ngái ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

pháp kiều mắt nhắm mắt mở, hai tay quờ quạng với lấy chiếc bàn chải, ngáp ngủ một tiếng rồi mới dùng tay vặn mở nắp tuýp kem. hương bạc hà xộc thẳng vào khứu giác có chút mơ hồ, hơi ngứa ngáy, em không nhịn được nhảy mũi một cái, tạo thành tiếng "hắt xì" vang vọng cả phòng tắm. người em hoàng long trong phòng ngó đầu vào, cất tiếng hỏi.

- chị có phải cảm lạnh rồi không?

đổi lại là cái lắc đầu nguầy nguậy cùng một tiếng "hắt xì" nữa của em. pháp kiều ti hí mở mắt, tự nghĩ bản thân mới trông thật thảm hại làm sao.

lưỡi nhỏ hồng hồng thấy cay cay, có vẻ trong lúc mơ màng em thật sự đã bóp hơi nhiều kem đánh răng thì phải. pháp kiều quyết định không để ý tới thứ nồng nồng hăng hăng trong miệng này nữa, hai tai động đậy lắng nghe tiếng nói phát ra từ phòng ngủ. giọng của mấy cậu thanh niên mới tỉnh giấc, có chút ngái ngủ cộng hưởng với loại thanh âm trầm ổn của con trai tạo nên thứ tiếng nói người ta vừa nghe đã thấy ngứa ở cổ họng. pháp kiều đưa tay vặn vòi xả nước, tặc lưỡi một cái tự kiểm tra giọng nói của chính mình.

cũng chẳng khác là bao.

em cười ngây ngốc vài tiếng, với lấy khăn mặt, tự tay vò lấy vò để, nghe thấy cả tiếng xương khớp theo động tác đó mà dịch chuyển tạo nên tiếng "cạch" lớn nhỏ. tới lúc tắt nước, ngẩng đầu lên mới thấy, có vị khách đến thăm từ bao giờ chẳng biết.

- anh đứng đó làm gì vậy?

tuấn duy vò tóc rối bời, nhoẻn miệng cười bước vào phòng tắm, thanh âm nhẹ hơn hẳn so với những tiếng động ban nãy. anh đưa tay cầm lấy khăn mặt, chạm nhẹ lên chóp mũi của pháp kiều, nhỏ giọng nói.

- người ta đánh động thấy tiếng em hắt xì to ơi là to.

pháp kiều khịt mũi một cái, tò mò ghé sát vào tai anh, thủ thỉ.

- thật sự to lắm hả?

em còn hơi nghi hoặc ngọ nguậy cái đầu bông mềm, tay gãi nhẹ lên mi mắt, thắc mắc hướng về cái miệng cong lên của người nọ.

- sao anh lại cười?

em cao giọng trách cứ, người đối diện nghe vào lại như đang làm nũng, thế nên tuấn duy không đáp lời, chỉ rất nhiệt tình cầm lấy khăn lau mặt cho em. tay vừa chạm đến bầu má phúng phính đã bật cười thành tiếng, cất tiếng hỏi khe khẽ.

- sao cái này giống với em bé quá vậy?

còn vừa lau vừa chăm chú nhìn người nhỏ hơn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, tròn một cục đứng ở trước mặt giống với chú cún con chưa hết tuổi uống sữa. tuấn duy ho khan, thấy tai mình nóng cả lên.

- chết rồi.

pháp kiều thở dài một tiếng, rất ra dáng một người trưởng thành đầy ảo não, chống tay trông về phía đối diện hết sức nghiêm trọng. tuấn duy giặt khăn, vừa nhìn vào trong gương chiếu gương mặt còn đang lơ mơ của em, vừa nhỏ giọng cười thầm.

- sao thế, lại có chuyện gì à?

pháp kiều vươn vai, "hự" một tiếng, sau đó cười toe híp mắt chọc vào áo người nọ.

- em nhận ra là hình như sáng nào cũng có người giúp em lau mặt, em hoá thành em bé ba tuổi rồi.

còn cẩn thận xem người ta phản ứng như nào, chỉ thấy tuấn duy kéo sát khoảng cách mí mắt vào với nhau, lướt một đường từ đỉnh đầu em nhỏ xuống dưới chân:

- vẫn nghĩ em lớn rồi đấy à?

- anh đừng có mà trêu em, chia tay đi, hai phút.

pháp kiều chau mày một cái, tay chống nạnh mạnh miệng doạ nạt, biết chắc người đối diện sẽ lại cười đến quên cả việc đáng lẽ nên năn nỉ "ơ thôi đừng em ơi", thay vào đó chỉ gật đầu bật ngón cái. người yêu kiểu này, pháp kiều tin có ngày thật sự bị em cắn một cái mới bõ ghét.

nhưng tại vì ấy à, có bao giờ pháp kiều nói chia tay mà chia tay thật đâu, nên người ta chỉ thấy lúc em dỗi, từ cún hoá thành mèo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net