¤ Chương 1 ¤

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương một~ Về nhà
.
.

Thiên sứ xinh đẹp hạ cánh xuống thế gian này của chúng ta. Nhưng rất tiếc thiên sứ này không có ba mẹ. Chỉ là đã từng có gia đình nhưng rất tiếc nó không trọn vẹn hạnh phúc. Sự mất mát quá lớn. Nó đã khiến cho thiên sứ của chúng ta bị một chấn thương tâm lý.

.

- Thấy chưa uống cho lắm rượu vào rồi bây giờ vô bệnh viện.

Jiyong làu bào

- Thôi nhăn nhó coi thằng kia.

- Cậu Seungri mau mau nằm yên chúng tôi cần phải chích thuốc!!!

- KHÔNG... BUÔNG TÔI RA... KHÔNG ... ĐAU LẮM...

- Hứm đồ cứng đầu mà.

Jiyong đang đỡ Seunghyun đi trên hành lang bệnh viện thì nghe thấy tiếng la hét từ một phòng bệnh.

- Seungri???

Jiyong vội thả tay ra đi nhanh đến cửa phòng bệnh phát ra tiếng hét

- Á cái thằng chết tiệt kia. Mày đang đỡ hyung mà tự nhiên buông ra vậy?? Ui da té dập mông rồi!!! Trời ơi nó không care tui luôn kìa trời!!

Vào phòng bệnh mới thấy là cả một bãi chiến trường chứ không ít. Chăn gối rớt xuống sàn. Khay dụng cụ của bác sĩ bị hất xuống đất.

- Tránh ra... tránh ra đi mà...

Bóng dáng con người nhỏ nhắn cuộn tròn co ro lại trên giường bệnh. Giọng nói run sợ

- Cậu Seungri yêu cầu cậu hợp tác cùng chúng tôi!!!!

- Để cho tôi

Jiyong vào

- Cậu Jiyong!?!

Bác sĩ cúi chào cung kính. Có chút bất ngờ khi anh ta lại vào đây

- Bé ngoan! Bình tĩnh lại nào! Seungri a~~~

Jiyong đi đến leo lên giường ôm lấy cậu bé.

- Ưmm...um...

Seungri ban đầu rất giãy dụa nhưng cảm thấy có một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy mình vào lòng. Là ai vậy?? Biết tên cậu sao?? Seungri dần thôi không giãy dụa nữa.

- Này em còn nhớ anh không nhóc?

Seungri quay lại nhìn người con trai phía sau đang vòng tay ôm cậu

Không trả lời. Cậu vẫn cứ nhìn anh mãi như vậy. Cậu không nhớ.

- Được rồi được rồi không nhớ anh cũng không sao! Không sao

Không nhớ cũng không sao. Anh và cậu gặp nhau mới có một lần thôi mà. Là khi anh đến thăm chuyến từ thiện ở cô nhi viện

Anh đã để ý đến cậu con trai cô độc một mình ở ngoài vườn hoa. Cậu nhìn vẻ mặt ngây ngô lắm bây giờ cậu đã mười bảy tuổi đầu nhưng không được như những đứa trẻ khác.

Các sơ nói cho anh biết rằng cậu được đưa vào đây năm 11 tuổi khi cha mẹ cậu mất. Nhưng có lẽ vì nỗi ám ảnh ngày ba mẹ ra đi mà không đêm nào cậu bé này có thể ngủ ngon được. Cậu rất hay gặp ác mộng. Còn về phần kí ức thì cậu sau khi từ bệnh viện về đã được chuẩn đoán là chấn thương tâm lý nặng. Đó là lý do mà khiến cậu ngây ngô như một đứa trẻ.

- Cậu bé!! Xin chào!! Anh ngồi đây được chứ?

Cậu nhóc không nói gì. Chỉ lặng lẽ dịch sang một chút cho anh ngồi

- Em tên gì!?

-...

- Ờm... anh tên Jiyong còn em??

- ...Seungri

- Cái tên thật đẹp.

Đó là lần đầu tiên cậu chịu mở miệng nói chuyện với người khác

Bệnh viện hiện tại mà Seungri đang điều trị là bệnh viên của anh. Anh đã chủ động muốn cô nhi viện cho Seungri đến điều trị ở bệnh viện này.

Ở cô nhi viện Seungri có thể tự do ra vườn ngắm hoa có thể ngồi thẩn thờ một mình ở đó. Nhưng mà ở bệnh viện chật chội và ngộp ngạt quá. Seungri càng ngày bệnh tình có phần xấu hơn đôi chút

- Y tá cô mau làm thủ tục xuất viện cho Seungri đi

- Nhưng....

Đang điều trị lại bỏ đi đâu??

- Liên hệ với cô nhi viện là tôi sẽ nhận nuôi và là người bảo hộ của Lee Seungri.

Jiyong quay lại nhìn cậu bé đang chăm chăm nhìn anh.

- Chúng ta về nhà nhé. Chịu không?? Là một căn nhà mới. Đó sẽ là nhà của Seungri

Seungri vẫn như vậy không nói gì cả. Nhà sao? Cậu cũng có nhà sao? Nhà là cô nhi viện đó hả!? Ừ thì đi về cô nhi viện cũng được dù nơi đó còn dễ thở hơn cái nơi sực mùi thuốc này.

Hồi lâu sau khi Jiyong đang xếp đồ vào balo cho Seungri cậu mới kẽ hỏi

- Nhà.. ??

- Ừ là nhà của anh và cũng là nhà của Seungri luôn.

Anh xoa đầu cậu. Thằng bé này giọng nói trong treo hay như vậy mà kiệm lời quá.

- ... nhà có hoa không?...

- Seungri thích hoa hả? Ừm có nhà anh có hoa. Cả một vườn hoa luôn.

Cậu thích hoa à?

Anh cũng thế. Rất thích hoa. Sở thích của anh là chăm sóc chúng vào mỗi buổi sáng. Vì thế mà cả một vườn hoa ở nhà rất tốt có rất nhiều loại hoa.

Lúc ở cô nhi viện Seungri anh để ý thấy cậu lúc nào cũng ở ngoài vườn hoa.

Jiyong nắm tay Seungri đi vào nhà tắm thay cho cậu bộ quần áo thường. Seungri chỉ đứng im theo chỉ thị của Jiyong mà làm theo giơ hai tay lên hay là xỏ chân vào ống quần.

Ra khỏi bệnh viện Seungri mới dám hít thở mạnh. Bầu không khí bên ngoài tốt hơn nhiều khi ở bên trong đó.

- Chúng ta lên xe về nhà nha.

Jiyong đưa balo của cậu cho tài xế cất vào cốp. Sau đó cùng cậu đi vào ghế sau. Hôm nay anh không cầm lái. Muốn ngồi cùng Seungri cơ.

Trên xe có mở máy lạnh mà Seungri lại chỉ mặc cái áo dài tay mỏng.

- Lạnh hả? Lại đây anh ôm cho nào.

Jiyong cảm thấy người ngồi cạnh run run thấy Seungri ngồi co lại. Seungri vẫn không có phản ứng gì. Cậu chỉ nhìn anh. Hình như cậu không thích làm gì ngoài việc nhìn anh sao?

Jiyong không nói nữa chỉ nhẹ nhàng nhích người qua quàng tay ôm lấy thân hình đang run rẫy kia. Cậu thật là. Lạnh cũng không nói một tiếng nữa.

- Seungri nếu em muốn gì, cần gì thì hãy nói ra như thế anh mới biết mà giúp cho em, có biết không?

Jiyong nói thì thầm vào tai cậu.

Seungri vẫn không nói gì vẫn là im lặng

Haizz những ngày tháng tiếp theo sẽ khó khăn cho anh rồi đây.

.

.

.

Chiếc xe dừng trước cửa biệt thự của Jiyong. Nơi này rộng thật. Rất to. Seungri xuống xe nhìn ngôi nhà to lớn trước mắt. Đây là đâu? Là nhà anh à? Là nơi cậu ở à? To vậy sao? To như vậy liệu có nhiều người ở giống cô nhi viện không?

Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu cậu nhóc ngây thơ.

- Seungri em nghĩ gì thế?

-.....

- Nhà anh đó! Sau này sẽ là nhà Seungri đó! Thích không?

-....

- Thôi đi vô nhà nào.

-....

Seungri ngoan ngoãn cho anh nắm tay đi vào nhà. Đi qua vườn hoa Seungri nhìn chắm chằm những cây hoa đủ màu sắc thích thú mỉm cười. Vườn hoa rộng thật nha. Có cả thảm cỏ xanh. Có một đường đi là những viên gạch lót. Những cây hoa vừa đẹp vừa đủ sắc màu. Nhiều nhất là hoa hồng trắng. Còn có những chậu cây thân lá treo trên dàn.

Seungri chưa bao giờ thấy được vườn hoa nào đẹp đến như vậy. Vườn hoa này ăn đứt cái vườn hoa ở cô nhi viện nhiều.

- Seungri em thích không?

Jiyong nắm tay Seungri đi thì thấy cậu bỗng dừng lại. Anh quay lại thì thấy cậu bé con đang chăm chăm nhìn vào vườn hoa. Chắc là thích mê cái vườn hoa của anh rồi.

- ... thích...

- Chịu nói chuyện với anh rồi sao?! Cưng quá đi mất!!

Lần đầu tiên anh thấy cậu cười. Nụ cười rất đẹp. Thiên thần à em thực sự rất đẹp. Nhất là khi em cười.

Nụ cười này đã khiến anh dao động. Con tim bị sao thế nhỉ. Đập nhanh quá đi.

_______________________

Fic mới đây ạ mong các chế ủng hộ tuôi ~~~~~~~~ ❤

2.5.17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net