9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh Hai? Cho em ở một tháng, chỉ một tháng thui.
- Không cho! Biến đi. Nhà chật không đón khách. – Cao Phong không ngần ngại huỵch luôn. Anh đâu muốn chứa bom nổ chậm trong nhà. Chả biết một ngày đẹp trời nào đó trong mộttháng nó ở nhà anh lại có một giấy nợ tiền nào đó với khoản chi bốc trời hay một cô gái nào đó mang một đứa bé vô cùng đáng yêu đến bảo con của thằng em trời đánh.
- Anh có cần nhẫn tâm thế không? - Cao Thiên nhăn mặt hỏi.
- Là anh không muốn tự đào hố chôn mình thôi. – Cao Phong tỉnh bơ đáp: - Giờ anh có gia đình, có vợ con phải lo rồi nên không muốn chết sớm đâu.
Không khí đang vô cùng hừng hực trước thái độ kiên quyết và van nài thì Phù Dung bước vào. Cô thấy ngoài cửa có vali, hình như nhà có khách:
- Anh à? Nhà có khách hả?
- Khách không mời. Sẽ đi ngay thôi!
- Em chào chị dâu. Em là Cao Thiên, em trai anh Cao Phong. Hôm đám cưới thật xin lỗi vì không về dự. – Cao Phong liền liên mồm. Oa, không ngờ chị dâu lại xinh đẹp thế, không phấn son nhưng vẫn tươi tỉnh, hồng hào và đầy nét xuân phơi phới. Ánh mắt cậu sắp nổ thànhhình trái tim rồi nè.
Phù Dung hơi ngượng ngập trước cái nhìn của em chồng. Cô nghe chồng nói rất nhiều về cậu em này rồi. Hình thức được nhưng tính cách thì chưa biết thế nào? Phù Dung khẽ dịu giọng nói:
- Không sao? Câu về chơi là tốt rồi?
- Và sẽ đi ngay? – Cao Phong tiếp lời.
- Anh Hai? Anh có cần độc ác thế không? – Cao Thiên tức đếnxì khói luôn. – Ít nhất phải cho em ăn bữa cơm với chị dâu, ngủmột giấc chứ?
- Uhm. – Phù Dung quay lại phía chồng nói. – Dù sao chú ấy ở xa về, chúng ta nên hiếu khách một chút.
- Chị dâu quả là lương thiện. Vô phúc cho chị lấy phải ông anh tàn nhẫn của em. – Cao Thiên không ngừng "hót". Thế chứ, cậu sắp nhẵn túi rồi. Vé máy bay đã ngốn không ít tiền rồi. Nhưg- Phù Dung nghiêm giọng lại. – Cậu ởbao lâu cũng được nhưng đừng nếu là chuyện gì vui vui nhưcó giấy thanh toán khoản nợ hay một cô nàođó đến giả con thì cậu tự hiểu? Cao Thiên chỉ cần nghe giọng nói của chị dâu cũng đủ lạnh sống lưng rồi, " cáo đội nốtcừu ", quay ra phía anh Hai cầu cứu nhưng Cao Phong quay ngoắt nhún vai một cái coi như đó là chuyện hiển nhiên. Đúng là " lấy vợ theo vợ "! Phù Dung quay về phòng tắm rửa. Cô từng nghe Cao Phong nói về cậu em đầy đau đầu này rồi và để tránh cho anh những phiền phức không hay nên cô cần phòng ngừa một chút.
Sau bữa tối nghiến răng nghiến lợi của Cao Thiên phải dọn dẹp rửa bát theo lệnh của Cao Phong nếu không muốn biến khỏi nhà ngay lập tức. Cao Phong đang ngồi trên giường ôm laptop làm việc, Phù Dung yên phận ngồi bên bàn trang điểm làm bài tập. Cô hơi nhíu mày khi gặp vấn đề khó khăn. Tuy hai người ngủ chung phòng nhưng Cao Phong rất tôn trọng cô. Hai người vẫn " đồng sàng nhưng dị mộng ", không có chuyện gì.
- Vừa rồi cảm ơn em nhé! – Cao Phong vẫn chăm chú vào màn hình laptop.

- Cảm ơn cái gì cơ? – Phù Dung ngừng bút ngước nhìn Cao Phong.
- Em đã cho em anh ở nhờ.
- Ối trời, đây là nhà anh hơn nữa chú ấy là em trai anh. Anh tuy ngoài miệng dữ dằn nhưng chắc cũng không nỡ để cậu ấy phải ở khách sạn. – Phù Dung toe toét cười nói.
- Uhm. – Cao Phong thừa nhận anh chỉ ngoài cứng chứ trong mềm lòng. – Nhưng không sợ nó gây chuyện gì đó hay ho, vuivui đến sập nhà chứ?
Phù Dung khẽ cười, đôi mắtthản nhiên nhìn trang sách đáp:- em không giám định chuyện này đâu nha! Cậu ấy lớn rồi, anhphải để cậu ấy tự quyết. Anh theo cậu cả đời được chắc?
Cao Phong gật đầu công nhận ba mẹ và anh đã quá nuông chiều Cao Thiên, mỗi khi nó gây ra chuyện dù lớn hay nhỏ thì gây ra chuyện dù lớn hay nhỏ thì cũng cả nhà đứng ra chiu còn nó thì đứng ở ngoài xem như vô tội không có chuyện gì xảy ra cả.
- Mai chúng ta về nhà Đan Phượng đi. Mai cuối tuần rồi hơn nữa đã hoãn mấy tuần rồi?Chúng ta không thể thất hứa được. – Cao Phong lên tiếng.
- Ủa? Anh vẫn nhớ à? – Phù Dung tròn mắt hỏi.
- Em nghĩ anh là kiểu gì đấy? – Cao Phong mang chút hờn dỗi, sống với nhau mà chả hiểu anh gì cả.
- Uhm. Em tưởng anh công việc nhiều cũng có thể quên chứ? Mai ta về nhà. Đi xe máy nghen, đường vào nhà Đan Phượng nhỏ như thế, ô tô khó vào lắm.
- Uhm! Anh ngủ đây. Mà em đi lấy bằng xe máy đi, đi học bằngxe bus bất tiện quá.
Cao Phong để laptop nên bàn rồi trùm chăn nói vọng ra. Ngáp một cái dài ngủ ngon lành.Phù Dung lắc đầu cười, khẽ đắp lại chăn cho ngay ngắn, chỉnh lạinhiệt độ của điều hòa. Anh chúaẩu, không bao giờ nhớ phải tắt đèn cho dịu mắt dễ ngủ hơn lại hay quên chỉnh điều hòa để sáng hôm sau ho sù sụ. Cô không phải sáng ra thấy anh hay ho sù sụ hỏi mới biết đêm anh không chỉnh lại điều hòa. Côđành ghi nhớ đợi anh ngủ là chỉnh lại cho phù hợp, còn cẩn thận kéo chăn cho anh.
Cuộc sống đôi khi thật giảndị. Từ ngày làm vợ anh, cô đã bắt đầu có những lo toan tuy đôi khi vụn vặt nhưng thật khiến cho người ta có cảm giác gia đình. Ám áp, ngọt ngào, hạnh phúc có nhưng cũng có những giận hờn, lo lắng, những ưu tư phiền muộn. Tất cả như một bản hòa tấu không lời khiến cuộc sống của mỗi người thêm phần sôi động, có lúc lại trầm lắng nhưng nếu thiếu đi thì không thành một đời người.Những yêu thương, những quan tâm và đôi khi là sự lo lắng trong lòng, những lúc giận dữ, buồn bực... Cuộc sống gia đình là tình sắc muôn màu. Những bữa cơm gia đình, sự tất bật để lo cơm áo gạo tiền, những khoản cân đối thu chi... vụn vặt đấy nhưng lại tạo thành hai tiếng "gia đình". " Hỉ, nộ, ái, ố " chính là bản sắc của gia đình chăng?Phù Dung khẽ mỉm cười đi vào giấc ngủ....Sáng hôm sau, Cao Phong và Phù Dung đi về nhà cô bạn thântừ rất sớm khi Cao Thiên còn đang ngon giấc, tất nhiên là saukhi đã nhét đầy tủ lạnh thức ănhai ngày cho cậu. Phù Dung sợ cậu lại cuộcchiến với mỳ tôm nên cô đã phải làm qua một số thức ăn và làmrau thật sạch sẽ để tủ lạnh. Hai người thong thả đi trêncon đường. Nhà Đan Phượng ở khu ngoại thành, không khí thậttrong lành, cánh đồng trải dài như đến tận chân trời, mùi thơm của lúa non thoang thoảng khiến tâm trạng thật thư thái, dễ chịu. Con người như bước vào một thế giới khác vậy. Những hàng cây chạydài theo con đường, le lói những ánh nắng nhảy nhót quahàng cây. Tiếng gió thổi vi vu cùng những nét rạng ngời của người dân thật là tuyệt. Cao Phong khẽ cười huýt sáo. A, một bản tình ca. Mái tóc buông dài của Phù Dung thi thoảng lại chạm nhẹ vào má anh khi gió nhẹ nhàng thổi qua khiến anh nhột nhột thích thú. Mùi bồ kết từ tóc cô ngọt ngào thoang thoảng khiến anh cảm thấy thật dịu ngọt mang chút bâng khuâng. Anh tận hưởng tất cả!
Xe dừng lại trước một cánhcửa gỗ. Cao Phong thấy một cănnhà nhỏ nằm lọt giữa một khu vườn rộng đầy cây trái, có một khoảng nhỏ có trồng rau. Ao cá nhỏ nhưng đẹp. Khung cảnh miền quê thật khiến người ta cảm giác bình yên nhưng đôi khi bình yên quá thì sẽ nhàm chán. Anh thích cuộc sống ồn ào, gấp gáp của thành phố và chỉ chừa một chút yên tĩnh khi về khuya. Lúc đó lòng người mới lắng xuống, thêm ly ca cao nhấm nháp thì thật tuyệt. Còn ỏđây gần như quanh năm yên tĩnh, bốn mùa tươi vui, con người hiền hòa và chỉ cần một tách trà sáng sớm cũng tạo nên một cái gì đó vô cùng thi vị.
Phù Dung nhẹ nhàng mở cửa bước vào trước sự ngạc nhiên thú vị của Cao Phong.
- Đừng ngạc nhiên thế chứ anh?Ở quê không có khái niệm khóa cửa đâu anh. Cuộc sống chủ yếulà tự cung tự cấp nên bà con thường chạy sang nhà nhau để xin thứ này thứ nọ. Mà cuộc sống nông thôn thường rất bận, ít khi có ai ở nhà lắm trừ buổi trưa và tối nên cửa mở để hàng xóm có thể sang xin khi ítrau thơm hay thi thoảng mang sang cho nhau ít trái cây vườn nhà. Nếu gia chủ không có nhà thì có thể để lại trong nhà.
- Thế à? Họ thân thiện nhỉ mà rất tin nhau...
- Uhm. – Phù Dung gật đầu xác nhận một cách chân thành. Cô chỉ cho Cao Phong chỗ để xe rồidẫn anh vô nhà. Cửa chỉ khép hờ, bên trong nhà thật đơn giản. Nhà có ba gian, gian giữa là bàn thờ tổ tiên và phòng khách. Cách sắp xếp chứng tỏ gia chủ là người có con mắt rất tinh tế. Gọn gàng, ngăn nắp và rất sạch sẽ.
- Anh ngồi đi! Để em lấy nước cho anh uống nhá. Trà sen bác gái làm uống ngon lắm. Bác tự ướp đấy nên là trà sen chính hiệu đấy, không pha tẩm gì đâu?
- Em có vẻ thân thuộc nơi này nhỉ? – Cao Phong ngồi xuống: - Ai kia?
Phù Dung theo chỉ tay của anh đang nhìn vào bức ảnh treo trên tường. Bức ảnh chụp cô, Đan Phượng và Lâm Phong khi anh làm lễ tốt nghiệp ra trường.
- Đan Phượng thì anh biết rồi. Con người ở giữa là Lâm Phong, anh trai cổ. Chụp hôm anh ấy ra trường.
- Anh ấy làm công an a? Giống anh tên Phong nghen. – Cao Phong cười hỏi
- Uhm. Nhưng anh ấy là gió giữa rừng, còn anh là ngọn gió cao ngạo.
Phù Dung gật đầu xác
Phù Dung gật đầu xác nhậnthêm một chút bông đùa trêu trọc. Anh khẽ nhìn kéo cô về phía mình cù cù mấy cái.
- Em dám nói anh thế à? Ừ đấy, anh là ngọn gió cao ngạo nhưng mà là ngọn gió dễ thương.Phù Dung bị anh cù cười đến chảy nước mắt, cô giẫy dụanhưng càng giẫy thì càng dính sát vào anh khiến cho người ngoài nhìn vào trông hai người thật vô cùng tình tứ, thân mật và có một đôi mắt khẽ cụp xuống khi nhìn thấy hình ảnh đó.
Cô vẫn vậy nhưng trong thật quyến rũ trong bộ váy trắng. Nụ cười trong vắt như tiếng nước khiến lòng người xao đông. Nụ cười chưa bao giờ tươi hơn thế, nó e ấp, dịu dàng lay động như gió thoảng bên tai, như cánh hoa thắm đỏ trên đôi môi hồng kia. Thân ảnhcuốn quýt bên nhau như cặp uyên ương nồng thắm, đôi mắt như rạng ngời đầy hạnh phúc. Không khí như tràn ngập hạnh phúc, tiếng cười. Nam nhân bêncạnh cô tuấn tú, dịu dàng và đấy chất nam tính, nụ cười anhkhẽ nở trên đôi môi, bàn tay khẽ vén những sợi tóc đang rủ xuống trán cô. Phù Dung khẽ cười trước cử chỉ thân mật của anh. Hai người không để ý đang có người đang nhìn mình với ánh mắt xa xăm, buồn bã đầy đau khổ.
Lâm Phong trở về sau đợt công tác dài thì nghe tin Phù Dung lấy chồng. Một cuộc hôn nhân theo Đan Phượng nói là dựa trên lợi ích kinh tế của hai gia đình, không tình yêu. Anh như suy sụp, đau khổ và đầy lo lắng cho Phù Dung chỉ sợ cô không hạnh phúc với cuộc hôn nhân đầy tính toán đó. Anh cũng không có can đảm để gặp cô nhưng trái tim anh thì vẫn hướng tới cô. Anh nghĩ Phù Dung còn nhỏ lên lời yêu đành giữ trong lòng đợi ngày cô ra trường nhưng giờ thì " Sáo đã sang sông ". Thật đúng là " Hoa đến thì thì hoa phải nở, đò đã đầy đò phải sang sông. Đến duyên em phải lấy chồng ". Tìnhyêu không đợi bất cứ ai, anh tới chậm nên đành im lặng nhưng có lẽ những lo lắng trong anh có lẽ đã dư thừa. PhùDung có vẻ rất hạnh phúc với cuộc hôn nhân sắp đặt này. Người chồng có vẻ rất ôn nhu, điềm đạm nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ quan tâm trân trọng cô. Bản thân anh giờ có chút ghen tỵ. Lâm Phong cố lấy vẻ bình tĩnh hắng giọng để hai người kia biết sự xuất hiện của mình. Phù Dung thấy Lâm Phong liền đẩy Cao Phong trên mặt phơn phớt ủng hồng đầy ngượng ngập. Lâm Phong liền cất giọng trước:
- Phù Dung. Em về bao giờ không báo thế? Ai đây? Ông xã hả?
- Em muốn bất ngờ mà. – Phù Dung nháy mắt cười. – Giới thiệu với anh đây là Cao Phong, chồng em. – Cô quay ra phía CaoPhong khẽ nói: - Đây Lâm Phong, anh trai Đan Phượng màem đã nói qua.
- Chào anh.
Hai người bắt tay nhau xem chừng rất thân mật nhưngánh mắt thì đầy dò xét nhau. Cao Phong thấy trong giọng nóicủa Lâm Phong mang chút hờn dỗi, ánh mắt nhìn vợ anh đầy những yêu thương. Phù Dung vô tư không thấy sự khác lạ nên khẽ hỏi:
- Cả nhà đâu rồi anh?
- Ba ra đồng kiểm tra lúa, còn mẹ và Đan Phượng thì đi chợ sắp về


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net