C.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Snape hờ hững nhìn nhóm Thần Sáng áp giải hắn đang không kiên nhẫn nhíu mày, đưa mắt quét về phía gương mặt mang theo một tia hổ thẹn và bi thương của Minerva McGonagall, nhếch môi cười lạnh, thanh âm có chút khàn khàn: "Như vậy, đây chính là thành quả của việc lôi tôi ra khỏi cõi an nghỉ yên lành, Albus Dumbledore, ông – hài lòng rồi chứ..."

Minerva hơi hơi nghiêng đầu, không thể tiếp tục nhìn cặp mắt đen vẫn trống rỗng tĩnh mịch như trước, không tìm được từ nào để biểu đạt cảm xúc của mình, mà lão phù thủy trong bức họa cũng không còn có thể mỉm cười, nhìn con người sắc mặt tái nhợt trước mặt mình, râu trắng dài nhẹ nhàng run run: "... Severus... Ta thật xin lỗi, Harry vẫn không tỉnh lại, nếu nó tỉnh lại, như vậy tất cả sẽ bất đồng!"

Snape đưa ánh mắt hướng mặt đất, hừ lạnh: "Không có gì bất đồng... Chỉ lại càng hỏng bét!"

Lão phù thủy ngừng lời một chút trước khi nói tiếp, giọng mang theo một chút khẩn cầu: "Severus, Harry nhất định sẽ hồi tỉnh, như vậy, trước lúc đó, thầy phải cố gắng sống bình an, để chúng ta biết tin tức của thầy! Rất nhanh, thầy sẽ trở về đây!"

Snape ngẩng đầu, đôi môi mỏng gắt gao mím lại, một hồi lâu sau, hắn bình tĩnh nhìn lão phù thủy đang chăm chú chờ mình trả lời: "Cố gắng, bình an? Mang theo thân thể tàn tạ này? Cơ hồ hoàn toàn không có ma lực, không có một đồng Galleons hoặc bảng Anh, ở thế giới Muggle xa lạ? Albus, ông vẫn luôn ép người như vậy."

Minerva vẫn lẳng lặng đứng nghe, chợt mở miệng: "Không, Severus, tôi sẽ cho thầy một địa chỉ. Đến nơi đó thầy sẽ được giúp đỡ, hơn nữa có thể liên lạc với chúng tôi. Cho nên thầy chỉ cần sống tốt, sống một cuộc sống bình an, đợi cho tới khi Harry trở lại là thầy có thể trở về nơi đây!"

Snape nhìn chằm chằm vào bức họa, trầm mặc. Nhóm Thần Sáng cũng đã bắt đầu không kiên nhẫn đổi chân, nhưng vì ngại Minerva và bức họa Dumbledore nên cũng không có ai tiến lên giục. Khoảng năm phút sau, Snape nhếch miệng: " Như vậy, đây lại là một mệnh lệnh?"

Ánh mắt lão phù thủy trở nên đau thương: "Không, Severus, đây là —— thỉnh cầu!"

Snape thu hồi ánh mắt không nhìn lão phù thủy đối diện nữa, quay đầu tiếp nhận phong thư giới thiệu của McGonagall, nhét túi tiền vào người, nhìn thoáng qua nhóm Thần Sáng tựa hồ đang theo dõi hành động của hắn, sau đó xoay người rời đi.

Dumbledore trong bức họa nhìn thân hình gầy yếu kia chậm rãi rời đi dưới sự "hộ tống" của nhóm Thần Sáng, luôn thẳng tắp nhưng lại bởi vì tổn thương quá nghiêm trọng mà hơi lảo đảo. Lão thở dài: "Minerva... thu lại Hội Phượng Hoàng, không cần xuất hiện trước mắt Bộ Pháp Thuật và những thành phần cao cấp khác... Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, hãy chiếu cố Severus cho tốt..."

Nắm chặt khung ảnh lồng kính trong tay, nữ phù thủy tân hiệu trưởng của trường Phép thuật Hogwarts gật đầu, miệng đắng chát: "Tôi sẽ làm như vậy, Albus!"...

Snape bước trước khi ra khỏi ma pháp giới. Đúng như hắn dự kiến, một Thần Sáng đứng trước mặt hắn, hơi miễn cưỡng vươn tay về phía hắn. Mặt không chút thay đổi, Snape giao phong thư Minerva cho hắn, nhìn Thần Sáng kia rút từ bên trong ra một tấm da dê có viết gì đó, ngoài ra còn một ít tờ bảng Anh mệnh giá không nhỏ.

Snape liếc mắt nhìn một Thần Sáng khác đứng xa xa ngẩng đầu nhìn trời, yên lặng chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị người hạ giọng gọi lại.

"Này! Từ từ!"

Snape đờ đẫn xoay người, mở miệng nói với Thần Sáng đang chau mày kia: "Còn muốn gì nữa? Soát người sao?"

Thần Sáng ảo não nhìn người đàn ông thân thể gầy yếu nhưng lưng thẳng tắp này, một lát sau, đem tấm da dê cầm đi, nắm phong thư có chút nhăn nhúm chìa ra.

"Này! Trả lại ông!"

Hơi hơi kinh ngạc, Snape tiếp nhận sau một chút do dự, đôi môi mỏng mấp máy một chút, nhưng cũng không nói gì mà chậm rãi xoay người rời đi. Có lẽ, hắn có thể thử sống sót, sống đến khi có thể trở lại Hogwarts, hoặc là, sống đến khi không thể tiếp tục sống mới thôi...

Nhóm Thần Sáng nhìn chằm chằm thân ảnh của hắn hơi khập khiễng biến mất dưới cổng vòm Hẻm Xéo, sau đó nhìn nhìn nhau thở dài, tiện tay đem tiêu hủy tấm da dê trên viết địa chỉ kia, khe khẽ nói nhỏ với nhau lúc rời đi, mang theo sắc thái thoáng không ủng hộ.

"Calvin, Bộ làm như vậy, có hợp tình không..."

"Câm miệng đi, Dennis, chúng ta không thể làm bất cứ điều gì. Người kia, cho dùng có đúng như lời mấy người Dumbledore nói, đã cống hiến thật lớn cho cuộc chiến, nhưng đám phù thủy đã mất đi tất cả trong chiến tranh sẽ không cho là như thế. Chẳng lẽ cậu quên rồi sao, mấy ngày trước, Thư sấm gần như phủ kín cả văn phòng bộ trưởng..."

"... Cậu nói rất đúng, Calvin, điều chúng ta có thể làm cũng chỉ có thể như vậy. Mong Merlin phù hộ ông ấy... Vô luận như thế nào, ông ấy từng là giáo sư của tôi, hiện tại nhớ lại, tôi chưa từng thấy ông ấy thật sự làm tổn thương một người học trò nào..."

Không gian cổ quái, hắc ám vô tận, thân thể tựa hồ không hề tồn tại, nổi lơ lửng vô lực trên không trung, Harry không biết vì sao mình lại ở trong tình huống này, mảnh ký ức cuối cùng là bộ dáng không cam lòng rồi ngã xuống của kẻ điên rồ kia, nhưng hiện tại là sao? Suy tư hồi lâu không có kết quả, hắn chỉ có thể ngây ngốc nhìn những hình ảnh chậm rãi hiện lên trước mắt.

Tủ trong tường nhỏ hẹp, Hogwarts thần kỳ, hảo hữu trung thành, lão hiệu trưởng hiền lành, cùng với cuộc sống tuy nguy hiểm nhưng tràn đầy khoái hoạt không thể nghi ngờ, sau đó, chòm râu dài bạc trắng của lão hiệu trưởng bay lên trong không khí, cùng chủ nhân rơi xuống tối chung tĩnh lặng.

Mặt xà xấu xí dữ tợn, chiến trường hỗn loạn, lục quang đầy trời, gào rú điên cuồng, lần lượt chiến hữu và đồng bạn ngã xuống, máu tươi chảy khắp mặt đất, Sirius, Remus, Colin còn có —— Ginny...

Quang cảnh rách nát, thân ảnh đẫm máu tươi, đôi mắt thâm sâu, làn da tái nhợt, run rẩy muốn chạm vào tay mình...

Những hình ảnh thống khổ tới không chịu nổi đó cứ thế không ngừng lặp lại, Harry bắt đầu gian nan giãy giụa nhưng không có kết quả, anh chỉ có thể bị bắt làm một người đứng xem, nhìn mình trải qua tất cả, những hạnh phúc, những bi thương, những sự thật tàn khốc tới không thể thừa nhận cứ lần lần xuất hiện, cuối cùng, Harry trở nên chết lặng, hờ hững nhìn tất cả, đến từng chi tiết quen thuộc nhỏ nhất.

Nhưng là, dần dần anh phát hiện mình có thể khống chế những cảnh tượng xuất hiện, vì thế từ trong vô thức, Harry bắt đầu lựa chọn những gì anh cho là cần phải hiểu rõ, xem từng chút, từng chút, cực kỳ cẩn thận, từ giây phút đầu tiên tới khoảng khắc cuối cùng, từ thống khổ nắm chặt hai tay tới bình tĩnh đối mặt từng mảnh ký ức, mà thời điểm những hình ảnh về người kia xuất hiện trước mắt anh, tạm dừng lại, do dự rồi giãy giụa, rốt cuộc lựa chọn đối mặt...

Harry không biết mình đã dùng hết bao nhiêu thời gian, một lần lại một lần nhìn con người tóc bóng nhờn, luôn âm trầm giấu kín mình trong bóng đêm kia, nhìn người ấy từ khi mình còn bé tới giây phút cuối cùng, ban đầu còn vùng vẫn và phẫn nộ, không cam lòng, lại dần bình ổn sau khi từng chút từng chút khắc vào trong đầu, rồi lại ôn lại một lần nữa, tình tự chậm rãi chuyển biến khiến sự áy náy càng trở nên sâu sắc. Anh hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân, mình thiếu người này nhiều như vậy nhưng đã không thể hoàn lại được nữa, mãi cho đến khi sự áy náy chất chồng thành một tòa núi lớn, ép anh tới không thở nổi.

Harry phát hiện ngày ấy mình yếu đuối đến thế nào, vì sao anh chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài, là vì người đàn ông tóc đen kia làm gì cũng kỹ càng sao? Hay vẫn là vì bản thân muốn tìm sự an ủi, một lòng vì những căm hận và phẫn nộ trong lòng mình mà tìm điểm phát tích, mà anh, lựa chọn Snape, mang theo tiềm thức mơ hồ nhận ra mình sẽ không bị tổn thương mà không chút nào kiềm chế, dốc cạn khả năng để khinh thường chán ghét, làm tổn thương người vẫn hết lần này đến lần khác bảo hộ mình. Tới bây giờ, đã biết hết thảy, thấy rõ hết thảy, lại —— bất lực...

Nước mắt không biết khi nào thì rơi xuống, cảm xúc hỗn loạn càng lúc càng đau đớn khiến Harry gần như không chịu nổi, cuồng loạn phất tay, muốn làm hình ảnh cuối cùng biến mất, đã chậm rồi, người kia mất đi hơi thở trước mắt anh, con ngươi không bao giờ còn toát lên vỏ bọc khinh thường và châm chọc mà nhìn anh nữa.

Harry lặng người đứng trong một mảnh bóng đêm, không biết qua bao lâu, sau đó phát hiện mình bây giờ không biết còn có thể làm gì, anh thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của ma lực. Nơi này tất cả đều im lặng tĩnh mịch, anh không biết mình còn có thể kiên nhẫn được bao lâu nữa, sự nôn nóng đã bắt đầu xâm nhập vào tư tưởng khiến anh cảm thấy mình sắp phát điên!

Nhưng cũng không kéo dài lâu, âm thanh mơ mơ hồ hồ vang lên từ bốn phương tám hướng, sau đó càng ngày càng rõ ràng. Cùng lúc ấy, Harry phát hiện mình trở nên mê muội, hai mắt không thể khống chế chậm rãi khép kín, giãy giụa, không muốn mất đi ý thức, thậm chí còn dùng sức hung hăng cắn môi, rốt cục, anh toại nguyện mở mắt ra, thấy được ánh sáng ôn nhu...

"Merlin! Harry! Cuối cùng cậu đã tỉnh lại! Ô ô... Cảm ơn Merlin! Cảm ơn..."

"Nga! Harry! Tốt lắm, Mione... Harry tỉnh, như vậy tốt quá rồi... Cẩn thận thân thể của em đấy..."

"Bác sĩ! Chúng ta cần bác sĩ, nhanh đi! Ron! Đi, em không sao đâu!"

"Tốt, anh lập tức đi! Bác sĩ! Bác sĩ!"...

Harry ngây ngẩn nhìn một màn rối loạn trước mắt, một hồi lâu sau mới ý thức nữ phù thủy mang thai đang cầm tay anh mà khóc không ngừng chính là bạn tốt của anh, Hermione Granger, nhưng mà nhìn trạng thái hiện tại, có lẽ phải gọi cô là phu nhân Weasley?

Trong góc mắt, Harry nhìn anh chàng tóc đỏ biến mất khỏi cửa, cảm nhận được chút đau đớn truyền đến từ trong tay vì bị nắm quá chặt, xác nhận bản thân đã rời khỏi địa phương sắp bức anh phát điên kia, hơi khó khăn cong lên khóe miệng, muốn nói, lại phát hiện miệng và yết hầu, thậm chí cả tứ chi, tựa hồ cũng không thể phục tùng chỉ huy của đại não tốt lắm: "A... Hermione... Thật sự là... Thật có lỗi... Tớ, bỏ lỡ... hôn lễ... của các cậu!"

Nữ phù thủy đang khóc —— Hermione, sửng sốt một chút, rơi lệ mỉm cười: "Đúng vậy, Harry, cậu rất tham ngủ, cậu bỏ lỡ rất nhiều, cho nên, phải khỏe mạnh lên, thực sự trở về! Ít nhất cậu sẽ không bỏ lỡ dịp con đỡ đầu của cậu sinh ra!"

Harry chớp mắt mấy cái, phát hiện hình như đã bắt đầu có thể khống chế thân thể, sung sướng mỉm cười, mang theo một tia suy yếu: "A! Con đỡ đầu? Tớ nghĩ tớ thực vinh hạnh! Hermione... Cám ơn!" ...

Cuộc nói chuyện bị mọi người ùa vào phòng cắt ngang. Harry nhìn bạn tốt tựa hồ không có thay đổi, mang theo bác sĩ mặc áo bào trắng tới gần, ân cần thăm hỏi: "Dường như đã thật lâu không gặp, Ron ~"

Anh chàng tóc đỏ sửng sốt một chút, cào cào tóc, bĩu môi: "Đúng vậy chiến hữu! Đã lâu không gặp! Nhưng hiện tại câm miệng đi, để yên cho bác sĩ kiểm tra cậu!"

Harry kinh ngạc trước sự quả quyết và nhận định của người bạn tốt, chỉ có thể hơi nhếch miệng, im lặng để cho luồng sáng ma pháp chẩn bệnh bảy màu dừng trên người mình, yên lặng nghe kết quả chuẩn đoán của nhóm bác sĩ.

Cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhóm bác sĩ kinh ngạc và vui mừng tuyên bố cứu thế chủ ngoài còn hơi suy yếu ra, hoàn toàn không tổn hại gì, ma lực cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục, tin rằng không bao lâu, anh sẽ có thể vui vẻ đi lĩnh cái huân chương đã phải trì hoãn tới gần hai năm!

Harry mở to hai mắt nhìn, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng anh hoàn toàn không ngờ mình lại 'ngủ' tới hơn một năm, hai ba tháng sau, anh sẽ vượt qua sinh nhật lần thứ mười chín của mình, nhưng lại nhìn cái bụng bầu của bạn tốt, được rồi, anh quyết định thừa nhận sự thật.

Đợi tới lúc nhóm bác sĩ thỏa mãn bỏ lại một đống lời dặn dò rồi rời khỏi phòng, Harry thả lỏng hô hấp, vui sướng trước cảm giác thân thể có thể đụng chạm tới sự vật, cố gắng dùng chút khí lực còn chưa có nhiều mà sờ soạng xung quanh. Sau một hồi lâu, anh mới đem lực chú ý đặt ở trên hai người bạn tốt đang yên lặng mà mỉm cười nhìn tất cả những hành động của anh: "Được rồi! Ron, Hermione, tiện lúc này nói chuyện một chút, tớ tựa hồ đã ngủ lâu lắm, giờ tuyệt không buồn ngủ, kể cho tớ biết hơn một năm nay đã xảy ra những chuyện gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net