7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*******
- Cái gì? Họ nói thế với mày sao?Mày cũng gật. Điên thật rùi. – Đan Phượng hét khi nghe Phù Dung kể. May mà hôm nay cuối tuần mọi người về nhà hết chứ không thì lủng tai với âm lượnggiết người.
Phù Dung ngồi trên bậu cửa sổ ôm con gấu bông to đùng cũ kỹ của mình. Mái tóc dài tung bay trong gió, đôi mắt buồn nhìn xa xăm khiến tăng thêm vẻ cuốn hút của cô. Dù cuộc sống đầy những bộn bề, lotoan nhưng bản thân Phù Dung luôn giữ cho mình sự bình thản,nét tự nhiên trên khuôn mặt màngay sự ưu tư cũng không làm cô mất đi điều đó. Cô trầm ngâm khẽ nói:
- Tao phải là sao đây? Dù sao từng ấy năm tao cũng chả có cái gì đóng góp cho gia đình. Thôi coi như lần này tao có chútcông lao. Tao nghe ông quản gianói dự án rất lớn. Anh chị tao còn phải về hỗ trợ trong thời gian sắp tới. Tao chả nhẽ ngồi không, không giúp gì?
- Nhưng bản thân họ có coi màylà thành viên trong gia đình không mới được chứ? Mày ra ngoài mấy năm đều tự bản thân mình bán sức lao động mà nuôi thân. Dạo gần đây mới nhẹnhàng đi chút. Kệ họ đi. Chị Ba mày đâu? Hưởng thụ cuộc sốnggiàu sang thì cũng nên có chút đóng góp chứ? Ai lại để cái con bé bị coi là ăn nhờ ở đậu, bị ruồng bỏ gánh đỡ chứ?
- Bà nói muốn chị ấy có cuộc hôn nhân tự chọn không liên quan tới kinh tế.
- Mẹ nó! Lại còn thế nữa cơ đấy.
Đan Phượng hằm hằm cái mặt. Dù gì cũng là con cháu sao lại bất công thế. Con người ta gây ra lỗi lầm lớn thế nào huống hồ Phù Dung lại là đứa tốt chả gây ra tội lỗi gì? Có lỗi chăng là nó sinh vào ngày giờ không tốt, đúng lúc có những chuyện không may. Nhưng đó chỉ là trùng hợp thôi mà, chỉ là trùng hợp.... Phù Dung không cólỗi gì cả mà bao năm nay cô biếtnó dằn vặt không nguôi, cứ khi gia đình có chuyện đều nghĩ tạinó xui xẻo kéo theo gia đình gặp vận không may. Cho nên dùbị đối xử thế nào nó cũng không ca thán nửa câu....
- Tao chấp nhận rồi. Mày tưởngtao không buồn sao nhưng bây giờ thì làm gì khác.
Nước mắt Phù Dung rơi xuống đầy đau khổ, tuyệt vọnglàm cho Đan Phượng cũng trùng lòng, giọng nói cô thấp xuống:
- Còn anh Lâm Phong thì sao?
- Anh Lâm Phong thì liên quan gìtới chuyện này? – Phù Dung ngơ ngác hỏi.
Đan Phượng im lặng. Không gian cũng im lặng theo chỉ còn tiêng mưa rơi. Phù Dunglại chìm trong suy nghĩ của mình. Đan Phượng liếc nhìn Phù Dung rồi leo lên giường nằm. Đúng là đồ ngốc! Anh Lâm Phong rất yêu Phù Dung nhưng con bạn cô thì vô tư coi anh ấy như anh trai mình. Anh Hai thì chỉ im lặng không nói tình cảm của mình... Giờ thì sao chứ? Phù Dung là đứa quyết đoán nên đãquyết định thì trời sập cũng không gì đỡ được. Hai người này không duyên không phận chỉ có thể là anh em thôi? Khó trách được, " không duyên không phận đâu nên nghĩa phu thê "......
********
Chiều Chủ nhật, theo lệnh của bà cô về nhà từ sớm và đã chuẩn bị chu đáo cho cô một chiếc đầm màu trắng trông thậtđep. Mái tóc của cô được uốn xoăn nhẹ nhàng lượn song cùng khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng làm cho cô thay đổi rât nhiều. Đôi mắt to hút hồn, đôi môi hồng gợi cảm cùng chiếc váy trắng tôn nên nét quyến rũ, vẻ đẹp nhưng vẫn tạo nên những nét chấm phá riêng dễ thu hút đối phương. Phù Dung không tin đóchính là mình.
Cả nhà gần như choáng ngợp trước sự xuất hiện của cô. Ba mẹ nhìn cô nhưng chỉ thoáng qua như gợi lên điều gì đó khiến họ có chút gì đó không tự nhiên. Bà sau cái nhìn thì tối xầm lại, không khí trở lênyên ắng đến vô cùng.
Chiếc xe dừng lại tại một khách sạn năm sao, theo sự hướng dẫn của nhân viên thì mọi người được đưa tới một gian phòng riêng rộng rãi, yên tĩnh và rất sang trọng. Đây là lần đầu tiên Phù Dung đặt chân đến những nơi như thế này nên cô vô cùng ngạc nhiên. Khi mọi người đã yên chỗ, cô im lặng nhìn chung quanh thì cánh cửa bật mở cùng với sự xuất hiện của ba người. Cô sững lại nhìn người nam giới đi cuối cùng. Sao lại là anh ta cơ chứ?
- Vợ chồng cháu chào bác. Kẹt xe nên vợ chồng cháu đến muộn. Hoàng Tuấn, Ngọc Diệp lâu lắm mới gặp hai người. Cứ như là vợ chồng son ý nhỉ?
Ông Hoàng Tuấn nở nụ cười vỗ vai người bạn đã lâu không gặp:
- Vợ chồng cậu thì khác gì nhau đâu? Thế cậu út nhà cậu đâu rồi?
- Đang ở Mỹ học. Hôm nay chỉ cóthể đem cậu cả đi thôi. Cao Phong chào bà và hai bác đi con.
- Chào bà và hai bác ạ? Con là Cao Phong? – Nam nhân im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng.
Hai người phụ nữ tíu tít từnãy đến giờ quay ra. Bà Ngọc Diệp nhìn dịu dàng nói:
- Mai Thùy! Cậu không nói với mình là cậu có người con trai tuấn tú đến thế này.- Đừng khen nó thế chứ? Nó sẽ kiêu ngạo đấy. – Bà Mai Thùy nở nụ cười không giấu được sựhãnh diện.
- Nào! Nào! Nào! Mọi người đùng mải nói chuyện thế chứ? Bà già này mỏi chân quá rồi.
- Vâng. Cả nhà ngồi đi. Đừng khách sáo quá chứ?
Cả nhà ngồi xuống, lúc này bà Mai Thùy mới để ý thấy sự có mặt của Phù Dung. Ôi chao, con bé thật xinh đẹp.
- Ngọc Diệp. Cậu không giới thiệu cô con dâu của mình sao. Cô bé thật xinh đẹp kia phải không?
- Phải. – Ngọc Diệp lúng túng thừa nhận. – Đây là Phù Dung. Chào hai bác đi.
Phù Dung nhẹ nhàng gật đầu cúi chào. Cao Phong ngỡ ngàng khi gặp Phù Dung. Lúc đầu anh còn ngờ ngợ nhưng khi nghe đến cái tên Phù Dung thì anh không thể nhầm được. Bà Mai Thùy thì có vẻ hoàn toànưng cô con dâu này.
- Phù Dung! Đây là con trai bác Cao Phong.
- Chào anh! – Phù Dung nhoẻn miệng cười với Cao Phong.
- Chào cô. Không ngờ gặp cô ở đây. Lạ mà hóa quen.
Cao Phong nhếch miệng cười đáp lại Phù Dung. Cái nhìn như xuyên thấu khiến cô có chút ngượng ngùng, đôi má ửng hồng. Cao Phong ngỡ ngàng trước nét đẹp đó của cô khiến anh hơi ngỡ ngàng.
- Hai đứa biết nhau à? – Bà Mai Thùy hỏi trước sự ngạc nhiên của hai gia đình với hàng ngàn câu hỏi.
- Vâng. Có thể nói thế. – Cao Phong nhẹ nhàng trả lời thay Phù Dung.
- Thế thì coi như có nhân duyênrồi đấy. Thôi đôi trẻ biết nhau rồi thì chúng ta bàn luôn chuyện đám cưới đi. Thân lại thêm thân.
Suốt bữa ăn cả hai gia đìnhbàn chuyện đám cưới cùng dự án kia. Cao Phong và Phù Dung hoàn toàn im lặng không hút ý kiến bởi có lẽ họ biết không thay đổi được điều gì cả nên để tùy người lớn quyết định.
Phù Dung khẽ ngước nhìn Cao Phong rồi lại cúi đầu. Quả là trái đất nhỏ bé thật. Cao Phong chính là tổng giám đốc công ty xây dựng Minh Hòa - một công ty xây dựng lớn và có tiếng khắp cả nước với những công trình xây dựng

dựng Minh Hòa - một công ty xây dựng lớn và có tiếng khắp cả nước với những công trình xây dựng lớn và cô thì đang làm trợ lý cho thư ký của anh ấy. Chị Minh Thanh vốn là thư ký của Cao Phong được anhrất trọng dụng. Công việc của thư ký thì rất nhiều chứ không phải giống như " những bình hoa di động " mà theo người đời hay nghĩ chỉ theo sếp tới các bữa tiệc, các buổi ký hợp đồng mà uốn éo, liếc mắt đưa tình với sếp. Nhất là với những người yêu cầu cao như Cao Phong. Anh đòi hỏi thư ký của mình phải lắm vững chuyên môn, thông thạo ngoại ngữ, xử lý văn bản nhanh chóng và đừng làm mất thời gian của anh. Thư ký của anh phải nhanhnhẹn, hiểu chuyện và đừng có nhập nhèm công tư. Chính vì thế mà không biết bao nhiêu côthư ký phải ra đi chóng vánh trừ Minh Thanh nhưng khi chị có em bé mà công việc cùng cácdự án càng nhiêu nên một mìnhkhông kham nổi nên cần có mộtngười giúp sức. Được sự giới thiệu của anh Lâm Phong vốn là bạn thân của chị nên Phù Dung được vào làm.
Ngày đầu tiên đến làm thấy Cao Phong thì Phù Dung đãrất có cảm tình. Anh trông rất tuấn tú, đẹp trai, ngũ quan dễ nhìn nhất là đôi mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhưng vẫn rất ấm áp. Cao Phong đòi hỏi rất cao trong công việc nhưng bìnhthường rất hòa đồng với mọi nhân viên. Do Phù Dung buổi sáng đi học nên buổi chiều có thể đến làm việc nhưng phải làm đến 8 giờ. Công việc chủ yếu của cô là soạn thảo văn bản, dịch tài liệu, sắp xếp các lịch hẹn cùng ngàn công việc không tên. Cô làm việc chăm chỉ rất được việc lại rất nghiêm túc,ham học hỏi, dễ gần nên làm việc ở đây được gần một năm rồi....Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc và hai gia đình quyết định đám cưới sẽ được diễn ra vào cuối tháng. Theo ý của bà do haianh chị cô còn đang ở nước ngoài nên tổ chức gọn nhẹ và giản dị thôi, chỉ cần mời những người thân thiết không mở rộng nếu không e chuẩn bị không kịp. Phù Dung không ý kiến gì cảCao Phong không ngờ cô dâu của mình lại là Phù Dung, trợ lý thư ký của anh. Điều anh ấn tượng ở Phù Dung là đôi mắt đen mang chút u buồn không thể nói thành lời hơn nữa cô gái này làm việc cẩn thận, chu đáo khó chê trách điều gì mặc dù lúc mới nhận vào anh hơi long lắng một chút vì còn là sinhviên nhưng thời gian đã xóa tan tất cả những lo lắng đó. PhùDung có vẻ rất ôn hòa, dịu dàngvà mang chút phảng phất của có cái gì đó hơi cam chịu mặc dù cô rất quyết đoán, mạnh mẽ.
Đám cưới diễn ra chóng vánh. Ngoài Đan Phượng và gia đình cô bạn thì Phù Dung khôngmời bất cứ người bạn nào. Anh Lâm Phong đang theo chuyên án ở xa nên cô không thể thôngbáo được.
Cao Phong khẽ nhìn Phù Dung sau khi hai người từ tiệc cưới trở về nên trông cô có vẻ mệt mỏi và rất căng thẳng.
- Anh có chuyện muốn nói với em! – Anh đột ngột lên tiếng.
- Dạ! Em biết rồi nhưng em có thể đi rửa mặt một chút được không? – Phù Dung e ngại lên tiêng hỏi vì khuôn mặt cô dày một lớp phấn cộng với mồ hôi khiến chúng bết lại thật khó coi.
Cao Phong gật đầu đồng ý. Phù Dung chuyển về căn hộ củaanh. Căn hộ này khá nhỏ nhưng với hai người là quá đủ. Nó gồmhai phòng ngủ, một phòng bếp, phòng khách và phòng làm việc của anh. Anh hy vọng cô có thể sống thoải mái ở đây. Mặc dù hôn nhân của họ không phải xuất phát gì từ cái gọi là yêu đương say đắm nhưng giờ đã là vợ chồng không tình thì nghĩa " vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa trăm năm " nên anh cũng phải đối xử tốt với cô.
- Anh có chuyện cần nói với em ạ? – Phù Dung ngồi xuống đối diện anh dịu dàng khẽ hỏi.
- Uhm. Anh nghe mẹ nói em không sống cùng gia đình? – Anh khẽ hỏi nhưng nhìn vào đôi mắt anh thấy đau lòng. Nó như chứa đầy tâm sự và hình như anh đã chạm nỗi niềm của cô.
- Vâng! – Phù Dung thẳng thắn gật đầu. – Sau khi em chào đời không lâu, ông quản gia đã giaoem cho một bà lão. Em sống với bà cho đến khi bà mất thì mới về ở với gia đình nhưng cũng mấy năm thôi vì sau đó em đi học đại học ít khi về nhà.
- Sao em phải đi làm thêm? Gia đình em giàu có lắm.
- Tay làm hàm nhai thôi anh. – Phù Dung lạnh giọng khi nói vớianh điều đó.
- Sau này em có muốn tiếp tục làm việc ở công ty nữa không?
- Có và em cũng muốn đi học, được không ạ? – Phù Dung e dè lên tiếng hỏi.
- Được. Anh không nuôi em được đâu nhưng công tư phân minh nha – Cao Phong ngạc nhiên khi thấy Phù Dung mừng rở như thế nào khi thấy anh nói được. Ánh mắt cô sáng nên đầy vui vẻ - Và đây – Anh chìa tấm thẻ ATM ra trước sự ngỡ ngàng của cô – Em cũng cần phải chi tiêu trong ra đình và học tập nhưng nhớ tiếp kiệm nha, bà xã. Chồng em làm việc vất vả lắm đấy.
Phù Dung ngạc nhiên rồi đỏmặt khi nghe Cao Phong gọi mình là "bà xã" một cách thân thiết. Cái gì mà "bà xã" cơ chứ, anh này thật kỳ cục. Cao Phong bật cười trước thái độ đáng yêu của cô, thuận tay anh xoa đầu cô càng khiến cô hai má lựng đỏ.
- Sao mặt em đỏ bừng thế? Nghĩ xem đêm tân hôn thế nào đây? – Anh khẽ cúi đầu thì thầm vào tai cô nhẹ nhàng đầy ma thuật
- Anh! Anh.... – Phù Dung càng trở lên lúng túng chân nọ đá chân chiêu ngã nhào may mà anh đỡ kịp. Cô ngã nhào vào vòng tay anh, hai người gần nhau đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net