12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh dùng tách trà cho tỉnh táo?
Cao Phong gật đầu đón lấy tách trà nhấm nháp từng chút một. Phù Dung tỉ mẩn lau lại bàn.
- Em làm gì thế? Để đấy đi, lại đây với anh nào?
Cô lườm anh một cái. Rõ đáng ghét! Anh cười gian tà kéo cô vào lòng mình ôn nhu ôm lấy.
- Anh đừng có làm càn nhé? Ai vào lại bảo em dụ dỗ anh nhá? –Phù Dung nhéo nhéo hai má anh.
- Vợ dụ dỗ chồng thì chết ai? Ai dám ý kiến đây?
- Da mặt anh thật dày quá thể?
Cao Phong cười ha hả trước câu nói của vợ. Nhẹ nhàng thơm vào má vợ thật dịudàng. Đáng yêu quá. Hai mắt nhìn nhau thật tình tứ, âu yếm quên đi hết xung quanh. Khônggian đầy yên lặng, công ty đanggiờ nghỉ trưa nên không ai làm phiền họ cả.
Bỗng cánh cửa bật mở, cả hai giật mình. Phù Dung vội đẩychồng ra chỉnh lại trang phục, Cao Phong luyến tiếc rời khỏi vợ đáng yêu. Anh chỉnh lại cà vạt.
Phù Dung ngạc nhiên đến ngây ngốc khi thấy hai người vừa bước vào, theo bản năng cô vội cúi đầu, miệng lắp bắp:- Thiếu gia.... Tiểu thư....
Cao Phong thấy lạ khi thái độ của vợ. Hai người này là Hoàng Vinh và Thu Hương của công ty Hoàng Thái đây sao? Hôm ký hợp đồng anh cũng gặphọ mà, anh nhíu mày nhìn thái độ khép nép của vợ mình trướchai người đó. Phải chăng cuộc sống trong gia đình của cô trước đây không hề thoải mái, phải nhìn thái độ của mọi ngườimà sống. Khẽ vỗ vai an ủi vợ, anh cười tươi bảo:
- Em đi pha trà mời khách đi chứ? – Rồi quay ra rất lịch sự bắt tay với Hoàng Vinh: - Chào anh! Rất vui khi gặp hai người ở đây?
Phù Dung cúi đầu bước đi. Thu Hương thoáng nhìn cô. Trông chị Ba quả là càng ngày càng đẹp, nét sắc sảo mặn mà trở lên rõ nét. Mái tóc đen đượcbung xõa kết hợp với bộ véc đen càng tôn nên nét quyến rũ, sang trọng. Dáng người uyển chuyển, đôi mắt long lanh gợi cảm. Quả khiến lòng người xốn xang.
Anh Hai vẫn thế nhưng trông phong độ và lịch lãm hơn.Tuy không được gọi hai tiếng anh chị nhưng trong lòng cô vẫn luôn coi họ là anh chị, vẫn giữ thái độ kính trọng, hòa nhã.Đặt tách trà lên bàn, nở nụ cười thật tươi nhưng thái độ của Hoàng Vinh vẫn như cũ, coi cô như không khí. Cao Phong tinh ý nhận ra ngay liền bảo vợ:
- Em về phòng kiểm tra lại số dựán nhỏ. Một số dự án nếu chưa xong thì đốc thúc bên thi công làm nhanh lên để tập chung chodự án lớn nhưng vẫn nhớ đặt chất lượng lên hàng đầu, liên quan đến sinh mạng con người.

Phù Dung gật đầu bước đi. Hoàng Vinh nhấm nháp tách tràrồi nhìn Cao Phong. Quả là không thể xem thường, rất uy lực nhưng cũng rất ôn hòa, con người này có thể tiến xa. Thu Hương đưa tập hồ sơ ra phía Cao Phong:
- Đây là yêu cầu từ phía chúng tôi? Anh xem có kiến nghị gì không?
- Vâng? – Cao Phong lấy xem và nhanh chóng giở các trang tài liệu: - Được, chúng tôi có thể đáp ứng một số yêu cầu nhưngmột số thì phải để xem xét.
Anh đưa ra những nhận xét thận trọng của mình. Thu Hương chăm chú lắng nghe, conngười này quả không đơn giản chỉ thoáng qua mà có thể đưa ra được những nhận xét sắc bén như vậy khiên cô quả là không thể khâm phục anh.
- Thế còn 30% cổ phần sẽ đứngtên anh chứ? Tôi sẽ bảo luật sư. – Hoàng Vinh lên tiếng sau khi nghe những lời nhận xét của anh.
- Không? – Anh trầm ngâm nhìn họ rồi khẽ quay ra nhìn Phù Dung đang ngoan ngoãn làm việc cần mẫn khẽ nói: - Đứng tên vợ tôi, Hoàng Phù Dung!
- Cái này được coi là phí ly hôn cho tương lai sao? – Hoàng Vinhtrào phúng hỏi.
- Anh Hai nói gì kỳ quái vậy? – Thu Hương tức giận nhìn anh mình. Sao anh Hai quá đáng vậychứ? Ăn nói lung tung quá trời.
- Không? – Cao Phong mặt nghiêm lại giọng đầy lạnh lùng đáp: - Tôi chưa bao giờ cho rằng mình sẽ bỏ một người vợ tốt như vậy? Tôi chỉ muốn đảm bảo cuộc sống của cô ấy sau này, hơn nữa "của chồng công vợ". Anh hiểu chứ?
Anh nhìn Hoàng Vinh cái nhìn đầy nghiêm khắc và cảnh cáo làm Hoàng Vinh có chút e dè. Thu Hương vội xin lỗi thay anh mình rồi hai người nhanh chóng xin phép rời đi.
- Anh Hai đừng ăn nói kỳ cục như thế? – Thu Hương vừa lái xe vừa nói anh Hai.
- Hừm? Ai ngờ cậu ta lại phản ứng dự dội như thế cơ chứ. – Hoàng Vinh nhún vai đầy bất ngờ trước thái độ của Cao Phong khi anh nói thế. – Mà này– Anh nhìn cô em gái của mình tò mò. – Em có vẻ hâm mộ cậu ta nhỉ?
- Sao không cơ chứ? – Thu Hương liếc mắt hừ anh trai một cái: - Anh xem bản dự án chúng ta soạn tưởng chừng như kín kẽ vậy mà anh ta liếc qua một cái thì đã chỉ ra một loạt. Đúng là người tài. - Cô trầm trồ khen ngợi.
- Hối hận rồi à? – Hoàng Vinh liếc mắt nhìn em – Sao ngày xưa, bảo là đám cưới với ngườita thì dọa tự tử. Bà sợ em nói thật làm thật nên đành gả con bé kia đi thế mạng. Đúng là mèomù vớ cá rán .
- Anh Hai! Bao giờ anh mới thôi giọng điệu thế hả? – Thu Hương gắt lên hỏi: - Anh không thấy Cao Phong tý nữa ném anhra khỏi cửa sổ sao? Đừng để cáimiệng hại cái thân hơn nữa dù sao Phù Dung cũng là em gái của chúng ta.
Hoàng Vinh nhún vai không thèm ý kiến một câu. Xe dừng lại trước cửa công ty. ThuHương nhẹ giọng nói:
- Anh xuống đi? Em đi có việc, anh vào xem lại mấy bản doanhthu của mấy siêu thị gửi về. Anh trốn đi chơi thì liệu hồn vớiem.
Nói xong, Thu Hương phóng xe cái vèo không thèm quan tâm tới thái độ đầy bất bình của anh. Cô nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thành phố không có gì thay đổi. Cô vẫn nhớ một dáng người mà bản thân mình mang theo đến cả chân trời xa. Về đợt này cô mong có thể đường hoàng gặp anh, không biết anh nhớ cô không, còn giữ thái độ chán ghét, lạnh lùng với mình không?Cô thở dài đầy buồn bã. Còn sớm, giờ này chắc anh chưa tansở đâu? Thu Hương lái xe rẽ vào một Spa, cô muốn thay đổi kiểu tóc của mình. Mái tóc thẳngmượt này thật nhàm chán và vô vị. Uốn xoăn nhẹ hơi gợn sóng, đôi môi tươi hồng và bộ máy đỏ rực đầy quyến rũ và bốc lửa. Đôi mi cong dày khuôn mặt trắng hồng khiến cô thật nổi bật. Mỗi bước đi của cô khiến không biết bao người ngoái lại nhìn đầy hâm mộ.
*********
Xe dừng lại trước sở công an. Đúng giờ tan tầm! Ngày về nước sau khi ổn định công việc thì việc tiếp theo của cô là cho người tìm hiểu về anh – Lê Bảo Lâm Phong. Không ngờ anh giờ đã làm trong tổ hình sự của sở. Quả là người tài hiếm gặp, cô nở nụ cười tươi rói. Bước xuống xe đầy nhàn nhã, cô mỉmcười dựa vào xe và chờ đợi. Cô sẽ không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào khi ở bên anh cả? Cô biết mình nhớ anh, yêu anh không bởi vì anh đã cứu mình mà vì những lý do không thể nói thành lời. Tình yêu là điều khó diễn tả thành lời.
Một cô gái đầy quyến rũ sớm đã thu hút ánh nhìn của mọi người nhưng cô lại không thèm liếc nửa con mắt trước ánh mắt của họ. Mục tiêu của cô chỉ có một. Đang giờ tan tầm nên mọi người đầy tò mò trướcsự xuất hiện của một mỹ nhân đầy bốc lửa kia. Cô nàng đang đợi ai vậy? Trong sở có anh chàng nào may mắn nhỉ?
A, nhân vật chính của cô xuất hiện rồi kìa. Anh vẫn rất đẹp trong bộ quân phục đó, đúng theo trí nhớ của cô. Dáng người thật không thể chê được, đôi mắt đó quả là hút hồn nhưng thật nhàm chán là anh đang đi cạnh một nữ nhân. Không thèm để ý tới ánh mắt mọi người, cô khẽ nhíu mày bước về phía anh.
- Chào anh! Anh khỏe chứ?
- Cô là.... – Lâm Phong nhíu mày, cô gái này quen quen, hình như là: - Cô là người nhà Phù Dung.
- Oh! – Thu Hương mỉm cười khẽ, anh ấy còn nhớ. – Vâng.
- Cô là đến đây có việc gì? Báo án thì bên trong có đồng nghiệp tôi đấy. – Lâm Phong trảlời rồi định bước tiếp.
- Không? Tôi công dân lương thiện chả có gì phải báo? Tôi đến tìm anh. – cô đưa tay cản anh bước tiếp.- Tìm tôi? – Lâm Phong nhíu mày ngạc nhiên. Cử chỉ đầy đáng yêu khiến Thu Hương không khỏi thích thú gật đầu.
- Cô tìm anh ấy có việc gì? – Thanh Nhàn, đồng nghiệp đi cùng anh nãy giờ lên tiếng. Cô gái xinh đẹp bốc lửa gặp anh cóviệc gì, cô thích anh lâu rồi mà không được. Cô gái lạ hoắc này nhìn qua cũng biết là rất thích anh Lâm Phong rồi. Không được, cô lườm nhìn Thu Hương,giọng chanh chua.
- Cô là ai? – Thu Hương liếc nhìn cô gái đánh giá.
- Tôi là... tôi là đồng nghiệp của anh ấy. – Thanh Nhàn mạnh miệng.
- Oh. Thế cơ đấy? – Thu Hương giễu cợt. – Vậy phiền cô tránh ra?
Lâm Phong đau đầu trước hai cô gái. Toàn bộ cơ quan hômnay được xem kịch vui mà anh cũng có vai diễn. Mai thì làm saomà sống nổi với lũ tiểu quỷ đang nhe răng ra cười. Anh nhìn đầy đe dọa khiến cả lũ im thin thít.
- Nếu hai người thấy nói chuyện với nhau thấy hợp thì cứ việc. Tôi đi trước – Lâm Phong nhàn nhạt nói ung dung bước đi.
Thu Hương không thèm đểý tới Thanh Nhàn uyển chuyển bước về phía anh lấy giọng thật điềm tĩnh:
- Lê Bảo Lâm Phong, em thích anh? Anh làm bạn trai anh đượckhông?
Lâm Phong cứng đơ toàn tập. Toàn bộ những người đứng chứng kiến thì há hốc mồm ra, mắt căng mắt để chứng kiến. Hung thần máu lạnh Lâm Phong cũng có người thích cơ đấy? Ặc, ôi thế giới này tưởng có mỗi Thanh Nhàn ngốc nghếch thôi chứ. Anh rất hòa đồng với đồng nghiệp nhưng Lâm Phong nổi tiếng ở sở là người nghiêm túc, lạnh lùng trong công việc, tội phạm mà được anh hỏi cung thì chỉ muốn khai nhanh nhanh chong chóng nếu không muốn bị đóngbăng dọa cho đau tim và nhất với con gái thì càng không bao giờ ý kiến được. Có lần con gái sếp tỏ tình với anh nhưng bị từchối phát khóc. Khuôn mặt không thể điềm tĩnh được hơn,nếu chọc giận anh thì tự mà lĩnh lấy hậu quả. Nữ đồng nghiệp chỉ nhìn xa hâm mộ thôi
lấy hậu quả. Nữ đồng nghiệp chỉ nhìn xa hâm mộ thôi chứ không bao giờ nhích lại để lĩnh lấy cục băng kiêm cục tức này vào người. Giờ có thêm cô gái này lại trước mặt mọi người, thật khâm phục?
- Cô đùa a? Tôi không rảnh đâu nhé? – Lâm Phong cuối cùng cũng có thể khôi phục tinh thần.
- Em đâu có thời gian mà rảnh đùa cùng anh. – Thu Hương cười duyên đáp.- Cứ quyết thế đi nhé. Anh cho em cơ hội nhất định em sẽ làm anh thích em.
Cô tự tin nói với anh rồi động tác nhanh nhẹn chào anh tiến ra xe đi thẳng bỏ mặc cả đám người đang tròn mắt ngạc nhiên đến xanh mắt. Khó tin chết đi được. Lâm Phong mặc kệ lừ mắt nhìn mọi người – những người ham hố xem kịch vui thì hoàn hồn nhanh chóng lé đi chỗ khác không thì hôm nào rảnh rảnh đi đánh án với anh lại một phen lao đao vất vả.
**********
- Có ai như anh không cơ chứ? –Phù Dung vừa bỏ đồ vào giỏ vừa càu nhàu con người không biết trời trăng, vô tổ chức vô kỷ luật kia nhưng lại tỏ ra mình vô tội đang ngước đôi mắt vô cùng "ngây thơ vô số tội" nhìn vợ mình.
- Vợ à? – Cao Phong quẳng túi rau vô giỏ nhăn mặt đáp: - Chỉ làđi siêu thị thôi mà em.
- Nhưng anh có biết là bây giờ là thứ mấy không? Thứ hai chứ không phải cuối tuần. Anh nghỉ rồi mai công việc chất đống lên cao rồi tính sao. Tưởng anh mệtai dè đòi đi siêu thị sắm đồ. Rảnh quá nghen? – Cô không thể không nói. Các dự án hoàn thành thì cần duyệt để giao chobên kia, còn một số dự án đang thời kỳ đàm phán nên còn cả đống hồ sơ giấy tờ. Anh quẳng sạch đấy đi nghỉ một ngày.- Cuối tuần vợ chồng mình đã làm việc đến kiệt sức rồi còn gì?– Anh vẫn rất vô tư đang cân nhắc lên chọn loại rau nào nữa cơ đấy: - Mà anh thuê nhân viênđể họ làm việc chứ đâu làm cảnh. Kệ đi, bỏ đầy tủ lạnh. Chăm sóc bà xã đại nhân để cònra thành quả. Anh sắp buồn đếnchết rồi đây. Nhanh cho anh lên chức cái coi.
- Anh linh tinh cái gì đấy? – Phù Dung cau có nhìn anh. Đáng ghét, bây giờ nói chuyện với anh được 10 câu thì đến câu thứ 11 thế nào anh cũng lôi chuyện đó ra để đàm phán với cô. Trời ơi, cô còn đi học nhé với lại con cái là của trời cho muốn là được đâu.
- Anh biết rồi? Tại anh lao động chưa hăng say đấy mà. – Cao Phong tỏ vẻ như được khai hóavấn đề cốt lõi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net