Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mệt thì nghỉ ngơi một chút!"

Hắn ôm cậu đặt lên giường, lấy chăn đắp nhẹ lên người cậu rồi rời đi. Lee Seungri nãy giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn, nghĩ lại cảnh tượng xấu hổ lúc nãy đều bị mọi người nhìn thấy hết, cậu hận không thể tan vào không khí mà biến mất ngay tức khắc.

Kwon Ji Yong cứ thế không hỏi han gì mà buông một câu nói rồi rời đi ngay. Trong lòng bỗng dâng lên một cỗ mất mát khó chịu. Ánh mắt phủ một lớp sương mờ khổ sở hướng lên nhìn bóng lưng hắn dần khuất sau cánh cửa. Tiếng *cạch* thâm thúy vang lên, trái tim như bị người ta hung hăng bóp nghẹt.

Hắn ghét cậu rồi ư? Chỉ vì cậu bị lão già đê tiện kia làm nhục?

Nhưng suy đi nghĩ lại thì thái độ của hắn như thế cũng phải. Một người có cái tôi to lớn như Kwon Ji Yong, không thể chấp nhận chuyện người của mình qua tay kẻ khác. Còn bị chơi đùa ngay trước mặt hắn nữa chứ. Tự tôn của một cậu ấm muốn gì được đấy nhà họ Kwon làm sao cho phép?

Càng nghĩ càng tủi thân, bỏ qua việc cơ thể của mình đã nhếch nhác thành cái dạng gì, Lee Seungri chùm kín chăn nuốt khan từng tiếng nấc nghẹn ngào. Đầu nhỏ tự vẽ ra đủ loại lời mắng chửi hắn. Oán trách Ji Yong cứ như thế mà bỏ mặc cậu không thèm quan tâm.

Uổng công cậu động lòng với hắn..

.

Kwon Ji Yong xuống sảnh khách sạn định lấy đồ ăn cho cậu. Trong lòng vẫn phải kìm nén ngọn lửa giận dữ đang âm ỉ từng chút một. Mấy nốt xanh tím trên người Seungri thật chướng mắt, hắn hận lúc đấy không thể lao đến xé xác lão già chết tiệt kia ra hàng trăm mảnh. Chỉ vì nể tình ông ta là cổ đông lớn của công ty, nên mới ra tay nhẹ nhàng một chút. Còn có tâm gọi người đưa ông ta đi băng bó là đã quá nhân từ rồi.

Trước giờ những ai động vào người của Kwon Ji Yong đều không có kết cục tốt đẹp. Ngay cả "đồ chơi" cho hắn chơi đùa còn không được phép chứ nói gì là Seungri.

Đang định bê khay đồ ăn lên phòng thì tiếng chuông điện thoại reo. Ji Yong không quá bất ngờ khi người gọi đến là cha hắn. Một trận huyên náo kia không phải phòng quản lý khách sạn đã báo với cha hắn rồi ư. Với cả lão già kia còn là cổ đông lớn, nhân vật quan trọng như vậy mà hắn lại đả thương người ta thì đương nhiên phải có chuyện để nói rồi.

"Vâng cha?"

Hắn lười biếng nhấc máy, giọng điệu chán chường tỏ ý không muốn tiếp nhận. Trước giờ mối quan hệ giữa hắn và ông Kwon không mấy thân thiết. Cứ gặp hắn là ông lại mắng nhiếc lớn tiếng. Ngay từ nhỏ đã bắt Ji Yong phải theo ông đến công ty học hỏi lấy kinh nghiệm. Một cậu bé hiếu động như hắn đương nhiên không thích bị kìm kẹp chặt chẽ như vậy. Đương nhiên hắn luôn trốn việc đi chơi và bỏ học như cơm bữa, lớn lên thì la cà bar pub nhiều hơn thời gian ở nhà.

Kwon Ji Yong biết ông luôn kì vọng vào đứa con trai duy nhất là hắn. Nhưng hắn rất đam mê nghệ thuật mà hết lần này đến lần khác bị ông Kwon ngăn cản. Còn gì đáng giận hơn khi ước mơ của mình không được người thân ủng hộ? Bản tính thích gì được nấy của hắn như bị tổn thương nghiêm trọng. Dần dần sinh thói bất cần, chểnh mảng học tập hoàn toàn không để lời nhắc của ông Kwon vào tai.

Gần đây hắn mới bắt đầu học hành đàng hoàng một chút. Cũng chỉ vì lời hứa với Seungri mà Ji Yong quyết định làm theo. Mấy mớ kiến thức nhàm chán ấy hắn thừa sức hiểu, thậm chí là vận dụng tốt. Đầu óc vốn thông minh nhưng hắn lười sử dụng đến. Rốt cuộc vẫn trẻ con giữ vững lập trường của mình.

"Con đã gậy ra họa gì vậy hả??"

Ông Kwon lớn tiếng, âm thanh giận dữ từ điện thoại truyền đến khiến Ji Yong nhíu mày mà đặt xa tai một chút. Cơ hồ đầu dây bên kia còn nghe thấy tiếng bà Kwon xuýt xoa bảo ông mau hả giận.

"Có biết chủ tịch Kim là cổ đông lớn của công ty hay không? Giờ con làm người ta ngã sứt đầu mẻ trán như vậy, không phải gián tiếp làm cho Kwon Thị lập tức phá sản đấy chứ?"

"Chả lẽ tự dưng mà con đẩy ông ta ngã như thế? Thôi được rồi, cha muốn nghĩ sao thì nghĩ!"

Chưa để ông Kwon nói thêm hắn liền tắt máy. Nghĩ đến lão già kia chỉ tốn khiến hắn muốn giết người. Cha hắn cứ như thế mà không tìm hiểu nguyên do còn gọi điện trách móc hắn. Lửa giận nãy giờ đang âm ỉ sẵn trong lòng, bỗng vì cuộc gọi kia mà trở nên bùng cháy to hơn.

Bê khay đồ ăn lên phòng cậu, tầm mắt theo thói quen đảo quanh tìm người liền nghe thấy tiếng thổn thức nho nhỏ phát ra ngay trên giường. Bọc chăn nhô lên một cái đầu nhỏ, mái tóc màu xám tro rung nhẹ theo tiếng nấc của cậu. Hắn đặt khay thức ăn lên bàn, chân dài từng bước đi đến vén bọc chăn kia ra. Quả nhiên thầy giáo nhỏ này liền khóc thành một đoàn. Chiếc mũi đỏ ửng khìn khịt trông đến đáng thương. Hắn không nhịn được liền hỏi:

"Có chuyện gì?"

Lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của Kwon Ji Yong cậu đã không khỏi bất ngờ. Nhưng nhìn đôi mày đang nhíu lại kia, hoàn toàn không phải biểu cảm cậu mong đợi liền khiến Seungri ủy khuất hơn nữa. Cậu né tránh hắn sau đó lại chùm chăn lên đầu quay mặt đi.

Thái độ đó của cậu là sao chứ? Vừa rồi cãi nhau với ông Kwon, giận dữ trồng giận dữ. Hiện tại Seungri còn như này bảo sao hắn nín nhịn nổi?

Cảm nhận sự kìm nén của bản thân sắp chạm tới cực hạn. Kwon Ji Yong giữ chút lý trí còn sót lại để không lớn tiếng với cậu, hắn rút bao thuốc trong túi áo sau đó ra ngoài hành lang.

Hắn cần tỉnh táo.

Lee Seungri khóc nháo một hồi liền khó thở. Thấy bên cạnh đã sớm không còn động tĩnh của Ji Yong, cậu liền mở chăn ra tìm lại oxi vào buồng phổi. Đập vào mắt là bóng lưng cao lớn đang đứng tựa vào lan can. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, để lộ chiếc gáy sạch sẽ với hình xăm đôi cánh trông rất nghệ sĩ. Dưới bóng tối, làn khói thuốc vây quanh khiến hình ảnh của người ấy càng trở nên mờ ảo huyền bí hơn.

Seungri bị bức tranh tone xám với con người đặc biệt nhất cậu từng gặp là nhân vật chính kia đang dựa vào lan can hút thuốc làm cho thần hồn bát nháo một phen. Cho đến khi hắn trở vào, đôi mắt sâu hoắm hẹp dài như chứa cả hầm băng nhìn đến cậu thì Seungri mới giật mình kinh hô.

Khi không lại thất thần như vậy?

"Nháo đủ rồi thì ăn thôi!"

Điếu thuốc cháy hết, tia lửa xén vào kẽ ngón tay mới khiến Ji Yong từ tâm trạng mông lung trở về thực tại. Không ngờ lúc quay vào lại nhìn thấy thầy giáo ngốc kia nằm trên giường, dùng đôi mắt sưng đỏ mà nhìn hắn đến thất thần.

Hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến mối quan hệ của hai người. Nghĩ đến những hành động lần đầu tiên hắn đối với cậu và cả cảm giác muốn giết người khi có người khác chạm vào cậu. Cứ cho là trước giờ Ji Yong luôn chiếm hữu đối với đồ vật của mình đi, nhưng cảm xúc không thể mãnh liệt như vậy được. Hắn đủ khôn lớn và hoàn toàn nhận thức được việc bản thân đang làm xuất phát từ loại tâm tư gì.

Hắn yêu Lee Seungri! Phải, Kwon Ji Yong yêu chính thầy giáo của mình. Không phải sở thích đơn thuần nữa mà là thứ tình cảm thiêng liêng nhất.

Không phải bằng chứng xác thực nhất chính là việc hắn đã đả thương một nhân vật vô cùng quan trọng của công ty nhà mình chỉ vì cậu hay sao?

----------------------
Trước giờ có ai hiểu nhầm hai bạn đã yêu nhau rồi không? =))) thực ra là chưa phải he. Ji Yong chỉ mới nói thích thầy giáo, còn Seungri thì mới bắt đầu động lòng với học trò của mình. Chẳng qua là làm nhiều chiện còn hơn cả người yêu bình thường hoi hjhjjj =))) Hôm nay chăm chỉ nee iu tui ik ❤





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net