Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Nghiêm khựng lại, quay đầu nhìn tôi thật lâu. Tôi bị ánh mắt nóng bỏng của anh ta khiến cho toàn thân tê dại. Nhìn bộ dạng căng thẳng thần kinh của tôi, khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười: “Để em ra ngoài với bộ dạng này, hội Học sinh chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?”.

Tôi chớp mắt, nở nụ cười cứng đờ đáp lại: “Ha ha, Hội trưởng đại nhân đúng là một người anh minh thần võ”. Lần này Kỷ Nghiêm không đi nhanh nữa, chỉ thong thả dắt tay tôi đi đến phòng y tế. Hơi ấm tỏa ra từ tay anh ta giống như dòng điện cao áp chạy khắp người tôi, khiến tim tôi như ngừng đập.

Vậy là một lần nữa tôi bị khuất phục trước dâm uy của Kỷ ác ma. Có điều lần này tôi không thỏa hiệp một trăm phần trăm nữa, bởi bị Kỷ Nghiêm áp bức trong một thời gian dài, tôi đã làm ra một chuyện dũng cảm nhất từ trước đến nay trước mặt anh ta, đó chính là… bãi công. Cái gì mà thư ký hội nghị, lao công miễn phí, chỉnh lý hồ sơ, chân sai vặt bưng trà rót nước… tôi không thèm làm nữa, bởi vì tôi đã tìm được chỗ ký thác tinh thần mới của mình.

Hôm đó, sau khi tức tối trở về nhà, tôi đã gọi điện cho La Lịch Lệ. Con bé vừa nghe tôi thuật lại những chuyện xảy ra liền mở miệng mắng như tát nước: “Con nhỏ đe tiện đó dám chỉ vào mũi cậu mắng cậu à? Nếu là tớ, tớ đã xông lên bạt cho nó hai cái tát rồi”. Tôi cảm động rưng rưng, tiếp tục nấu cháo điện thoại khinh bỉ cô nàng ủy viên tuyên truyền đó.

La Lịch Lệ nói: “Cậu ở trong hội Học sinh thế này thì đúng là điên tiết thật. Nếu đã không thể áp đảo bọn chúng bằng khí thế, vậy thì cậu đừng làm gì hết nữa cho xong”. Tôi ngẫm nghĩ và cũng thấy không thể để người ta nghĩ mình dễ bắt nạt, thế là gật đầu đồng ý ngay. Trong đầu tôi nảy ra một ý, vội hỏi La Lịch Lệ: “Thế sau này tớ nên làm gì?”.

La Lịch Lệ khinh bỉ nói: “Hừ, không bị sai vặt thì cậu không có việc gì khác để làm à? Rỗi việc sao không đi ăn trộm rau? Cậu bỏ hoang rau cỏ trong Trang trại thần tiên bao lâu rồi hả? Tớ đã xếp hạng lên top hai mươi rồi đấy”. Tôi kêu lên kinh ngạc: “Cái gì cơ? Cậu vào top hai mươi rồi á? Lúc tớ chơi cậu còn xếp trên một trăm cơ mà?”. “Có gì mà kỳ quái! Cả kỳ nghỉ hè cậu không chơi tí nào, còn tớ thì ngày nào cũng ngồi canh trộm.

Với cả dịp hè có hoạt động mới, tất cả mọi người ai cũng được cộng kinh nghiệm ầm ầm.” Tôi gật đầu: “Chả trách tớ bị rớt xuống tận thứ một trăm lẻ mấy… Sao cậu không nói sớm?”. La Lịch Lệ khẽ “hứ” một tiếng: “Tớ nói ra thì có tác dụng gì? Lúc ấy cậu chả đang trong giai đoạn huấn luyện ma quỷ đấy thôi”. Nỗi bi phẫn trong lòng tôi cuối cùng cũng trào dâng như núi lửa phun trào, vì thế tôi càng kiên định một điều: nhất định phải có lòng quyết tâm phản kháng.

May mà sau buổi họp hôm trước, người của hội Học sinh hình như ai cũng trỗi lên chút lương tâm, không còn ai làm khó tôi nữa, cộng thêm chuyện dạo gần đây Kỷ Nghiêm bận rộn tham gia cuộc thi giao hữu giữa các trường khiến tôi càng thêm nhàn nhã thảnh thơi. Ngày nào cũng trưng cái mác hội Học sinh độc chiếm chiếc máy tính trong phòng họp.

Tôi vừa ăn khoai tây chiên vừa cầm bút ghi lại những tài khoản có rau quả đến ngày thu hoạch. Mạng của trường nhanh thật, ăn trộm rau quả cứ gọi là êm ru, cực kỳ thuận lợi, không bị chậm chút nào. Giờ nghỉ trưa, để tiết kiệm thời gian tôi bưng bát mì tôm ra ngồi trước màn hình máy tính chờ đợi dừa của nhà kia chín. Vừa đợi tôi vừa chén mì tôm, thấy còn hai phút nữa thì chuông điện thoại reo. Mắt tôi vẫn nhìn màn hình chằm chằm, tay nhấn nút nghe.

Đầu dây kia vang lên tiếng gầm gừ dữ dội của La Lịch Lệ: “Điền Thái Thái, không ngờ cậu dám táy máy đào tiên nhà tớ, tớ giết cậu!”. Tôi ngẩn người, chau mày nói: “Tớ mới ăn trộm nhà cậu có ba quả đào tiên, hôm qua, cậu ăn trộm của nhà tớ mười bắp ngô kia kìa”. Đầu đây kia vẫn tiếp tục vang lên riếng rống: “Mớ thực vật cấp thấp của cậu mà cũng lôi ra kể! Tớ trồng đào tiên đấy, đơn giá hơn đống ngô của cậu cả chục lần!”. Tôi và một miếng mì tôm, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, còn một phút nữa.

Tôi nói qua điện thoại: “Cậu cao cấp thế, tớ trộm mấy quả thì thấm tháp gì”. La Lịch Lệ hoàn toàn phát khùng rồi, cô nàng ngoác miệng gào lên: “Cậu hiểu cái khỉ gì chứ? Tớ đã bỏ ra bao tâm huyết, lần sau mà cậu còn dám…”. Tôi kéo điện thoại ra xa, lớn tiếng nói: “A lô… a lô… Cậu nói gì cơ?... Cái gì?... Tớ nghe không rõ, nghe không rõ…”. Tôi nghe thấy giọng nói như tiếng súng xung kích của La Lịch Lệ, vang lên: “Điền Thái Thái, tớ muốn tuyệt giao với cậu. Tớ nguyền rủa cậu ăn cơm nghẹn chết, ban ngày ra ngõ gặp ma”.

Tôi vội vàng cúp máy, hai mắt nhìn không chớp lên những quả dừa hiện khắp màn hình, chuột nắm chặt trong tay. Màn hình hiển thị còn ba mươi giây nữa thì dừa chín, tôi quên cả nuốt mì tôm trong miệng, hai mắt sáng như đèn pha, mặt mày hớn hở nín thở đếm lùi, năm, bốn, ba… Vào đúng thời khắc quan trọng nhất này đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi: “Điền Thái Thái, em đang làm gì thế hả?”.

Tôi sợ hãi ngoái đầu nhìn, trên miệng còn lòng thòng một cọng mì đang bốc khói. Mắt tôi mở lớn, lắp bắp không nói thành câu: “Hội.. Hội trưởng, sao lại là anh?”. Tôi chớp mắt thầm cầu khấn trong lòng: Thần ơi, xin hãy nói với con rằng đây chỉ là một giấc mơ! Thần đáp: Chết đi con ạ! Kỷ Nghiêm nhìn tôi bằng vẻ mặt vô cảm, sau đó anh ta cúi xuống nhìn vào màn hình máy tính trước mặt tôi, cuối cùng sắc mặt trở nên lạnh ngắt như đóng băng, trầm giọng hỏi: “Em có biết là em đang làm gì không?”.

Tôi ra sức gật cái đầu đang sợ hãi quá độ của mình: “Biết ạ!”. Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Nói!”. Tôi chỉ lên màn hình: “Ăn trộm rau quả… Á, dừa của em đâu rồi?”. Mới vài giây không để ý, dừa chín đã bị người khác chôm hết sạch. Tôi ôm máy tính gào lên: “Dừa ơi! Dừa của tôi ơi! Cả một vườn dừa đấy! Sao chúng mày chẳng chịu đợi tao gì hết?”. “Điền Thái Thái, em một vừa hai phải thôi.” Tôi quay đầu lại nhìn sắc mặt Kỷ Nghiêm… tuyệt đối còn đáng sợ hơn gặp phải ma!

Đứa nào đã bảo tôi là Hội trưởng sẽ không xuất hiện trong phòng họp suốt tuần này vì bận tham gia thi đấu? Uổng công tôi tưởng bở sẽ được tự do độc chiếm máy tính cả tuần! Một cơ hội tốt thế này, tôi đương nhiên phải cố vớt vát thứ hạng đã bị bỏ rớt phía sau của mình chứ. Kỷ Nghiêm bắt đầu thở dồn dập, hai tay anh ta khoanh trước ngực, đứng trước mặt tôi, Một lúc lâu sau biên độ dao động của lồng ngực mới dịu đi một chút.

Anh ta nói: “Em có biết hành vi lúc này của em gọi là gì không?”. Tôi vẫn ôm ghì lấy máy tính như gấu cụt đuôi, nhìn anh ta hỏi: “Là gì?”. “Em lợi dụng việc công để làm chuyện riêng, lạm dụng chức quyền, nếu báo cáo lên phòng giáo vụ, em sẽ bị ghi lỗi.” Miếng mì tôm vừa mới nuốt được một nửa bị tôi phun hết ra ngoài. Đưa tay quẹt miệng, tôi lắp ba lắp bắp: “Hội trưởng, em… em sai rồi…”. Kỷ Nghiêm lườm tôi: “Sai ở đâu?”.

Tôi nhìn sàn nhà bằng một góc bốn mươi lăm độ, thái độ thành khẩn nhận lỗi: “Em không nên tự ý dùng máy tính của trường, không nên mượn danh nghĩa hội Học sinh độc chiếm phòng họp, không nên tự tung tự tác khi không có mặt Hội trưởng”. Anh ta hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”. “Vẫn còn ạ?” Tôi gãi đầu gãi tai ngơ ngác nhìn anh ta.

Kỷ Nghiêm liếc nhìn hộp mì tôm đã trương phềnh trên mặt bàn, không vui nói: “Ném ngay thứ đồ ăn rác rưởi này đi cho anh”. “Dạ.” Tôi gật đầu đồng ý, vội bổ sung một câu: “Sau này em sẽ tuyệt đối không ăn những đồ ăn rác rưởi trong phòng họp nữa”. “Ở đâu cũng không được ăn.” Hội trưởng hội Học sinh còn quản cả chuyện ăn uống của người ta nữa hay sao?

Bị ánh mắt giận dữ bừng bừng của Kỷ Nghiêm lừ một lúc, tôi vội vã gật đầu: “Tuyệt đối không ăn nữa, ở đâu cũng không ăn nữa, sau này em sẽ kiên quyết nói không với đồ ăn rác rưởi”. Sắc mặt Kỷ Nghiêm rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, nhếch miệng cười: “Ngoan, biết nghe lời!”. Tôi vỗ ngực thở phào một hơi. Thấy Kỷ Nghiêm hình như không giận nữa, tôi rón rén hỏi: “Hội trưởng, anh nói cái gì cũng đúng hết, nhưng mà có thể để em trộm hết rau quả đã không?”.

Thấy anh ta chau mày, tôi vội vã khẩn cầu: “Hội trưởng, em đã không còn hứng thú, đam mê nào khác nữa rồi! Hội học sinh ai cũng tránh em như tránh dịch, chỉ sợ chuốc họa vào thân, giờ việc ăn trộm rau trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất để em ở lại hội Học sinh. Nếu như anh cấm đoán cả chỗ dựa tinh thần này, chắc em ở hội Học sinh chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Muốn giết muốn mổ tùy anh, duy có trộm rau là em quyết không từ bỏ”. Tôi ngẩng đầu nhắm mắt, bộ dạng thề không bỏ cuộc nếu mục đích không thành. Kỷ Nghiêm nheo mắt nhìn tôi tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu sau mới thấy anh ta chậm rãi mở lời: “Được”. Tôi sững sờ nhìn Kỷ Nghiêm. Có phải tôi nghe nhầm không vậy? Kỷ ác ma mà cũng thỏa hiệp sao?

Hai mắt tôi rưng rưng lệ nhìn Kỷ Nghiêm. Đây chính là ánh hào quang ngày cách mạng thành công, là niềm hân hoan được giải phóng khỏi kiếp đời nô lệ! Nỗi kích động trào dâng lan tràn khắp mỗi tế bào trên cơ thể của tôi. Trong lòng dậy sóng, tôi vẫn không quên bất kỳ một cơ hội nịnh bợ nào. Tôi nói: “Hội trưởng, anh đúng là một nhà lãnh đạo anh minh, anh đã cứu rỗi em khỏi tai ương, hoạn nạn bằng một nghĩa cử cực kỳ cao đẹp”. Ánh mắt Kỷ Nghiêm ngập tràn tiếu ý, anh ta xoa đầu tôi mỉm cười đầy dụ hoặc: “Không những anh để em chơi mà còn nói cho em biết một tài khoản siêu cao cấp nữa kia, em cứ việc trộm thỏa thích, thế nào?”.

Hai mắt tôi tức thì sáng như sao, tôi kích động reo lên: “Hội trưởng, anh đúng là vị thần trong lòng em đấy! Không, anh còn vĩ đại hơn cả thần linh, sự sùng bái của em đối với anh giống như…”. “Được rồi, được rồi, đừng giở món này ra với anh nữa.” Kỷ Nghiêm xua tay, nhân tiện cầm lấy cuốn sổ tôi dùng để ghi thời gian thu hoạch của những tài khoản ở bên cạnh máy tính. Vừa nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt Kỷ Nghiêm tắt ngay lập tức: “Em có thời gian rảnh thế này, chắc mọi chuyện của hội Học sinh sẽ không bị em làm cho rối tinh rối mù lên đâu nhỉ?”

Anh ta lúc lắc cuốn sổ trong tay nói: “Anh mà còn phát hiện ra thứ này nữa, đừng nói đến chuyện cho em tài khoản, cả việc trộm rau quả em cũng đừng mơ”. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ còn quanh quẩn câu nói “trộm bao nhiêu thỏa thích” của anh ta, thế nên tôi cười đon đả gật đầu lia lịa: “Em biết rồi ạ! Lời Hội trưởng nói em sẽ ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối tuân theo”.

Kể từ khi Kỷ Nghiêm để tôi add tài khoản cao cấp của anh ta, lượng tiền vàng của tôi cứ gọi là tăng theo đường thẳng đứng. Sau khi khai khẩn liền hai mảnh ruộng, cuối cùng tôi cũng bắt kịp hoạt động mới của trang trại, thu được hạt giống cao cấp cực kỳ quý hiếm: Bé Rau. Để không bỏ lỡ thời gian thu hoạch giống quả quý giá này, tôi còn đặt cả đồng hồ báo thức, ngay cả khi có việc ở ngoài tôi cũng không sợ quên mất thời gian.

Nhưng thời gian tính toán có chuẩn đến đâu thì cũng không tránh được những lúc vấp phải chuyện bất ngờ. Khi đồng hồ báo thức điện thoại của tôi hiển thị còn mười phút nữa là đến giờ thu hoạch, đúng lúc đó loa phong thanh của trường vang lên: “Sau đây xin thông báo, mời toàn thể ban cán sự hội Học sinh mười hai giờ ba mươi phút đến phòng họp tầng một của trường, cuộc họp rất quan trọng, phải có mặt đầy đủ, không được đến muộn”.

Tôi ôm điện thoại chạy như điên đến phòng họp của hội Học sinh, nghĩ bụng nhất định phải thu hoạch hết nông sản trước khi Kỷ Nghiêm đến. Đẩy cánh cửa phòng họp mở toang, tôi trố mắt nhìn chiếc máy tính duy nhất đã bị chuyển đến phía trước chỗ ngồi của Hội trưởng, còn Kỷ Nghiêm thì đang di chuột điều khiển máy tính.

Lòng tôi chùng xuống, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Kỷ Nghiêm: “Hội trưởng, sao lại chuyển chỗ máy tính rồi ạ?”. Lại còn chuyển đến vị trí gần tôi nhất và nguy hiểm nữa chứ… Kỷ Nghiêm ngẩng đầu liếc nhìn tôi, hờ hững nói: “Ồ, anh đề nghị nhà trường chuyển qua để tiện sau này dùng máy chiếu”. Quả là một tên nham hiểm… Tôi tức quá ngồi phịch xuống ghế. Kỷ Nghiêm cười nói: “Khá lắm, hôm nay không đến trễ mà còn sớm nữa.

Em tích cực thế này chắc không phải vội đến trộm rau đấy chứ?”. Nhìn bộ mặt cười giả tạo của anh ta, tôi rung mình vội vã lắc đầu: “Đâu có, tuyệt đối không có chuyện đó, đúng giờ đúng hẹn là điều mà mỗi thành viên trong hội Học sinh nên làm mà”. “Tốt lắm!” Kỷ Nghiêm hài lòng gật đầu, tiếp tục di chuyển chuột. Chẳng mấy chốc tất cả thành viên hội Học sinh đã có mặt đông đủ. Kể từ khi cuộc họp bắt đầu tôi đã không có lòng dạ nào mà lắng nghe, chốc chốc lại cúi đầu xem đồng hồ.

Kỷ Nghiêm đứng trên bục tuyên bố những công việc cần chuẩn bị cho tiết mục nào đó, mấy chuyện đại loại như thi đấu, chuyện nghe có vẻ quan trọng lắm nhưng giờ tôi chỉ quan tâm đến mớ Bé Rau hai phút nữa là sẽ chín của mình, cùng với số rau quả sắp chín trong tài khoản Kỷ Nghiêm cho tôi. Cuộc họp diễn ra sôi nổi, tiếng thảo luận bàn bạc vang lên không ngớt, đám tinh anh khắp phòng họp ai cũng bảo vệ ý kiến của mình, lời lẽ thao thao bất tuyệt.

Tôi đánh bạo mở phiên bản điện thoại di động của “Nông trại thần tiên”, bị kịch thay, không ngờ điện thoại lại hết pin! Nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, tôi rớt nước mắt. “Còn ai muốn phát biểu nữa không?” Kỷ Nghiêm nhìn khắp một lượt quanh phòng họp, ánh mắt dừng lại trên người tôi, thấy bộ dạng ngập ngừng muốn nói của tôi, anh ta khích lệ nhìn tôi cười nói: “Thái Thái, em có lời muốn nói à?”. Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Không, em không dám”. Anh ta tiếp tục động viên: “Không sao, có ý kiến gì thì cứ mạnh dạn nói ra”.

Tôi ấp úng nói: “Cho em nói thật sao?”. Tôi ngại ngùng nhìn đám tinh anh ngồi bên bàn họp. “Nói đi!” Kỷ Nghiêm khẽ cười. Tôi gật đầu rồi lại căng thẳng hỏi: “Hội trưởng, anh phải hứa sẽ không tức giận, không nổi khùng, không đánh em thì em mới nói”. Kỷ Nghiêm sầm mặt, có vẻ mất kiên nhẫn: “Nói mau”. Tôi nhìn điện thoại, nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Hội trưởng, anh có thể giúp em ăn trộm chôm chôm nhà anh không?”.

Tất cả hội viên trong phòng họp chết sốc, kể cả cô nàng ủy viên tuyên truyền tuần trước mới mắng sa sả vào mặt tôi. Cả gian phòng rơi vào tĩnh lặng đến quái dị. Vẻ mặt Kỷ Nghiêm không chút cảm xúc, chân mày nhướng lên, tôi biết lần này mình chết chắc rồi. Mặt Kỷ Nghiêm xanh lè, giọng điệu lạnh tanh: “Điền Thái Thái, giỏi lắm, giỏi lắm!”.

Mọi người ai cũng rùng mình cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào Hội trưởng. Kỷ Nghiêm vẫn giữ bộ mặt vô cảm, khua tay tuyên bố: “Kết quả trong cuộc họp tuần sau sẽ công bố, giờ giải tán”. Mọi người vội cúi đầu lủi thủi đi ra. Tôi cũng khom lưng nhón chân định chuồn theo sau đám người kia, chợt nghe có tiếng quát: “Điền Thái Thái, em đứng lại cho anh!”.

Mồ hôi vã ra như thắm, tôi thất thểu quay lại cười khan hai tiếng cực kỳ thiếu tự nhiên: “Hi hi, Hội trưởng…” Ánh mắt Kỷ Nghiêm sắc lẻm nhìn tôi, anh ta ngoắc ngón tay ra hiệu cho tôi lại gần, đoạn trầm giọng nói: “Lại đây!” Tôi nhích từng bước lại gần Kỷ Nghiêm, liếc nhìn màn hình máy chiếu trước mặt anh ta. Lần này tôi hoàn toàn chết sững.

Cả một vườn chôm chôm chín rực! Đây chẳng phải là cái tài khoản siêu cao cấp tôi ngày nhớ đêm mong hay sao? Tôi vạch ngón tay ra đếm, lần này mà trộm chắc phải kiếm được cả mười ngàn đồng vàng. “Muốn trộm hả?” Kỷ Nghiêm nhìn tôi hỏi. Tôi gật đầu lia lịa, mắt tôi hau háu dán lên màn hình như hổ đói, dường như quên hết những chuyện vừa xảy ra. Đúng lúc nước miếng tôi sắp chảy ra ngoài, Kỷ Nghiêm cười khẩy: Thế thì em nhìn cho rõ đây”.

Anh ta đưa tay nhấn vào nút thu hoạch, cả vườn chôm chôm liền bị thu hoạch hết, chỉ còn lại một đống cây héo úa. Kỷ Nghiêm ngẩng đầu nhìn tôi lúc ấy đã hoàn toàn ngây ngốc, nhìn tiếp sang chiếc điện thoại tôi để trên bàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác: “Không ăn trộm được nên đau khổ lắm, đúng không?”. Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, bởi tôi thấy Kỷ Nghiêm click vào trang trại của tôi, chìa bàn tay về phía những Bé Rau trong ruộng.

Tôi không nhẫn nhịn được thêm phút giây nào nữa, hét toáng lên nhào đến ôm lấy tay Kỷ Nghiêm cầu khẩn: “Hội trưởng, em sai rồi, em thề sau này sẽ không bao giờ ăn trộm rau quả trong giờ họp nữa, không bao giờ dám chọc giận anh, em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, bưng trà rót nước chuyện gì cũng không dám qua loa đại khái, anh nói một em quyết không dám cãi hai, anh luôn luôn đúng, còn em luôn luôn sai, anh đại nhân đại lượng tha cho Bé Rau của em đi có được không?”.

Nói đến đây, giọng tôi đã nức nở không thành tiếng. Kỷ Nghiêm nhìn bộ mặt khóc lóc thảm thiết của tôi, hỏi: “Thật không?”. “Em đảm bảo, em xin thề!” Tôi buông tay ra, Kỷ Nghiêm liền cười khẽ: “Nhớ lấy những lời hôm nay em nói”. Cùng lúc đó, anh ta click vào nút hái quả! Bé Rau của tôi, Bé Rau chăm bón suốt một tuần, phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ trong nháy mắt bị anh ta ăn trộm hết! Tôi đưa hai tay lên ôm đầu, lệ tuôn trào.

Kỷ Nghiêm đưa tay lên véo má tôi, nhếch miệng cười: “Khóc lóc cái gì! Chỉ cần em biểu hiện tốt, anh sẽ cho em mật mã tài khoản, đến lúc đó em thích trộm thế nào thì cứ việc trộm, sao hả?”. Trên đời mà cũng có chuyện tốt đẹp đến thế sao? Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, nheo mắt lại hỏi bằng giọng không sao tin nổi: “Thật không ạ? Hội trưởng, anh không gạt em đấy chứ?”. Kỷ Nghiêm đưa tay xoa nhẹ lên đầu tôi: “Đương nhiên là không gạt em rồi”.

Mớ tóc tơ bị vò cho rối tung lên, tôi nhìn dáng người nhàn nhã bảnh bao của Kỷ Nghiêm, lòng chợt hoảng hốt trong tích tắc. Dường như tôi trông thấy khóe miệng anh ta nở nụ cười ấm áp. Giữa buổi chiều hè đầy nắng, ngoài khung cửa sổ tán lá lao xao, sợi dây đàn trong trái tim tôi lần đầu tiên rung lên xao xuyến. Nhưng tôi không hiểu, không hiểu tại sao sau khi tôi gây ra một loạt những chuyện cực kỳ mất mặt.

Kỷ Nghiêm không những không xé xác phanh thây tôi ra mà còn đối tốt với tôi như thế. Lẽ nào thực sự do quân tử không chấp kẻ tiểu nhân sao? Tôi lắc đầu. Thôi kệ đi, anh ta là ác ma, làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng thế được! Chắc tại bị hành hạ quen rồi, bỗng dưng được anh ta đối tốt khiến tôi thấy bất an vô cùng. “Nói cậu ngốc chẳng sai tẹo nào! Còn có thể là nguyên nhân gì nữa? Anh ta thích cậu chứ sao!” La Lịch Lệ vừa nói vừa đánh chén hamburger gà.

Tôi choáng váng đến độ phun hết cả Coca-Cola lẫn đá trong miệng ra ngoài, đá vụn rơi xuống cái khay trước mặt La Lịch Lệ, tôi vừa ho sặc sụa vừa xuy tay: “Không thể nào, tuyệt đối không thể”. Có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám đem mình ra so sánh với Kỷ Nghiêm. Nói anh ta thích tôi, thế thì còn hoang đường hơn cả chuyện tuyên bố chuột nảy sinh tình cảm với mèo. La Lịch Lệ khinh bỉ đẩy cái khay ra nói: “Nhìn cậu kìa, thật kém cỏi! Nếu không phải nể mặt cậu đã mời tớ ăn KFC, tớ thèm vào quản mớ chuyện cỏn con đó của cậu”.

Gặm hết miếng xương cuối cùng, La Lịch Lệ không quên cầm ống hút gõ lên bàn nhắc nhở: “Còn nữa, đừng tưởng một bữa KFC mà tớ cho qua chuyện ăn trộm đào tiên”. Nhìn La Lịch Lệ dương dương tự đắc mà lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì lời hứa lúc trước của mình. Chuyện này là chuyện quái quỷ gì vậy? Bắt tôi xin lỗi đền quà đã đành, lại còn muốn tôi cam tâm tình nguyện cho nó trộm rau nhà mình ba ngày không oán thán.

Tất cả những gì tôi làm chỉ để cứu vãn lại tình bạn suýt bị tan tành bởi mấy quả đào tiên hay sao? Tôi hậm hực hỏi La Lịch Lệ: “Cậu dựa vào đâu mà khẳng định rằng Kỷ Nghiêm thích tớ?”. Cô nàng nói kháy: “Xin cậu đấy, người ta đường đường là Hội trưởng hội Học sinh, là tiêu điểm trong mắt mọi người, là nhân tài mà các trường đại học trọng điểm đua nhau tranh cướp! Cậu cũng không nghĩ xem, một người như thế tốn bao nhiêu công sức bên cạnh cậu, không phải thích cậu thì còn là gì nữa?”. “Thì ra là thế.” Tôi gật đầu vỡ lẽ, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn.

La Lịch Lệ nguýt dài: “Cậu khỏi phải giả vờ giả vịt trước mặt tớ! Trong trường có cả đám con gái mong được bám lấy anh ta kia kìa, nếu không phải Hội trưởng nhà cậu canh cậu kỹ quá, đám con gái đó tùy tiện một đứa đứng ra cũng đủ kết liễu cậu rồi”. La Lịch Lệ đưa tay lên xoẹt ngang qua cổ. Thực ra những gì nó nói tôi hiểu hết, nói trắng ra thì tôi làm gì có tư cách được Kỷ Nghiêm thích. Tuy trong lòng vẫn không dám tin rằng Kỷ Nghiêm thích tôi, nhưng trên thực tế miệng tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net