Sandy Eden

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
như cảnh cáo. "Hẳn chỉ là đi ngang qua thôi."

"Anh bỏ quên thiết bị ở đây à?"

Một giọng nói xa lạ lớn tiếng hét lên từ phía bên kia lều, nói bằng tiếng Trung mang theo khẩu âm địa phương. Mika lặng lẽ che chở cho người dưới thân, nghe không hiểu hàm ý của câu nói kia. Năm ngón tay của Kaz đặt lên tóc hắn, hơi nắm chặt một chút nhưng lại không thể bắt được mái tóc vàng quá ngắn, sau đó lại chuyển sang níu lấy cổ áo hắn.

Ở nơi phía xa xa có tiếng người đáp lại, tiếng gió biển thổi tới đã bị biến đổi, Mika mơ hồ hiểu được nó mang nghĩa phủ định. "Nhân viên công tác." Áo sơ mi màu xanh chìm vào trong bóng tối, chàng sinh viên ưu tú có năng khiếu học ngoại ngữ nhìn thẳng vào mắt hắn, liếm liếm môi dưới tiếp tục giải thích: "Có thể bọn họ đã để quên thiết bị ở gần đó."

Không gian nhỏ hẹp, trong sự yên tĩnh nơi mà có thể nghe thấy cả tiếng tim đập, trong tầm mắt Kaz chỉ còn lại một mình Mika. Mái tóc vàng chỗ sau tai và cổ của người đàn ông vừa cắt ngắn chưa được bao lâu giờ đã lại dài ra rồi, vốn là mái tóc ngắn gọn gàng bây giờ lại bởi vì có chút dài nên trông càng mượt mà hơn, nó cũng khiến cho Mika trông bớt đi dáng vẻ hung dữ, ngược lại làm cho người khác muốn sờ lên mái tóc ngắn của hắn. Bờ vai của thanh niên Hawaii rắn rỏi, cơ bắp phập phồng nhấp nhô dưới một lớp mỡ mỏng, và khi tứ chi cử động thì các đường nét uyển chuyển hiện ra như một pho tượng được điêu khắc thật đẹp đẽ. Kaz thả lỏng ôm lấy lưng hắn, giống như đang ôm lấy một cây đàn guitar.

m thanh của thủy triều tan tác.

Không một ai sẽ nghe thấy. Không một ai có thể phát hiện ra. Tiếng trái tim cậu đang bí mật đập loạn cả lên ở dưới đáy biển.

Cỏ cây, gò cát cùng với chiếc lều vải khiến phạm vi tầm nhìn thu hẹp lại chỉ còn có vài mét vuông, cậu không thể nhìn thấy rốt cuộc là có chuyện gì đang diễn ra trên bãi đất trống. Kaz khó khăn muốn chống người ngồi dậy, nhưng lại bị ngăn trở bởi tay chân của Mika quanh người cậu nên đành thôi. Đột nhiên Mika vươn tay ra nắm lấy cổ Kaz. Kaz theo phản xạ định bắt lấy cổ tay hắn đẩy ra ngoài, còn chưa kịp đẩy ra và hỏi lý do thì Mika đã thay đổi chủ ý, ngay lập tức cái tay kia chuyển lên trên bóp lấy hàm dưới của cậu, các khớp ngón tay siết chặt một cách mạnh mẽ, khiến cho hô hấp cùng lời nói đều bị kìm hãm dưới năm ngón tay: "Đừng phát ra tiếng."

Việc hô hấp để sinh tồn đang bị chặn lại. Kaz bỗng dưng mở to cặp mắt, những vòng tròn ánh sáng vàng óng ánh do thiếu dưỡng khí chậm rãi dâng lên trước mắt. Cậu vùng vẫy dữ dội mà không cần phải suy xét thêm nhiều nữa, dưới sự áp chế và bị nghẹt thở, eo cậu gần như mất sức, nhưng điều đó lại càng làm cho Mika thuận lợi tiến vào sâu hơn. Từ chóp mũi đến răng môi đều bị bịt chặt, những tiếng thở gấp sợ hãi của cậu không cách nào bật thoát ra. Tấm lưng gầy của Kaz cong lên tựa như một cánh cung không ai giữ được. Tiếp sau đó chính là khoái cảm, cuộn trào mãnh liệt mà nổ ầm lên, từ chỗ giao hợp một đường vang dội đến bụng dưới, đến lồng ngực, đến cái trán nóng rực của cậu. Chất lỏng thấm ướt cả lỗ nhỏ, Mika thuận theo ý nghĩ mà thô bạo đâm vào, bị khoái cảm thể xác kích thích đến hổn hển thở dốc. Hơi thở khiến người cảm thấy nóng bừng. Như rơi vào Vườn Địa Đàng.

Cảm giác nghẹt thở vừa mãnh liệt lại đau đớn. Trong lúc ý thức mông lung mờ mịt, Kaz nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo.

Nhiếp ảnh gia tình cờ đi ngang qua tìm thấy đồ rồi liền lẩm bẩm chạy đi. Mika buông cậu ra, lui lại một khoảng nhìn cậu đang cố gắng hết sức để lấy lại hơi thở, đôi mắt đỏ hoe, ho khan không kìm lại được. Thanh âm trì trệ và khô khốc. Khóe mắt Kaz ươn ướt, Mika chậm chạp chú ý tới những giọt nước mắt không dễ để nhận ra dưới hàng lông mi của cậu, không lên tiếng lặng lẽ xoa xoa hàm răng của mình.

Cậu thật sự rất hiếm khi khóc.

Mika ngắm nhìn đôi mắt ướt đẫm của Kaz, không biết vì sao lại nghĩ như vậy.

Thỉnh thoảng khi mà chóp mũi thấy chua xót, cậu sẽ mở to hai mắt hoặc là ngẩng đầu lên, chậm rãi kìm nén chớp chớp mắt mấy cái, chỉ chốc lát sau nước mắt sẽ liền biến mất, chỉ là đuôi mắt cùng với chóp mũi sẽ đỏ lên một chút. Mika biết điều này là vì sao. Từ bản tính, từ thói quen, Kaz là một người sẽ luôn đứng lên từ những vấp ngã và tiếp tục tiến về phía trước, luôn là một chỗ dựa nhỏ bé nhưng lại kiên định. Cậu không thích khóc. Vậy nên Mika đặc biệt thích những lúc Kaz bị bức đến rơi nước mắt, những giọt nước mắt chỉ hắn có thể nhìn thấy.

Em là rực rỡ, cũng là bí mật.

Lần đầu tiên bọn họ lên giường Kaz cũng khóc. Nó cũng không lãng mạn cho lắm, một mớ hỗn độn, hình như là hắn giận dỗi chuyện gì đó. Ký ức rõ ràng nhất là hắn đã đẩy Kaz vào tường, khi đó hắn vẫn để tóc xoăn, Kaz kéo đuôi tóc hắn và buông xuống một nụ hôn gần như nghiến răng nghiến lợi —— hoặc có thể nói là cắn. Hắn có chút choáng váng, hỏi cậu có muốn mở bình rượu hay không. Kaz mắng một câu thô tục không nên phát ra từ miệng của cậu rồi liền bắt đầu tự cởi quần áo của mình.

Cái động tác lưu loát nhanh nhẹn kia quả thật là còn gợi cảm hơn so với cả bản thân cậu. Lúc ấy Mika hồn nhiên mà tiến vào, nhìn những giọt nước mắt của Kaz bị ép ra vì đau đớn.

Ở độ tuổi nổi loạn tại sao lại không làm một chút chuyện điên rồ. Mika rất dịu dàng hôn lên yết hầu đang nhấp nhô lên xuống của Kaz. Trước kia kỹ năng hôn của hắn không tốt, nhưng hắn lại yêu thích cái phương thức hiếm hoi để biểu đạt sự thân mật giữa những người yêu nhau này, vì vậy thường xem gặm cắn như một nụ hôn. Mùa hè năm 18 19 tuổi nóng ran, không khí đều là đặc trưng của mùa hè, rực rỡ, ẩm ướt, oi bức, nguyên thủy, hơi nóng bốc lên, nồng nặc mùi vị của hormone. Những ngày như vậy thiếu niên luôn muốn làm theo những gì mình thích. Hắn thích để lại vết cắn trên xương quai xanh, bên eo, trên đùi và hết thảy những chỗ bí ẩn trên người Kaz, mà Kaz thỉnh thoảng lại lấy việc trêu chọc hắn làm thú vui.

"Dad." Cậu nhóc nhỏ hơn hắn hai tuổi dựa vào trên người hắn, kề sát lại gọi: "Daddy."

Khá liều lĩnh đó. Mika chấn động một chút, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng Kaz lại cười hì hì chuồn đi mất.

Hắn cùng Kaz hôn môi, trong góc phòng tập, trong hậu trường của buổi concert, ở cuối giường trong gian phòng đôi. Hắn cũng cùng Kaz ân ái. Hắn vẫn luôn thích cắn, để lại trên vai và cổ của Kaz những vết cắn rất nhanh sẽ tiêu tan. Kaz dùng bắp chân quấn quanh eo hắn, vô tình hay cố ý mà ma sát bắp thịt của hắn. Đôi lúc Mika cũng hưng phấn quá mức, động tác liền không tránh khỏi thô bạo, Kaz cắn răng không chịu nói rằng nó đau, tay câu lấy cổ hắn trao cho nhau những nụ hôn nóng bỏng. Hắn làm đến sảng khoái rồi liền sáp lại gần, dán vào tai trái của Kaz thủ thỉ mấy lời tâm tình âu yếm. Họ chiếm hữu nhau một cách thuần khiết mà lại nhiệt liệt.

Sau đó liền trưởng thành rồi.

Khi chiếc máy bay chở khách cất cánh, hắn cùng Kaz chia tay rồi lại đoàn tụ, rời khỏi Vườn Địa Đàng đã không còn một bóng người.

Mika nâng hàm của Kaz lên, lần lượt rải xuống những nụ hôn không ngớt. Kích thước của hắn quá lớn, Kaz chống eo lên cố gắng dung nạp lấy hắn, nhưng ở dưới những cú va chạm lại xụi lơ ngã về trên cát. "Nhẹ một chút." Chú hươu đang chờ bị săn bắt khó chịu ngửa hàm dưới lên, làm lộ ra đường viền cổ trơn nhẵn xinh đẹp. Mika từ chối nghe theo thỉnh cầu của cậu, sau đó lại đặt một nụ hôn lên yết hầu, giống như hôn, cũng giống như cắn.

Lòng bàn tay ấm nóng của anh cả đè lên trên ngực Kaz, xương thịt run rẩy dưới tay hắn, trái tim đánh mất đi tiết tấu mà liều mạng đập thình thịch. "Đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh rồi, Kaz." Giữa khe hở của những lần liếm cắn hắn đã thấp giọng nói như vậy.

Thật ra đây không phải là một thời điểm đúng đắn, cũng không phải là một chủ đề thích hợp. Trước giờ bọn họ thậm chí còn chưa từng cân nhắc sâu xa đến cái vấn đề này. Làm sao lại là lần cuối cùng. Làm sao có thể tách nhau ra. Một kiểu tự tin khăng khăng lại còn không nói lý đã chặn đứng phỏng đoán của mọi người. Điều đó sẽ không xảy ra, dù có thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau. Điểm này thì không thể nghi ngờ.

Nhưng Kaz đã ngước mắt lên, đưa mắt khảm sâu vào từng dáng vẻ của hắn: "Em biết." Cậu dừng lại một chút, như thể muốn tiếp tục nói một cái gì đó, cuối cùng lại không mở miệng nữa.

Cuộc hành trình rất gian nan, tình hình sau khi ra mắt hai ba năm cách biệt rất nhiều so với những tưởng tượng hào hứng lúc ban đầu của bọn họ. Bên đường không có phồn hoa rực rỡ, cũng không có những thanh âm ồn ào. Một đường nỗ lực hướng về phía trước mà đuổi theo, cũng chỉ thấy hy vọng ở phía xa xa chậm rãi, lẳng lặng mà biến mất. Sau đó bọn họ cũng không bàn luận về ước mơ nữa, bị tình hình dịch bệnh chèn ép, gần như thoi thóp, từng bước đi đến cái chết yểu. Loáng thoáng mới mấy tháng trước, Kaz đã hoàn thành một học kỳ dài đằng đẵng, lúc mới vừa trở lại Tokyo Mika cũng đã nói chuyện với cậu về cái vấn đề này.

Dáng vẻ khi hắn nói chuyện không mấy vui vẻ. Mặc dù cái từ "vui vẻ" này thông thường sẽ không được sử dụng trong những trường hợp cần phải có thái độ nghiêm túc, nhưng sự thật chính là như vậy. Kaz cho hắn một cái ôm, cằm đặt lên bờ vai vững chắc đang căng chặt của hắn, mái tóc đen quá dài cọ vào cổ Mika như một chú cún con. Mika im lặng một hồi lâu, nói rằng chúng ta sẽ không tách nhau ra đâu, sau đó hắn lại không nói thêm lời nào nữa. Kaz nói rằng anh không cần phải buồn khổ, nói rằng anh có thể tin tưởng vào sự lựa chọn của bản thân, cuối cùng vùi vào trong lòng hắn than ngắn rồi lại thở dài.

Có lẽ là đối phương đang suy nghĩ điều gì, bọn họ đều biết, nhưng lại cảm thấy mình không biết. Mika vẫn còn nhớ khi đó mắt Kaz đỏ hoe, như thể đang hơi hơi say rượu.

Đại khái là lúc đó có một loại tự tin rất ngớ ngẩn, luôn cảm thấy rằng chỉ cần tiếp tục kiên trì thì sẽ có hy vọng nổi tiếng khắp thế giới. MV toàn cảnh đường phố được thực hiện xem như là với giá rẻ, các ca khúc viết xong thu xong liền tồn tại trong máy vi tính không biết ngày nhìn thấy ánh mặt trời, tham dự những sân khấu biểu diễn đơn điệu, sơ sài lại chật hẹp. Nhưng bọn họ thật sự đã từng tỉnh bơ mà có loại tự tin như vậy, cùng với tình hình hiện tại cũng giống nhau. Ngày sau Mika nhớ lại cuộc trò chuyện này, sẽ lặng lẽ cười một cái, liền không dám nghĩ đến nữa. May mà lúc đó hắn rất có dũng khí rất có quyết tâm, ở một đất nước xa lạ đối mặt với nhân viên phỏng vấn trả lời không một chút do dự: "Tôi không lo lắng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn có thể trở về với nhau, và mọi thứ vẫn sẽ như xưa."

Đoạn này không cần phải xem xét gì cả. Bởi vì hắn cũng đã từng nói điều tương tự với Kaz vào cái ngày phóng túng làm liều trên bãi biển của hòn đảo. Không có một chút mù quáng nào, hắn chính là có niềm tin rằng "mọi thứ vẫn sẽ như xưa". Mika mỉm cười, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tầm mắt hắn dừng lại ở chiếc khuyên tai sáng bóng trên lỗ tai của Kaz. Hắn rất thích, thật sự rất thích. Kiểu dáng của chiếc khuyên bạc có chút khác biệt với chiếc khuyên mà hắn đeo, hai chiếc cũng không có liên quan lắm nhưng bề ngoài lại tương tự nhau. Kaz đã đeo nó từ năm mười mấy tuổi đến tận bây giờ, chưa bao giờ tháo ra. Sau đó Mika cũng đeo lên một chiếc khuyên tai tương tự như vậy, dùng để cất giấu những dòng cảm xúc rối bời của mình. Giờ phút này đây hắn đang lặng yên nhìn chằm chằm vào chiếc khuyên tai bạc trên tai của Kaz, giống như nhìn chằm chằm vào một lưỡi dao mở thư đã bị cùn, tò mò rằng liệu nó còn có thể rạch ra được một phong thư nào nữa không.

Hắn giật mình vì tiếng nức nở nghẹn ngào của Kaz, không kìm được đưa tay ra chạm vào chiếc khuyên cong cong kia. Rất đẹp, rất phù hợp với Kaz. Hắn lặng lẽ thở dài. Nó giống như vầng trăng khuyết của Tokyo, cũng giống như một dấu ấn tinh tế, một dấu ấn mang tên cậu.

"Em nên thử bấm khuyên ở sụn đi." Mika nói ra một cái ý tưởng hoàn toàn không có lý do.

"Tại sao?" Kaz đứt quãng thở hổn hển, giọng nói không thể tránh khỏi có chút thút thít. Cậu có thể cảm thấy cái vấn đề này không có ý nghĩa gì nhiều, liền ngoan ngoãn hỏi tiếp một câu hỏi ngầm đồng ý: "Sẽ đau chứ?"

"Sẽ đau đi. Anh không biết nữa. Anh không có bấm vào sụn." Động tác dưới thân của Mika vẫn không ngừng, nhưng ánh mắt hắn lại dao động một chút rồi nói tiếp: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy nó sẽ hợp với em." Hắn im lặng vài giây rồi cố ý tiến sát đến gần lỗ tai đỏ hồng của Kaz, nói: "Vậy thì đừng thử. Lỗ tai của em nhạy cảm quá, có lẽ sẽ rất đau."

Kaz co rụt lại một cái dưới động tác của hắn, đối với loại va chạm cơ thể đột ngột này cũng không có gì bất ngờ, nhưng chẳng qua là vấn đề trước đó bỗng trở nên có ý nghĩa. Vì vậy Kaz lại hỏi: "Tại... ưm... tại sao?"

Mika đâm thật sâu vào bên trong cậu, thay cậu vén ra vầng trán đã mướt mồ hôi, không mấy nghiêm túc mà suy nghĩ: "Tỏ ra phản nghịch đi. Lúc mà em không ngoan ——" Hắn nhớ tới hành động vừa rồi, hất cằm: "Cũng rất thú vị."

"Ngoan", cái từ này cũng không nên dùng để hình dung một cậu thanh niên đã hơn hai mươi tuổi. Kaz ủ rũ đáp một tiếng, quyết định không phản bác lại.

Ánh sáng và bóng tối treo ngược như nước biển chảy xiết. Mika cuối cùng cũng chìm trong sợ hãi và tình yêu, cúi đầu xuống, nghiêm túc cùng với người yêu của hắn thảo luận một vài chủ đề vô nghĩa. Không cần thêm bất cứ thứ gì khác, có người kia ở bên cạnh là đủ rồi. Sự tự tin vẫn như xưa, hắn vẫn quyết tâm ôm lấy ánh trăng của Tokyo, cũng ôm lấy hết thảy những vận mệnh chưa biết.

Trên hòn đảo này thường có thể nhìn thấy cảnh tượng mặt trời và mặt trăng chiếu rọi cùng một lúc. Mặt trời chưa lặn thì mặt trăng đã lên, một quả cầu ánh sáng màu bạc lờ mờ trôi nổi ở đầu bên kia của bầu trời mênh mông. Biển cả chậm rãi nhấp nhô lên xuống theo tần suất hô hấp của ánh trăng, những con sóng ôm lấy bờ cát cùng với những chiếc vỏ sò trên bãi biển. Mặt trời hấp hối đằng xa xăm, như một nụ hôn không yên, chìm dần xuống đáy đại dương.

Thủy triều vẫn như cũ cuồn cuộn lên xuống, cái mùi mặn chát của đất trời không giống với quê hương của hắn. Rất xa lạ, nhưng cũng không cần phải sợ sệt. Mika nhìn chằm chằm vào hàng chân mày bị tình triều nhuốm lên một sắc màu đẹp đẽ của Kaz, cuối cùng phóng thích sâu vào vách trong nóng ẩm. Ngay lúc chất lỏng đục ngầu chảy vào trong, Kaz lại một lần nữa căng chặt eo, tùy tiện cắn vào vai hắn, nghẹn ngào run run như một con thú nhỏ.

Mika vỗ về cậu, ngửi được mùi hương dịu nhẹ của hoa cam đắng. Cành lá của những cây cối nhiệt đới cứng chắc xào xạc phía bên trên, hắn cảm thấy nhói lên một chút, có lẽ là sỏi đá đã mài rách da bắp chân của hắn do đè quá lâu trên mặt đất.

Lữ khách đến từ Hawaii chống một gối bên người Kaz, cong khuỷu tay rồi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.

Hắn ôm lấy điểm tựa là vầng trăng kia. Người yêu trẻ tuổi của hắn.

End.

———

cuối cùng thì chiếc fic hơn 7k6 từ đã bị mình ngâm quá lâu này cũng đã được lên sóng 🥲🥳 mình đọc lại mà cũng muốn ngất với em kaz chứ nói gì đến anh M huhuuuuu dù edit rất rất cực nhưng cá nhân mình thích chiếc fic này lắm í nên mình mong mn cũng sẽ thích nó nhaaaa 💚💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net