mệnh có ba kiếp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Vô Ngân nhìn Bạch Dương thật sâu, từ ánh mắt sáng trong của hắn, Bạch Dương nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của mình, ánh mắt tiểu sư phụ vẫn ấm áp như lúc trước, nhưng đột nhiên Bạch Dương cảm thấy hắn thật xa lạ. Ngay cả vết sẹo trên trán hắn, cũng không thể khiến nàng thấy thương cảm như trước nữa, ngược lại nó trở thành một sự chế giễu.

Thì ra, hắn đã sớm đoán được tương lai của nàng, đoán được mọi thứ của nàng. Thì ra ngay lần đầu khi gặp nàng, nàng cũng chỉ là một quân cờ của hắn.

Vết sẹo của hắn, không phải là vì nàng, mà là vì chính hắn, vì đại nghiệp phục quốc của hắn.

Ánh mắt xa lạ của nàng khiến Phong Vô Ngân hoang mang, hắn nắm tay Bạch Dương thật chặt, ngay cả ánh mắt lãnh đạm xưa nay cũng trở nên sâu lắng: "Hãy nghe ta nói, Dương nhi bất luận là khởi đầu như thế nào những ta yêu nàng, sự ngây thơ lãng mạn của nàng, khí phách dũng cảm của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều khiến ta yêu, ta yêu nàng, việc này không liên quan đến vận mạng của nàng. Hãy tin ta!"

"Vậy tại sao lúc ở kinh thành ngươi không đưa ta đi?"

"Ta cũng muốn, nhưng ta không thể. Thần Vực trải rộng khắp thiên hạ và đang phát triển nhanh chóng, ta không thể không bôn ba khắp nơi xử lý mọi chuyện. Còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn, số mệnh của nàng nhất định phải đến Ấp Thành, nếu không sẽ gặp họa sát thân. Ta từng bói cho nàng một quẻ, mệnh của nàng có ba kiếp nạn, chỉ có Lãnh Thiên Yết mới có thể hóa giải được, chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng mới có thể an toàn.". Trên mặt Phong Vô Ngân hiện lên nét cô đơn, hắn nhìn thấu cuộc đời nhưng lại bất lực trước nó.

"Ba kiếp nạn?" Bạch Dương nghi hoặc, nước mắt đọng lại giữa đôi mắt khiến nó lấp lánh như sao.

"Kiếp thứ nhất vì Lãnh Thiên Yết đã dẫn ngươi đến Ấp Thành nên được hóa giải. Kiếp thứ hai sắpPhong Vô Ngân lại gần cầm tay Bạch Dương- "Cho nên, đồng ý với ta, bất kể là xảy ra chuyện gì cũng đừng rời khỏi ta, hãy để ta bảo vệ nàng, chăm sóc nàng. Ta không muốn trốn tránh nữa, cho dù trời uốn trừng phạt sự cố chấp của ta, ta cũng không muốn nàng chịu bất kỳ tổn thương nào, được không?"

Bây giờ Phong Vô Ngân không có ý định nói cho nàng biết, thật ra thì kiếp thứ ba mới là kiếp nạn lớn của nàng, có thể hóa giải hay không hắn cũng không chắc chắn, nhưng hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Bạch Dương tránh ánh mắt ấm áp của Phong Vô Ngân, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn trời đêm đen kịt. Tại sao nàng cảm giác thế giới của mình chỉ có một màu tối đen, nàng rất mờ mịt, rất hoang mang.

Rời kinh thành, đến Ấp Thành tìm tiểu sư phụ vẫn là mục tiêu của nàng. Đến Ấp Thành, chờ đợi tiểu sư phụ, cũng là mục tiêu của nàng. Nhưng sao đột nhiên, nàng mất đi mục tiêu của mình. Tiếp theo, nàng nên đi đâu, đi thế nào?

"Dương Nhi, đồng ý với ta, bất luận là xảy ra chuyện gì, hãy ở lại bên cạnh ta, được không?"

Bạch Dương không trả lời, nàng chỉ từ từ rút bàn tay ra, lặng lẽ nhìn Phong Vô Ngân, mặc dù Phong Vô Ngân hy vọng nàng tin tưởng hắn lần nữa, nàng cũng biết Phong Vô Ngân không có lừa gạt nàng. Từ trong đôi mắt của hắn, nàng biết tất cả lời Phong Vô Ngân nói đều là sự thật.

Bao gồm cả lời hắn nói việc hắn yêu nàng không liên quan đến vận mệnh của nàng.

Nhưng giống như một giấc mộng xinh đẹp sau khi bị phá vỡ luôn luôn có những mất mát, hụt hẫng, nàng rất muốn tin tiểu sư phụ giống như trước kia nhưng nàng không làm được. Ít nhất bây giờ nàng không làm được.

Hơn nữa nghĩ đến thân phận tiểu sư phụ, hắn là người Vũ Văn gia, mục đích của hắn là phục quốc, nói cách khác, hắn muốn tạo phản. Cho dù Bạch Dương có không hiểu chuyện đến thế nào, nàng cũng biết, lập trường của bọn họ bất đồng.

Vì vậy, trong một đêm tối,Bạch Dương đứng ngoài cửa sổ lặng lẽ nhìn vẻ mặt u sầu của Phong Vô Ngân, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn rời đi. Tiểu sư phụ, không còn là tiểu sư phụ trước kia. Con đường sau này, phải đi như thế nào? Nàng không bi lúc này nàng chỉ muốn được yên lặng.

Đêm khuya im ắng, hình bóng nho nhỏ của Bạch Dương hòa vào trong bóng tối. Nàng cũng không biết đi đâu, chỉ lặng lẽ đi về phía trước. Trong đầu nàng tràn ngập những lời nói khi nãy của Phong Vô Ngân nên ngay cả rung động kỳ lạ ở bụi cây nhỏ nàng cũng không phát hiện ra.

Đột nhiên một đạo hàn quang hiện ra, một hắc y nhân trong tay cầm trường kiếm, vung tay chém mạnh về phiá Bạch Dương, Bạch Dương theo bản năng đánh trả lại.

Người vừa tới võ công rất cao, Bạch Dương không phải đối thủ của ả, vì vậy ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Bạch Dương thi triển khinh công trốn vào trong núi. Hắc y nhân theo sát không ngừng, đến khi dồn Bạch Dương đến bên vách núi.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn giết ta?" Bạch Dương nhìn bóng đen đang từ từ tới gần, nàng nghĩ tới lời tiểu sư phụ, kiếp nạn thứ hai.

Hiện tại, bốn bề vắng lặng, đêm khuya vắng vẻ yên tĩnh, võ công của nàng không phải đối thủ người này, nên làm gì bây giờ? Bạch Dương nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn, nhưng khắp nơi đều là vách đá, nàng muốn cũng không thể trốn được

Tiểu sư phụ nói, nàng có ba kiếp nạn, như vậy, kiếp này nàng nhất định có thể qua. Nhưng bây giờ làm thế nào để qua được kiếp này? Ai có thể tới cứu nàng đây?

Chút tính toán nhỏ của nàng đều lọt vào mắt hắc y nhân, hắc y nhân lạnh lùng cười một tiếng:

"Ngươi không cần biết là ai phái ta tới, ngươi chỉ cần biết ngày này sang năm, là ngày giỗ của ngươi thôi."

Giọng nói của hắc y nhân khàn khàn, rõ ràng là đã ăn dược biến đổi giọng nói, sợ bị người ta nghe ra.

Bạch Dương phi thân né tránh đòn tấn công của hắc y nhân, đột nhiên trước mắt nàng hiện ra một nụ cười đắc ý, Bạch Dương thốt lên: "Là Ngọc Điệp phái ngươi tới."

"Chịu chết đi!" Hắc y nhân không đáp lời, chẳng qua ả ra chiêu thức bén nhọn hơn. Hơn nữa mỗi một chiêu đều vừa vặn khắc võ công của Bạch Dương chẳng mấy chốc, Bạch Dương đã ở thế hạ phong.

Trong mắt hắc y nhân bắn ra tia lạnh, sát chiêu đánh tới, thân thể yếu ớt của  Bạch Dương tựa như lá rụng rớt xuống vách núi. Hắc y nhân đứng ở trên vách đá lạnh lùng liếc nhìn xuống đáy vực đen kịt, thu kiếm xoay người rời đi.

Đang cố gắng ngồi vận khí, Phong Vô Ngân đột nhiên chấn động: "Dương Nhi."

Khi Phong Vô Ngân đứng dậy đi tìm Bạch Dương thì đã chỉ có gian phòng trống rỗng. Phong Vô Ngân cảm thấy bất an, vội vàng xoay người lao vào trong đêm tối Bạch Dương, nàng nhất định không thể xảy ra chuyện được!

Cũng đêm đó, Lãnh Thiên Yết chợt tỉnh lại từ cơn ác mộng.

"Nha đầu!" Kỳ Lân Các bốn bề im ắng, chỉ có màn đêm tĩnh lặng, phòng ngủ cũng trống vắng.

Lãnh Thiên Yết lập tức hạ lệnh: Điều động tất cả nhân mã, nhanh chóng đi tìm Bạch Dương.


Bạch Dương quả nhiên rất may mắn, nàng mắc vào một cây đại thụ trên vách đá cheo leo. Nhưng bất hạnh là dây leo trên thân cây quấn lấy chân nàng, treo ngược nàng trên cành cây, không thể leo lên cũng chẳng thể trèo xuống.

Chơi trò đu dây trên không trung chẳng thích chút nào cả!

Không biết sát thủ trên vách núi đã đi chưa, chẳng may phát ra tiếng động dẫn người đó tới thì nàng sẽ trở thành chú dê đang đợi bị làm thịt mất.

Chẳng lẽ đây chính là kiếp nạn thứ hai như lời tiểu sư phụ sao! Trời ạ, ai đó có thể tới cứu nàng đây!

Mãi đến khi sắc trời tờ mờ sáng, phúc tinh của nàng rốt cục đã xuất hiện, không ngờ người ày lại là Tần Thế Viễn.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Bạch Dương được cứu, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Bị treo ngược cả ngày trên cây, chẳng còn chút sức lực, không đói mới là lạ!

"Với thế lực của Tần gia, có một hai quán trà lâu ở Ấp Thành có gì lạ đâu?". Tần Thế Viễn phe phấy cây quạt, khẽ cười, mặt trời ở sau lưng hắn sáng rực rỡ, chiếu vào mắt Bạch Dương.

Thì ra Tần Thế Viễn cũng là một mỹ nam tử hiếm có trên đời.

Bạch Dương nhẹ mỉm cười: "Chỉ một hai quán thôi sao?"

Xem ra, thế lực Tần gia quả nhiên trải rộng khắp thiên hạ, của cải giàu có.

"Để Vương phi chê cười rồi!". Tần Thế Viễn chắp tay.

"Đừng gọi ta là vương phi!" Khuôn mặt của Bạch Dương nhất thời lạnh xuống.

Lãnh Thiên Yết chết tiệt quả nhiên đã hùa theo Ngọc Điệp mà! Ngọc Điệp phái người tới giết nàng, Lãnh Thiên Yết thì phái người gác ở cửa thành bắt nàng! Đáng giận!

Tần Thế Viễn khẽ mỉm cười, nụ cười như gió xuân rực rỡ:

"Nhưng theo tại hạ được biết, Thuận vương gia chỉ phong Ngọc Điệp làm Trắc phi, nói cách khác, trong lòng của người, vương phi chỉ có một."

Bạch Dương ném chiếc đũa lên mặt bàn "bốp" một tiếng:

"Tần Thế Viễn! Ngươi nịnh ai chứ đừng động đến ta, ta và Lãnh Thiên Yết không hề có bất kì quan hệ nào nữa! Ta đã vứt bỏ hắn rồi! Nghe rõ chưa!"

Tần Thế Viễn nhịn không được cười khẽ, tứ tiểu thư Bạch gia này quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là không giống những nữ tử bình thường. Vì thế Tần Thế Viễn nhàn nhã đứng dậy, lui về phía sau một bước, chắp tay c giọng nói:

"Tại hạ Tần Thế Viễn, mặc dù gia tài bạc vạn, nhưng bạn tốt không nhiều. Nguyện làm bằng hữu với Bạch tiểu thư, không biết Bạch tiểu thư có đồng ý làm bằng hữu với tại hạ không?"

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn Tần Thế Viễn đang cười tươi như hoa, sao vẻ tươi cười của Tần Thế Viễn lại cứ như hồ ly vậy?

"Ngươi đang thử ta sao?"

"Không, chẳng qua tai hạ không biết Bạch tiểu thư có thật sự quyết định rời khỏi vương gia hay không thôi?" Tần Thế Viễn lại ngồi trở lại bàn.

Bạch Dương cũng cầm lấy đũa tiếp tục ăn: "Vậy liên quan gì tới ngươi?"

"Có, liên quan rất lớn.". Tần Thế Viễn thản nhiên nhìn Bạch Dương, hắn biết, với nữ tử như Bạch Dương, chỉ có thẳng  thắng mới có thể nhận được sự tín nhiệm của nàng.

Bạch Dương nhíu mày, chăm chú lắng nghe.

"Tại hạ có việc muốn nhờ vương gia, cho nên nếu như người là vương phi, vậy ta chỉ có thể lấy lòng người, nếu như người không phải là vương phi, chỉ là Bạch tiểu thư, như vậy tại hạ sẽ kết bạn với người mà không cần lo lắng điều gì.". Tần Thế Viễn rót một chén rượu cho Bạch Dương.

So với sâu sắc của Lãnh Thiên Yết, sự che giấu của Phong Vô Ngân, sự thẳng thắn của Tần Thế Viễn này có vẻ rất đáng quý. Bạch Dương rất khí khái một hơi cạn sạch:

"Được, nể tình ngươi thẳng thắn như vậy, một người bạn như ngươi, ta đồng ý."

Tần Thế Viễn tán thưởng nhìn Bạch Dương, hắn đã quen nhìn thấy nữ tử làm bộ làm tịch, sự thẳng thắn của Bạch Dương thật sự rất đáng yêu, Tần Thế Viễn cũng nâng ly một hơi cạn sạch:

"Vậy ta có thể gọi nàng là Bạch tiểu thư không?"

"Không cần phiền phức như vậy, gọi Tiểu Dương là được. Mọi người đều gọi ta như vậy.". Bạch Dương tươi cười với Tần Thế Viễn.

"Ngươi tìm Lãnh Thiên Yết làm cái gì?"

"Ta? Nói thật, ta muốn làm quan."

"Ngươi? Vậy thì khó khăn rồi, trước giờ chưa từng có thương nhân nào làm quan cả."

"Cho nên ta mới tìm Lãnh Thiên Yết."

"Chỉ sợ làm ngươi phải thất vọng rồi. Thứ nhất, hắn chưa bao giờ làm chuyện tốt. Thứ hai, hắn cũng sẽ không lo chuyện bao đồng."

.........

Có câu nói gọi là rượu gặp tri kỉ ngàn chén vẫn thiếu, Hai người vừa uống vừa trò chuyện, thời gian trôi qua như nước chảy, thoáng một cái đã hết một ngày, đến khi trăng lên, hai người đều say, nằm lăn trong đình Phong Nguyệt.

Sáng sớm ngày hôm sau, bị những tiếng bàn luận líu ríu đánh thức, Bạch Dương vuốt vuốt mắt cho tỉnh táo, ôi cha, sao ở đây lại có nhiều người như vậy?

Bọn họ bị một nhóm người túm lại xem!

"Thật không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt lại ở cùng đàn ông....."

"Đúng! Không thể tưởng tượng nổi!"

"Mất hết đạo đức rồi! Mất hết đạo đức rồi! Màn trời chiếu đất như vậy mà....."

Nhìn bộ dạng hai người bọn họ xem ra đã làm nhiều người tức giận rồi, Bạch Dương đá đá chân Tần Thế Viễn: "Này, tỉnh lại đi!"

Tần Thế Viễn từ từ mở mắt ra, hôm qua đúng là hắn uống nhiều quá. Đã lâu chưa uống thoải mái như vậy nên lần này hắn say quá, nhưng điều không phải nhất chính là, tay của hắn vẫn đang ôm chân Bạch Dương, đúng là rất bất nhã.

Thấy rõ, Tần Thế Viễn vội rụt tay lại, nhất thời lúng túng không biết phản ứng thế nào. Bạch Dương lướt qua đám người đang ồn ào đứng nhìn, lạnh lùng nói:

"Nhìn cái gì mà nhìn! Có cái gì hay mà nhìn! Bổn cô nương thích cảnh màn trời chiếu đất, thích mấy hành vi phóng đãng đấy, sao hả!"

Cả thế giới như chìm vào im lặng, tất cả mọi người trố mắt đứng nhìn Bạch Dương, ai ai cũng bị lời lẽ hùng hồn của nàng làm cho giật mình.

Tần Thế Viễn phục hồi lại tinh thần trước tiên, hắn nhìn Bạch Dương nghênh ngang đẩy đám người đi ra ngoài, đôi mắt từ thái độ kinh ngạc đến tán thưởng.

Lợi hại! Quả nhiên lợi hại! Chẳng trách Lãnh Thiên Yết không nỡ rời bỏ nàng!

Nụ cười Tần Thế Viễn duy trì không được bao lâu đã liền cứng ngắc lại. Lúc Bạch Dương tách ra khỏi đám người, hắn đồng thời cũng nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí kia.

Lãnh Thiên Yết đến đây lúc nào vậy?

Có điều xem ra, Lãnh Thiên Yết chắc chắn đã nghe được lời nói hùng hồn của Bạch Dương, vì thế dáng vẻ hiện giờ của Lãnh Thiên Yết như một ông chồng bắt được thê tử vụng trộm, tức sùi bọt mép.

Tần Thế Viễn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Ánh mắt Lãnh Thiên Yết sắc bén, từng bước từng bước tới gần Bạch Dương. Bạch Dương dĩ nhiên đã nhìn thấy, cả hai mắt đều nhìn thấy, nhưng vậy thì sao nào? Tiếp tục coi như không thấy.

"Thật xin lỗi! Nhường đường một chút!". Bạch Dương vung bàn tay nhỏ, xoay người tiếp tục đi.

Đợi xem hắn tức giận như thế nào! Nàng không sợ! Dù sao nàng cũng đã bỏ hắn rồi!

Lãnh Thiên Yết bắt được ngay cánh tay Bạch Dương, đôi mắt lạnh lẽo tỏa ra khí lạnh khiến người xem náo nhiệt xung quanh bất giác bị dọa lùi mấy bước.

Bạch Dương thờ ơ nhìn lướt qua Lãnh Thiên Yết: "Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì ta đang rất bận."

Tần Thế Viễn lúc này mới từ từ chạy đến, chắp tay nói: "Tham kiến vương gia!"

Lãnh Thiên Yết ánh mắt trước sau vẫn khóa chặt Bạch Dương, không mảy may dời đi. Bạch Dương cảm thấy tay Lãnh Thiên Yết nắm càng ngày càng chặt, nàng đau quá! Vì vậy nàng thốt ra một câu nói khiến mọi người xấu hổ.

Bạch Dương cố tình vẫy tay với Tần Thế Viễn nói: "Tướng công, hắn bắt nạt thiếp!"

Tần Thế Viễn sắc mặt tái nhợt, ông trời ơi, thổ địa ơi! Hắn thề hắn chưa làm gì cả. Nhưng hắn còn cơ hội giải thích sao? Ánh mắt Lãnh Thiên Yết như những mũi tên bắn thẳng tới đây, đâm vào khắp người hắn, lạnh như băng.

"Vương gia, không ......"

Không đợi Tần Thế Viễn giải thích, Lãnh Thiên Yết thu lại cánh tay, Bạch Dương sợ hãi kêu to "Cứu mạng! Biến thái giết người .... "

Nào ngờ Lãnh Thiên Yết lại giữ thật chặt Bạch Dương trong ngực, giống như chỉ cần hắn hơi buông lỏng tay, nàng sẽ biến mất.

Cảm giác tìm được thứ đã mất đi khiến Lãnh Thiên Yết vốn dĩ đang tức giận bỗng thấy dịu lại trong lòng. Nha đầu, ta nhớ nàng!

Bạch Dương tưởng Lãnh Thiên Yết sẽ nổi trận lôi đình, cho nên ra sức vùng vẫy: "Buông ra, cứu mạng..."

Nhưng nàng càng giãy giụa, cánh tay Lãnh Thiên Yết càng ôm chặt, giống như muốn nàng hòa vào trong cơ thể.

"Cứu mạng ...

Hả? Kì lạ thật, sao lại không có chuyện gì? Bạch Dương cuối cùng ngừng kêu lớn, đôi mắt trong suốt đảo qua, nàng phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn việc Lãnh Thiên Yết tức giận —- hắn lại không tức giận!

Hắn muốn làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, lại nhiều người nhìn như vậy, hắn ôm nàng chặt như vậy làm chi!

Ngực của hắn rất ấm, giống như trước đây, nhưng tay hắn ôm chặt quá, nàng sắp ngạt thở rồi!

Bạch Dương duỗi ngón tay, chọc chọc vào sau gáy Lãnh Thiên Yết:

"Này....... Buông ra được không? Có rất nhiều người đang nhìn đấy........"

Lãnh Thiên Yết thả lỏng cánh tay, nhưng vẫn không buông hẳn nàng ra.

Nhìn gần khuôn mặt nhỏ xinh của Bạch Dương, đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Yết đột nhiên trở nên sâu thẳm:

"Nàng cũng sợ người khác nhìn thấy sao? Nàng không phải vừa nói thích màn trời chiếu đât, thích mấy hành vi phóng đãng sao?"

Đôi mắt Lãnh Thiên Yết tỏa ra lực hút khắp nơi. May là hắn vô cùng hiểu nàng, mới không bị lời nói kinh thế hãi tục của nàng lừa gạt. Có điều ngược lại hắn còn lợi dụng cái 'sở thích' kinh thế hãi tục của nàng nữa.

Tên biến thái này lại đang nghĩ đến chuyện gian ác gì đây? Bạch Dương cố gắng lui về phía sau, nhưng cánh tay Lãnh Thiên Yết lại tiếp tục giữ chặt lấy nàng, giam cầm nàng trong lồng ngực, ánh mắt toát lên sự nguy hiểm, Bạch Dương đột nhiên cảm thấy trên đầu có một đám quạ đen bay qua, một cảm giác không ổn đang ùn ùn kéo đến......

Quả nhiên, đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Thiên Yết hiện lên một tia trêu đùa: "Vừa hay, ta cũng thích như vậy!"

"Hả?" Bạch Dương còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, khuôn mặt tuấn tú của Thiên Yết đã liền áp sát, hơi lạnh từ đôi môi mỏng bao trùm lên môi của Bạch Dương

Bạch Dương mở to mắt, khiếp sợ nhìn Thiên Yết, lông mi dài che đi sự gian xảo trong mắt hắn cũng làm cho khuôn mặt đẹp trai của hắn hiện lên vẻ dịu dàng. Môi hắn thoáng lạnh, thậm chí, có chút hơi run rẩy. Hắn cắn môi của nàng, bá đạo len lỏi vào trong miệng màng, tìm kiếm lưỡi nàng. Động tác thân mật là cho thân thể mềm mại của Bạch Dương không kìm lòng được.

Biến thái! Quá biến thái! Hắn không biết hiện tại có rất nhiều người đang đứng xem sao? Đây là ngoài phố mà!

Bạch Dương liều mạng đẩy, cánh tay Thiên Yết như sắt cứng nắm chặt lấy thân thể nàng, một cái tay khác giữ lấy đầu nàng, để nàng không cách nào lùi bước.

Tay chân không được, vậy phải động khẩu. Bạch Dương cắn đầu lưỡi Thiên Yết. Xem ngươi còn dám lộng hành nữa không!

Mùi thành của máu tràn đầy trong miệng hai người, nhưng Thiên Yết vẫn không có ý buông ra, trái tim Bạch Dương khẽ run lên. Rốt cục phải thả lỏng.

Thiên Yết thừa dịp này xông lên, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

Cảm giác quen thuộc lấp đầy trong miệng. Giống như cảm giác thường xuyên xuất hiện trong mơ, cảm giác được sự chân thật đang ôm chặt lấy nàng, gợi lên sự yếu đuối tận sâu trong lòng nàng.

Rốt cục thân thể Bạch Dương cũng thả lỏng.

Thì ra nàng chưa bao giờ quên.

Đám người không hề tản ra. Vương gia cưỡng hôn trước mặt mọi người, đây cũng là chuyện mới trước nay chưa từng có. Có điều xem náo nhiệt là phải trả giá khá đắt, làm hỏng việc tốt của Vương gia sẽ có báo ứng, cho nên trước khi vương gia tức giận, hãy rút lui thôi!

Tần Thế Viễn cười, xem ra hắn không cần giải thích. Với tài trí của Lãnh Thiên Yết làm sao có thể không nhìn ra tiểu nha đầu đang cố ý chọc giận hắn.

Quên đi, không gây trở ngại cho người đang tính toán nợ nần nữa, hắn vẫn là nên đi trước thì tốt hơn.

Tần Thế Viễn gấp quạt giấy trong tay lại, xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nghe thấy phía sau có một trận xao động.

Tần Thế Viễn quay đầu nhìn lại, một nam tử áo trắng đang tách đám người phi thân đến.

Nam tử kia mặt mũi tuấn tú, từng cử chỉ động tác đều thanh tao như tiên giáng trần, nhưng trên thân áo trắng có vết máu mờ nhạt, chắc chắn là vết tích lưu lại sau khi đánh nhau.

Người vừa tới chính là Phong Vô Ngân.

Tay áo hắn vung lên, đám thị vệ lao lên nhất thời ngã xuống.

"Dương Nhi!". Giọng nói trong trẻo của Phong Vô Ngân không che giấu được bi thương, đôi mắt sáng như ánh trăng thấm đẫm đau thương.

Hắn loại bỏ muôn vàn khó khăn trên đường đến đây, lại để nhìn thấy tình cảnh Bạch Dương và Lãnh Thiên Yết ôm hôn nhau.

Giọng nói quen thuộc đánh thức Bạch Dương, Bạch Dương mở mắt ra, tiểu sư phụ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net