Nửa Vời.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên viết ra như vậy,1 câu chuyện còn dang dở,nếu bạn rảnh thì hãy đọc nó,nhưng nói trước là nó dở tệ ak.câu văn lủng củng,nhiều chi tiết có thể k hợp lý....

chỉ là những dòng cảm xúc em mang lại cho tôi.

Dành tặng cho coffee.......

.....................

Nó chạy hết tốc lực để đuổi theo cái xe bus đang đứng ở điểm dừng nhưng không kịp nữa rồi…..

Nó 1 thằng con trai 19 tuổi,vừa mới thi lại đại học.Năm ngoái nó thi đại học Hà Nội mà bị thiếu mất 1,5 nhưng nó đã quyết định bảo với gia đình là nó không xét nguyện vọng 2 mà ôn để năm sau thi lại.Tất nhiên là bố mẹ nó cũng không phản đối vì bố mẹ nó biết đại học Hà Nội là ước mơ của nó từ suốt những năm cấp 2 cấp 3. Trong mấy tháng hè chờ đợi kết quả thi đại học,nó cũng xin đi làm thêm ở  quán café nho nhỏ nằm trên đường Phan Chu Trinh,quán Lost Star…

Quán cafe Lost Star không to đẹp hay sang chảnh như Higland coffee nhà thờ,hay như trên Avalon hàm cá mập.Nhưng không gian và mọi thứ ở Lost Star khiến nó rất thích thú,quán được sơn phủ toàn bộ mầu xanh dương,chỉ khác nhau độ đậm nhạt,với dàn hoa giấy ngay trước cửa quán lúc nào cũng nở hoa hồng rực cả khoảng không gian.Ngay cả mấy đồ nhỏ nhỏ xinh xinh trang trí trong quán ,những bức tranh treo đầy quán,vẽ cây cối cũng toàn một mầu xanh dương,luôn mang lại cho nó cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu.Có lần nó bảo anh Tuấn chủ quán rằng quán nên đổi tên thành Blue star thì mới hợp.Anh Tuấn cũng kể cho nó nghe vì sao anh lại đặt tên quán như vậy,tại sao quán lại có màu xanh dương làm chủ đạo vì đó là màu mà người yêu cũ anh rất thích,ngày trước a hay hỏi cô ấy yêu a nhiều như thế nào,cố ấy nói yêu anh nhiều như những vì sao trên trời,khi nào trên trời không còn những vì sao kia thì cô ấy mới dừng yêu anh,vậy mà…cái tên quán như chứa đựng sự chờ đợi đầy hy vọng của chính anh.

Hôm nay là thứ 7 nên nó phải dậy sớm hơn mọi khi 1 tiếng để đi làm,những ngày bình thường quán bắt đầu mở cửa vào 9h sáng nhưng cuối tuần thì 8h đã mở cửa.Từ nhà nó lên đến chỗ làm mất khoảng 40 phút,cũng khá là xa vì quán ở trung tâm thành phố Hà Nội còn nhà nó ở tận Hà Đông,nhưng may là rất tiện đường xe bus,nó chỉ cần đi mỗi xe 02 là sẽ đến trước cửa quán luôn.lúc sáng sớm nay nó chỉ trễ có 2 phút để bắt kịp chuyến xe bus mà thành ra khi đến quán thì đã muộn mất 30 phút vì phải đợi chuyến xe sau.Quán vẫn chưa đông,chỉ có vài người khách thôi,nó thay đồ và đứng vào bàn pha chế ngay.Quán chỉ có một tầng,nhưng có thêm căn gác mái,từ chỗ nó đứng có thể nhìn lên trên gác mác.Nó ngước nhìn lên…

2 người đã ngồi đấy,1 tháng nay rồi,sáng thứ 7 nào nó cũng thấy 2 người,cô gái nhỏ nhắn,nhìn khá xinh xắn,chắc chỉ bằng tuổi nó thôi,còn chàng trai có lẽ hơn nó 2,3 tuổi gì đấy,không đẹp trai lắm,nhưng lại có điều gì đấy thu hút nó…nụ cười của anh ta làm nó chẳng thể dời mắt.Dường như 2 người không thích thử những đồ uống khác ở đây hay sao,vì lần nào đến họ cũng oder y hệt nhau.Trà sữa coffee cho chàng trai,trà sữa thái cho cô bạn gái và 1 bánh gấu cả  2 ăn chung.Mỗi khi chàng trai đến quán nó lại ngước lên nhìn căn gác mái nhiều hơn,thi thoảng nó cũng bắt gặp ánh mắt của chàng trai nhìn nó,lúc ấy cả 2 lại cùng cười thôi,chứ nó cũng chưa bắt chuyện cùng chàng trai bao giờ cả,cũng phải thôi,2 thằng con trai mà làm quen nhau thì cũng thật là không bình thường chút nào…

yeahh…..tuyệt vời,vừa sáng sớm nó nhận được thông báo là đã đỗ vào đại học Hà Nội,thừa hẳn 2 điểm so với điểm chuẩn.Ngày cuối tuần thật đẹp,nó tự nhủ đi làm về nó sẽ gọi điện rủ mấy đứa bạn thân tối nay sẽ không say không về.nghĩ vậy mà nó cứ cười 1 mình suốt không thôi, đi làm trong tâm trạng vui không thể tả,vì hôm nay còn là sáng thứ 7,chút nữa là nó còn được nhìn thấy nụ cười ấy.

9h…sao vẫn chưa thấy chàng trai đấy…chắc là hôm nay anh ta với người yêu dậy muộn rồi.

10h…11h vẫn chẳng thấy chàng trai đấy đâu,nó thấy buồn,hơi hụt hẫng chút,có lẽ hôm nay chàng trai có việc bận rồi,hay họ đã đổi quán cafe,không còn thích ngồi quán này nữa.Nhưng nó cũng chẳng có thời gian để nghĩ nhiều,cuối tuần nên quán đông quá,nó pha đồ chẳng kịp rảnh tay lúc nào cả,mãi cho đến gần 2h chiều nó mới có thể nghỉ tay để ăn trưa.bún chả đã nguội ngắt, ăn chẳng còn ngon nữa gì cả,vừa cho được miếng chả lên miệng thì nó thấy chàng trai ấy bước vào quán.nó dừng ăn ngay,ra quầy đứng,chờ cho chàng trai đi vào đến nơi.

-lại như mọi khi hả anh ?

-ukm,vẫn vậy nhưng hôm nay anh chỉ đi có mỗi mình thôi.

chẳng còn nụ cười ấy nữa,nó ngước nhìn lên, đôi mắt đượm buồn,chàng trai đeo tai nghe và uống cốc trà sữa coffee nó pha một cách vô thức,khi chàng trai về,nó nhận ra cái bánh gấu vẫn chưa được ăn 1 miếng nào…

gần đây chàng trai đến quán thường xuyên hơn,không còn đi vào giờ cố định nào cả,và nó không còn thấy cô gái người yêu đâu nữa,vẫn góc ngồi đấy,vẫn vị trà sữa ấy,vẫn bánh gấu ấy nhưng đã mất hẳn nụ cười….

Nó tan ca đã lâu mà cơn giông to quá làm nó chẳng thể đi về được,vừa thay đồ bước ra nó đã thây chàng trai ngồi đấy tự lúc nào, đang dũ dũ mái tóc đầy nước mưa  của mình.Nó chạy lại quầy bảo Thắng làm ca chiều là để nó pha cho vị khách quen thuộc của nó.

lần đầu tiên nó mang nước lên cho chàng trai,và cũng là lần đầu tiên chàng trai bắt chuyện với nó sau bao nhiêu lần gặp mặt

-em làm ở đây cả ngày cơ ak

Nó giật mình,nhưng cũng cười và trả lời ngay

-không anh ak,e chỉ làm ca sáng thôi,e tan ca rồi nhưng mưa to quá nên không về được

-vậy ak,tại anh chỉ đến đây ban ngày thôi nên cũng k biết,vì lần nào đến cũng thấy em thôi

-anh thấy đồ uống em pha thế nào ạ

-rất hợp với khẩu vị của anh.

Chàng trai cười rất tươi, đã rất lâu rồi nó mới lại nhìn thấy nụ cười ấy

-lâu lắm rồi mới lại thấy anh cười tươi đến thế

-anh không hiểu.

chàng trai ngơ ngác nhìn nó,còn nó thì bối rối,nó co định nói như vậy đâu,chỉ là lỡ lời thôi,nó liền đánh trống lảng.

-bạn gái anh đâu sao em không thấy đi cùng anh nữa vậy

-anh và người yêu chia tay cũng được mấy tuần rồi.

-em xin lỗi,vô duyên quá ak

-có gì đâu,không sao mà,mà em thích xem phim không,anh được cho 2 vé xem phim Gia Đình Bá Đạo tối nay ở rạp lotte hà đông,nếu em không ngại đi xa thì anh cho em,tại đi 1 mình anh cũng không muốn đi.

-trùng hợp thế,em cũng ở hà đông đây,ngay gần chỗ rạp lotte ak

-em đi làm xa vậy, đi xe bus hay xe máy thế

-em đi bus ạ,cũng tiện đường mà,ngồi xe bus vèo cái là tới mà còn..

-ngủ được trên xe bus hả…anh thêm lời vào khi nó chưa kịp nói xong,rồi cả 2 cùng cười

-nếu em không ngại,thật ra là anh không có ý gì đâu,cũng hơi kỳ cục tẹo nhưng…

-anh cứ nói đi…

-hay để anh đưa em về rồi đi xem phim chung nhá,nếu em thấy ngại thì thôi vậy

Nó thoáng thấy vẻ bối rối trên gương mặt anh

-được mà anh,em thấy có sao đâu,em với thằng bạn thân vẫn đi xem chung bình thường.

thật may ngoài trời vẫn mưa,vì nó đi xe bus mà có mũ bảo hiểm đâu.nó ngồi đằng sau chui vào áo mưa của anh,hương thơm nhẹ nhẹ từ anh khiến nó mỉm cười,chỉ là mùi nước xả vài thôi mà nó thấy hơn đứt mấy mùi nước hoa sặc sụa của mấy anh lớn vẫn hay dẫn các cô gái teen teen vào quán nó.

-em không bị ướt chứ

Anh hỏi làm đứt mạch suy nghĩ lung tung của nó

-không anh ạ,chẳng ướt tẹo nào

-tất nhiên là em không rồi,nhưng anh thì đang ướt hết cái ống quần với đôi giầy đây,tại em kéo áo mưa ghê quá ak

Anh vừa nói vừa cười

-thế để lần sau anh lên uống nước em sẽ mời tạ lỗi,còn bây giờ đằng nào anh cũng ướt rồi thì ướt tiếp đi ^^

Nó cũng lém lỉnh trả lời.

Bộ phim hài làm cả rạp cười từ đầu đến cuối.hết phim cũng đã gần 8h30.nó thấy đói,cốc coca và bỏng ngô lúc ăn trong rạp đã đi đâu hết từ lúc nào,chắc tại nó cười nhiều quá nên mới tiêu hoá nhanh đến thế.có lẽ anh cũng đói,anh bảo nó vào trong kfc ăn tối rồi anh đưa nó về.Nhưng nó từ chối

-em bảo mẹ phần cơm rồi,tí nữa về mà không ăn mẹ mắng em chết.

-em chắc là không muốn ăn chứ,anh đói quá rồi.

-để lần sau đi anh,lần sau em mời ak

-ukm,theo ý em vậy,mà cho anh mượn điện thoại của em được không,anh gọi cho mẹ chút, điện thoại anh hết pin mất rồi.

-vâng, được mà

Nó bịa ra vậy thôi chứ có phải thế đâu, nó nghĩ cả anh và nó vẫn còn đang đi học nên nó không muốn lại để anh phải trả tiền..đi chơi cùng anh vui quá nên nó quên luôn bảo mẹ phần cơm rồi.tí về chắc lại phải ăn mỳ tôm,

Nhà nó bán váy bầu trên đường lê lợi ngay gần chợ hà đông,nhưng trời mưa nên mẹ nó đã đóng cửa hàng sớm.anh đưa nó về tận cửa

-a về cẩn thận nhá,hôm nay cảm ơn anh nhiều ạ

-không có gì đâu mà cảm ơn,anh cũng thấy vui mà.

Nó chào anh rồi mở cửa chạy vào nhà,phi ngay xuống bếp gào to

-mẹ ơi,mẹ có phần cơm cho con không vậy,con đói quá rồi

-mày bảo đi chơi nên mẹ tưởng mày ăn cơm ở ngoài luôn,ai phần làm gì,thế đi tắm đi, để mẹ nấu mỳ cho rồi xuống ăn

-đúng là chỉ có mẹ là nhất,mỳ tôm 2 trứng mẹ nhá

Nó lên giường nằm,hẹn chuông báo thức điện thoại,và tắt điện thì điện thoại nó báo có tin nhắn mới.số lạ,chắc lại mấy đứa bán sim nhắn tin rồi,nghĩ vậy nhưng nó vẫn cầm điện thoại mở phần tin nhắn

-hôm nay cảm ơn em nhiều ak,lâu lắm rồi anh mới lại cười nhiều như vậy

Nó đoán người nhắn tin là anh,nhưng anh làm gì có số của nó,suy nghĩ rồi nó chỉ nhắn lại

-ai vậy ạ,chắc là bạn nhầm máy rồi

-không nhầm được đâu,anh vừa đi xem phim cùng em lúc tối mà

-sao anh lại có số của em được vậy @@…mà em mới là người cần phải cảm ơn chứ

-anh là thám tử mà,cai gì cũng biết hết…đùa chứ,anh có số em lúc anh mượn điện thoại em gọi cho mẹ ý.mà cũng muôn rồi,a đi ngủ đây,sáng mai còn phải đi học sơm nữa.

-vâng, để lần sau em mời lại anh nhá.chúc anh ngủ ngon ^^

Nó nhớ lại buổi đi chơi lúc tối,nó nghĩ đến anh,nó thấy vui,nó cũng chẳng biết cảm giác này là như thế nào nữa. điện thoại nó lại rung 1 lần nữa,vẫn là tin nhắn từ anh,nó cứ tưởng anh phải đã ngủ rồi

-coffee ngủ ngon ^^

 đến bây giờ nó mới nhận ra anh và nó vẫn chưa biết tên nhau.nó mỉm cười với cái biệt danh anh đặt cho nó,tay vẫn cầm chiếc điện thoại,nó chìm vào giấc ngủ…..

……..

Khách đông quá,nó đã tan ca từ rất lâu rồi mà chẳng về được vì anh chủ nhờ nó làm thêm giờ,cũng phải thôi,trung thu mà,nó  nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, đường phố đã lên đèn từ lúc nào,những ngày đặc biệt như hôm nay,người ta lại bật hết mấy cái bóng đèn xanh đỏ tím vàng giăng  khắp phố như những vì sao bay là là mặt đất thật đẹp ,dòng người qua lại tấp nập.thời tiết những ngày sang thu hơi se lạnh,không khí còn thoảng thoảng mùi hương nhè nhẹ từ hang cây hoa sữa ven đường toả ra.

tối nay anh đến quán,hơi muộn chút,lúc đó cũng gần 10h tối.cũng phải vài ba tuần nay rồi nó mới lại thấy anh.từ hôm anh và nó đi xem phim nó không thấy anh đến quán nữa.muôn vàn câu hỏi tại sao được đặt ra trong đầu nó,nó thắc mắc nhưng bản than lại chẳng dám nhắn tin cho anh.anh đến vẫn một mình,anh nhìn nó và cười

-Anh tưởng nhóc không làm tối mà ?

-em làm thêm giờ vì quán đông quá nhưng em cũng về bây giờ đây ạ,lâu rồi mới lại thấy anh đếnq quán,mà…em tên Vũ, đừng gọi em là nhóc nghe buồn cười lắm,em cũng chưa biết tên anh nữa ?

-ukm..,anh tên Quân,em không ra phố chơi trung thu hay sao mà về luôn vậy

-em cũng muốn đi chơi lắm nhưng em phải về luôn,không thì 10h là hết xe bus mất

-hay…em đi lượn phố với anh..chút anh có thể đưa em về tận nhà,không phải lo xe bus nữa

-như vậy có phiền anh quá không

-phiền gì đâu,anh đi một mình cũng buồn mà,2 người cho vui

-oke anh…để em đi mượn anh chủ quán cái mũ bảo hiểm đã,không tí nữa mà bị cơ động hỏi thăm tiền lương của em không đủ để đền cho anh đâu.

Nó và anh rời quán,gửi xe ở ngõ bảo khánh rồi cả 2 đi bộ vào chợ đêm.Anh và nó cùng hoà vào không khí nhộn nhịp ấy. dường như tất cả mọi người của thành phố đều đổ dồn về khu hồ Gươm hay sao vậy, đi dọc khu chợ đêm nó đã lạc mất anh đôi lần do dòng người cứ chen chúc xô đẩy nó, rẽ được vào hàng Mã,khu phố chuyên bán đồ trung thu còn đông người hơn gấp bội,lồng đèn,mặt nạ đã bầy tràn cả lối đi,nó chẳng còn nhìn thấy được anh nữa, đang loay hoay không biết phải làm sao,bỗng bàn tay nó có ai nắm lấy.anh đã chen lấn để quay lại bên nó

-cẩn thận chứ nhóc,lạc mất anh thì không ai đưa nhóc về đâu, đừng rời tay anh nhá,ra khỏi đây thôi,chui vô đây có lẽ là 1 sai lầm của buổi tối hôm nay rồi

Tim nó đập liên hồi,bàn tay đang nắm tay anh mồ hôi túa ra cảm giác như đã ướt sũng.Anh vẫn nắm tay nó ra tận chỗ lấy xe

-em nóng quá ak,sao tay ra mồ hôi nhiều dữ vậy

-em bị bệnh chảy mồ hôi tay,với lại cũng nóng thật mà, đông người quá

-đi lượn 1 vòng cho mát,hay em phải về luôn rồi

-1 chút nữa rồi về cũng được ạ

Anh và nó đi lòng vòng khu hồ tây,anh dừng lại mua cho nó mấy cái bò bía ngọt,vừa đi vừa ăn,rồi anh đưa nó về.

Nó nằm lăn lộn trên giường,suy nghĩ cứ chạy dài trong nó,nó nghĩ về anh,nghĩ về cảm giác nó dành cho anh,nó cũng lờ mờ đoán ra cái thứ tình cảm nó đang rành cho anh,trong nó đầy mâu thuẫn,nửa không thể chấp nhận,nửa lại muốn có anh bên cạnh.ở 1 khoảng trời chỉ cách nó 10km,nó cũng đâu biết rằng,trên chiếc giường ngay sát khung cửa sổ,anh cũng nằm trằn trọc không ngủ được,mọi suy nghĩ của anh cũng là về nó.Ngay từ hôm đầu tiên đi xem phim cùng nó về,anh đã thấy mình thay đổi,từ những ngày anh và nó còn chưa nói chuyện cùng nhau,anh cũng đã hay lén nhìn nó,mỗi khi anh đến quán,anh thích ngắm nhìn cái điệu bộ lúc nào cũng bận bịu,tay chân không ngớt cùng đôi mắt một mí cười không nhìn thấy tổ quốc đâu của nó.vài ba tuần sau hôm đi xem phim cùng nó anh đã không đến quán,không phải vì anh không muốn đến mà vì anh lo sợ cái thứ cảm giác anh dành cho nó,anh không thể hiểu được cái cảm giác ấy,bên nó bình yên đến lạ lùng.Nhưng sau hôm nay thì anh không muốn trốn tránh nó nữa,vì trốn tránh càng khiến anh nghĩ về nó nhiều hơn.

Anh với nó nhắn tin cho nhau nhiều hơn,sáng,trưa,chiều,tối cho tới tận đêm khuya.  Đi làm rảnh tay là nó sẽ trả lời tin nhắn của anh ngay.Nó cũng không hiểu sao có thể nói chuyện với anh nhiều đến thế,từ chuyện trưa nay đi làm ăn gì, đi làm gặp chuyện gì vui,nhân viên làm cùng ca với nó bị anh chủ đuổi việc cho đến buổi đêm nó phải uống 1 cốc sữa trước khi đi ngủ để cải thiện thân hình cò hương của nó.

Nó cũng đã bắt đầu đi học,nhưng nó vẫn không muốn nghỉ làm cho nên nó chuyển sang làm ca chiều,chỉ có chủ nhật là làm sáng. chủ nhật nào anh cũng đến quán,nhưng không phải vào quán uống nước nó pha mà đứng đợi nó ở trước cửa quán chờ nó tan làm.Anh cùng nó đi ăn mấy món lặt vặt khắp phố phường hà nội,nó thích ăn nem chua nướng trên nhà thờ,ngồi gặm nhâm nhi mấy cái chân gà rang muối ở hang thùng,hay mua  20 chục cái bánh rán bé tẹo ở Ô quan chưởng rồi anh với nó mang ra chỗ đài phun nước ngồi ăn.Thi thoảng những ngày nó nghỉ làm,anh lại dẫn nó đến một quán cà phê và bánh ngọt nằm cuối ngõ lê thánh tông ,quán có cái tên thật là ngộ tiệm bánh nhọ nồi.

.....còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net