Nếu vẫn đi theo như vậy thì có phạm vào quy củ gì không.

Đông Mai cười kéo nàng vào khu vực cho hạ nhân đứng cách đó không xa.

Tứ Bối Lặc và phúc tấn đứng cùng với hoàng tử và các phúc khác tán gẫu, nói chuyện.

Thu hút sự chú ý nhất vẫn là Bát Bối Lặc Dận Tự và phúc tấn Quách Lạc La thị, thật sự rất giống một đôi thần tiên.

Dung mạo Bát Bối Lặc đẹp hơn tuyết, phong thái ưu nhã, Bát phúc tấn xinh đẹp cao sang, dáng người thướt tha, hai người đứng cùng với nhau, tỏa sáng rực rỡ.

Khi đứng bên cạnh nói chuyện với hai người họ, Tứ Bối Lặc và Tứ phúc tấn lại toát ra một khí chất đoan trang quý phái khác, Tứ Bối Lặc tuấn dật hướng nội, Tứ phúc tấn dịu dàng phóng khoáng, quả là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

Vân Yên cúi nửa đầu khiêm nhường đứng trong đám hạ nhân, đêm mùng tám tháng tám âm lịch đã hơi lạnh. Cánh tay phải của Vân Yên bất giác ôm lấy cánh tay trái, một năm chưa đến những nơi nhiều gió nên cánh tay nàng cảm nhận được rất rõ ràng, nơi dưới xương sườn cũng vậy.

Nàng nhìn những khung cảnh tôn quý này, nhìn thấy Thập A Ca Dận Nga và quận chúa Đan Châu xinh đẹp năm ngoái được ban hôn năm nay đã thành hôn, trong lòng cũng cảm thán. Thế giới này lại nhiều thêm một người được hạnh phúc rồi, xứng đôi như vậy, vui vẻ như vậy, thật sự rất tốt .

Vân Yên từ trước đến giờ vẫn luôn là con vịt xấu xí nhạt nhòa, mà bất cứ ai cũng yêu thích cái đẹp. Nàng cũng rất thích ngắm những cô gái xinh đẹp, ngắm rồi cảm thấy những cô gái ấy nên được ăn sung mặc sướng, có một gia đình giàu có yêu thương chiều chuộng, có một người chồng bảo vệ che chở họ cả đời.

Nếu những người xinh đẹp cũng phải lao động khổ cực, có khuôn mặt thô kệch xấu xí giống như nàng, vậy thì quả thật ông trời không có mắt, làm phung phí của trời. Càng không nói đến những cô gái vừa mỹ miều lại vừa có xuất thân cao quý, đương nhiên là thiên chi kiêu nữ (1), nên đáng được hưởng hạnh phúc.

Đến lúc này Vân Yên vẫn không hiểu tại sao Bát Bối Lặc Dận Tự luôn bức bách nàng đến vậy, nàng chỉ là một con chuột nhỏ bé sống trong cống ngầm cũng đáng để hắn làm thế sao?

Hắn và Bát phúc tấn xứng đôi đến mức ai cũng phải cảm thán. Bát phúc tấn xinh đẹp như vậy, đến Vân Yên là phụ nữ cũng phải kinh diễm và yêu thích.

Dù ở đâu hay thời đại nào, những công tử có tiền lấy những cô nương nhà nghèo ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net