chuyện gì đang diễn ra vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi yêu em, tôi yêu em"

- Cô mơ hồ mở mắt vì có ai đó cứ lập đi lập lại nói yêu mình

*cô giật mình*
"Chị?"

- Chuyện gì đang diễn ra vậy tôi đang ở đâu sao tôi lại bị trói càng tại sao đàn chị của tôi lại ở đây

"Em tỉnh rồi à"

- ả phấn khích khi thấy người mình yêu đang nhìn mình

"Chuyện gì vậy chị sao em lại bị trói?"

- Cô khó hiểu nhìn ả

"Vì chị rất yêu em chị muốn em là của riêng chị là của riêng chị"

- ả càng nói càng phấn khích hơn
- cô cảm thấy bất đầu sợ hãi

" ch...ị l...àm e.m s..ợ"

- ả thấy mình đã làm cô sợ ả ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng an ủi

" không sao đâu em yên tâm chị sẽ không làm gì em đâu"

/có chắc ko má chứ tiếp đến con tg nó viết thêm cảnh r18 là bà đè con người ra hiếp đó=V/

- lý do mà ả thích nàng phải kể khi ở trường

- cô tên là Nguyễn Hoàng Vân Anh  cô là học sinh năm 2 ngành quản trị kinh danh ngoại hình cũng khá nổi bật cộng thêm cái tính chăm học tốt bụng không biết từ chối nên cô rất được lòng bạn bè và thầy cô

- ả là  Phương Ngọc Linh ả là hoa khôi của trường mang cho mình một thành tích khủng ả là nữ thần trong lòng của những nam sinh

- ả yêu cô khi cô vẫn còn học năm nhất trong một lần tình cờ nàng bị quấy rối

"Đi chơi với anh đi em gái"

- mặt ả có chút sợ

"Tránh xa tôi ra các người mau biến đi không tôi sẽ báo cảnh sát đó"(Ngọc Linh)

"Sao vậy em gái vui vẻ tới 2 bọn đi em"

- hai người bọn hắn vẫn không biết sợ khi cô buôn lời đe dọa

- bỗng nhiên có một tiếng nói cắt lên
"Nè hai tên sở khanh kia mau buôn cô ấy ra"(Vân Anh)

- hai người bọn hắn quay sang nhìn cô thấy cô chỉ là một đứa con gái bọn hắn cười rồi tiếng lại chỗ cô

"Hahaaa mày vừa rồi có nghe thấy gì không?"

" có! chỉ là một đứa con gái trói gà không chặt thì làm được gì"
"Trông em cũng ngon hây đi chơi với bọn anh đi"

- hắn định tiếng lại gần thì bị cô đấm mạnh vào mặt

"Trói gà không chặt?"(Vân Anh)
"Thế thì xem tôi đánh các người như thế nào"(Vân Anh)

- nói xong cô quay 180° đá nốt tên còn lại

"Biến đi lũ khốn"(Vân Anh)

- nghe cô nói xong bọn chúng ôm mặt chuồn lẹ

"Mày đợi đó"

- thấy vậy cô từ từ tiến lại nàng và hỏi
"Cậu có sao không đừng sợ nhé bọn chúng không dám bén mảng tới nữa đâu"(Vân Anh)

- nhìn cảnh tượng cô tẩn cho bọn hắn mội trận làm nàng phát ngốc vì không thể tin được

"A ah tôi không sao cảm ơn cậu"(Ngọc Linh)
"Hì hì không có gì việc đáng nên làn thôi"(Vân Anh)

- Thấy cô cười làm có cảm giác mê mẩn *chẳng lẽ đây là nụ cười tỏa nắng*

"Cậu tên là gì vậy cho tôi biết tên được không"(Ngọc Linh)

"Tôi tên là Nguyễn Hoàng Vân Anh còn cậu?''

"Tôi tên Phương Ngọc Linh"

"Tên cậu đẹp thật đó"(Vân Anh)

"À mà trông cậu mặt đồng phục giống tôi chắc là chúng ta cùng trường rồi"(Ngọc Linh)

"Ừ ha tôi là học sinh năm nhất còn cậu"(Vân Anh)

"Ơ thế tôi lớn tuổi hơn cậu rồi tôi là học sinh năm hai"(Ngọc Linh)

"ha ah thật ngại quá em xin lỗi xưng hô lúc nãy có hơi..."(Vân Anh)

"Không sao đâu tôi hiểu mà"(Ngọc Linh)

"Hì hì chị đáng yêu quá"(Vân Anh)

- cô lại cười rồi trong lòng nàng thầm cảm thám làm ơn đừng cười nữa trái tim tôi tan chảy mất 

Còn tiếp

Truyện viết còn sai soát mong mọi người thông cảm và bỏ qua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net