Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ê Katsu, có hàng mới à?

Người gác cổng căn cứ điểm của bọn bắt cóc, cất tiếng hỏi người đàn ông đang tiến tới, vác Mika trên vai.

Gã ta cười toe toét. - Phải, là hàng thượng phẩm đó. Đảm bảo chúa công sẽ hài lòng.

Mika mơ màng mở mắt, khi gã nán lại trò chuyện, nàng nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện vắn tắt của gã ta cùng mấy người kia. Đánh mắt nhìn quanh một cách kín đáo, nàng thấy gã đang vác nàng vào một toà tháp cao bốn lầu. Hai bên là tường đá cao ngất. Phía trước lối vào có hai tháp canh, trên tháp canh có người đi qua đi lại. Phía dưới có hai tên đứng chắn ngay cổng.

Vài phút sau, gã tiếp tục đi vào trong. Khi tới một căn phòng rộng lớn, gã thô bạo ném nàng xuống sàn.

- Trông chừng nó cẩn thận. - Gã quay sang nói với người canh gác, - Con khốn đó khôn ranh lắm, mấy lần suýt thoát. Cả quảng đường đi, nó Khiến bố mệt bỡ hơi tai. Tốn không biết bao nhiêu thuốc mê nó mới chịu nằm yên.

- Yên tâm, đã vào tới tận đây thì có mọc cánh cũng chẳng thoát được. - Thằng giữ chìa khóa cười khanh khách nói, - Nhìn xem, xung quanh tứ phía đều là đồi núi. Chưa kể trốn khỏi tòa tháp bằng đá vựng chắc này đâu có dễ.

Gã cười đáp lại rồi bước ra khỏi phòng. Tiếng cửa sắt đóng lại kêu kèn kẹt.

Mika đang ngủ mê mệt thì người ta đến dựng nàng dậy.

- Này dậy đi.

Mika mở mắt ngồi dậy khiếp đảm. Lúc đó, qua ô cửa sổ cao và hẹp, nàng nhìn thấy qua trần của hành lang bên cạnh một khoảng trời duy nhất, cái ánh sáng màu vàng dịu nhẹ của buổi hoàng hôn. Nàng bỗng thấy yêu mặt trời.

- Cô có sao không? - giọng nói dịu dàng lại cất lên.

- Đây là đâu? - Nàng hỏi bâng khuơ, rồi quay sang người vừa chạm vào nàng.

Đó là một cô gái xấp xỉ tuổi nàng. Xinh xắn, nhưng đôi mắt lại u buồn.

Cô ta ngồi yên một lát không nói, làm như thể không hiểu có nên đáp để phí một câu trả lời vào việc đó không, rồi dường như cố gắng ít nhiều, cô ta mới đột ngột lí nhí:

- Đây là...

- Chúng tôi không biết chỗ quái quỷ này là đâu. - Một giọng nói khác vang lên phía góc phòng. - Có thể là một nhà chứa.

Mika lúc bấy giờ mới ngồi thẳng người, ngoái đầu nhìn về phía sau lưng. Nàng kinh ngạc khi nhìn thấy có tới chục cô gái bị nhốt ở đây giống nàng.

Nàng ngồi yên bất động, tâm trí nửa tỉnh, nửa mê, miệng cố nở một nụ cười ngặt nghẽo. Mika không dám nghĩ tới tình cảnh mình đang đối diện.

- Chúng ta bị bắt cóc. - Nàng cay đắng kết luận.

- Đúng vậy, - Cô gái ngồi bên nàng nói, - Có vẻ như cô là người cuối cùng trong ngày hôm nay.

Mika lập tức đứng dậy, hai hàm răng run cầm cập, hai tay cũng run lên. Nàng không muốn, vạn lần không muốn. Ai biết được số phận nàng sẽ ra sao?

- Thả tôi ra. - Nàng chạy tới cửa, nắm chặt hai thanh sắt mà gào lớn. - Người bên ngoài có nghe thấy không? Mau thả tôi ra. Nếu các người cần tiền tôi sẽ cho các người.

Sự im lặng đáp trả lời nàng khẩn thiết van xin.

- Có ai không? cứu với!

''Sasuke!''.

Nàng gào mãi nhưng không có tiếng đáp trả. Có tiếng nói cười râm ran bên ngoài canh phòng. Nhưng tuyệt nhiên không ai trong số hai tên lính canh thèm liếc mắt để tâm tới nàng.

- Vô ích thôi. - Cô gái tóc vàng hoe, cay đắng nói, - Chẳng ai nghe thấy cô kêu gào đâu.

- Không! - Nàng phản kháng. - Sẽ có người tới cứu chúng ta.

- Nằm mơ đi, - Cô ta gắt lên, đứng dậy nhìn chằm chằm nàng. - Chúng tôi bị giam ở đây bảy ngày rồi, nhưng chẳng có ma nào đoái hoài tới. Không có ai tới cứu chúng ta cả. Thay vì tốn sức kêu gào, cô nên dành sức lực để cầu xin mình phải là người được chọn.

- Nhất định sẽ có người tới cứu. - Nàng cương quyết với niềm tin mạnh liệt.

- Không có ai cả. - Cô ta gào lên. - Không có ai hết.

- Có, - nàng gào lớn hết sức, cố không bật khóc. - Chắc chắn người đó sẽ tới.

- Người đó? - Cô ta bật cười, lắc đầu quay mặt đi. Cô ta nghĩ mình biết Mika đang mong đợi điều gì. Chính cô ta cũng từng chờ đợi người yêu của mình tới cứu. Nhưng vô vọng.

- Tôi cũng hi vọng vậy. - Cuối cùng cô ta mệt mỏi kết thúc cuộc tranh luận ngớ ngẫn, - Tất cả mọi người ở đây đều hi vọng giống cô.

Không ai trong căn phòng còn chú ý tới Mika nữa. Nàng cũng chẳng thèm bận tâm. Mika quay lại với việc chửi bới của mình.

- Đồ khốn kiếp!

- Cái bọn thối tha.

Sau cùng nàng buông lời cảnh cáo.

- Nghe cho rõ đây. Nếu Mikaaki này thoát khỏi đây. Tất cả các người sẽ phải trả giá.

Mika kiệt sức ngục xuống, hai tay vẫn níu chặt vào cửa, đầu nàng tựa vào thanh sắt.

Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Đó chắc chắn là khủng khiếp. Nàng sẽ bị bán làm nô lệ cho một gia đình nào đó. Thậm chí bị ép trở thành kĩ nữ bán thân. Nhưng nàng tin, nàng sẽ thoát.

Mika siết chặt hàm răng, phẫn nổ trước hành vi mất nhân đạo kia.

Một vài cô gái không chịu được nữa bước tới, khuyên can, rồi kéo nàng vào trong.

Suốt buổi chiều hôm đó họ ngồi tựa bên nhau, trò chuyện, nói nhiều điều về mình. Không ai còn thấy lo sợ ngày mai bản thân sẽ bị đưa đi đâu. Qua tìm hiểu Mika được biết, trước khi cô tới. Đã có một tốp cô gái bị đem đi. Đó là cách đây ba ngày. Họ còn cho cô biết, tối ngày mai người được gọi là chúa công sẽ tới đưa một tốp khác đi.

...

Trời gần sáng, tòa tháp ồn ào tiếng động. Người ta nghe thấy tiếng cánh cửa nặng nề của các phòng giam mở ra, đóng vào, tiếng khóa, tiếng cùm kêu cót két, những chùm chìa khóa chạm nhau ở thắt lưng kêu leng keng như tiếng chuông ngân. Tiếng bước chân dồn dập, cầu thang rung lên cùng với tiếng người gọi nhau và trả lời từ hai đầu hành lang.

Rồi sau đó Chúa công cho áp giải mấy cô gái vào. Từng tốp một. Gần trưa, thì tới lượt nàng. Mika bị thô bạo kéo đi, dù nàng đã cương quyết bám trụ hai cánh tay vào cửa.

Y đánh mắt liếc nhìn một lượt, rồi dừng lại chỗ Mika.

Y bỏ kính trắng, ngó vào tận mặt nàng. Chòm râu đen như hắc ín, nằm gọn lỏn trên nhân trung của y. Tưởng như chọc vào má nàng. Đoạn y ngoắc tay ra sau vai, nói nhỏ:

- Gái đẹp là liều thuốc an thần sau một trận đánh.

Bọn bắt cóc hiểu ý, đưa nàng đi tắm, thay quần áo. Trong khi đó lão chúa công cùng bè phái rượi chè say xưa.

Rồi một tên được lệnh đưa nàng đi theo. Đó là khi trời gần chập tối.

Mika thấy mình đang ở trong một căn phòng. Tường làm bằng đá. Bên dưới, đặt giá kiếm, nom như cái ngà voi đen trũi, gớm ghiếc. Tất cả giường đệm, đều có mùi sát trùng thường dùng tẩy trùng trong bệnh viện.

- Đêm nay, cô phụ vụ chúa công. - Tên hầu cận chúa công tuyên bố.

- Tôi đã là người có chồng. Xin các ngài tha cho.

Nàng nói dối, quỳ thụp xuống, như thể bị một cú giáng vô hình làm cho ngã gục vậy.

- Bọn ta không quan tâm. - Gã điềm nhiên nói.

- Ôi, không thể nào. Các ngài định làm gì với một cô gái đã có chồng?

- Cô nên biết là số phận sau này của mình phụ thuộc vào chúa công.

Mika há hốc miệng vì ngạc nhiên. Làm sao chúng dám tự quyết định cuộc sống sau này của nàng? Thật đáng phẫn nổ.

- Đêm nay cô phục vụ chúa công. - Gã lặp lại như một con vẹt.

- Tôi xin các ngài tha cho, tôi có tiền. Tôi sẽ đưa tất cả, chỉ cần nói con số các ngài yêu cầu. - Nàng năn nỉ.

Không nói không rằng, tên đó rút kiếm ra, lia ngang một phát làm cái giá áo bên cạnh nàng rụng xuống nền nhà, khiến nàng xanh mặt.

- Đêm nay, cô phục vụ chúa công. - Gã nhắc lại không sót một từ và vẫn âm điệu cũ.

Cú đòn cảnh cáo của gã, làm cho nàng hiểu ra thân phận mình và im lặng cúi đầu.

Nàng nghe tiếng gươm lách cách tra vào vỏ, cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi gã biến mất khỏi căn phòng. Mika chồm tới tóm lấy cây đinh dưới sàn, nàng nắm chặt trong tay rồi ngồi trên giường chờ chúa công tới.

Một hai tiếng sau đó. Chúa công hăm hở bước vào phòng.  Nhưng y không say, vẫn tỉnh như sáo. Ánh nhìn dâm tà của y quét cơ thể nàng từ đầu tới chân. Rồi không nói gì y vồ vập lao về phía nàng như hổ đói mồi. Y muốn thưởng thức hương vị của nàng ngay cho thỏa. Dung nhan nàng mĩ miều, xinh đẹp thế cơ mà. Đẹp hơn khối con gái y biết. Đẹp hơn cả vợ y.

Mika giả vờ run sợ né tránh. Nàng đứng dậy khỏi giường khiến y ngã nhào xuống nệm.

- Tối nay ta nhất định sẽ có được nàng. - Y lập tức xoay người, mở miệng tuyên bố, rồi lại chồm tới bắt nàng. Y ôm chặt không cho nàng cựa quậy.

Y đưa mặt toan hôn hít làn da mịn màng của nàng. Mika né đầu tránh nụ hôn ghê tởm ấy.

- Mẹ kiếp! Muốn bố dùng vũ lực à?

Chỉ chờ có thể, nàng lập tức nhét cây đinh  khi y vừa mở miệng. Rồi dùng lực đẩy y tránh xa nàng.

- Đừng cử động. - Nàng đau khổ nói, - Nếu không muốn chết.

Tên đó không nghe, toan chạy tới tóm nàng, nhưng vừa bước nửa bước, cổ họng y như bị đâm thủng. Cây đinh gã nuốt phải không trôi xuống bụng mà nằm chắn ngang cổ khiến y nghẹt thở. Y càng di chuyển máu càng chạy, cuối cùng y gục xuống chết tứi tưởi.

Nước mắt nàng lả chả rơi. - Tôi xin lỗi.

Nàng vừa nói vừa lui về phía cửa. Mika nhanh chóng tìm lối thoát khỏi tòa tháp. Tứ phía đều có lính canh, duy nhất phía sau tòa tháp là rừng rậm. Mika trèo lên đỉnh tháp, đưa mắt nhìn quanh. Không còn cách nào khác, nàng phải  xuống cho bằng được.

Tiếng náo loạn khiến nàng run rẩy quay đầu nhìn lại. Bọn chúng đã phát hiện ra chúa công chết.

Không chần chừ thêm. Mika lập tức cởi tấm áo ngoài, xé thành từng mảnh, nàng cột thành sợi dây rồi đu người xuống.

- Chúa công bị giết rồi.

- Mau tóm lấy con nhỏ đó.

- Đừng để nó thoát.

Tiếng hô hoán, bước chân dồn dập khiến Mika hoang loạn. Đang chầm chậm trèo xuống, sợi dây vốn mong manh bị đứt, vậy là rơi xuống từ lầu ba. Mika lăn mấy vòng liền cho tới khi lưng nàng đập mạnh vào gốc cây.

Ôi không, nàng đã bị thương. Mika cảm thấy như máu nàng đang chạy ra.

Thế nhưng nàng không thể dừng lại. Nghĩ ngơi bây giờ nàng sẽ bị tóm. Và kết cục sẽ rất thê thảm. Nàng chắc mầm như thế.

Phải chạy thôi, ý thức bắt buộc nàng phải nén cơn đau cắm đầu cắm cổ mà chạy. Nàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đuổi theo nàng. Tiếng nhịp tim hỗn loạn của nàng. Tiếng gào rú của bọn đuổi theo.

Mika dùng hết sức bình sinh, đôi chân nàng rỉ máu khi giậm phải gai nhọn. Nàng đi vội quá quên mang theo giày.

- Ah...

Tiếng rít kéo theo tiếng rầm khi nàng vấp hòn đá và ngã sấp xuống. Mặt nàng ôm hôn đất bẩn. Còn loay hoay chưa đứng dậy được, nàng thấy ba bóng đen lướt qua. Ngay sau đó ba tên trong số bọn bắt cóc sừng sững đứng trước mặt nàng.

- Con khốn! để xem mày chạy được nữa không?

Một tên hăm hố, lăm le tiến lại nàng. Mika theo đó lết người về phía sau.

- Chạy tiếp đi chứ? - Tên khác lại cười nhạo nàng. - Mệt rồi à?

Đoạn cả bọn nhìn nhau rống lên cười man rợ.

- Tau sẽ khiến mày phải trả giá. Con ranh khốn kiếp! - Tên tai to, mắt lớn rít lên, đưa tay ra định tóm cổ tay nàng  lôi đi. Mika theo phản ứng đưa tay lên che chắn cơ thể mình.

Bất ngờ trong không trung vang lên tiếng hét:

- Rasengan siêu cấp!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net