Chương 16 + 17 + 18 + 19 + 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 16

Vài ngày sau

Thẩm phủ

Từ sau hôm gặp thích khách đến nay, Tống Ngưng không gặp Thẩm Ngạn (hay nói đúng hơn là tránh mặt) còn Thẩm Ngạn thì lại không dám gặp nàng, mặc dù mỗi đêm hắn đều lẻn vào phòng ôm nàng ngủ, chỉ là hắn và nàng không hề nói chuyện với nhau

Mỗi lần nghĩ đến việc này hắn đều nghiến răng, đen mặt nhớ lại sáng hôm đó.

--------- Mấy ngày trước --------

Sáng hôm đó thật ra Thẩm Ngạn thức dậy từ rất sớm. Hắn hạnh phúc khi nhìn đến thiên hạ ngủ say ở trong lòng mình và mỉm cười đầy thỏa mãn.

Hắn nhìn nàng rất lâu mà vẫn không muốn rời mắt, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vào thật sâu trong tâm, nhập vào xương tủy. Thấy nàng sắp tỉnh hắn vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Hắn muốn biết nàng sẽ có phản ứng gì khi thấy hai người đã viên phòng.

Hắn chỉ cảm nhận được nàng bật dậy, đẩy cánh tay hắn ra thì không còn hành động gì nữa. Hắn nghi hoặc mở mắt. Đập vào mắt là khuôn mặt không thể tin thất thần của nàng, tâm đau như cắt.

"A Ngưng, thật ra ta và nàng..." Hắn không muốn nàng nghĩ rằng hắn cố ý hay có bất kì ý nghĩ nào khác với việc... cùng nàng (NB: (╬¬_¬)) Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị nàng cắt đứt:

"Ta hiểu. Ta sẽ xem việc này như là chuyện chứng tỏ chúng ta là phu thê, đây là đêm động phòng. Ngươi cũng như vậy mà, phải không?"

"Không phải, ta..."

"Ta và ngươi không ai có hi vọng gì ở đối phương cả, việc này là ngoài ý muốn." Nói rồi nàng mặc trung y qua loa rồi bước vào bình phong chỉ để lại một mệnh lệnh:

"Lan Lan, chuẩn bị dục bồn cho ta"

"Vâng" tiếng nha hoàn ngoài cửa đáp lại.

Bỏ lại Thẩm Ngạn ngẩn ngơ ngồi trên giường.

------------ ------------

Hai tháng sau

Tống Ngưng được chẩn có hỉ mạch. Nhà họ Thẩm một mảnh vui mừng, nhất là Thẩm Ngạn, hắn cao hứng đến sắp hỏng rồi. Nhưng vẫn có mấy người không được vui, tỉ như Liễu Thê Thê và... Tống Ngưng.

Liễu Thê Thê oán hận, đập phá đồ đạc trong phòng.

Còn Tống Ngưng thì lại cảm thấy rối rắm a.

Đây là sao a? Nàng chẳng qua chỉ nghĩ đó là xong rồi, ai ngờ nàng lại có thai aaaaa.... Khóc không ra nước mắt.

Để nàng cùng Thẩm Ngạn không phải khó xử, Tống Ngưng quyết định......... DỌN RA BIỆT VIỆN Ở!!!

CHƯƠNG 17:

Tháng sáu năm sau

Tống Ngưng ở biệt viện dưới sự chăm sóc của Nam Cung Diệp Thần và Hoàng Phủ Hạo Thiên đã sinh ra một bé trai.

Kể ra cũng lạ, không hiểu sau khi Tống Ngưng dọn ra biệt viện Nam Cung Diệp Thần lấy được tin tức ở đâu mà hôm sau cạnh biệt viện của nàng có thêm một cái biệt viện nữa mà chủ nhân đương nhiên là Nam Cung Diệp Thần. Nhưng cái biệt viện ấy cũng chỉ làm bình phong đôi khi là nơi hắn ngủ qua đêm thôi vì đa số hắn đều ở biệt viện của nàng với lí do: "Chăm sóc Tiểu Ngưng Nhi và bảo bảo". Nếu không phải nàng biết sự tình thì thật sự nàng sẽ nghĩ đứa con này là con của hắn a.

Không biết có phải là ông trời đùa nàng hay không mà cách biệt viện của nàng chỉ một con phố là biệt viện của Tam Vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên (NG: tỉ k cần thì cho muội a ‾╓ ‾) và sau đó biệt viện của nàng có thêm một "người khách quý" nữa.

Lão thiên a...Nàng đã làm gì nên tội chứ??? Ngày tháng yên bình của nàng...

------------- Ngoài lề tí -------------

Khi Tống Ngưng vừa chuyển ra biệt viện được ba ngày thì Thẩm Ngạn duyệt binh ở quân doanh hay tin, vội vã cho người đi tìm ở các biệt viện mà Thẩm phủ có. Khi tìm được nàng hắn vội đến ngay nhưng mà không ngờ lại hết lần này đến lần khác luôn bị Nam Cung Diệp Thần ngăn cản ở bên ngoài không thì người gác cổng thông báo nàng đã ra ngoài hoặc là Tam Vương gia tìm đến bàn bạc việc quân. Hắn sắp điên rồi a...(NB: quả là Thiên ca và Thần ca 'đoàn kết chống giặc ngoại xâm') (TP: cho vừa anh quá à!!!)

Không những thế Liễu Thê Thê còn giở trò 'bỏ nhà ra đi' nữa chứ. Hừ...muốn ngoạn thì hắn cũng sẽ ngoạn cùng với cô ta đến cùng. Hắn phái một nhóm 10 tên lính bình thường đi tìm cô ta. Nếu gặp thì đưa cô ta về với gia gia cô ta. Nếu không gặp thì ba ngày sau trở về. Dù sao sớm muộn cô ta cũng sẽ bị hắn hành hạ để trả thù thôi.

(NB: s viết đoạn nì ta cứ cảm thấy ngôn tình ngược mà LTT là nữ9 z nhỉ TΔT)

------------ Trở lại ------------

Do Tống Ngưng sau khi sinh xong cơ thể mệt mỏi nên Nam Cung Diệp Thần phải đi tìm thuốc để tẩm bổ cho nàng. Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng thường xuyên đem đến linh chi ngàn năm, tuyết liên trăm năm để cho nàng tầm bổ.

Hôm nay nhân lúc Nam Cung Diệp Thần đi tìm thuốc cho nàng và Hoàng Phủ Hạo Thiên đang xử lí công vụ chưa đến được, Thẩm Ngạn liền chạy đến tìm Tống Ngưng. Hắn biết người gác cổng là người của hai tên kia nên hắn quyết định......... trèo tường vào.

Nhưng mà... hắn không biết phòng của nàng ở đâu a.

Không biết có phải Thẩm Ngạn quá may mắn hay không mà hôm nay Tống Ngưng thấy trong người khỏe hơn một chút nên quyết định đi dạo hoa viên cho khuây khỏa. Và thế là Thẩm Ngạn đi nhầm vào hoa viên rồi vô tình gặp Tống Ngưng đang ngắm sen trong hồ.

Hình ảnh đập vào mắt hắn là một thiếu nữ mặc bạch y xinh đẹp đứng cạnh những đóa hồng liên tạo nên một khung cảnh duy mĩ làm người ta ngẩn ngơ.

Khung cảnh này chỉ in vào đáy mắt của Thẩm Ngạn chưa đầy một khắc thì Tống Ngưng phát hiện ra hắn, không những thế mà tả hữu của Tống Ngưng còn xuất hiện hai nam tử tuyệt sắc đứng đối mặt với Thẩm Ngạn làm hắn có cảm giác mình là người thừa. Ý nghĩ vừa xuất hiện đã làm Thẩm Ngạn lửa giận công tâm.

Hắn muốn tiến lên kéo Tống Ngưng về phía mình nhưng lại không thắng nổi hai tên kia. Nếu chỉ có một người thì hắn cố gắng sẽ ngang tay nhưng hai người thì...

Thẩm Ngạn dùng sức cắn răng đến nỗi nghe được âm thanh "ken két" chói tai.

Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng với tình trạng là một nữ tử đang giữ hai nam tử đang trừng mắt thù hằn với một nam tử khác đối diện. Cái không khí quái dị này chấm dứt là do một đám hắc y nhân bất ngờ xuất ngờ với sát khí rất rõ ràng làm cho cả bốn phải nhíu mày. Nhất là Hoàng Phủ Hạo Thiên, 'hắn' là người phụ trách an toàn cho Ngưng Nhi nhưng đám hắc y nhân này lại xuất hiện ở đây thì 'hắn' phải xem lại các ám vệ của mình rồi.

Sau đó đương nhiên là một màng huyết tinh do bốn người ba nam một nữ ở biệt viện này gây ra. Nhưng đa số là Thẩm Ngạn, Hoàng Phủ Hạo Thiên, Nam Cung Diệp Thần ra tay còn Tống Ngưng thì chủ yếu là phòng thủ và giết một vài tên gần đó do thể chất của nàng vẫn chưa khôi phục. Các ám vệ và hộ vệ đều được đưa đi bảo vệ Thẩm Lạc hết rồi.

Dị biến đột ngột xảy ra khi Tống Ngưng đang đấu với một hắc y nhân. Kiếm sẽ đâm vào tim tên đó nhưng hắn lại né người sang trái rồi lăn một vòng trốn thoát. Tống Ngưng cơ thể sức lực không nhiều nên thu kiếm không kịp. Một kiếm kia cứ như thế đâm vào phía hậu tâm của Thẩm Ngạn đang chắn trước mặt Tống Ngưng.

Thẩm Ngạn nhìn mũi kiếm trước mặt mình rồi lại nhìn khuôn mặt của Tống Ngưng cười khổ một tiếng, đáy lòng lại chua sót không thôi. Nàng lại một lần nữa đâm hắn một kiếm xuyên tâm. Tuy không mất mạng nhưng lại đúng ngay vị trí cũ. Nhưng lúc đó là hắn vô tâm với nàng khiến nàng hận hắn. Còn bây giờ, là nàng vô tâm với hắn nhưng hắn lại không thê hận nàng, không hận nàng được và càng không muốn hận nàng.

Trước khi chìm vào bóng tối hắn còn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nàng, như vậy cũng đủ rồi...

Tống Ngưng lúc này rất rối loạn. Lúc một kiếm kia đâm vào thân thể của Thẩm Ngạn, tâm của nàng đột nhiên nhói một cái, trong đầu cũng có một số hình ảnh lướt qua. Nhưng nó rất nhanh nàng chưa kịp nhìn thấy thì nó đã biến mất rồi. Lúc hắn ngã xuống, bọn hắc y nhân đã được giải quyết xong hết. Nàng lo lắng chạy đến chỗ hắn, thúc giục Nam Cung Diệp Thần cứu hắn. Khi đó nàng chỉ có một ý nghĩ là hắn không thể chết được.

CHƯƠNG 18

Sáng hôm sau

Thẩm Ngạn chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt là một căn phòng cực kì xa lạ. Đây không phải là phòng của hắn, thậm chí , đây còn không phải là Thẩm phủ vì Thẩm phủ không có căn phòng thanh nhã và giản dị thế này.

Thẩm Ngạn chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy xem xét nơi này nhưng lại động vào miệng vết thương ở ngực khiến hắn hít một ngụm khí lạnh.

Lúc này cánh cửa bị mở ra. Người xuất hiện ở cửa làm cho Thẩm Ngạn không thể tin vào mắt mình. Là Tống Ngưng. Tống Ngưng một thân y phục màu trắng, cổ áo và cổ tay được viền chỉ lam thêu hình đằng vân điểm xuyến một ít hoa sen đỏ được thêu tỉ mỉ. Tóc đen ba ngàn được búi đơn sau đầu. Trên cô đeo ngọc bội, còn cổ tay là chiếc vòng bạch ngọc tinh xảo không rời của nàng. Hai tay nàng đang bưng khay đựng chén thuốc.

Thấy hắn muốn ngồi dậy. Tống Ngưng vội vàng ngăn cản:

"Vết thương của ngươi vừa mới được băng bó, cẩn thận đừng động, không thì nó vỡ ra đó. Ngươi nên nằm xuống nghỉ ngơi đi." Đặt chén thuốc lên bàn rồi đi đến bên giường giúp hắn nằm xuống.

Lời nói, cử chỉ quan tâm và cả khuôn mặt lo lắng của nàng đều làm Thẩm Ngạn cảm thấy vui sướng và ngọt ngào.

Nàng... đây là... đáng quan tâm hắn nha.

Tống Ngưng đút thuốc cho Thẩm Ngạn rồi đắp chăn cho hắn.

"Biệt viện này chỉ có mấy nha hoàn thôi nhưng họ lại làm việc hết rồi. Không ai có thể chăm sóc cho ngươi cả. Một lát nữa, ta sẽ sắp xếp cho hai nha hoàn sang hầu hạ ngươi. Ngươi ở đây tạm mấy ngày nữa đi. Đợi vết thương tốt lên rồi hãy trở về."

"Nàng đối xử với phu quân của nàng như vậy sao?" Thẩm Ngạn có điểm tức giận chất vấn.

"Ta..."

Không để Tống Ngưng trả lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng bẩm báo của Lan Lan – tì nữ hồi môn của nàng đang chăm sóc Thẩm Lạc.

"Công chúa, tiểu công tử đã thức dậy, hiện đang khóc đòi gặp người ạ."

"Ta biết rồi" chỉnh lại chăn cho Thẩm Ngạn. "Ngươi nghỉ ngơi đi. Một chút nữa ta sẽ đưa nha hoàn sang."

Nàng đứng dậy, bước đi nhưng bị Thẩm Ngạn kéo tay lại.

"Nàng quả là người vô tâm, ít nhất phải cho ta lưu lại đây một thời gian chứ"

"Được" Nàng đáp mà không cần suy nghĩ. Nàng muốn mau chút về xem Lạc nhi.

Nhưng không biết thời gian của Thẩm Ngạn lại là BỐN NĂM.

Bốn năm sau

Thẩm Ngạn ở biệt viên cùng Tống Ngưng, Nam Cung Diệp Thần, Hoàng Phủ Hạo Thiên cùng chăm sóc cho Thẩm Lạc mặc dù luôn bị Nam Cung Diệp Thần và Hoàng Phủ Hạo Thiên khiêu khích nhưng vẫn 'mặt dày'ở lại.

Thẩm Lạc càng lớn càng giống mẫu thân. Ba tuổi đã đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, tư chất thông minh hơn người. Nếu có chữ nào không hiểu cũng cứng đầu không hỏi mà tự mình tìm hiểu.

Lúc trước Thẩm Ngạn không quan tâm nhiều đến nhi tử này nhưng bây giờ lại sủng ái có thêm. Nhưng nhi tử này của hắn phong lưu tiêu sái, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, chim thấy chim chạy lại rất kiên cường y như A Ngưng vậy. (NB: trọng điểm) Mà quan trọng nhất là nó rất chán ghét hắn a. Lúc hắn tặng lễ vật đầy tháng thì nó lại khóc ầm lên. Khi tròn một tuổi hắn lại tặng lễ vật thì nó lại cắn hắn một cái. Từ đó hai cha con KẾT – THÙ. Nhưng đáng ghét là sao chỉ có mình hắn bị nhi tử đối xử "đặc biệt" mà hai tên kia lại chịu "sủng ái quá đáng". Nên hắn quyết định sẽ xử lí tên nhóc này vì..... nó suốt ngày cứ bám lấy Tống Ngưng a.(NB: 2 tên kia thì đánh k lại hehe)

Thẩm Ngạn vì muốn Tống Ngưng bất ngờ đã bỏ ra bảy ngày học làm bánh quế hoa cho nàng ăn. Hôm nay là ngày hắn học xong nên rất vui mừng mà bưng cho nàng ăn. Nhưng vừa đến cửa phòng nàng, hắn bỗng nghe được những âm thanh kì quái.

"A...chậm lại chút a... ta còn chưa xong mà..." Tống Ngưng

"Ngươi chậm quá" Nam Cung Diệp Thần cười khẽ

"Tại ngươi nhanh quá đó chứ" Tống Ngưng "nũng nịu" oán trách

Thẩm Ngạn đứng ngoài cửa phòng thân mình run rẩy bàn tay trong tay áo nắm chặt đến độ gân xanh nổi lên, bàn tay cầm đĩa bánh các khớp ngón tay cũng trắng bệch. Đầu hắn cúi xuống, tóc che đi biểu tình trên mặt hắn.

Trong phòng lại truyền ra một câu "Tiếp tục" của Nam Cung Diệp Thần thành công làm cho ngọn núi lửa của Thẩm Ngạn bùng nổ.

Thẩm Ngạn dùng sức đá cửa vào. Cánh cửa do bị đá quá mạnh mà lung lay sắp đổ. (NB: 1' mặc niệm...thôi, e hèm, vấn đề chính đây) Đập vào mắt hắn là Nam Cung Diệp Thần và Tống Ngưng đang ngồi dựa sát vào nhau cùng xem một quyển sách, tư thế của hai người hết sức ám muội.

Thấy cửa bất ngờ bị mở ra, còn với tiếng động lớn như vậy, Nam Cung Diệp Thần và Tống Ngưng cùng nhìn ra phía cửa. Thấy Thẩm Ngạn đứng ở cửa, Nam Cung Diệp Thần trong mắt hiện lên trêu tức và đắc ý, tay cũng không an phận vòng qua ôm lấy vai của Tống Ngưng. Tống Ngưng thì lại cảm thấy không được tự nhiên, giống như nàng đang bị bắt gian tại trận vậy. Lúc Nam Cung Diệp Thần ôm lấy vai nàng làm mi mắt nàng giật giật. Không lẽ bị hiểu lầm như vậy sao.

Thẩm Ngạn thấy hành động "thân thiết" của Nam Cung Diệp Thần và Tống Ngưng, tâm càng tức giận và ghen tị. Hắn còn chưa dám quang minh chính đại ôm nàng như vậy mà tên đó dám...dám... Dùng sức đặt mạnh đĩa bánh lên bàn "Cạch" một tiếng thật vang. Nghe âm thanh này làm Tống Ngưng hoàn hồn, vội hất cánh tay trên vai của mình xuống. Hành động này của Tống Ngưng làm cho Thẩm Ngạn thấy thật "đẹp", Nam Cung Diệp Thần lại có chút phức tạp nhìn nàng.

Không khí trong phòng hết sức...... kì quái.

"Ngươi..." Thẩm Ngạn lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng đến khó chịu này. Nhưng chưa kịp nói gì đã có tiếng người bẩm báo:

"Tướng quân, Tam vương gia mời người đến nghị sự"

"Có chuyện gì sao?"

"Bẩm, Lê quốc đã có ý định gây chiến."

CHƯƠNG 19:

Lê quốc và Khương quốc lại gây chiến, chiến tranh liên miên.

Khương quốc có lần thua trận nặng nề, Thẩm Ngạn cũng bị thương. Khương quốc Vương đã có ý nghĩ đem Tống Ngưng nhốt vào ngục, làm con tin để áp chế người lãnh đạo quân của Lê quốc – Tống Diễn.

Thẩm Ngạn đã phải cầu tình lẫn uy hiếp trả lại binh quyền và từ quan mới cứu được Tống Ngưng ra.

Vì an toàn của Tống Ngưng, Thẩm Ngạn cho người đưa Thẩm Lạc cho Tam Vương gia bảo hộ. Còn Tống Ngưng thì tốt nhất là đến vùng biên giới hai nước gần quân doanh để trú tạm.

Nếu chỉ vài ngày thì không sao nhưng mà... Thẩm Ngạn lại dứt khoát giữ nàng lại "tránh nguy hiểm" (NB: ta thấy ca mặt dày giữ lại tránh hai anh kia thì có) cho nên Tống Ngưng phải ở lại đây từ lúc chiến tranh bắt đầu cho đến lúc kết thúc tức là khoảng một năm. Nhưng... tất cả chỉ là những tính toán của Thẩm Ngạn còn sự thật là chỉ hai tháng sau khi tới đây, Tống Ngưng đã gặp một số chuyện do Liễu Thê Thê gây ra làm cho Tống Ngưng phải "chạy trốn" đi nơi khác.

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net