[ryulee] lần tỏ tình thứ một nghìn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả:

tôi cũng không rõ mình đang viết gì nữa

động não đêm khuya

Lưu ý:

https://baekchen421.lofter.com/post/1ec439e1_2ba5190bd

VUI LÒNG KHÔNG THÊM FIC VÀO DANH SÁCH ĐỌC CHỨA BẤT CỨ CP NÀO KHÁC

đã có permission

-

Lee Sanghyeok nhìn Ryu Minseok đang đứng trước mặt mình, thốt ra miệng vẫn là một câu nói cũ, "Minseok, em đã biết câu trả lời rồi mà."

Đây là lần thứ chín trăm chín mươi chín Ryu Minseok tỏ tình với Lee Sanghyeok, kết quả vẫn là không thành.

Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên tỏ tình với anh. Xét đến mối quan hệ thường ngày vô cùng mờ ám với Lee Sanghyeok, Ryu Minseok tự thấy nắm chắc phần thắng, rất tự tin đi tìm Lee Sanghyeok để tỏ rõ tình cảm của mình.

Mối quan hệ thường ngày giữa Ryu Minseok và Lee Sanghyeok vô cùng mờ ám, việc nắm tay hôn nhẹ là chuyện thường thấy; nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Không phải mập mờ như vậy không tốt, chỉ là Ryu Minseok muốn mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước nữa.

Lần này, sau khi thất bại Ryu Minseok cũng chỉ khe khẽ thở dài, bình tĩnh đến mức suýt thì quên mất lần đầu tiên bị từ chối trông bản thân đã thảm hại thế nào.

Cậu kéo Lee Minhyeong ra quán bar, ra sức tiêu hoang một phen, uống say đến mức không nhớ rõ mình về nhà thế nào, chỉ nhớ rằng cuối cùng cậu đã đứng một chỗ hôn Lee Sanghyeok, một nụ hôn ẩn chứa chút tức giận khác với sự dịu dàng bình thường.

Thật ra, sau lần đầu tiên bị từ chối, Ryu Minseok đã tính đến chuyện bỏ cuộc, cậu cảm thấy Lee Sanghyeok không thích mình, cảm giác mập mờ đó cũng chỉ là vô ý tạo ra, nhưng ai lại vô ý hôn môi với người khác cơ chứ?

Lúc cậu đang kiềm chế bản thân không đến gặp Lee Sanghyeok, anh lại làm như chuyện đó chưa từng xảy ra, luôn câu dẫn Ryu Minseok.

Ví dụ như, khi đi ăn cùng nhau, tình cờ ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy ánh mắt hàm chứa ẩn ý của đối phương. Nếu không vì ngại sự có mặt của những người khác, ánh mắt ấy thật sự khiến Ryu Minseok muốn niết mặt anh, ấn xuống một nụ hôn thật sâu.

Có lẽ đó không phải câu dẫn mà chỉ là Ryu Minseok tự mình đa tình, song rõ ràng cậu vẫn không thể không tìm kiếm Lee Sanghyeok. Giống như ong mật bị mật hoa thu hút, Ryu Minseok tìm kiếm Lee Sanghyeok cũng chỉ là bản năng cơ thể.

Vì thế, hai người lại quay trở lại trạng thái mập mờ, nhưng chung quy Ryu Minseok vẫn muốn tiến một bước, cậu đã từng hỏi Lee Sanghyeok, "Anh ơi, anh không thích em à?" Lee Sanghyeok cười, đáp rằng nếu không thích thì tại sao lại hôn em chứ.

Cho nên khi Ryu Minseok hỏi anh vì sao không đồng ý, cậu mới không hiểu lí do Lee Sanghyeok không trả lời.

"Hừm," Ryu Minseok tập mãi thành quen thở dài, nâng mặt Lee Sanghyeok, "Em thật sự không có biện pháp bắt được Lee Sanghyeok." Cậu lấy hôn môi bù đắp cho sự thất vọng của mình.

"Kĩ thuật hôn của em ngày càng tiến bộ nhỉ." Đôi má hơi hồng và ánh mắt mê ly của anh đủ để chứng minh cho kĩ thuật cao siêu của Ryu Minseok.

Ryu Minseok ghé vào tai anh, nhẹ giọng nói, "Tất cả là nhờ phúc của người nào đó." Đầu lưỡi cậu lướt qua vành tai, Lee Sanghyeok vội né đi, khẽ rên rỉ.

"Anh có biết không hả Lee Sanghyeok, anh làm vậy sẽ chỉ khiến em thêm thích thú mà thôi." Hai tai dần nóng lên của Lee Sanghyeok kích thích Ryu Minseok tiếp tục, song cuối cùng cậu đã kìm lại bản thân; vì rằng Lee Sanghyeok không cho phép nên hai người chưa thể đi tới bước kia. Lee Sanghyeok biết nếu cứ trêu chọc cậu như vậy thì Ryu Minseok sẽ không nhịn nổi nữa, "Được rồi, bọn mình đi tập luyện đi."

Lee Sanghyeok viện cớ định đẩy Ryu Minseok ra để chạy trốn, nhưng lại bị Ryu Minseok kéo về phía cậu, "Thêm một lần nữa thôi mà, một lần cuối cùng anh nhé." Nói xong liền ấn đầu Lee Sanghyeok về phía mình để tiếp tục hưởng thụ vị ngọt, có lẽ vì còn tâm tư chưa thỏa mãn nên Lee Sanghyeok cũng không từ chối.

Ryu Minseok cuối cùng vẫn không hiểu tại sao Lee Sanghyeok lại không đồng ý trong khi anh cũng thích cậu, có hỏi cũng không hỏi ra căn nguyên vấn đề. Ít ra cậu đã bỏ được việc phải tự hỏi xem anh có thích cậu không, hay cậu có cơ hội làm người yêu của anh không, tuy chúng chỉ là thứ yếu nhưng còn tốt hơn không có gì.

Về việc vì sao không bỏ cuộc, Ryu Minseok trả lời là cậu rất muốn làm chuyện gì đó còn thân mật hơn với anh Sanghyeok, cứ phải cô đơn mỗi tối thì không ổn lắm.

Ở ngoài, Ryu Minseok luôn gọi Lee Sanghyeok là anh, chỉ gọi anh bằng tên đầy đủ khi hai người thân mật. Ryu Minseok cho rằng việc gọi tên của người mình thích vô cùng ám muội, không thể kiềm chế nhịp tim của mình. Đôi khi cậu tưởng tượng ra Lee Sanghyeok gọi cái tên Ryu Minseok của mình liền không thể kiềm chế nổi mà nóng người ngay tức khắc.

"Anh à, anh đi ăn với em không?" Ryu Minseok bước vào phòng Lee Sanghyeok, tựa đầu lên vai anh, mũi hít vào mùi hương của người này.

"Thế đi thôi." Lee Sanghyeok kéo bàn tay đang đặt lên eo mình, cắn vào phần giữa ngón cái và ngón trỏ. Không vì lí do gì khác, chỉ là Lee Sanghyeok muốn cắn. Anh rất thích làm vậy, đến nỗi mà trên người Ryu Minseok có đầy dấu răng của anh.

Ryu Minseok híp mắt, hôn lên vành tai Lee Sanghyeok, thuận tiện xoay người anh đối mặt với cậu, hôn lên hai má anh, "Xem chừng anh cũng chưa đói quá, nên lát nữa mình hẵng đi nhé."

Lee Sanghyeok rất thích ở cùng Ryu Minseok, cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh luôn vô thức nhìn cậu, giống như hiện tại vậy, anh cảm thấy hai má phình lên khi ăn của Ryu Minseok thật đáng yêu liền ngón tay chọt chọt.

Ryu Minseok bất lực nhìn Lee Sanghyeok, nắm lấy bàn tay không an phận của anh, "Anh không đói bụng à, em thưởng anh cho em ăn đấy."

Lee Sanghyeok không cho là đúng, nhét miếng thịt vào miệng Ryu Minseok, cậu nhướng mày nhìn anh. "Anh không biết à Lee Sanghyeok, không phải làm thế đâu ạ." Cậu lấy tay cọ môi anh.

Lee Sanghyeok lắc đầu tỏ ý không muốn, sau đó Ryu Minseok cũng không tức giận, chỉ là đưa đồ ăn đến miệng anh rồi cũng bản thân cũng bắt đầu ăn mà thôi.

Ryu Minseok thật sự không rõ Lee Sanghyeok đang nghĩ gì, cậu hưởng thụ thật, nhưng còn muốn chân chính ở bên anh hơn. À, chắc chắn không phải vì cậu muốn làm những chuyện giữa người yêu với nhau mới thế đâu.

Thú thật, Ryu Minseok hơi lo Lee Sanghyeok chỉ đang trêu đùa cậu. Tình yêu của cậu làchân thành mà, mặc dù trước khi gặp Lee Sanghyeok vẫn cho rằng bản thân có tính lãnh đạm, song sau đó cậu đã nhận ra chỉ tại không đúng người.

Sở dĩ Ryu Minseok hạ quyết tâm chấm dứt mối quan hệ như vậy chính là vì nghe được từ lời một người bạn rằng trước đó Lee Sanghyeok cũng cư xử với người yêu cũ Han Wangho y vậy. Điều này khiến cậu ghen tức, thậm chí còn hơi giận, cảm giác đầu óc như sục sôi, nên cậu mới tìm Lee Sanghyeok chất vấn xem có phải anh không thật sự thích cậu mà chỉ coi như một thế thân.

Lee Sanghyeok bị Ryu Minseok rưng rưng nước mắt làm cho lúng túng, anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cho đến khi Ryu Minseok nói chúng ta đừng tiếp tục như vậy nữa, Lee Sanghyeok mới phản ứng lại, "Em đang giận hả?"

Ryu Minseok tức đến mức muốn bật cười, rõ ràng là tức giận như vậy mà anh còn không biết, chẳng lẽ lại đang tán tỉnh sao? Ryu Minseok quay người định rời đi.

Lee Sanghyeok không hỏi tại sao cậu lại như vậy, anh ôm lấy Ryu Minseok, nói, "Anh rất thích em, không có chuyện coi em là vật thay thế cho người khác." Ryu Minseok không tin lí do thoái thác này của anh, "Quên đi, đừng an ủi em nữa. Nói thật, nếu anh thích kiểu quan hệ không xác định rõ ràng như vậy em cũng có thể chấp nhận, nhưng anh đừng lừa gạt em."

Sau khi quen nhau, Ryu Minseok hỏi Lee Sanghyeok lí do anh không đồng ý lời tỏ tình của cậu, anh đáp, "Anh muốn xem xem dưới tình huống này em có không thích anh nữa hoặc thích người khác hay không, đến khi thấy dáng vẻ suýt khóc của em, anh có thể xác định là em thích anh muốn chết." Ryu Minseok tức đến bật cười với lí do vô lí này, đành đổi biện pháp khác trừng phạt anh.

Xong việc, Ryu Minseok nói với Lee Sanghyeok người đầy dấu hôn đang nằm cạnh mình, "Lee Sanghyeok, em thật sự không có biện pháp bắt được anh."

Vì vậy, lần tỏ tình thứ một nghìn của Ryu Minseok trở thành lần tỏ tình đầu tiên của Lee Sanghyeok.

- fin


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net