C.19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

Lửa xanh tắt, Snape đứng ở trong lò sưởi, nhìn cách bố trí vừa xa lạ vừa quen thuộc bên ngoài: trong những bức ảnh hiệu trưởng trên tường, một đám người vươn cổ trông về phía hắn; bộ đồ bạc đặt ở vị trí cũ, nhưng đã không còn nhả ra sương khói; trên bàn làm việc không còn kẹo ngọt, thay vì thế đặt văn kiện da dê chỉnh tề; trên giá một bên, con phượng hoàng đang nghiêng đầu chải vuốt lông chim; mà cách bên sườn nó không xa, nữ phù thủy mặc áo chùng xanh lục, vốn luôn biểu tình nghiêm túc nhưng sau khi nhìn thấy hắn liền bụm miệng, thân thể hơi hơi run rẩy, thanh âm mơ hồ tràn qua những kẽ ngón tay. Snape cảm thấy có gì đó trong ngực hắn nhấp nhô, mềm mại, ấm áp.

"Ôi Merlin... Severus..."

Trước khi bước ra khỏi lò sưởi, Harry mỉm cười với McGonagall, người đang cố gắng muốn bình tĩnh lại. Sau đó, anh vươn tay về phía Snape vẫn đang im lặng đứng đó, người sau ngắm ngắm tay anh, rồi sau lại nhìn nhìn McGonagall đang hơi hơi gợi lên khóe miệng, liền tránh bàn tay Harry đưa đến trước, cúi đầu khom người, sau khi rời khỏi lò sưởi liền đứng bên cạnh Harry, không nhìn anh chậm rãi thu hồi cánh tay, giữ khoảng cách ít nhất hai người.

Harry trừng mắt nhìn, ngăn cản chút chua xót suýt lan tràn khóe miệng không đổ lên đầu lưỡi. Anh xoay người ôm nữ hiệu trưởng đang mỉm cười nhìn mình.

"Cô Minerva, thật vui được thấy cô!"

McGonagall ôm chặt Harry, đôi tay gầy yếu lại dùng lực không nhỏ, khiến Harry hơi hơi nhe răng; lúc nghe thấy lời cảm ơn nghẹn ngào bên tai từ giáo sư cũ của mình, anh nhắm mắt lại.

"Cám ơn, Harry, vô cùng cám ơn, cám ơn em đã tìm được thầy ấy!"

Harry nhẹ nhàng buông nữ phù thủy ra, lắc đầu, sau đó thấy McGonagall chuyển hướng nhìn về phía Snape vẫn đang lẳng lặng đứng trước lò sưởi, thấy người đàn ông đó mang ánh mắt hơi hơi nhu hòa, thân thể cứng ngắc khi bị ôm lấy.

"Merlin! Severus! Hoan nghênh trở về!"

"... Minerva..."...

Harry quay đầu, làm bộ như chào hỏi Dumbledore đang cười tủm tỉm trên tường, gắng bắt sự chua xót trong mắt tan đi, tháo kính xuống bỏ vào trong túi. Ở nơi này, anh không cần ngụy trang.

"Minerva! Cô không mời em và Severus ngồi xuống sao? Em rất nhớ nước bí của Hogwarts, ha ha, bên ngoài vĩnh viễn không bao giờ có hương vị của Hogwarts!"

Minerva rốt cuộc dời ánh mắt khỏi mái tóc xám trắng của Snape, gian nan cười cười với Harry, huy động đũa thần tạo ra hai ghế ngồi màu xanh bạc mềm mại.

"Đúng vậy, Harry, thật xin lỗi, em biết cô rất vui mừng mà."

Harry sắp xếp ghế cẩn thận cho Snape. Sau khi hắn ngồi xuống, anh lấy từ trong túi ra một chiếc bình đầy bị thu nhỏ, phóng lớn, mở ra, hương trà nồng đậm lập tức tràn ngập trong không khí. Harry dùng nắp bình làm chén, đổ một ly trà nóng hổi đưa tới trước mặt Snape, cười thỏa mãn khi nhìn hắn tiếp nhận sau khi hơi hơi do dự, thế rồi anh xoay người giải thích với McGonagall đang mang biểu tình khó hiểu và kinh ngạc.

"Xin lỗi, cô Minerva. Thân thể Severus cần một số chăm sóc có chút đặc thù. Loại nước trà này là do bác sĩ dặn dò, đối với ông ấy có lợi!"

McGonagall lại một lần nữa nhìn Snape, người hơi hơi cúi đầu giấu mặt trong bóng tối, nhìn mái tóc xám trắng, nhìn thân hình gày gò cùng hai cánh tay tái nhợt giơ xương, cuối cùng ánh mắt dạo một vòng qua bàn tay đang cầm chén trà rồi dừng lại ở đôi mắt xanh của Harry, mang theo thương tiếc và cảm kích.

"Không, Harry, em làm tốt lắm..."

McGonagall trở về bàn làm việc ngồi xuống, bảo gia tinh đưa lên cho Harry một ly đặc sản Hogwarts. Bà nhìn cậu bé giờ đã trở thành chàng thanh niên thành thục ổn trọng toát ra vẻ thỏa mãn sau khi uống một ngụm to, biểu tình hoài niệm và thoáng nhẫn nại tan đi, hơi hơi gợi lên khóe miệng. Sau đó, trong khung ảnh trên tường phía sau bà, giọng Albus Dumbledore vang lên, thành công khiến thân thể Snape hơi run rẩy, mái đầu cúi xuống ngẩng lên, những tình tự phức tạp không cách nào hình dung chợt lóe qua trong đôi mắt đen.

"Severus, đứa nhỏ của ta, hoan nghênh về nhà..."

Snape nhìn Dumbledore, môi mấp máy, rồi chỉ nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng. Điều này khiến lão phù thủy mở trừng hai mắt, biểu tình có chút trầm trọng.

"Ta thật xin lỗi, đứa nhỏ của ta, bởi vì sai lầm của chúng ta đã khiến đã khiến thầy phải trải qua những chuyện này... Nhưng hiện tại có lẽ thời gian vẫn còn chưa muộn?"

Snape đưa mắt thoáng qua Harry đang cúi đầu nắm ly nước bí không lên tiếng, thấy kẻ đã từng là Đấng cứu thế chằm chằm nhìn nước bí như thể đó là một ly Felix Felicis, sau đó chống lại ánh mắt Dumbledore, đôi môi hơi hơi nhếch lên thoáng độ cung. Đôi mắt khép hờ không mang theo tức giận, giọng nói khô cằn không chút phập phồng, lạnh như băng giống đạo cụ luyện kim, thậm chí không còn sự nhu hòa đẹp đẽ.

"... Albus... Đã chấm dứt, cũng sẽ không có muộn hay sớm."

Dumbledore hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên có chút đau thương. Cụ trao đổi ánh mắt cùng cùng McGonagall đang quay đầu về phía mình, sau khi họ biết Harry tìm được Snape, họ liền cẩn thận cân nhắc cách an bài mà họ cho là tốt đẹp nhất.

"Không, Severus, đối với thầy, ngoài lời xin lỗi ta thật không biết còn có thể nói gì hơn nữa. Nhưng đứa nhỏ của ta, thầy đã trở về nhà, nếu vậy thầy sẽ không còn phải chịu thương tổn gì hơn nữa. Ở lại đi, ở lại Hogwarts, thầy phải nhận được tất cả những gì thầy nên có. Hoặc, đứa nhỏ của ta, hãy chọn một nơi mà thầy muốn tới, một nơi có thể khiến thầy cảm thấy ấm áp, bình yên và thỏa mãn."

Trong một khắc, trong mắt Snape hiện lên ánh sáng, giống như đá núi lửa được ánh mặt trời chiếu rọi, đẹp đến mê người, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ bình tĩnh không gợn sóng, đôi môi khép mở, giọng chỉ thoáng chút độ ấm lại một lần nữa vang lên trong không trung, chậm rãi trần thuật sự thật.

"Albus, tôi đã không còn pháp lực, thân thể không tách khỏi thuốc men, tôi thậm chí không thể tự pha chế ma dược cho mình. Nếu vậy, tôi có năng lực gì để ở lại chỗ này, trông coi công việc trên lâm trường cho thầy sao? Huống chi, tôi không cho là việc đứng trong khung ảnh kia sẽ làm trí tuệ thầy rút lui về hơn một trăm năm trước. Tôi ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ biết sẽ càng không ổn chứ chẳng tốt đẹp hơn. Còn về việc rời khỏi nơi này..."

Dumbledore và McGonagall nhìn Snape dùng ánh mắt bình tĩnh hướng về phía Harry, muốn nói nhưng lại không cất được nên lời. Những điều Snape nói đều là sự thật. Tuy rằng họ đã chuẩn bị đón nhận mạo hiểm, nhưng không nghi ngờ đó sẽ là một quá trình rất gian nan.

Thời gian hơn bốn năm, Hogwarts mặt ngoài không có bất cứ vấn đề gì, nhưng bên trong sóng ngầm bắt đầu dâng trào. Những tai họa ngầm và vết thương do chiến tranh để lại không phải chỉ bốn năm ngắn ngủi là có thể tiêu trừ. Họ thậm chí dù không tình nguyện, đã phải mất đi một số đứa nhỏ cũng đã chịu tổn thương. Chúng chỉ là những đứa trẻ vô tội, nhưng bởi cha mẹ mắc tội danh mà gánh vết nhơ, không thể không ra đi.

Tuy nhiên họ tuyệt sẽ không bỏ mặc Snape cứ như vậy tiếp tục cô độc ở giới phù thủy, sau đó bị dân chúng phù thủy bình thường vì không hiểu rõ chuyện mà làm thương tổn, thậm chí sống cuộc sống vô cùng bất ổn. Từ trên người Snape lúc này, họ đã có thể đoán được trong mấy năm qua, giáo sư môn Độc dược của họ đã trải qua nhiều gian nan đến thế nào, mái tóc bạc, làn da đầy sẹo cùng với thân hình quá mức gầy yếu đều nói lên điều đó. Chỉ cần có thể bảo vệ tốt con người này, Dumbledore và McGonagall tuyệt không quan tâm họ sẽ phải trả giá nhiều hay ít, dù thế nào cũng không thể gian nan hơn cuộc chiến tranh họ đã đi qua.

Harry nhìn bộ dáng Dumbledore và McGonagall chuẩn bị lên tiếng. Chống lại ánh mắt đạm mạc của Snape, anh hắng giọng, thành công cắt ngang lời khuyên bảo mà hiệu trưởng tiền nhiệm và đương nhiệm của Hogwarts muốn dành cho Snape. Anh đưa lên bàn tay đeo nhẫn trước một người và một bức họa đang nghi hoặc nhìn mình, trong lúc nói chuyện khóe mắt cũng đồng thời chú ý biểu hiện của Snape. Lúc thấy người đàn ông kia nghe được lời của anh mà trong giây lát đáy mắt trống rỗng, thân thể căng thẳng cùng với hai tay đang ôm chén trà run nhè nhẹ, trong đôi mắt xanh tràn đầy chua xót.

"Thầy Albus, cô Minerva, em đang muốn nói cùng mọi người điều này, Severus sẽ không ở lại đây, cũng không đi nơi nào khác. Ông ấy sẽ cùng em ở một chỗ, bởi vì – ông ấy là bạn đời của em, là chủ nhân còn lại của trang viên Potter."

Dumbledore và McGonagall đều lắp bắp kinh hãi sau khi nghe xong lời Harry, ánh mắt dừng trên bàn tay Harry, tại dải sáng chói mắt trên ngón áp út, biểu tượng của trách nhiệm và lời hứa. Minerva nhíu mày, nhìn Harry thu tay về đưa chén lên môi, giọng mang theo thoáng phẫn nộ.

"Harry! Chuyện này là sao?! Sao em có thể?!"

"A! Minerva, bình tĩnh! Ta nghĩ Harry không thể vô duyên vô cớ mà làm như vậy! Phải không? Harry?"

Harry ngẩng đầu, nhìn Dumbledore cản lời McGonagall. Ánh mắt cụ cũng mang theo thoáng nghi hoặc và bất duyệt, nhưng càng nhiều hơn chính là chờ đợi, chờ anh giải thích, hoặc – trả lời.

"Đây là điều kiện, cô Minerva, thầy Albus. Hai người còn nhớ trước khi em đi chứ, lũ người đó nói sẽ tìm cho Severus điều kiện để danh chính ngôn thuận. Điều kiện danh chính ngôn thuận trở lại giới phù thủy chính là yêu cầu mà họ đưa ra, tìm cho Severus một người bạn đời là phù thủy, lấy thân phận bạn đời của phù thủy mà trở về đây. Ngoài điều đó, họ không chấp nhận lý do nào khác."

Hàng mày của McGonagall không giãn ra, ngược lại càng nhăn thêm. Bà hoàn toàn tưởng tượng được Harry làm như vậy rồi sẽ dẫn tới hậu quả gì. Hôn nhân giữa phù thủy được phép thuật bảo hộ, tuy rằng không thể nghi ngờ điều này có trợ giúp rất lớn đối với Snape, nhưng Harry làm như thế thực rõ ràng là quá bốc đồng! Lũ người kia sẽ không buông tha cho anh!

"Harry! Em có thể bàn bạc cùng chúng ta, bạn đời của Severus, sao có thể..."

"Cô Minerva, ngoài em ra, cô còn có thể chọn người nào khác tốt bằng? Còn nữa, lập ra quyết định này, em rất vui sướng..."

Harry trực tiếp cắt ngang lời McGonagall, ánh mắt đuổi theo Snape, người đang nghiêng đầu sang chỗ khác chằm chằm nhìn chén trà trong tay.

McGonagall còn muốn nói gì đó, nhưng giọng Dumbledore làm bà kinh ngạc quay đầu nhìn lão phù thủy trong tranh đột nhiên cười vui vẻ.

"A Harry! Ta rất vui vì em đã quyết định làm như vậy. Nếu thế, em cho rằng việc mình lập ra quyết định này là chuyện đều tốt đẹp cho cả em và Severus, có thật không?"

Harry sửng sốt một chút, độ cung nơi khóe miệng càng lớn, ánh mắt dừng tại chiếc nhẫn trên ngón tay mình, thanh âm nhu hòa tựa như gió xuân nỉ non khẽ lướt qua cây lá.

"Đúng vậy, thầy Albus, thề trước Merlin, đây là chuyện tốt đẹp nhất cả đời em..."

Snape cứng rắn quay đầu, nhíu mày nhìn Harry, người rõ ràng lâm vào ảo tưởng nào đó mà không thể tự kềm chế, ánh mắt dừng lại vài giây trên gương mặt anh tuấn đang tản mát ra hơi thở vui sướng, rồi lại hạ xuống chiếc chén nắm chặt trong tay, nhìn nhiệt khí lượn lờ nấn ná không tan trên miệng chén.

Dumbledore nhẹ nhàng lắc đầu với McGonagall khi thấy bà vẫn bất mãn muốn nói lại thôi, thế rồi tự hóa ra cho mình một chiếc ghế xích đu thoải mái, ung dung ngồi xuống, đẩy kính, chuẩn xác bắt lấy ánh mắt Harry nhìn về phía Snape, cặp mắt vì cười càng lúc càng vui vẻ mà hẹp thành một đường.

"Được rồi, được rồi, Harry, ta tin tưởng em và Severus sẽ tiếp tục sống thực sự hạnh phúc! Đó thực sự là một tương lai tốt đẹp!"

"... Albus, tôi thật sự bắt đầu hoài nghi năng lực tự ngẫm của ông đã bị khung ảnh quá mức xưa cũ áp chế! Ông cư nhiên lại cho rằng tôi cùng... tương lai tốt đẹp?! Thực rõ ràng, điều đó căn bản không thể tưởng tượng..."

Snape rốt cuộc không thể nhẫn nại nữa, ngẩng đầu lên, gương mặt không biểu tình, cơ thể hơi hơi co rúm. Hắn muốn khiến Dumbledore thấy rõ sự thật, đó là cậu bé vàng của lão phù thủy! Là Đấng cứu thế của giới phù thủy! Không phải phù thủy mèo chó bình thường nào đó! Cùng hắn trói buộc vào nhau? Hắn thà đi gặp Merlin hoặc trở lại cuộc sống bình thản của hắn ở thế giới Muggle! Mà điều Dumbledore hiện tại nên làm chính là khuyên bảo Đấng cứu thế đột nhiên chui đầu vào lầm chỗ giải trừ quan hệ hôn nhân chết tiệt này!

"Severus, tại sao lại không chứ? Thầy có quyền đạt được hạnh phúc này, vì sao không thử một chút? Đứa nhỏ của ta, thầy dũng cảm như vậy, thầy nên có được tất cả, người thương, gia đình, toàn bộ!"

Những lời đã tràn lên môi Snape bị Dumbledore đẩy ngược trở về. Có lẽ chính trong nội tâm hắn cũng có một chút dao động nho nhỏ, ngoại trừ việc Đấng cứu thế liệu có thể thực sự trở thành bạn đời của hắn không, hắn chờ đợi, khát vọng những gì mà Dumbledore miêu tả. Trong hiện tại mà hắn thống khổ, giãy giụa để sống sót, cho dù chỉ là nháy mắt, chúng khiến hắn cảm thấy chính mình thực sự có tư cách đạt được...

"Severus, đã nhiều năm thầy chưa trở về đây, văn phòng của thầy vẫn được giữ lại. Bọn nhỏ đều đang đi học, vậy để Minerva cùng thầy đi dạo đi, đồ của thầy đều còn, nếu thầy cần, có thể trực tiếp mang đi cũng không sao!"

McGonagall được Dumbledore nhắc nhở. Bà nhìn Harry gật đầu mỉm cười với mình, liền thở dài, đứng dậy đi dến bên Snape, người vẫn mang biểu tình thoáng mê mang và bối rối, kéo cổ tay hắn, đè xuống sự chua xót trong mắt do cảm giác quá mức gầy guộc mang đến, tận lực làm mình tỏ ra vui vẻ.

"Đi thôi, Severus, thầy có thể đi nhìn một lượt! Các bảo bối của thầy đều còn cả đấy! Có lẽ thầy còn có thể nhìn thấy một con nhái Châu Phi nhảy loạn ~"...

Harry đứng dậy, tiếp nhận từ bàn tay cứng đờ của Snape chiếc nắp bình bị đem ra làm chén kia, bên trong nắp bình – cũng có khắc ma pháp trận nho nhỏ. Không để ý sự né tránh vô thức của Snape, anh nhìn hắn rời khỏi phòng theo McGonagall, sau đó nhẹ nhàng thở ra, rồi vì lời Dumbledore mà trong lòng dậy sóng.

"Được rồi, Harry, giờ chúng ta có thể nói chuyện kỹ..."...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net