Ô cửa sổ vĩ cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thích vĩ cầm.Tôi có thể chơi vĩ cầm rất giỏi.Cuộc sống của tôi dường như song hành cùng với cây vĩ cầm.Tôi chỉ 16 tuổi nhưng người ta nói tôi có khả năng thiên phú về vĩ cầm.Còn bố mẹ tôi thì không muốn tôi chơi nhạc.Họ muốn tôi sẽ phải trở thành luật sư hay bác sĩ.Dù không thích nhưng họ cũng không ghét khi tôi chơi vĩ cầm.

Chúng tôi sống trong 1 căn nhà xinh xắn.Mọi thứ trong nhà đều được trang trí màu trắng và bố tôi thì thích mọi đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ.Bố tôi nói gỗ làm ta cảm giác ấm cúng hơn.Ở phòng khách nhà tôi có 1 cái lò sưởi lớn và xây bằng gạch khá cổ kính.Tôi thích tất cả mọi thứ trong căn nhà thân yêu này.Đặc biệt tôi thích nhất ô cửa sổ to trong phòng của tôi.Nhưng tôi ít khi mở nó ra vì nó to rộng lại cách mặt đất không đủ cao cho nên sẽ dễ có sinh vật chui vào.

Hôm nay là ngày lễ Hallowen.Với tôi thì ngày này cũng chẳng có ý nghĩa gì vì từ nhỏ tôi đã không thích cái trò hóa trang và đến gõ cửa nhà người khác xin kẹo.Hôm nay nhà tôi bị làm phiền khá nhiều lần,vậy mà bố mẹ tôi vẫn vui vẻ cho những đứa trẻ con cả kẹo và 1 ít tiền lẻ.Bố tôi nói nó sẽ mang lại may mắn cho chúng tôi.

Tôi thấy chán và niềm vui duy nhất để tôi làm là chui vào phòng kéo 1 bản nhạc êm dịu từ cây vĩ cầm của mình.Tôi say sưa thưởng thức tiếng nhạc,mắt nhằm nghiền.Khẽ mở mắt tôi nhìn ra phía ô cửa sổ và tôi ngừng chơi nhạc.

Có 1 thiên thần đang lắng nghe tôi kéo đàn.Nói đúng hơn là 1 cô bé đang đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi chăm chú.Tôi thấy kỳ lạ.Tại sao trong ngày lễ Hallowen mà lại có người hóa trang thành thiên thần nhỉ ? Tôi bước tới mở cửa sổ để nhìn cho rõ.Cô bé thấy tôi thò đầu ra nhìn liền bỏ chạy. 2 đôi cánh thiên thần bay phần phật theo từng bước chạy của cô bé.Tôi chỉ nhìn và cười 1 mình vì trông cô bé có dáng vẻ rất đáng yêu.

Ngày hôm sau cũng vậy.Khi tôi đang chơi đàn lại vô tình tôi nhìn ra cửa sổ và lại trông thấy cô bé hôm trước.Hôm nay cô bé không mặc đồ thiên thần tuy nhiên tôi vẫn nhận ra vì như đã nói,cô bé có dáng vẻ rất đáng yêu.

Tôi sợ sẽ làm cô bé bỏ chạy như lần trước nên không mở cửa sổ mà tiếp tục kéo đàn để cô bé có thể nghe thấy.Nhiều ngày tiếp theo cũng như thế.Tôi tự cho rằng cô bé là 1 khán giả trung thành và đáng yêu.Một khán giả từ xa.

Đến 1 hôm tôi không thể tiếp tục chỉ đàn mãi,chỉ đàn mà không biết khán giả trung thành kia là ai.Tôi mở toang cửa sổ ra nhìn cô bé.Tôi đoán đúng.Cô bé lại bỏ chạy nhưng lần này tôi gọi với theo.

_ Này em.Có muốn nghe nhạc nữa không ?

Cô bé dừng lại.Quay ra nhìn về hướng tôi và khẽ gật đầu.Tôi vẫy cô bé lại gần cửa sổ.Cô bé đến gần tôi và tôi đã được nhìn rõ gương mặt cô bé.Đôi mắt to,sáng.Da trắng mịn.Cô bé có mái tóc đen nhánh và được cắt bằng trông như những con búp bê trong tủ kính.

Tôi kéo tay cô bé để trèo lên cửa sổ vào phòng tôi.Không khó khăn mấy vì cửa sổ gần mặt đất mà.Tôi mời cô bé ngồi xuống ghế.Tôi làm quen với cô bé bằng những câu hỏi thông thường.

_ Chào em ! Em tên gì vậy ?

_ Em tên Bon Bon !

_ Bon Bon á.Sao lại có cái tên kỳ cục thế nhỉ.Chị đoán đó chỉ là tên riêng.Còn tên thật của em là gì ?

_ Minh Châu.Em tên thế đó.Nghe không hay bằng Bon Bon nên không thích gọi thế !

_ Ngốc quá đi.Tên của em hay lắm đó.Chắc bố mẹ yêu em lắm nên mới đặt tên thế.Nó có nghĩa là 1 viên ngọc quý đấy.

_ Thế em bao nhiêu tuổi rồi ?

_ Em 10 tuổi.

_ Chỉ 10 tuổi thôi sao ! Vậy mà em đã có thể lắng nghe vĩ cầm 1 cách say sưa vậy.Chắc em cũng có khả năng về âm nhạc đấy.Sao em cứ đứng ngoài kia nhìn chị hoài vậy.

_ Vì chị đàn hay lắm.Em rất thích nghe.Chị là hoàng tử vĩ cầm.

Hahaha.Tôi cười ầm lên với câu nói của cô bé.

_ Sao em lại gọi chị là hoàng tử vĩ cầm.

_ Vì chị giống nhân vật trong truyện hoàng tử vĩ cầm.Em thích gọi chị thế lắm.

_ Ưm.Cái tên dễ thương quá.Vậy cũng được.Nhưng tên thật của chị là Hoàng Thiên Doanh.Chị năm nay 16 tuổi.Vậy chị gọi em là thiên thần bé nhé vì em mặc bộ đồ thiên thần rất đẹp.

_ Em không thích gọi hoàng tử vĩ cầm là chị.Hoàng tử thì phải là anh.Em gọi chị là anh nhé.

_ Nhưng chị đâu phải con trai - tôi gãi đầu.

_ Thôi cũng được.Nhưng nếu gọi thế thì em gọi bé thôi nhé.Nói to là bố mẹ chị biết đấy.

Như 1 thỏa thuận đã được ký kết xong giữa tôi và cô bé.Cô bé liền đứng dậy trèo qua cửa sổ tạm biệt tôi vì đã muộn rồi,cô bé phải về nhà.Chúng tôi hẹn gặp lại vào ngày mai.

_ Tạm biệt anh.Hoàng tử vĩ cầm.

_ Tạm biệt thiên thần bé.Hẹn em ngày mai nhé.

_ Hú hà.Chào anh ! Hoàng tử vĩ cầm.

_ Suỵt ! Nói nhỏ thôi em.Vào đi - tôi mở cửa sổ đỡ cô bé lên.

Hôm nay tôi lại được gặp hoàng tử vĩ cầm của tôi.Hoàng tử đẹp trai quá.Tôi thích hoàng tử lắm.Thích nghe hoàng tử kéo vĩ cầm.Tôi đang ngồi trên ghế dõi mắt nhìn hoàng tử,lắng tai nghe từng giai điệu du dương từ cây vĩ cầm.Hoàng tử rất hay kéo bản nhạc này.Nhưng tôi lại không biết nó tên là gì.

_ Anh kéo bản nhạc gì thế.Nó có tên không ?

_ Có chứ ! Chị....à không. Anh rất thích bản nhạc này.Nó tên là " If we hold on together ".

_ Bản nhạc này hay ghê.Thế thì từ nay em cũng sẽ thích bản nhạc này.Hoàng tử sẽ kéo cho em nghe bài này suốt nhé.

_ Ừm đồng ý !

Tôi với cô bé nói chuyện thật vui.Chúng tôi cười khúc khích.Tôi rất quý Bon Bon vì Bon Bon ngây thơ vô cùng.

_ À này ! Hình như em có nhiều tên quá.Anh không biết phải gọi em sao nữa.

_ Vậy anh gọi em là Bon Bon đi hoặc thiên thần bé mà anh đặt cho em cũng được.

_ Vậy anh thích gọi cái nào thì gọi ha.

Nhiều ngày rồi nhiều tuần trôi qua,tôi và hoàng tử vĩ cầm gắn bó với nhau thân thiết.Tôi là 1 khán giả không thể thiếu của anh và tôi cũng thích tiếng đàn của anh như chính anh vậy.Tôi cảm thấy nhớ và khó chịu nếu 1 ngày không được đến thăm hoàng tử,không được nghe hoàng tử chơi nhạc.

Chỉ còn 3 ngày nữa,tôi sẽ tham gia cuộc thi cây vĩ cầm vàng toàn quốc.Tôi không nói với Bon Bon vì tôi muốn tôi sẽ đoạt giải và sẽ tặng cô bé cái giải thưởng cao quý đó.

Tôi tập luyện thật kỹ trước cuộc thi.Mẹ tôi thì ủng hộ một chút vì dù sao nếu được giải thì cũng thật là vẻ vang.Còn bố tôi thì không thích cho lắm.Bố tôi thường nói sao tôi không thích làm luật sư hay bác sĩ nhỉ.Tôi chỉ lắng nghe nhưng tôi không để tâm lời bố nói.

Kết quả là bố không muốn tôi tham gia cuộc thi đó tí nào.Bố muốn tôi chú tâm vào học.Không muốn tôi đam mê vĩ cầm rồi chẳng thể làm được gì ngoài cây vĩ cầm cả.

Lễ khai mạc sắp bắt đầu.Chúng tôi ai cũng hồi hộp trước khi trình diễn.Bố mẹ tôi không đến xem tôi.Vì bố tôi không thích nên mẹ cũng không thể đi.

1h đồng hồ trôi qua.Đến lượt tôi bước ra sân khấu trình diễn.Tôi bắt đầu kéo,nhắm mắt để cảm nhận.Rồi tôi để ý ban giám khảo có vẻ thích phần trình diễn của tôi.Họ lắng nghe chăm chú.Họ nhắm mắt cảm nhận.Tôi hài lòng với mình.Tôi đang kéo gần đến khúc cuối của bản nhạc thì cánh cửa khán phòng mở toang.Từ xa 1 người phụ nữ chạy đến gần sân khấu.Chạy đến gần tôi thì tôi nhận ra là dì của tôi.Dì đang hớt hải chạy lại gần tôi.

_ Doanh à.Bố mẹ cháu.....bố mẹ cháu đã bị lật xe khi đang trên đường đến đây.Họ....họ đã không qua khỏi rồi.

Dì vừa nói gì thế.Tôi không dám tin vào những gì mình đã nghe thấy.Xung quanh tôi như đảo điên.Cả khán phòng xôn xao lên vì chuyện đó.Tôi buông tay đánh rơi cây vĩ cầm xuống.Tôi chạy thật nhanh đến bệnh viện.Đến phòng....phòng nhận xác.Ba mẹ tôi đang nằm đó,nằm im lìm.Sao họ không nói với tôi lời nào thế.Sao lại bỏ tôi đi thế.Tôi bước đến ôm mẹ rồi ôm bố của tôi.Tôi quỳ xuống bên dưới xác họ.Tôi quỳ như thế hàng giờ trong nhà xác lạnh cóng.

Tất cả là tại tôi.Tại tôi chơi vĩ cầm.Tại tôi cố tình tham gia cuộc thi này.Tại tôi mà bố mẹ tôi bắt buộc phải đến cổ vũ cho tôi.Nếu không vì thương tôi mà đi đến thì họ đâu gặp tai nạn.họ sẽ không ra đi thế này.Nếu không vì vĩ cầm thì giờ này gia đình tôi đang ngồi quây quần bên lò sưởi.Đọc sách,xem tivi,kể truyện.......Tại tôi hết.Tôi là đứa đáng ghét.Tôi đã hại chết bố mẹ tôi.Sao bố mẹ lại sinh ra 1 đứa như tôi chứ.

Hàng loạt cảm giác tội lỗi trào dâng trong tôi.Tôi thề với lòng mình sẽ không bao giờ chơi vĩ cầm nữa.Chính tay tôi đã đập nát cây vĩ cầm của mình.Bây giờ tôi mới chỉ 16 tuổi.Tôi làm sao đối diện với cái chết của 2 người thân yêu nhất cùng 1 lúc thế này.Tôi phải sống sao đây.

Dì của tôi.Dì của tôi đã dang tay đón tôi về.Dì muốn thay bố mẹ tôi chăm sóc cho tôi.Tôi phải đi theo dì.Tôi sẽ phải rời xa căn nhà bé nhỏ này.Rời xa những hồi ức thân thương về bố mẹ.Dì không muốn tôi đau lòng khi ở trong căn nhà này.Tôi theo dì chuyển đến nơi dì sống cách nơi tôi ở khá xa.Trước khi đi tôi bước vào phòng mình nhìn lại mọi thứ.Tôi nhìn ra ô cửa sổ và tôi nhớ thiên thần bé.Tôi không thể ra đi mà không nói 1 lời với cô bé.Tôi viết 1 mẩu giấy để lại cùng với chiếc huy hiệu dành cho học sinh ưu tú của trường nhạc khoa vĩ cầm.Chắc từ nay tôi sẽ không gặp lại cô bé nữa.Thiên thần bé à ! Em hãy sống tốt nhé.

Đã 2 ngày rồi tôi không đến thăm hoàng tử vì mẹ của tôi bị ốm.Hôm nay mẹ khỏi rồi,tôi chạy như bay đến nhà hoàng tử.Tôi thấy cửa sổ mở toang.Tôi chạy đến gần nhưng tôi không thấy hoàng tử đâu cả.Tôi chỉ thấy 1 mẩu giấy và 1 chiếc huy hiệu đặt trên cửa sổ.....

Vậy là hoàng tử đã đi rồi.Hoàng tử xa tôi rồi.Đến bao giờ tôi mới gặp lại hoàng tử vĩ cầm của tôi đây..........

10 năm trôi qua.......

Hôm nay là ngày giỗ 3 năm kể từ khi dì tôi mất.Vậy là bây giờ tôi chỉ có 1 mình.Không bố mẹ.Không người thân.Người dì đáng thương của tôi cũng qua đời vì bệnh tật.Tôi thương gì vô cùng,dì đã nuôi nấng tôi từ khi tôi 16 tuổi đến bây giờ vậy mà tôi chưa làm gì để báo hiếu dì thì dì đã ra đi.Cũng đã 3 năm sống 1 mình không có dì bên cạnh rồi,bây giờ tôi có 1 công việc nhẹ nhàng đủ sống.

Tôi làm phục vụ ở 1 quán cafe sang trọng.Công việc của tôi từ chiều đến tối,còn buổi sáng thì tôi làm ở 1 cửa hàng bán đĩa CD,nhưng tôi không thấy mệt mỏi vì ít ra ở chỗ làm tôi có vài người bạn đồng nghiệp.Còn khi về nhà tôi lại như 1 cái bóng trong căn nhà lạnh lẽo thiếu vắng hơi người.

Tối nay ở quán cafe sẽ mời 1 nhạc công chuyên chơi vĩ cầm đến.Chắc sẽ đông khách đây.Tôi lại sẽ bận rộn nhiều.

_ Doanh ! Hết đường rồi.Em chạy qua siêu thị mua đi - tổ trưởng lại sai tôi.

_ Vâng ạ !

Tôi vội đi đến siêu thị.Để đi cho nhanh,tôi vòng qua 1 con hẻm.Đang đi tôi nhìn thấy 1 cô gái xinh đẹp đang tiến lại về phía tôi.Cô ta đi nhanh về phía tôi hơn và ôm chầm lấy tôi dúi mặt vào ngực tôi.Tôi tính đẩy cô ta ra thì thấy 1 vài người ở đâu đến,điệu bộ như đang tìm ai đó.

_ Cái cô này đi gì mà nhanh thế nhỉ.

_ Ừ.Mất toi cả tối chờ.

2 người đàn ông đó quay ra nhìn tôi rồi đi khuất khỏi con hẻm.Đến lúc này cô gái kia không cần đợi tôi đẩy cũng tự động đẩy tôi ra rồi bỏ đi thật nhanh mà chẳng nói 1 câu nào.Thật là mất lịch sự.Mà cũng tại tôi ngốc.Ai bảo cứ đứng ngây ra cho cô ta ôm.

Ồ hình như cô ta đánh rơi cái ID rồi.Tôi nhặt lên và nhét vào túi áo.Thôi chết tôi còn phải đi mua đường nữa chứ.

Tối đó về nhà tôi lấy cái ID ra xem.Nhìn kỹ hình cô gái đó.Công nhận xinh gái thật.Mà sao tôi thấy cô này quen quen.Tôi cố gắng nhớ....À thôi đúng rồi.Cô ấy là cô ca sĩ mới nổi của trung tâm Paris by night đây mà.Để xem nào.Tên là Minh Châu à.Tên hay thế nhỉ.Thấy cái tên nghe quen quen.Mà cái tên này hàng ngàn người có.Quen là phải thôi.Hahaha tôi đúng là ngốc.

Ngày hôm sau tại quán cafe...

_ Cho tôi 1 tách cafe đen không đường.

_ Vâng ! Cô có muốn dùng thêm gì nữa không ?

_ Không nhưng tôi muốn lấy lại cái ID của tôi.

ID à.Ơ đúng là cô ca sĩ đó.Cô gái hôm qua đã ôm tôi.Tôi nhận ra cô ấy rồi nhưng tôi vẫn giả vờ như không biết.

_ Cô nói gì tôi không hiểu.

_ Tối qua tôi có lợi dụng chị để tránh mấy phóng viên.Cho tôi xin lỗi và cảm ơn.

_ Thôi được.Cô chờ 1 chút.Tôi sẽ đem cafe và ID cho cô.

Vài phút sau tôi đem cafe đến cho cô ấy.

_ Cám ơn chị.Chị tên là....Có thể cúi xuống 1 chút cho tôi nhìn biển tên được không ?

_ Tôi tên Hoàng Thiên Doanh.Biển tên cũng ghi vậy thôi.

_ Hoàng Thiên Doanh ? 

_ Vâng !

_ Chị thích vĩ cầm chứ ?

_ Không ! Tôi không thích vĩ cầm chút nào.

_ Ồ vậy chắc tôi nghĩ nhầm.À mà tối nay ở đây có trình diễn vĩ cầm chứ.

_ Tất nhiên rồi.Sẽ có trong 10 phút nữa.

_ Tôi có thể yêu cầu 1 bản nhạc không ?

_ Vâng.Bất cứ bài nào có thể.

Cô ấy đưa tôi một mẩu giấy với đề nghị bài hát tên là If we hold on together.Tôi nhìn tên bài hát rồi quay lại nhìn cô ấy.Người nhạc công bắt đầu chơi bản nhạc mà cô ấy yêu cầu.

_ Không hay.Không xúc động như bạn của tôi đã kéo cho tôi nghe.Chị thích bài hát này chứ.

_ Ờ tôi không hiểu biết về âm nhạc cho lắm.

_ Vậy à.Tôi có 1 người bạn có tên họ giống hệt chị.Anh ấy chơi vĩ cầm rất giỏi.Và còn đẹp trai nữa.Nhưng lâu rồi tôi không gặp lại người bạn đó.

_ Vâng !

_ Tôi có thể làm bạn với chị được không ?

_ Dĩ nhiên rồi !

_ Vậy....đây là số điện thoại của tôi.Nếu rảnh chúng ta có thể đi chơi trò chuyện.

Cô Minh Châu ấy cho tôi số điện thoại rồi trả tiền đi về.

1 buổi tối kỳ lạ.Tôi gặp 1 người có cái tên giống y hệt hoàng tử vĩ cầm của tôi.Gặp người này làm tôi nhen nhóm lên hy vọng,phải chăng đó chính là hoàng tử ngày xưa của tôi.Nhưng có vẻ tôi đoán sai vì người này không thích vĩ cầm cũng như không hiểu biết gì về âm nhạc.

*****

Sáng nào cũng phải đến cửa hàng CD thật sớm.Tôi bận bịu với việc sắp xếp đĩa,tính tiền cho khách,kiểm hàng,lại phải đi loanh quanh xem có ai cần giúp đỡ gì không.Nói chung làm ở đây mệt hơn quán cafe nhưng vẫn phải làm để kiếm thêm ít tiền.

Đang xếp đĩa thì tôi nhìn thấy đĩa CD của cô gái hôm qua tôi gặp.Tôi bật lên nghe thử.Hình như cô ấy hát loại nhạc nhẹ.Giọng hát của cô ấy ấm thật.Từ đằng sau có bàn tay vỗ vào vai tôi.Tôi quay lại thì thấy chính là cô gái hôm qua.Tôi bỏ tai nghe xuống.

_ Xin chào.Chị có nhớ tôi không ? - cô ấy mỉm cười.

_ Đương nhiên rồi - tôi hơi lúng túng giấu vội cái đĩa đang cầm trên tay ra sau lưng.

_ Chị làm cả ở đây à ?

_ Ừ.Tôi làm thêm để đỡ trống thời gian.

_ Chị có thể tìm giúp tôi đĩa nhạc hòa tấu vĩ cầm nào hay 1 chút không ?

_ Cô chờ 1 chút.

Tôi nhanh tay chạy qua kệ đĩa kế bên với tay lấy 1 cái đĩa nhạc hòa tấu vĩ cầm mà tôi hay nghe.Tôi thấy nó hay và nó có bài If we hold on together mà cô ấy thích.

_ Đây ! Tôi nghĩ cái này cô sẽ thích - tôi vuốt tóc mái sang 1 bên.

_ Tôi sẽ nghe thử tại đây.Nếu hay sẽ mua.

_ Xin mời - tôi tránh qua 1 bên để cô ấy thử nhạc.

Có khách gọi tôi tính tiền.Tôi cười rồi chạy đến tính tiền cho họ.Tôi vừa làm vừa để ý cô ấy.Cô ấy đang nhắm mắt nghe nhạc.Hơi đu đưa người.Cô ấy mở mắt và nhìn về phía tôi cười.Tôi cười mím chi và hơi cúi mặt vì ngại.

1 lúc sau cô ấy đi về phía tôi để tính tiền cái CD.

_ Nó rất hay.Cảm ơn chị.Chị nói không hiểu biết về âm nhạc nhưng lại có khiếu chọn CD rất tài đấy.

_ Hì hì.Tại tôi thấy cái CD này được nhiều khách hàng ưa thích nên nghĩ chắc nó sẽ hay.

_ Của cô hết 30 $

_ Cám ơn.Hẹn gặp chị tối nay tại quán cafe nhé. - cô ấy cười và nháy mắt với tôi.

Cô ấy vừa nói hẹn gặp lại tôi ở quán cafe nghĩa là tối nay cô ấy lại đến quán cafe.Tôi thấy hơi vui.Tôi có 1 người bạn mới.Vì chính cô ấy muốn làm bạn với tôi mà.Tôi,1 nhân viên phục vụ có 1 người bạn là 1 ca sĩ nổi tiếng.Tôi hào hứng hơn với công việc sắp đến vào buổi tối.

Ánh đèn sân khấu giảm mờ xuống.Hôm nay quán chúng tôi mời nghệ sĩ dương cầm.Tôi làm việc nhưng nhìn ra ngoài cửa khá nhiều lần.Mỗi lần anh chàng lễ tân mở cửa là tôi lại ngoái ra nhìn xem vị khách đi vào có phải cô ấy không.Cửa mở lần nữa.Anh lễ tân cười chào và người bước vào là cô ấy.Cô ấy đeo 1 cái túi xách bước vào,nhìn thấy tôi cô ấy cười và giơ 3 ngón tay lên lắc lắc vẫy tôi.Cô ấy ngồi xuống cái bàn gần cửa sổ.Chỗ đó nếu nhìn lên sân khấu thì khó.Nhưng nếu để yên tĩnh nói chuyện thì tuyệt.Chắc hôm nay người ta chơi dương cầm nên cô ấy không muốn xem.

Tôi bước đến đó phục vụ cô ấy.

_ Cô muốn dùng gì.

_ Tôi cafe đen không đường.Chúng ta là bạn nên chị không cần hỏi khách sáo thế đâu.Cứ nhớ là tôi uống cafe đen không đường là được.

Tôi cười và 1 lát sau đem tách cafe đến cho cô ấy.Cô ấy nhấp vài ngụm cafe rồi ngồi chống cằm nhìn tôi.Cô ấy mỉm cười khi nhìn tôi.Tôi ngại ngùng và mọi tư thế đi lại của tôi bị mất tự nhiên.

Cô ấy vẫy tôi lại để tính tiền.

_ Ngày mai chị có bận gì không ?

_ Tôi đi làm cả ngày.

_ Thế còn buổi sáng.Nếu không bận chúng ta có thể ra ngoài trò chuyện.

_ Ờ...tôi

_ Mai tôi sẽ gọi điện cho chị.Thế nhé.Tôi về đây.

Cô ấy trả tiền hơi nhiều.Có ý để lại tiền típ cho tôi.Bình thường thì tôi rất vui khi được khách hàng cho tiền típ nhưng không hiểu sao cô ấy làm thế tôi lại cảm thấy xấu hổ.Chẳng lẽ tôi lại ngại ngùng vì địa vị xã hội của tôi khác với cô ấy.Dù sao cũng là bạn bè mà,sao tôi lại cảm thấy xấu hổ vì 1 chút tiền típ nhỉ.

Đến đêm khi công việc đã xong,tôi trở về nhà và tôi nhận được 1 tin nhắn của cô ấy.

_ Chị đã ngủ chưa.Đi làm có mệt không ?

_ Tôi vừa đi làm về.Tôi không mệt - tôi trả lời tin cô ấy.

_ Vậy thì chị ngủ ngon nhé.Hẹn gặp vào sáng mai - cô ấy nhắn trả lời.

Giờ này đã muộn rồi mà cô ấy vẫn chưa ngủ.Làm ca sĩ rất vất vả đấy chứ.Tôi biết điều đó qua báo chí.Vậy mà cô ấy không đi ngủ sớm,lại thức đến giờ này nhắn tin cho tôi.Hay tôi có được 1 vị trí gì đó đặc biệt đối với cô ấy nhỉ.Tôi tự nghĩ thế và thấy vui vui.

Sáng hôm sau cô ấy gọi điện cho tôi.Tôi đang ngái ngủ nhưng vẫn bật dậy ngay.Tôi đổi ngày làm cho đứa bạn của tôi.Và tôi sửa soạn thật nhanh.Cô ấy hẹn tôi ở Mcdonald.Cũng tiện vì tôi đang đói.Chưa ăn gì cả.

Tôi đến Mcdonald thật nhanh.Tôi thấy cô ấy đứng trước cửa.Tay cầm 2 phần bánh Hamburger đợi tôi.

_ Chào.Sao cô mua đồ ăn trước vậy.Làm thế tôi ngại đấy.

_ Có sao đâu.Bạn bè mà.Mà tôi có tên đó nha.Sao chị cứ gọi cô này cô nọ hoài vậy.

_ À tôi biết.Sorry.Tôi sẽ gọi cô là Minh Châu.

_ Không cần gọi dài thế.Cứ gọi là em Châu đi.Tôi kém tuổi chị mà.

_ Vậy Châu cứ gọi tên tôi là Doanh đi.

_ Ừm.Chúng ta ra công viên ngồi ăn rồi nói chuyện.

Tôi và Châu đi ra công viên ngồi trên 1 băng ghế.Trước mặt chúng tôi là 1 đàn bồ câu đang mổ đồ ăn dưới đất.Chúng cứ tiến lại gần chúng tôi vì ngửi thấy mùi bánh trên tay chúng tôi.Hôm nay Châu mặc 1 cái áo sơ mi trắng,lồng bên ngoài là 1 cái áo len đen cổ khoét và jeans.Trông thật gọn gàng.Thế mà tôi cứ nghĩ ca sĩ họ phải mặc những bộ đồ đắt tiền và lòe loẹt.

_ Chính xác là chị bao nhiêu tuổi ?

_ Tôi 26 rồi.Còn Châu ?

_ Nhiều hơn em những 6 tuổi cơ à.Em mới có 20 thôi.Thật là thất lễ khi xưng tôi với chị nhỉ - Châu cười khúc khích.

_ Làm ca sĩ có vất vả không ?

_ Vất vả nhiều chứ.Chạy xô nhiều.Và phải đối diện với scandal nhiều.

_ Chị có bạn trai chưa ?

_ Tôi chưa yêu ai cả.Thế còn Châu ? - tôi tò mò hỏi và mong nhận câu trả lời là không.

_ Em đang có 1 bạn trai.Nhưng dạo này em và anh ấy hay xảy ra xung đột.

_ Vậy à.Có phải vì Châu là ca sĩ - tôi thấy lòng hơi hẫng 1 chút.

_ Không phải vậy.Vì em cảm thấy không còn say đắm với anh ấy như lúc đầu.Và em không muốn đáp ứng những cái anh ấy muốn khi bọn em bên nhau.

Châu đứng dậy để vứt rác.Tôi cũng đứng dậy.Một cơn gió thổi qua làm tóc tôi bay lên vướng vào cái huy hiệu đang cài trên áo Châu.Tôi luống cuống cúi xuống gỡ tóc ra.Sao mà lại vướng chặt thế.Tôi cầng cuống nó lại càng rối.Mặt tôi đang đối diện với ngực cô ấy.Điều đó làm tôi đỏ mặt.

_ Chị đừng cuống lên thế.Nhẹ nhàng gỡ nó ra thôi.Có cần em giúp không ?

_ Không sao.Tôi gỡ ra ngay đây.

Tôi bình tĩnh lại và từ từ gỡ tóc ra.Lúc này tôi mới để ý kỹ cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net