Chương 1: Nhìn nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


NÚI LỬA NGỦ SAY《休眠火山》- CHƯƠNG 1: Anh ở giữa ranh giới của nam sinh và đàn ông.

******

Dịch: Su

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang FB Trầm Ngư Lạc Nhạn•沉鱼落雁.

*******

Khi tia ráng cuối cùng khuất sau chân trời, chiếc xe mà Tần Chi gọi mới tới.

Cô vừa ngồi vào, Hàn Mân đã gọi đến: "Sắp tới chưa?"

Tần Chi lấy trong túi xách ra một cái kẹp cá mập, vừa kẹp tóc vừa nói: "Mười phút nữa."

"Nửa tiếng trước cũng nói mười phút, đây là mười phút lần thứ mấy rồi?" Bên kia rất ồn ào, xem ra đám kia người đã chơi được một thời gian.

"Lần này thật sự là mười phút."

Động tác trên tay Tần Chi không dừng lại, thuần thục kẹp gọn mái tóc dài màu hồng ánh kim, lại kéo vài sợi tóc mai ở hai bên thái dương xuống, tăng thêm vẻ lả lướt cho kiểu tóc cứng nhắc ban đầu.

Hàn Mân chậc chậc hai tiếng: "Đều là nữ cả, có ai không biết đâu?" Cô ấy hiển nhiên không tin Tần Chi, cảnh cáo, "Cho em nửa tiếng, có bay cũng phải bay qua cho chị!!"

Sau khi cúp điện thoại, Tần Chi nói với tài xế: "Phiền chú đi nhanh một chút ạ."

Kết quả là trên đường bị kẹt xe, một tiếng sau, Tần Chi mới xuống xe ở lối vào của quán bar Happy Island.

Lúc đó mới hơn 7 giờ, quán bar vẫn chưa có nhiều người, Tần Chi mở cửa đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chỗ ngồi của bọn Hàn Mân.

Hàn Mân cũng mắt sắc nhìn thấy cô, nhảy lên vẫy tay: "Tần Chi! Nơi này!"

Tần Chi liếc nhìn mấy người ngồi đó một lượt, mới đi về phía Hàn Mân.

Vừa đi tới trước mặt, mấy người đàn ông đang hút thuốc trên sô pha cười nói: "Di Đường Đát Kỷ tới rồi."

"Di Đường Đát Kỷ" là biệt danh mà nhóm người này đặt cho Tần Chi.

Lúc trước học quân sự, trường học bình chọn bức ảnh tập quân sự đẹp nhất, mấy người của khoa nhiếp ảnh cả ngày ở sân thể thao chụp lung tung.

Kết quả là buổi trưa hôm đó, khi huấn luyện kết thúc, Tần Chi nóng đến say xe, lại cảm thấy dù sao cô cũng mặc một bộ nội y vận động bảo thủ, nên đã cởi bỏ chiếc áo cộc xanh bên ngoài.

Trong đám người mặc đồ ngụy trang màu xanh lá cây, chỉ có cô là người duy nhất không theo quy củ mà mặc nội y màu trắng. Dù có bảo thủ đến đâu thì vẫn là kiểu dáng lộ eo hở vai, cố tình dáng người cô lại cực đỉnh, vẻ ngoài cũng đủ quyến rũ, lại nhuộm một cái đầu màu hồng ánh kim chói mắt, mái tóc dài quét qua vòng eo nhỏ, khi đi thướt tha lả lướt.

Người như vậy, dù có giấu ở trong đám người, ống kính cũng sẽ tự nhắm vào.

Mà người chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp ấy của cô, tình cờ lại là Tống Dục, bạn trai của Hàn Mân.

Hàn Mân là đàn chị năm hai của Tần Chi, khi còn trong thời gian huấn luyện quân sự, Tần Chi cảm thấy không quen ở phòng 4 người, nên đã bỏ thêm vài ngàn tệ để chuyển tới phòng 2 người, được xếp đến cùng phòng với Hàn Mân.

Hàn Mân vừa thấy cô, đôi mắt liền sáng lên: "Mẹ kiếp, hồ ly tinh nhỏ?"

Tần Chi lúc ấy còn chưa xếp hành lý, đã bị câu chửi thề của Hàn Mân làm choáng váng. Sau đó Hàn Mân giải thích cho cô, cô mới hiểu nguồn gốc của biệt danh này.

Hàn Mân thân thiện, Tần Chi tuy rằng không tự làm thân, nhưng tính cách cũng không lạnh lùng. Sau khi kết thân thì hợp nhau đến không ngờ, cứ như vậy trở thành bạn của nhau.

Sau đó Tần Chi biết được, bức ảnh của cô cũng không bị đăng lên trang web chính thức của trường để bình chọn.

Ảnh huấn luyện quân sự đẹp nhất, yêu cầu phải tràn đầy sức sống hướng về phía trước hoặc vẻ đẹp hào phóng dưới ánh mặt trời. Bức ảnh của Tần Chi rõ ràng là không phù hợp, nhưng lại chiếm được trái tim của một nhóm nam sinh khoa nhiếp ảnh.

Tối hôm qua, Hàn Mân mua cherry cho Tần Chi, loại trái cây trái mùa thật đắt, 78 tệ/kg. (khoảng 300k vnd)

Đều nói vô sự hiến ân cần, không gian thì trộm. Khi Tần Chi ăn được hơn một nửa chỗ cherry đó, Hàn nữ sĩ lên tiếng: "Chị đã hứa hẹn với đám anh em của Tống Dục rất nhiều lần rồi, muốn đưa em tới làm quen với bọn họ, em tới đi nhé......"

Nói xong lại sợ cô sẽ không đồng ý, còn bổ sung, "Chị bảo đảm, em chỉ cần đến và ngồi đó, bọn họ sẽ phục vụ em ăn ngon uống tốt."

Không phải Tần Chi không biết đạo lý "cắn người miệng mềm", cô đã sớm biết trong lòng Hàn Mân có tính toán, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, cố ý trêu chọc, nói: "Không có hứng thú."

(Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.)

"Làm ơn đi, em nhẫn tâm nhìn chị thất hứa với đám anh em của Tống Dục sao?"

"Nhẫn tâm."

Hàn Mân nháy mắt phát điên, chạy loạn lên trong ký túc xá, cuối cùng nảy ra một ý tưởng, hỏi: "Em không muốn gặp đám con trai đó, vậy có hứng thú với trai đẹp không?"

Tần Chi cầm cherry ăn, nghe vậy cũng không chớp mắt: "Đẹp bao nhiêu?"

"Lý Kinh Châu!" Hàn Mân nói một cái tên, đặc biệt trịnh trọng, "Chị từng nhắc tới rồi đó, anh ta cũng sẽ đi, em có muốn gặp mặt không?"

Động tác nhai của Tần Chi chậm lại.

Lý Kinh Châu, cô cũng không xa lạ với cái tên này.

Không chỉ thường xuyên nghe Hàn Mân nhắc tới, mà Vương Chi Nam của lớp cô cũng luôn nói về anh.

Người này là nhân vật nổi tiếng của trường, ngoại hình đẹp trai chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tài tử khoa báo chí. Khi còn là sinh viên năm nhất đã lập một tài khoản công chúng, dốc hết tâm sức vào lĩnh vực nội dung, có nhiều bài viết thu hút. 

Năm ngoái đã thành lập một studio, bắt đầu làm video. Chương trình đầu tiên tập trung vào trẻ em bị bỏ rơi, có hơn 100 triệu lượt xem toàn mạng, được các phương tiện truyền thông chính thống chia sẻ, còn giành được giải thưởng truyền thông có giá trị thương mại của năm trên bảng xếp hạng uy tín.

Tống Dục là một thành viên trong studio của Lý Kinh Châu.

"Muốn biết anh ta thực tế trông như thế nào không?" Hàn Mân dụ dỗ cô bằng cách này.

Tần Chi vốn đã định đồng ý, liền không chối từ nữa: "Nể mặt chỗ cherry này đó."

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang FB Trầm Ngư Lạc Nhạn•沉鱼落雁.

Hôm nay tan học, cô trở về ký túc xá và trang điểm theo hướng dẫn của beauty blogger, mất hơn một tiếng đồng hồ.

Có đôi khi làm người đẹp còn không bằng người bình thường, lúc nào cũng phải lo lắng mình có đủ xinh đẹp hay không.

Nhưng mà giờ này khắc này, cô cảm thấy việc trang điểm hoàn toàn là dư thừa.

Lý Kinh Châu cũng không có ở đây.

Phán đoán này thậm chí không cần phải nhìn kỹ sắc mặt của mỗi người ở đây.

"Đát Kỷ ngồi đây." Có người vỗ vào ghế sô pha bên cạnh, ra hiệu cho cô ngồi xuống, "Lại đây, tìm hoàng thượng này."

Lời này gây ra một trận cười vang.

"Vương Khôn, cậu tìm chết phải không?" Hàn Mân mắng, kéo lấy tay Tần Chi tay, ngồi trên ghế sô pha gần đó, nói: "Ngoài cậu ta không đàng hoàng, những người khác vẫn là đáng tin cậy."

Tần Chi không có hứng thú với bọn họ. Ai đáng tin, ai không đáng tin, đương nhiên cô cũng không thèm để ý.

Cô ngồi xuống với Hàn Mân, Hàn Mân lần lượt giới thiệu mọi người theo thứ tự từ gần đến xa. Tổng cộng có mười người, trong đó Tống Dục và Tần Chi là biết nhau, còn cả anh chàng đẹp trai đeo kính, trông rất ngoan tên là Chử Hoán. Nghe nói là đại thần về hậu kỳ trong studio của Lý Kinh Châu, cô đã gặp một lần ở nhà ăn.

Còn những người còn lại, cô không định nhớ tên của họ.

Tần Chi chờ Hàn Mân giới thiệu xong, mới mở miệng: "Vị kia không ở đây?"

Có chút biết rõ cố hỏi.

Hàn Mân gãi gãi đầu, do dự một hồi hỏi: "Em muốn nhảy không? Chúng ta lên nhảy đi."

Nhìn phản ứng này, chắc là anh sẽ không tới.

Tần Chi cũng không muốn ngồi ở chỗ này, bị đám con trai nhìn chằm chằm giống như sản phẩm triển lãm, vì thế gật gật đầu: "Đi thôi, nhảy một lát."

Thấy Tần Chi cũng không tức giận, Hàn Mân vui vẻ khoác tay cô, cùng cô đi lên sàn nhảy.

DJ chuyển sang một bản nhạc dance vui nhộn, nam nữ trên sân khấu uốn éo quên hết tất cả.

Nhìn từ xa, mấy nam sinh đang đứng thành hàng, cầm di động quay video trên sàn nhảy.

Tuy rằng ánh sáng rất tối, người cũng nhiều, nhưng Tần Chi vẫn cực kì nổi bật. Nhạc rất khô khan, cô đong đưa lười nhác, đột nhiên tóc rơi ra, cô vừa nhảy vừa dùng tay vuốt tóc.

Hàn Mân cũng rất biết nhảy, giơ tay lắc đong đưa.

Hai người ở trên sàn nhảy hơn nửa tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Sau đó, Tống Dục thấy có nam sinh đi tới, không biết là nhằm vào Hàn Mân hay Tần Chi, mới đi lên kéo hai người xuống.

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang FB Trầm Ngư Lạc Nhạn•沉鱼落雁.

Không nhảy cũng tốt, Tần Chi nhảy rớt một cái bông tai, lúc này đang mệt hết hơi.

Cô đặt chiếc kẹp cá mập lên bàn và mở một lon bia.

Chử Hoán ngồi bên cạnh hỏi cô: "Tần Chi, cô từng học nhảy sao, nhảy tốt thật."

"Không có."

"Thật sao, nhưng cô nhảy rất tốt mà." Chử Hoán chân thành cười nói.

"Thật."

"......"

Cô hơi mệt, bất cứ ai dị ứng xã giao, đại khái đều có thể hiểu cảm giác của cô. Cô chỉ muốn về ký túc xá tẩy trang, đắp mặt nạ, nằm trên giường xem phim.

Sau khi có ý tưởng này, cô lập tức lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Trì Tuyết. Chưa được bao lâu, điện thoại của Trì Tuyết gọi đến, nhạc trong phòng rất lớn nên Tần Chi cố ý bật loa ngoài.

Trì Tuyết hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Bạn bè tụ họp, làm sao vậy?"

"Tụ cái gì tụ, mau tới đây, Trình Hạo có người khác ở bên ngoài!" Trì Tuyết khóc nức nở, "Mẹ kiếp, mình phải xé nát đôi cẩu nam nữ này!"

"......"

Một cuộc điện thoại kéo dài gần hai phút.

Trai gái ngồi bên cạnh Tần Chi ngửi được mùi "dưa".

Tần Chi cúp điện thoại, tự nhiên rời đi.

Sau khi đi ra ngoài, cô gọi cho Trì Tuyết: "Cậu được lắm, không hổ là sinh viên khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh."

"Hừ, chuyện thường." Tần Chi có thể tưởng tượng được khi nói câu này, Trì Tuyết đang dẩu miệng, cực kì đáng yêu.

Tần Chi cười cười, làm bộ làm tịch khen vài câu, dỗ cô ấy vui vẻ rồi cúp điện thoại.

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang FB Trầm Ngư Lạc Nhạn•沉鱼落雁.

Quán bar ở cuối phố, Tần Chi đi chưa được mấy bước liền đến đường lớn. Cô định băng qua đường, đèn đỏ đã chuyển sang xanh, cô đi theo đám đông qua vạch kẻ đường. Nhưng đi được một nửa, cô lại quay lại và đi bộ đến lối vào của con hẻm.

Trong ngõ nhỏ, một cô gái mập mạp quỳ dưới đất trong tư thế khuất nhục. Hai cô gái mái tóc nhuộm sặc sỡ ấn bả vai cô ấy, một cô gái khác mặc đồng phục học sinh ở phía sau giẫm chân lên cô ấy, túm tóc đuôi ngựa, khiến cô gái mập phải ngẩng đầu, đối diện với cô ta.

Cô gái phía trước mặc đồng phục học sinh, gạch sọc đen, nhìn sườn mặt rất ngoan.

Tần Chi mới vừa có ý nghĩ này, cô ta liền giơ tay tát vào mặt cô gái mập.

Tát hai cái tát, phát ra hai tiếng giòn giã trong con hẻm yên tĩnh, hẳn là dùng mười phần sức lực.

Đánh xong, cô ta ghét bỏ lắc lắc tay, nói gì đó với cô gái đang quỳ dưới đất.

"Ê."

Tần Chi hô một tiếng.

Mấy nữ sinh phản ứng chậm một lúc, mới ý thức được Tần Chi đang nói chuyện với bọn họ.

Cô gái cầm đầu quay mặt lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Giọng điệu cực kì vô tội.

Tần Chi không vội trả lời, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, đặt lên hộp thuốc gõ gõ, sau đó hít một hơi nói: "Sao em gái tôi lại chọc tới cô?"

Mấy nữ sinh kia rõ ràng bị sửng sốt một chút.

Cô gái cầm đầu quay đầu lại nhìn đám chị em, lại nhìn cô gái đang quỳ trên mặt đất, mới cười: "Chị gái? Đừng nói giỡn, bọn này học với nó hai năm, nó có chị hay không còn không biết sao?"

Tần Chi nhíu mày, tìm ra điểm mấu chốt từ lời nói của cô ta: "Nói cách khác, mấy người đã bắt nạt người ta hai năm?"

Cô gái mặc đồng phục sọc đen đến gần Tần Chi, tựa như không chút sợ hãi: "Vị người qua đường này, bớt lo chuyện người khác, biết hút thuốc thì ghê gớm à?"

Cô ta nhìn Tần Chi từ trên xuống dưới, ngọt ngào cười cười, lại nói với cô gái phía sau, "Chị Yến, hút một điếu cho chị ta xem, ai hơn ai......"

"Bang" một cái tát vang, tất cả mọi người đều choáng váng.

Cô ta còn chưa nói xong, đã bị vặn bả vai, ăn thêm một cái tát.

Tần Chi dùng hết sức để đánh, lòng bàn tay có chút tê dại, cô thản nhiên lắc lắc.

Cô gái kia đầu tiên là sửng sốt, khi phản ứng lại thì mặt đỏ au, giơ tay định đánh Tần Chi thì bị đạp một phát vào đùi. Cô ta lảo đảo vài bước rồi ngã xuống đất, Tần Chi lập tức bước tới, chống đầu gối vào chân cô ta, kéo tóc, dí điếu thuốc vào sát mặt cô ta.

Động tác của cô quá nhanh, thế cho nên mấy cô gái còn lại không kịp phản ứng. Chờ đến lúc phản ứng lại, lại không biết có nên bước tới giúp hay không.

Tần Chi không chút hoang mang: "Nghe nói chuyện rất cứng, xem ra là phía sau có anh trai nào đặc biệt hơn người nhỉ?"

Loại nữ lưu manh này, nếu là không quen biết vài người, sẽ không đến mức lỗ mãng với người xa lạ như vậy.

"Vậy chị đây nói cho cô biết, tôi dám đánh cô thế này, có nghĩa là chống lưng của tôi còn cứng hơn của cô. Hiện tại tâm trạng của tôi không quá tệ, chỉ cần mấy người làm một chuyện. Xin lỗi cô ấy rồi cút đi, nếu bây giờ không đi, đợi lát nữa tôi bảo đảm sẽ cho mấy người vào đồn cảnh sát."

Tần Chi vừa nói, điếu thuốc đỏ thẫm đã dí đến trước mặt cô gái, cô ta càng trốn, Tần Chi càng giơ điếu thuốc gần hơn.

Một đoạn tro rơi xuống cằm của cô ta.

Cô ta sụp đổ, khóc lớn, hét lên: "Xin lỗi!"

Tần Chi không động đậy, chỉ hỏi: "Con mấy người?"

Mấy cô gái cũng lần lượt nói: "Xin lỗi."

Tần Chi vừa lòng, dạy dỗ vài câu liền đuổi bọn họ đi.

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang FB Trầm Ngư Lạc Nhạn•沉鱼落雁.

Mọi thứ diễn ra thuận lợi hơn cả tưởng tượng.

Mấy thiếu nữ bất lương đều bỏ chạy, còn cô gái mập mạp bị đánh vẫn nằm co quắp trong góc.

Tần Chi bước tới.

Cô gái ngẩng mặt lên, lông mi run run, bình tĩnh lại mới nói: "Ngày mai tôi phải chuyển trường rời khỏi đây rồi, vốn dĩ tưởng chịu đựng nốt lần này là được."

Tần Chi sững sờ.

Vốn dĩ cô còn muốn cho cô ấy thông tin liên lạc của mình, sau đó xử lý dứt khoát chuyện này. Bởi vì không khó suy đoán, sau này đám người kia chắc chắn sẽ lại gây rối.

Nhưng ai biết cô gái này lại sắp chuyển trường.

Cô gái đỡ tường đứng lên, buộc lại mái tóc rối bù, nở một nụ cười khó coi: "Hôm nay cảm ơn chị."

Tần Chi không nói gì, cùng cô gái đi ra khỏi ngõ.

"Này." Tần Chi suy nghĩ một chút rồi gọi cô ấy lại, "Bọn họ là trẻ vị thành niên, cô cũng vậy."

Cô gái dừng lại, không nói gì, khập khiễng đi ra ngoài.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tần Chi.

Cô đang dựa vào tường, vừa mới nhắm mắt muốn trấn tĩnh một chút.

Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến rất rõ ràng.

Cô cảnh giác mở mắt ra, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một người đàn ông bước ra từ nơi sâu nhất của con hẻm.

Anh đang ngậm một điếu thuốc chưa đốt lửa, không nhìn rõ mặt. Điều đầu tiên chú ý tới là ánh mắt anh nhìn người khác, rất lạnh nhạt, rất xa cách.

Mà khí chất con người anh tựa như bộ quần áo anh đang mặc, màu xám tro, không âm nhu, lại cũng không nam tính, tràn ngập cảm giác ủ dột bức người.

Nói đúng ra, anh ở giữa ranh giới của nam sinh và đàn ông.

Tần Chi nhìn chằm chằm anh, anh cũng nhìn chằm chằm vào Tần Chi.

Nhưng thời gian họ nhìn nhau rất ngắn, chỉ sau hai ba giây, cả hai đều bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

*****

Tác giả có chuyện muốn nói:

"Tình yêu của anh giống như núi lửa ngủ say, một khi phun trào, sẽ dâng hiến tất cả nhiệt tình."

Viết xong cuốn này, cảm giác tựa như được yêu đương một lần cùng Lý Kinh Châu.

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang FB Trầm Ngư Lạc Nhạn•沉鱼落雁.

Mở hố mới: 02/10/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#txvt