Chương 6 + 7+ 8 + 9 + 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6: NẠP THIẾP CHO THẨM NGẠN

3 tháng sau

Cuộc sống của Thẩm Ngạn trong thời gian này luôn theo quy luật xoay vòng. Nhiều lúc làm việc trong thư phòng hay luyện kiếm ở hoa viên luôn có sự xuất hiện của Liễu Thê Thê bên cạnh. Lúc đầu, có chút không quen, viện cớ đuổi khéo cô ta đi nhưng vẫn bị cô ta đưa ra những lí do từ chối khôn ngoan (viết chữ vào tay hoặc giấy chứ không phải nói). Có lần, hắn luyện kiếm ở hoa viên, Liễu Thê Thê đứng gần bụi hoa bên cạnh ngắm nhìn. Liễu Thê Thê thoáng thấy bóng dáng Tống Ngưng từ xa đi lại, do dự một chút, cô ta bước đến gần Thẩm Ngạn đã buông kiếm đang điều tức. Liễu Thê Thê cầm khăn tay nhẹ nhàng lại gần muốn lau mồ hôi cho Thẩm Ngạn.

Thấy ánh mắt của Liễu Thê Thê luôn nhìn về phía lối vào. Thẩm Ngạn đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của Liễu Thê Thê thì thấy Tống Ngưng đang cùng nha hoàn tiến vào. Sợ nàng hiểu lầm mình cùng Liễu Thê Thê có mờ ám (NB: thật sự là đã hiểu lầm), thân thủ né tránh bàn tay của Liễu Thê Thê đang chuẩn bị giúp hắn lau mồ hôi, nhận lấy khăn tự mình lau.

Tống Ngưng cũng nghe được không ít lời đồn bên ngoài về Liễu Thê Thê nên cũng phần nào đoán được Liễu Thê Thê chính là nữ nhân duy nhất trong phủ tướng quân - người trong lòng của Thẩm Ngạn. Đối với những việc này Tống Ngưng không có nhiều cảm xúc dù sao bọn họ cũng vì nàng mà không thành đôi a. Thật ra nàng còn muốn cho họ thành đôi nhưng tạm thời đợi nàng lấy được hưu thư đã.

Hôm nay, nàng có nhã hứng đi dạo, vừa đến hoa viên đã thấy Thẩm Ngạn đang luyện kiếm, định đến chào hỏi nhưng mắt thấy Liễu Thê Thê đi đến cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, lại thấy hai người cùng nhìn về phía này, nàng chỉ gật đầu chào một cái rồi quay lưng bỏ đi. Lúc nàng quay đi cùng không hề biết phía sau Thẩm Ngạn giành lấy khăn trong tay Liễu Thê Thê.

Đối mặt với sự lạnh nhạt của Tống Ngưng, Thẩm Ngạn đă gần như đau đến chết lặng. Kiếp trước, nàng gặp hắn cùng Liễu Thê Thê cũng là như vậy mà quay lưng bỏ đi, lúc đó hắn còn chẳng thèm quan tâm, còn bây giờ mới thật sự hiểu được nổi đau thấu tâm can. Nhưng cảm giác khi đó cũng không bằng cảm giác khi nàng nói với hắn rằng sẽ nạp Liễu Thê Thê làm thiếp cho hắn.

Hôm đó, Thẩm Ngạn nghe được hạ nhân thông báo Tống Ngưng muốn cùng hắn nói chuyện, trong lòng liền không khỏi vui sướng trước nay nàng luôn lạnh nhạt với hắn bây giờ lại chủ động muốn gặp hắn a. Nhưng là....

" Tướng quân, ta biết ngươi và Liễu Thê Thê lưỡng tình tương duyệt nhưng vì cưới ta mà không thể cùng nàng danh chính ngôn thuận ở bên nhau, bây giờ ngươi muốn nạp nàng làm thiếp, ta không có ý kiến, dù sao thì ngươi cũng không thích ta mà ta cũng không thích ngươi, chi bằng ta thành toàn cho các ngươi. Ngươi thấy sao?"

Khi nghe xong lời này, sắc mặt Thẩm Ngạn trắng bệch như tờ giấy, hắn cảm thấy hít thở không thông, như có hàng ngàn nhát kiếm đâm vào tim hắn, làm nó nhỏ máu từng giọt, đau đớn lan truyền toàn thân làm thân thể hắn cứng đờ rồi lại run rẩy, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt đến nỗi từng đốt xương trắng bệch.

Thấy Thẩm Ngạn nghe xong lời của mình thì liền thay đổi, cơ thể như vì tức giận mà phát run, nghĩ rằng hắn cho rằng nàng nàng cho Liễu Thê Thê làm thiếp là ủy khuất nàng ta nên mới tức giận như vậy, Tống Ngưng lại nói:

" Nếu ngươi thấy ủy khuất nàng thì nâng nàng lên làm bình thê cũng được, tuy là ta không thể để cho nàng làm chính thất nhưng ngươi có thể độc sủng nàng a, không cần lo lắng ta sẽ... ngươi...."

Lời nói của Tống Ngưng chưa dứt đã bị một tiếng "Phốc..." ngăn cản

Thẩm Ngạn không chịu nổi loại đau đớn này, từng câu từng chữ hung hăng đâm vào tim hắn tạo nên những vết thương chằng chịt, cuối cùng hắn trụ không được phun ra một ngụm máu. Đưa tay ôm ngực trái đau nhức lại nhìn những giọt máu yêu diễm trên nền đất.

Thẩm Ngạn cất giọng:

" Ta không đồng ý..." thanh âm suy yếu và bất lực. Tống Ngưng sửng sốt một chút, sau đó như hiểu ra gì đó, nàng lại nói:

" Nếu ta cho nàng vị trí chính thất, đại ca ta..."

Lời nói lại bị thanh âm của Thẩm Ngạn cắt đứt

" Ta hiểu. Dù có ra sao thì ta cũng không thú nàng ta." Giương đôi mắt tràn ngập nhu tình lên nhìn nàng: "A Ngưng, đời này, không, là mãi mãi, ta chỉ có một thê tử là nàng"

Tống Ngưng ngẩn ra rồi lại nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn hỏi:

"Ngươi không muốn cưới nàng thì đưa nàng ta về phủ làm gì? Còn ở cùng nàng cả đêm". Giọng nói và ánh mắt đều là nghi hoặc, nhưng rơi vào mắt Thẩm Ngạn lại là một "thứ" khác.

"A Ngưng, nàng đây là đang... ghen sao?" (NB: astm vãi)

Giọng nói vui vẻ, ánh mắt cũng tràn ngập ánh sáng. Nhưng lời nói lại làm Tống Ngưng mi tâm nhíu lại càng sâu hơn.

"Ta vốn không yêu thượng ngươi, tại sao lại ghen? Ngươi thật kì lạ. Giống với đại ca ta vậy. Hai người rất hợp a" (NG: Ngưng tỷ có thể dùng lời nói làm vũ khí rồi đó, giết người không cần đao kiếm)

Câu nói đầu tiên làm cho Thẩm Ngạn có cảm giác như bị ngã xuống vực sâu vạn trượng mà câu sau lại làm cho hắn dở khóc dở cười, im lặng hoàn toàn. Điều chỉnh tâm trí, Thẩm Ngạn đứng dậy đi ra phía cửa, chỉ lưu lại một câu nói nhàn nhạt:

" Dù sao ta cũng không thú Liễu Thê Thê, đừng bao giờ nói đến việc này nữa"

Tống Ngưng nhìn bóng lưng Thẩm Ngạn rời đi nghi hoặc không thôi. 'Tên này thật kì lạ nhưng đây là chuyện của hắn, hắn không muốn mình quản thì thôi vậy.' Đứng dậy, đi về phòng, còn về chuyện có thú Liễu Thê Thê không thì không ai nói một lời nào.

Mọi chuyện sẽ như Thẩm Ngạn mong muốn nếu Liễu Thê Thê không nhúng tay vào.

CHƯƠNG 7: NẠP THIẾP CHO THẨM NGẠN (TT)

Những ngày này cô ta luôn tìm mọi cách lấy lòng Thẩm Ngạn làm cho những lời đồn về cô ta trong phủ càng nhiều hơn. 'Thê Thê cô nương ôn nhu chăm sóc tướng quân thế nào', hay 'Áo Thê Thê cô nương thêu cho tướng quân thêu hình cây trúc sinh động như thật', hoặc 'Canh Thê Thê cô nương nấu cho tướng quân tỏa mùi thơm ngát'...

Liễu Thê Thê ôn nhu chăm sóc Thẩm Ngạn hết mức ngược lại làm Thẩm Ngạn càng thêm chán ghét không muốn gặp cô ta. Đối với sự nhiệt tình này Thẩm Ngạn cũng chỉ lạnh nhạt cùng lạnh nhạt. Tống Ngưng cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp không quan tâm đến việc của hai đương sự này.

Nhưng Tống Ngưng muốn không quan tâm cũng không được nữa rồi. Liễu Thê Thê đến tận cửa phòng đưa cho nàng một phong thư, còn dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay nàng: 'Thê Thê hi vọng phu nhân sẽ thành toàn cho Thê Thê'. Tống Ngưng lúc đầu ngẩn ra nhưng sau khi đọc thư xong thì cũng hiểu rõ phần nào.

Liễu Thê Thê bước theo Tống Ngưng vào phòng rồi ngồi xuống đối diện với nàng. Liếc nhìn phong thư trên tay mình. Tống Ngưng không khỏi cau mày. Thẩm Ngạn cùng Liễu Thê Thê có chút hiểu lầm cho nên hắn mới không quan tâm đến 'nàng' như trước, mong nàng có thể giúp 'nàng' cùng Thẩm Ngạn gỡ bỏ gút mắc.

'Di, tại sao nàng cảm thấy như thế nào cũng không đơn giản như vậy, hắn có thật cùng Liễu Thê Thê có chút hiểu lầm nên mới không chịu thú nàng ta đi?'

Bỏ qua những suy nghĩ không người giải đáp. Dù sao Liễu Thê Thê cũng đã đến tận cửa cầu nàng, nếu không giúp thì có phải đại phu nhân nàng đây cũng sẽ mang tiếng là đố phụ a. Nghĩ vậy, Tống Ngưng đành đồng ý với Liễu Thê Thê sẽ giúp cô ta danh chính ngôn thuận gả cho Thẩm Ngạn.

Tiễn Liễu Thê Thê về, nàng liền chuẩn bị cho việc nạp thiếp.

Khi Thẩm Ngạn biết được việc này thì mọi việc gần như đã hoàn thành. Hắn dù trăm tính ngàn tính cũng không tính được A Ngưng thế nhưng vì hắn lại để Liễu Thê Thê bước vào Thẩm phủ một lần nữa. Nên nói là nàng vô tâm không biết hắn yêu nàng đến cả tâm đều đau hay là tự hắn đa tình đây a.

Thẩm Ngạn nhanh chóng phân phó cho thuộc hạ lấy danh nghĩa Tống Ngưng nhờ thân vương của Lê Trang Công (người đã ngăn chặn hắn thú Liễu Thê Thê trước đây) ngăn cản hôn sự này.

Giải quyết xong việc nạp thiếp, Thẩm Ngạn liền đem sắc mặt âm trầm đi đến phòng Tống Ngưng.

Vừa bước vào phòng một mùi u hương thanh nhã liền xông vào chóp mũi. Hắn đưa mắt nhìn liền thấy nàng nằm trên ghế quý phi đọc sách, gương mặt tinh xảo không son phấn, mái tóc đen mượt xõa dài bao phủ lấy đôi vai mảnh mai ôm trọn lấy thắt lưng của nàng, đôi chân trần, trắng nõn đến tinh xảo không chút che dấu cứ như thế lộ ra trước mắt hắn.

Nhìn nàng bình thản như vậy lại khiến Thẩm Ngạn càng cảm thấy chua xót, đau đớn. Trong lòng ngập tràn tư vị giận dữ lại không nở tổn thương nàng.

"A Ngưng, việc này rốt cục là sao?"

Nghe thấy tiếng nói, Tống Ngưng lúc này mới ngước mắt lên nhìn. Liếc mắt một cái này liền nhận ra bộ trường bào Thẩm Ngạn đang mặc thêu hình trúc, quả nhiên là sống động như thật liền biết người may ra nó có bao nhiêu tình cảm a! Người nhìn hữu ý nhưng người mặc lại vô tình... Tống Ngưng liền cho rằng Thẩm Ngạn còn yêu sâu đậm Liễu Thê Thê, nhưng vì sao hắn lại một mực không chịu thú nàng ta? Cái này nàng thua.

"Nha! Thẩm đại tướng quân ta đây là tác thành cho các ngươi uyên ương thành đôi. Ngươi cũng đừng trẻ con như vậy, giận dữ cùng nàng, nam nhân phải biết rộng lượng a!"

Thẩm Ngạn từ lúc bước vào liền không rời mắt khỏi Tống Ngưng, thấy nàng liếc mắt nhìn y phục trên người hắn, hắn cũng liếc mắt nhìn xuống sau đó thầm kêu 'không tốt', y phục này của Liễu Thê Thê hắn sớm đã quăng vào một góc, hôm nay như thế nào lại xui xẻo lấy nhằm nó mặc lên người chứ. Sợ nàng hiểu lầm hắn mở miệng định giải thích, nào ngờ lời nói của nàng lại làm lửa giận của hắn vừa giảm lại một lần nữa bùng lên.

Cái gì mà tác thành uyên ương, cái gì mà phải rộng lượng, nàng nhẫn tâm giao hắn cho nữ nhân khác mà cũng không thèm để ý xem hắn có đồng ý không. Liễu Thê Thê, lại là Liễu Thê Thê, A Ngưng ngày càng xa cách hắn mọi chuyện đều bắt đầu từ Liễu Thê Thê. Áp chế lửa giận trong mắt, Thẩm Ngạn gằn từng chữ với nàng:

"A Ngưng, nàng thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu, ta và Liễu Thê Thê thật sự không có quan hệ gì hết. Nương tử của ta cũng chỉ có một người là Tống Ngưng, nàng nghe rõ chưa" nói rồi phất tay áo rời đi.

CHƯƠNG 8

Biên cương xảy ra biến cố, quân địch bất ngờ tiến công.

Tháng tư, Thẩm Ngạn đích thân dẫn quân xuất chinh thảo phạt.

Mà Tống Ngưng lúc này lại vô tình nhìn thấy chiến giáp bao nhiêu năm cùng xông pha chiến trận nay lại trở thành một đống sắt vụn vô dụng chịu sự tàn phá của thời gian trog lòng không khỏi tiếc nuối. Nghĩ đến Thẩm Ngạn lần này xuất chinh nếu tặng áo giáp này cho hắn thì chẳng phải như hổ thêm cánh sao, mà chiến giáp này của nàng cũng có đất dụng võ tiếp tục được ở trên chiến trường phát huy sức mạnh của nó.

-----*********------

Thư phòng

Tống Ngưng gõ cửa hồi lâu cũng không có người trả lời. Lúc định xoay lưng rời đi thì thấy Thẩm Ngạn từ xa đến. Hắn vốn cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng, nhưng cũng kiềm không được vui sướng, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh nàng chủ động đến gặp hắn.

"Nàng....tìm ta sao?"

Tống Ngưng xoay người đối mặt với Thẩm Ngạn:

"À, nghe nói huynh sắp xuất chinh, ta đến đưa cho huynh tấm giáp bằng đá Thanh Tùng, chắc chắn hơn nhiều so với những áo giáp thông thường, ta bây giờ đã không thể ra trận được nữa, hi vọng huynh mang nó ra chiến trường dùng khi cần thiết"

Thẩm Ngạn nhìn vào mắt Tống Ngưng:

"Đây là báu vật huynh trưởng tặng cho nàng sao lại đem nó tặng cho ta?"

Tống Ngưng mở to mắt ngạc nhiên:

"Huynh cũng biết sao? Trước đây nó vốn là báu vật của ta, nhưng mà bây giờ ta cũng không thể tiếp tục ra sa trường nữa. Ta hi vọng huynh có thể giúp ta để nó tiếp tục ở trên chiến trường giết địch không thể để nó theo ta vô dụng ở chỗ này"

Ngừng một chút, Tống Ngưng lại nói tiếp:

"Huynh cũng không cần cảm thấy mắc nợ ta. Vốn dĩ chúng ta đã cam kết nước sông không phạm nước giếng, vì danh phận này ta cũng không thể để cho huynh chết ở chiến trường được,Thẩm phủ lớn như vậy nếu để ta một mình gánh vác không phải sẽ mệt chết sao?"

Nàng vốn định nói xong liền rời đi lại bị bàn tay to của Thẩm Ngạn kéo lại ôm vào lòng. Đây là lần đầu tiên nàng cùng hắn tiếp xúc gần như vậy nhưng trong lòng lại không cảm thấy bài xích thân thể của hắn ngược lại cảm thấy hương vị trên người hắn rất dễ chịu.Bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ, Tống Ngưng thắc mắc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen của hắn:

"Sao vậy?"

Nếu là trước đây, Thẩm Ngạn sẽ nói "Nếu ta xảy ra chuyện không may trên sa trường, nàng cũng có thể tái giá". Nhưng là bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc nàng ở trong vòng tay của nam nhân khác là hắn đã muốn giết người rồi, làm sao có thể nói lời tán tận lương tâm như vậy. (NB: khụ...NG à ngươi hơi lố rồi...khụ...)

"Không, ta chỉ muốn cảm ơn nàng thôi"

"Nếu không có gì thì ta đi trước đây"

Tống Ngưng đẩy người Thẩm Ngạn ra rồi xoay người rời đi.

Thẩm Ngạn nhìn bóng lưng Tống Ngưng đi xa dần rồi lại nhìn chiếc áo giáp trong tay, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ và nhu tình. Nàng vẫn đưa áo giáp cho hắn nhưng lí do thì lại khác nhau rất nhiều. Kiếp trước nàng đưa áo giáp cho hắn là muốn hắn được bảo toàn tính mạng. Còn hiện tại là muốn tấm áo giáp này được ra trận chứ không phải bị mục nát trong tủ quần áo a. Bất chợt hắn cảm thấy ghen tị với chiếc áo giáp và bản thân hắn kiếp trước a.

CHƯƠNG 9: TAM VƯƠNG GIA HOÀNG PHỦ HẠO THIÊN

(NB: Và sau đây là ứng viên số 1: Hoàng Phủ Hạo Thiên, vỗ tay

NG: bốp...bốp... Thiên ca xuất hiện...*cắn khăn, chớp chớp mắt* wo ai ni Thiên ca ca...*điên cuồng gào thét*

NB,TP,TT: -_-|||, ta không biết tên đó)

Biên cảnh bỗng nổi lên dị biến nên Thẩm Ngạn phải xuất binh trước một ngày. Tin tức này rất ít người biết nên năm ngày sau khi Thẩm Ngạn ra trận dẵn đến rất nhiều công tôn, quý tử đến phủ thăm hỏi. Tam vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên vốn có không ít giao tình với Thẩm Ngạn nên lần này Thẩm Ngạn ra trận bất ngờ hắn cũng đích thân mình đến phủ Thẩm Ngạn. Vốn với những người quyền quý tầm thường quản gia trong phủ có thể tìm cách đuổi khéo, nhưng vị tam vương gia này thì không dễ đắc tội a.

Hoàng Phủ Hạo Thiên được mời vào đại sảnh, dâng trà xong vị quản gia đứng bên cạnh mà cứ nom nớp lo sợ. Hắn bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi chậm rãi lên tiếng:

"Tướng quân nhà ngươi xuất chinh hôm trước rồi sao?"

"Vâng, vương gia"

"Được rồi, ngươi lui ra đi"

Phất tay áo cho quản gia lui xuống, Hoàng Phủ Hạo Thiên quyết định đi vòng qua hoa viên để ra cửa. Hắn có cảm giác có thứ gì đó đang đợi hắn.(NG: ca hay dữ, thầy bói tương lai)

Bên trong hoa viên từng cánh hoa đào nở rộ bay theo gió. Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ thấy nữ tử trước mắt xinh đẹp tựa thiên nữ, tóc vấn kiểu tùy vân kế để lộ chiếc cổ yêu diễm, mắt ngọc xếch lên giống như không có thứ gì có thể lọt vào tầm mắt của nàng. Bạch y giữa rừng đào càng kiêu sa lại có thêm một phần thánh khiết làm nổi bật dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng.

Lúc này Tống Ngưng cũng không biết rằng có một nam nhân yêu nghiệt đang nhìn chằm chằm cừu non như nàng (NG: ha ha Thiên ca là sói già gặm cừu non). Ngọc thủ cầm trường kiếm uyển chuyển giữa những cánh hoa đào tạo nên từng đợt âm phong sắc bén phóng tới gốc đào phía trước. "Rầm". Nhìn gốc đào phía trước, Tống Ngưng cong mi mỉm cười:

"Tạm được"

Rồi quay lưng bước về phía hậu viện hoàn toàn không biết phía sau có người đầy tiếc nuối nhìn bóng lưng nàng khuất sau cánh cửa.

Nếu sau này có ai hỏi Hoàng Phủ Hạo Thiên yêu Tống Ngưng từ lúc nào thì hắn sẽ không do dự mà trả lời, ngay lúc này nàng đã làm tâm hắn hoàn toàn rung động cũng chính tình cảm này khiến hắn khắc côt ghi tâm suốt cuộc đời. Nhưng mọi việc cũng là chuyện sau này. Còn bây giờ...

Trong hai tháng Thẩm Ngạn ở sa trường Tam vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên liên tục truy tìm thân phận của 'cô gái bí ẩn' đã gặp trong vườn đào nhưng tất cả chỉ như mò kim đáy biển.

Từ lúc Tống Ngưng được gả vào Thẩm phủ hầu như chỉ ở trong phòng hay đi hoa viên còn lại chưa từng xuất hiện nhiều ở bên ngoài, trừ một số ít hạ nhân từng gặp mặt Tống Ngưng ra thì còn lại đều không biết được dung mạo của vị đại phu nhân này. Cho đến lúc đón tân nương thì Tống Ngưng chỉ ngồi kiệu lại có khăn hỉ trùm đầu nên dân chúng chưa có ai gặp mặt vị tướng quân phu nhân này. Vì vậy việc điều tra của Hoàng Phủ Hạo Thiên gặp rất nhiều khó khăn.

CHƯƠNG 10

Tháng 8, tại quân doanh

Thẩm Ngạn đang ngồi xem binh thư trong lều chủ soái thì nhận được thư nhà thông báo rằng: Liễu Thê Thê có thai. Điều này đối với mọi người là một tin vui nhưng với Thẩm Ngạn thì lại là một tin cực xấu.

'Liễu Thê Thê có thai?' Mày kiếm khẽ nhíu, Thẩm Ngạn ngoại trừ nghi hoặc thì càng nhiều hơn là lo sợ. Tại sao Liễu Thê Thê lại có thai được, rõ ràng là hắn không hề chạm vào cô ta mà...Nếu thật sự như hắn nghĩ thì chỉ có hai khả năng. Một là Liễu Thê Thê có tình nhân bên ngoài, còn hai là... cái thai đó là giả, mục đích của cô ta là giá họa cho A Ngưng đi. Hắn nhớ không lầm thì không lâu sau sẽ truyền đến tin cô ta bị sẩy thai. Lúc trước vì tin tưởng cô ta nên mới nghi ngờ A Ngưng để rồi chính hắn phế tay của nàng hơn nữa lại làm chuyện không bằng cầm thú với nàng khiến nàng hận hắn...

Nhớ lại chuyện cũ làm cho tâm Thẩm Ngạn đau đớn không ngừng. Nàng yêu hắn nhưng cũng chính hắn làm cho nàng từ yêu thành hận. Đến khi Lạc nhi mất nàng chính là hận hắn cũng không thèm. Cứ như vậy khoảng cách của nàng và hắn càng xa cho đến khi nàng ở lại vĩnh viễn trong mộng, rời xa hắn mãi mãi. Chuyện xưa lần nữa diễn ra trước mắt chợt hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngu ngốc mới tin lời Liễu Thê Thê nói là sự thật. Con người như Liễu Thê Thê làm hắn cảm thấy chán ghét nhưng so với cô ta hắn còn đê tiện hơn, không phải sao?

Nếu cái thai kia là thật thì hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền thành toàn cho Liễu Thê Thê nhưng nếu ả muốn hại A Ngưng lần nữa thì cũng đừng trách hắn ra tay tàn độc.

Thẩm phủ

Từ lúc nghe nói Liễu Thê Thê có thai, Tống Ngưng đã sai người đưa một số dược liệu qua cho cô ta bồi bổ. Đùa sao, nếu cô ta có gì bất trắc thì mọi tội danh sẽ đổ lên đầu nàng đó a, dù tên Thẩm Ngạn kia không nói gì thì nàng cũng bị người đời mắng chửi chết a.

Mặc dù Tống Ngưng không muốn mang tiếng xấu nhưng khó tránh khỏi Liễu Thê Thê hãm hại. Sau khi đưa dược liệu cho Liễu Thê Thê, ngày hôm sau Tống Ngưng nhận được thiệp mời lên núi Cù thưởng hoa quế của Liễu Thê Thê. Nhìn tấm thiệp mời trong tay, cuối cùng Tống Ngưng cũng gật đầu đồng ý.

Ngày đi thưởng hoa quế ở núi Cù, vốn dĩ Tống Ngưng muốn đi kiệu nhưng nghĩ lại thì đi bộ từ đây lên núi vừa ngắm cảnh vừa rèn luyện thân thể một chút thì tốt hơn nên quyết định đi bộ. Nhưng Liễu Thê Thê thì khác, cô ta ngồi nhuyễn kiệu bốn người khiêng, đi theo là bốn nha hoàn cùng hai ma ma, lại cố tình đến trễ (NG: quá phô trương). Tống Ngưng thì chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, đi theo bên người chỉ có một nha hoàn hồi môn từ Lê quốc.

Liễu Thê Thê vốn định ra oai phủ đầu với Tống Ngưng nhưng nhìn nàng một thân cung trang đơn giản lại đi bộ đến vô tình lại khiến Liễu Thê Thê chỉ là thiếp lại ỷ thế được sủng mà sinh kiêu, trong mắt người khác là hồ li tinh chuyên đi dụ dỗ nam nhân. Vì thế mà nhân cách của Tống Ngưng càng được các phu nhân trong kinh thành xem trọng.

Liễu Thê Thê đưa tay lên vuốt ve bụng đem nơi đó dường như có một sinh linh đang tồn tại thật sự. Cái thai này vốn dĩ không có thật, ả cũng chỉ muốn nó làm vật dẫn câu lợi dụng cơ hội này giá họa cho Tống Ngưng.

Liễu Thê Thê chủ động xuống kiệu, nháy mắt với tiểu nha hoàn bên cạnh ý bảo không cần đi theo. Liễu Thê Thê tự mình bồi Tống Ngưng đi dạo trên núi rồi giả vờ té ngã làm cho hạ thân xuất huyết. Tiếp đó ả lại cho người mua chuộc đại phu bảo rằng thai nhi đã không giữ được nữa. Tin tức này từ đó mà cũng nhanh chóng truyền đi.

Hoa viên Thẩm phủ

" Phu nhân, chuyện này tướng quân biết có tức giận hay không?"

Tống Ngưng ung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net