Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hội thao diễn ra trong một buổi chiều mùa hạ. Tất cả các nam sinh trong trường nội trú Seoul đều háo hức ra mặt. Mặc cho tiết trời oi bức cũng không hề khiến chúng giảm nhiệt. Vì đó là hội thao thường niên, nếu có cơ hội chiến thắng thì sẽ được nhà trường trao tặng giải thưởng rất giá trị nha. Năm ngoái đã có nhóm được hưởng một buổi ăn tối trong nhà hàng BLUE bậc nhất Seoul rồi. Một món ăn chính là giá trên trời. Không biết năm nay sẽ là đãi ngộ gì lớn a.

"Các em! Chúng ta quyết tâm cố gắng làm hết khả năng. Thắng thua không quan trọng, chủ yếu vui được rồi!"

Lee Seungri trong bộ quần áo bóng rổ màu đỏ khá vừa vặn. Bên trong là chiếc phông đen đủ để che đi những thứ cần che, khác hẳn với cách ăn mặc phóng khoáng của các nam sinh khác.

Lại nói đến tại sao cậu phải vận đồ kì cục như vậy. Chẳng phải là do Kwon Ji Yong độc tài bắt cậu phải tuân theo mệnh lệnh của hắn hay sao. Cơ mà lý do hắn đưa ra quá hợp lý. Chỉ hận cái áo bóng rổ tại sao lại khoét sâu đến thế, khiến cậu phải mặc tận hai lớp áo. Nóng a nóng!

"Không, đã chơi phải chiến thắng chứ thầy!"

"Phải a. Nhất định đội mình phải thắng! Em rất mong chờ phần thưởng năm nay của trường nên mới tham gia!"

"Đúng đúng! Đội chúng ta phải thắng!"

...

Các nam sinh lần lượt nêu lên ý kiến của mình. Nhiệt huyết tràn ngập đáy mắt chúng. Lee Seungri thở dài, cậu khẽ mỉm cười. Cũng phải, ai mà chẳng muốn chiến thắng cuộc thi này chứ. Ai bảo phần thưởng quá lớn, bản thân cậu thực ra cũng muốn giành chiến thắng. Chẳng qua là thầy giáo, không được quá tự tin ngạo mạn mà dạy học sinh thói xấu thôi a.

Kwon Ji Yong bấy giờ vẫn không nói gì. Hắn uống một ngụm nước nhỏ, ánh mắt chung thủy dán chặt trên người Seungri. Hài lòng khi cậu đã nghe lời hắn mà ăn mặc bớt hở hang. Chứ hắn chưa chắc còn khả năng giữ lời hứa với cậu mà lại đi đánh nhau với mấy tên nhãi nhít có suy nghĩ bẩn thỉu kia nữa đâu.

Còn vài phút nữa sẽ đến lượt môn thi đấu bóng rổ. Cả đội đứng ở một góc sân để chuẩn bị. Lee Seungri hồi hộp, thỉnh thoảng cứ nhón chân lên nghe ngóng tình hình. Các khớp ngón tay bị cậu bẻ đến đáng thương. Một tật xấu không thể nào bỏ được khi cậu hồi hộp, lo lắng.

Mặc dù đã tập luyện ròng rã bao nhiêu ngày trời, bất chấp cái nóng của mùa hè nhưng cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác thấp thỏm ấy. Miệng lúc nãy khích lệ học sinh là chơi cho vui, nhưng bản thân Seungri lại chính là người đang không giữ được bình tĩnh. Không kể bên đối thủ có đội hình khá mĩ mãn. Nam sinh nào cũng cao lớn ngang nhau. Hỏi sao không lo lắng cho được.

Bỗng có một hơi ấm bao trọn bàn tay cậu. Hương bạc hà nhàn nhạt quen thuộc tản quanh khoang mũi. Từ bấy đến giờ hắn vẫn luôn quan sát cậu. Nhận ra thầy giáo nhỏ này lại hồi hộp mà tự làm đau chính mình như lần dự giờ đợt trước, Ji Yong liền nhíu mày cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.

Ngón tay hắn xoa nhẹ lên mu bàn tay Seungri thay cho lời trấn an. Cậu vì một hành động ôn nhu bất ngờ này cũng hết lo âu hẳn. Trong tim như có một dòng mật ngọt chảy vào, cậu cúi mặt mấp máy đôi môi:

"Cảm..cảm ơn, Ji!"

"Lo lắng cái ? sao cũng chỉ một trò chơi. Em không cần tự tổn thương mình mấy cái chuyện vớ vẩn này đâu! Còn nữa, bỏ ngay cái tật bẻ tay đi!"

Thanh âm hắn rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy. Tông giọng trầm ấm, thoạt nghe lạnh lùng nhưng đâu đó vẫn ánh lên hàm ý nhắc nhở, xót xa. Lee Seungri chu môi không hài lòng, cậu ngước lên nhìn hắn phản bác:

"Vớ vẩn cái chứ? rất quan trọng đó a!"

"Được rồi quan trọng, nhưng cũng không cần lo lắng mãi như thế! Chẳng phải...

Kwon Ji Yong hơi cúi xuống nói khẽ vào tai cậu:

Em Seungri- chiến thắng hay sao?"

Cậu ngó nghiêng xung quanh xem có ai đang để ý tới họ hay không. Hội trường náo loạn ồn ào, hai người cũng đang đứng núp sau nhóm nam sinh hào hứng nên căn bản cũng chẳng có ai nhìn. Seungri mỉm cười trước câu nói của Ji Yong. Bàn tay như có như không xiết chặt lấy tay hắn hơn. Cậu phấn khích:

"Phải ha! Tôi Seungri- Victory- Chiến thắng a!"

Quả nhiên Kwon Ji Yong có một thứ phép thuật thần kỳ. Mỗi lần tâm trạng cậu trở nên tệ hại, hắn sẽ luôn biết cách khiến cậu ổn hơn. Thậm chí là lấy lại sự tự tin vốn có. Điều này cậu cá chắc chỉ có một mình hắn làm được.

Nhờ có câu nói động viên kia, Lee Seungri đã rất lỗ lực trong phần thi đấu bóng rổ. Kwon Ji Yong luôn luôn ở phía sau trợ giúp cậu mỗi khi bên đối thủ ngăn cản đường bóng của Seungri. Cậu đã xuất sắc ghi một bàn thắng cho đội mình. Nhưng có lẽ công lao lớn nhất lại là của Ji Yong cơ. Hắn vốn cao lớn hơn đồng học, thể lực lại tốt, mọi đường đi nước bước của hắn đều rất dứt khoát và thận trọng. Cho nên đã liên tiếp ghi được bàn, và ẵm giải thưởng lớn nhất của nhà trường về.

Trận đấu kết thúc, không hẹn mà gặp cả cậu và hắn đều vô thức quay sang nhìn nhau cười. Lee Seungri vui vẻ giơ tay 'hwaiting' với hắn, Kwon Ji Yong lúc đó chỉ biết ôn nhu nhìn cậu.

"Yeeeeeee! Đội chúng ta thắng rồi các bạn ơi!"

Về phòng nghỉ, một nam sinh vì quá phấn khích mà reo lên. Các nam sinh khác cũng nhảy múa hát hò không ngừng. Việc còn lại chỉ là ngóng chờ giải thưởng bí mật của nhà trường thôi.

Ji Yong tiến lại chỗ Seungri rồi đưa một chai nước cho cậu. Thành công khiến các nam sinh khác đang bu quanh người cậu 'ăn mừng' phải giải tán. Họ sâu sắc hiểu được lần này công lao lớn nhất là của Kwon Ji Yong. Nhưng tảng băng kia căn bản là quá đáng sợ. Từ lúc trở về phòng gương mặt hắn không có lấy một tia vui vẻ. Bản thân chúng cũng không dám chạy ra chúc mừng hắn.

"Thầy mệt không?"

"Không a! Cảm ơn em nha!"

Cậu nhận lấy chai nước tu xuống một ngụm. Kwon Ji Yong cũng không nói nhiều liền trở về chỗ lấy khăn lau mồ hôi.

Cảm thấy căn phòng bỗng dưng im lặng một cách ngột ngạt, khác hẳn với sự vui vẻ tràn đầy nhiệt huyết vừa nãy. Một hành động của Kwon Ji Yong cũng khiến mọi thứ xung quanh trở nên ngưng trệ. Lee Seungri lên tiếng phá tan bầu không khí không đáng có này. Trong lòng thầm sỉ vả tên họ Kwon thích làm màu. Rõ ràng vừa nãy còn cười với cậu, vậy mà hiện tại đã trưng ra cái mặt liệt dọa học sinh của cậu rồi.

"Nào các em! Sao lại im lặng vậy chứ? Chúng ta đã thành công giành chiến thắng, chẳng phải công lao lớn nhất của Ji Yong hay sao?"

Seungri từng bước đứng đối diện với hắn. Nụ cười xinh đẹp treo trên khóe môi, cậu nắm lấy bàn tay hắn lắc qua lắc lại.

"Trò Kwon, em rất giỏi nha! Cả đội cảm ơn em!"

"Phải phải! Bạn học Kwon...bọn mình cảm ơn cậu!"

"Ji Yong..cậu chơi giỏi thật ấy!"

...

Tiếng ồn ào lại bắt đầu vang lên. Các nam sinh bỏ qua sợ sệt mà tiến lại phía hắn cảm ơn. Còn Ji Yong, từ bấy đến giờ một câu khích lệ của chúng cũng không để lọt tai. Mà hắn vẫn ngây ngẩn trước nụ cười của cậu, chỉ hận không thể lao đến nuốt trọn đôi môi màu anh đào xinh đẹp ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net