Chap 30: Lạc Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới như đang sụp đổ.
Ji Yong cảm thấy cơn đau nhói buốt xẻ dọc người mình, máu chỉ trực trào ra dưới lớp băng, ấm nóng và tanh sực trong bầu không khí ngột ngạt. Hắn chưa từng nghĩ mình lại lâm vào hoàn cảnh thế này. Trời về đêm rét buốt, bụng cứ đau nhói trong khi trên tay chẳng có vũ khí gì ngoài cái gậy gỗ hắn nhặt được giữa đường. Một cây gậy mà theo hắn đoán là sẽ gãy ngay khi hắn vung tay lên. Young Bae thì hai tay hai cái dép, khỉ thật, anh đang ngứa tay muốn vả vỡ mồm thằng nào đến gần đây. Daesung một tay dép một tay gậy, chính cậu ta cũng chẳng hiểu kết hợp chúng lại kiểu gì. Người duy nhất có khả năng tìm đường trong nơi này là Seungri lại đang nằm bẹp trên lưng TOP, gã đi ở giữa, vì giờ chúng tấn công trước hay sau, hắn đều không thể tự bảo vệ mình. Những tên tội phạm bậc nhất, phải, chúng đang lạc trong chính cái mê cung mình tạo ra. Hay chính xác hơn, là Young Bae, Ji Yong và Jang Hyun Seung.

" Mày thiết kế cơ mà, tại sao lại không thể nhớ nổi nhỉ?"

Choi Seung Hyun cau có nhìn xung quanh, ai mà ngờ dưới cái nhà kho cũ rích rách nát này có đường hầm, dài và loằng ngoằng tới nỗi chính tên vẽ ra nó cũng không nhớ nổi.

" Tin vào trực giác"

Gã nín luôn, tin vào trực giác, hay lắm, lẽ ra gã nên nhảy ra ngoài và đập lũ cảnh sát kia một trận, sau đó về nhà và xem World Cup. Thay vì tin Dong Young Bae rồi bỏ mạng tại cái nơi dở người này. Mê cùng bình thường thì không sao, nhưng ở đây mỗi ngã rẽ sai sẽ dẫn tới kết cục khó lường, nãy giờ suýt nữa Daesung đã rơi xuống hồ cá sấu, gã thót tim vì loạt mũi tên từ tường phun ra, trong khi chủ nhân của nơi này chẳng làm gì ngoài lần mò phía trước.

" Kwon Ji Yong, dưới này không có đủ không khí cho tới sáng đâu"

" Thà chết vì ngạt còn hơn để Jang Hyun Seung tìm thấy"

Hắn định lôi cả lũ chết theo đấy ư?! Choi Seung Hyun chẹp miệng, chưa kịp nói tiếp thì cánh tay khác bịt chặt miệng gã lại. Ai nấy nín thinh, từ xa vài tên lính cầm đèn pin chạy tới, soi xét xung quanh rồi bỏ đi. Gã thở phào.

" Bảo bối, em vẫn tỉnh táo quá nhỉ?"

" Ừm hửm"

Seungri mệt mỏi quặp chân qua người Choi Seung Hyun, để gã đỡ khó khăn trong việc mang vác theo cậu.

" Đừng có sát quá"

Ji Yong chỉ trỏ trong khi tay vẫn lần mò cái nút trên tường. Hắn dù bận cái gì cũng canh chừng tất cả những ai đến gần Seungri, kể cả anh trai cậu. Choi Seung Hyun khó chịu ra mặt. Đột nhiên gã thấy khó thở, không khí cứ như bị hút cạn dần. Không gian đóng băng trong tiếng bước chân giậm trên từng bậc thang nối tiếp nhau đều đều. Càng lên cao không khí càng loãng... nghe rõ cả tiếng gió rít từ trên vọng lại...

" Không phải tao cao nên không khí loãng đấy chứ?"

Gã nghe tiếng thều thào bên tai "lùi ra sau, rẽ...trái" Choi Seung Hyun nhìn Seungri, cậu cũng đang nhìn gã chằm chằm. Gã nhanh chóng thọp lấy cổ áo Kwon Ji Yong và Dong Young Bae lôi ngược ra ngoài, rẽ đúng như Seungri nói. Ji Yong tặc lưỡi, chỗ hắn vừa đứng đột nhiên thụt xuống thành cái hố sâu hoắc.

" Anh đã nói em giỏi chưa Seungri?"

Young Bae nhìn cái hố sâu hoắm phun ra đống sắt vụn sẵn sàng xiên chết thằng nào rơi xuống, rùng mình.

" Nói rồi"

Seungri dù mệt tới độ không cử động nổi, nhưng người ta khen, thì vẫn phải nhận. Ji Yong tiếp tục đi lên trước, lần mò trong bóng tối, lẽ ra hắn nên tới chỗ này thường xuyên hơn. Hoặc không, hắn không nghĩ trí nhớ mình lại tệ đến vậy.

" Hẳn là Hyun Seung đã sửa lại không ít"

" Oppa, dưới chân..."

Ji Yong nghe tiếng Seungri thì giật mình lùi lại, dùng cây gậy gỗ trên tay sọc thẳng lên đầu thứ đang cuốn lấy chân mình, kéo một đường dài từ đỉnh đầu xuống nửa thân dưới. Là một con rắn hoa. Hắn thở hắt ra, cũng may, ít ra cây gậy của hắn khá sắc nhọn.

" Đừng ấn bừa nữa Young Bae, có vẻ hệ thống chúng ta nhớ đều đã được chỉnh sửa"

Thấy Young Bae ngừng lần mò phía trên tường, bất lực đứng dậy khiến Choi Seung Hyun thấy bực bội không nguôi.

" Thế tóm lại là sao??"

Ji Yong nhìn kĩ lại dưới chân, thận trọng đứng dậy phủi quần. Một cái nhếch mép hướng về phía Choi Seung Hyun.

" Tự tìm đường thôi"

Hắn ôm vết thương quay người đi trước, Seungri chọt chọt tay vào người Choi Seung Hyun, ý nói gã theo mau. Thật khổ tâm hết mức.

Đi thêm được một đoạn đường nữa, đường hầm càng lúc càng tối, Daesung theo thói quen thụt lại bám vào tay áo Choi Seung Hyun. Gã phản xạ rất nhanh, quay lại cười nhẹ an ủi. Đột nhiên Seungri lại cảm thấy rùng mình, trong chốc lát cậu đã nghĩ "à, ra đây là cảm giác của Dong Young Bae"

" Mọi người có nghe tiếng gì không?"

Trong khoảng không gian tĩnh lặng, tiếng nước chảy róc rách và âm thanh thanh tre đập vào đá vang lên hòa lẫn vào nhau kéo theo sự chú ý của Ji Yong. Hắn nhíu mày, có gì đó không đúng. Mê cung nằm ngay dưới căn nhà hoang, xung quanh lại không có sông suối gì, tiếng đó ở đâu ra?

" Ji Yong, phía trước có ánh sáng"

Young Bae chần chừ không biết có nên tiến thêm không, quay lại thì có thể lạc đường, ánh sáng qua kẽ đá kia lại quá phi lí. Người thiết kế bẫy và đường hầm tại đây là anh, nhưng hiện tại chính Young Bae cũng không thể hiểu nổi nơi này đã thay đổi như thế nào.

" Tới đó xem sao"

Tiếng róc rách của nước càng ngày càng rõ, Seungri hơi nghiêng đầu nghe ngóng, tiếng nhỏ giọt vang lên trong vắt. Suối ư? Ánh sáng bất ngờ làm tất cả khựng lại, không phải bên ngoài, cánh cửa đó dẫn ra một khu rừng nhân tạo.

" Cái quái gì?"

Ji Yong nhíu mày, nếu hắn nhớ không nhầm, con đường này được thiết kế thẳng ra bên ngoài. Vị trí bẫy có thể hắn quên, nhưng con đường này thì không thể. Đây là nơi hắn đã giao chiến ngay trước đêm gặp Seungri, hắn đã suýt bỏ mạng.

" Rừng...nhân tạo?"

Daesung thụt vội tay lại khi lá cây đột nhiên rung lên khi cậu chạm tay vào. Nơi này kì quái quá.

" Cẩn thận, chỗ này cũng có thể đặt bẫy"

Choi Seung Hyun thận trọng bước từng bước, gã đang giữ trên mình tới hai sinh mạng. Men theo con suối quả thật có đường mòn dẫn cả bọn ra khỏi khu rừng. Đi được tầm hai tiếng đồng hồ thì đến một đoạn suối to, nước chảy siết, khuất sau vài hàng cây đã có thể nghe thấy tiếng nước róc rách kêu. Cả một hồ nước rịm màu xanh, anh ánh những tia bạc trắng do vệt nắng chiếu vào.

" Cậu ta định xây khu du lịch à?!"

Young Bae định đưa tay lấy nước suối rửa mặt cho tỉnh mộng thì Ji Yong ngăn lại.

" Nước có mùi lạ"

Young Bae chau mày, thế quái nào mà mình anh chẳng ngửi thấy gì?! Seungri gật đầu đồng tình, để ý kĩ lại thì nước suối không phải là trong veo, mà là pha lẫn xanh biển đậm ở phía đáy đến kì lạ. Khoảng trời phía đông bắt đầu hửng lên, nhuộm những gợn sóng phía xa với sắc xanh cô-ban, hồng nhạt và vàng cam rực rỡ. Chẳng mấy chốc, tia nắng yếu ớt đầu tiên lấp ló viền trên hai mỏm đá tối sẫm. Trong khoảnh khắc, chúng dường đang cựa mình sống dậy như một bóng ma xưa cũ.

" Kể cả chỗ này có đẹp thế nào em vẫn thấy rờn rợn"

Daesung nằm ngửa trên thảm cỏ nhìn trời đang dần về hoàng hôn, ít ra là ở trong khu rừng kì cục này. Ji Yong đỡ Seungri xuống khỏi lưng Choi Seung Hyun, trông hắn còn nhợt nhạt hơn cả cậu. Thời gian này tạm đủ để Seungri băng lại vết thương ở bụng cho Ji Yong, chạm nhẹ vào lớp băng dày cộp, ánh nhìn hơi trùng xuống.

" Xin lỗi anh"

Hắn biết cậu đang cảm thấy ra sao, liền kéo tay Seungri ôm chặt vào lòng. Theo thói quen dùng tay vò rối tung mái tóc trắng xoá.

" Cảm ơn em"

" Anh bị M ư?"

Hắn khẽ cười, tiếp tục vò cho mái tóc đẹp đẽ của cậu xù tung lên. Seungri nhăn nhó lùi ra sau, soi hình ảnh mình phản chiếu trên nước chỉnh lại tóc. Ji Yong ngạc nhiên trước sự nữ tính bất ngờ này.

" Từ khi nào em lại trau truốt thế?"

" Không đẹp thì sống làm gì?!"

Hắn ngẩn người nhìn cậu, ừ nhỉ? Từ bảo bối của hắn luôn tỏa ra thứ ánh sáng làm lu mờ mọi thứ. Hắn nghĩ đây là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng hắn có thể nhận được từ tạo hóa. Ji Yong lắc đầu, giũ đi những mảnh ác mộng còn vương sót. Khuôn mặt đẹp như tượng tạc nhoà đi dưới luồng sáng nhân tạo. Hắn không thể nhìn rõ đôi mắt màu ruby, khẽ cười nắm tay Seungri kéo cậu ngồi vào lòng mình.

" Để anh ngắm em kĩ hơn nào"

Seungri nhếch khoé môi của cậu lên, đột ngột xoay người, mặt cậu kề sát mặt hắn. Hơi thở cậu phả vào tai hắn.

" Em đẹp phải không?"

" Phải, em rất đẹp"

Young Bae đứng kế bên muốn rùng mình, quanh quẩn mãi tìm lối ra chỉ để thoát khỏi bầu không khí mặn chát này.

" Honey, xong vụ này chúng ta đi du lịch nhé?"

" Được"

Giọng trầm khàn của Choi Seung Hyun cắt đứt mạch cảm xúc, gã giơ con sóc vừa tóm được dí vào mồm Ji Yong rồi lôi Seungri dậy. Hắn thả nhẹ con sóc xuống mặt hồ, để nó vùng vẫy một lúc rồi tái xanh vì độc mà chìm xuống.

" Du lịch hai người"

" Vâng!"

Được chất giọng ngọt lịm kia đáp lại, hắn muốn mềm nhũn người. Bật dậy ngay lập tức lôi Seungri lại từ tay Choi Seung Hyun. Gã quyết không buông, và đột nhiên cảm thấy hối hận khi không dạy em mình cách bắn chết người yêu. Young Bae ngán ngẩm quay đi, song cũng không thể phủ nhận anh thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, như thể luồng sáng bạc của lũ điên đã đẩy lùi cơn ác mộng tăm tối mấy ngày qua trong giây lát.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một tia nhìn kì lạ loé lên trong cặp đồng tử đỏ đen của Choi Seung Hyun, nhưng nó biến mất rất nhanh. Gã cau mày nhìn xung quanh, đột nhiên mắt gã tối sầm lại.  Luồng sáng len vào chỉ đủ để Choi Seung Hyun nhìn ra mái tóc bạch kim rối bù, xơ xác và bết đầy máu khô. Má gã chợt lạnh buốt. Khi vô thức đưa tay lên, thứ chất lỏng đỏ tươi thấm đầy tay áo, tanh sực mùi của cõi chết. Mặc cho gã cố chùi thế nào, dòng lệ của khổ đau ấy vẫn tiếp tục trào ra, biến thế giới trước mắt thành một đại dương ngập sắc đỏ tuyệt vọng.  Gã chớp mắt, và màn sương xám dần tản đi, trước mặt  chỉ còn cặp đồng tử đỏ rực đong đầy lo âu, đang nắm tay gã thật chặt. Khung cảnh cánh rừng lại hiện lên rõ rệt.

" Hyung? Anh không khoẻ à?"

" À, không...không sao, ổn mà"

Gã thấy tay mình run rẩy lạ thường trước Seungri, cái gã vừa nhìn thấy, rốt cuộc là điều gì??! Ji Yong đảo mắt lên trời, những đám mây kì lạ vẫn trôi, dòng nước chảy siết cuốn trôi mọi thứ, rừng cây phía sau rì rào như tiếng từ băng thu sẵn phát ra. Lúc này phải tìm cách thoát ra đã, không gian tĩnh lặng thanh bình như vậy lại khiến hắn mất cảnh giác. Đột nhiên trong một khoảng thời gian hắn đã quên mất mình đang ở đâu, không lẽ...

" Chúng ta quay lại khu rừng, nơi này không ổn"

______

Mình biết mình ra chap chậm quá nhưng fic kiểu này thực sự khó nghĩ nội dung và miêu tả xung quanh TvT mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ nhé 😭❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net