Sandy Eden

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Đây đơn giản chỉ là một cuộc trốn chạy không có ý nghĩa.

———

"Đi với anh."

Buổi tụ họp ồn ào huyên náo quanh đống lửa mới diễn ra được nửa chừng, mấy chục học viên vẫn còn xa lạ đang ngồi vây quanh trên bờ biển, những người bạn của bọn họ quá phấn khích nên đã sớm chen vào trong đám đông không biết đâu mất rồi. Kaz cẩn thận đảo mắt nhìn chung quanh một vòng trước khi đứng lên và đuổi theo Mika, trông thấy Caelan đang nói chuyện cùng với một học viên người Trung Quốc nhuộm tóc nâu, nói đến hưng phấn khoa tay múa chân ra hiệu cái gì đó, không hề chú ý đến hai người đồng đội đã rời đi. Mika đã đi xa ở phía trước gọi tên của cậu, Kaz đáp lại một tiếng, không rõ lắm gấp gáp cất bước nhanh chóng đuổi theo hắn.

Mika đi nhanh hơn cậu một chút. Đường bờ biển dài nhưng lại bằng phẳng, hắn hoàn toàn có thể đi đến đích trước, để Kaz tự mình bám theo bóng lưng hắn, nhưng hắn luôn chỉ đi một đoạn đường rồi lại dừng bước để chờ Kaz theo kịp. Một hai phút đầu tiên của chặng đường, bọn họ gần như chẳng nói gì, tiếng ồn vì thủy triều ập vào rửa sạch bãi biển cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng trên bãi cát đã lấp đầy khoảng không vắng lặng.

Đám đông cùng với đống lửa đã bị bỏ lại ở xa xa phía sau lưng, Kaz quay đầu lại nhìn một cái giống như là không thôi được, lại kéo thêm khoảng cách vài bước chân nữa với Mika. Vì vậy sau khi đối phương phát hiện ra, hắn buông thõng hai tay xuống, đứng tại chỗ hướng về phía cậu nhỏ giọng nói: "Đi nhanh hơn một chút, Kaz." Thấy cậu không có phản ứng gì liền vội bước trở lại, đưa tay ra nắm lấy cổ tay đang buông lỏng ở bên chân của cậu.

"Này, anh làm gì đó?" Kaz vội vàng hất tay của hắn ra, giấu đầu lòi đuôi lấm lét nhìn xung quanh một lượt rồi mới bất đắc dĩ nói: "Sẽ bị nhìn thấy."

Mika lắc đầu, vẫn là bộ dạng muốn làm cái gì thì làm cái đó: "Đi xa một chút sẽ không bị."

Đây có thể là một trong số những biểu hiện hiếm hoi thể hiện tính trẻ con của anh ấy. Kaz nhạy bén suy nghĩ. Dù gì đi chăng nữa, luôn có lúc Mika muốn thể hiện dũng khí của mình mà không cần phải kiêng dè bất cứ cái gì, cái loại dũng khí kỳ quái này đối với những vấn đề liên quan đến Kaz lại càng giương nanh múa vuốt hơn nữa. Cái cảm giác mà không cần phải phí tâm suy xét nhiều như vậy làm gì thật sự rất tốt, đúng không.

Vì thế Mika đã đem tất thảy những chiếc máy quay phim cùng những tầm mắt kia vứt hết lại sau lưng, mang cậu chạy trốn khỏi đám người, bây giờ lại quyết định đi đến nắm lấy tay cậu. Người lớn hơn hai tuổi không một chút khách khí đưa năm ngón tay ra, lòng bàn tay ấm áp phủ một chút ẩm ướt, bắt lấy cổ tay cậu rồi liền tiến về phía trước.

Bọn họ đi ngày một nhanh, càng đi lại càng nhanh hơn nữa. Kaz bị mấy phút ngắn ngủi này làm cho mê muội, sinh ra một loại ảo giác bị người kéo đi. Tiếp xúc vật lý duy nhất của cậu với Mika chính là cái tay kia đang nắm lấy xương cổ tay cậu. Chạng vạng, sắc trời tối dần, tựa như nước biển đã tràn vào cả thế giới, cậu ở dưới mặt biển nghiêng đầu nhìn Mika, nhìn thấy một nụ cười như có lại như không.

Sau đó Mika dắt cậu chạy đi, chạy ngày một nhanh, càng chạy lại càng nhanh. Dưỡng khí tràn vào phổi và khí quản, tiết tấu hô hấp hỗn loạn. Nhìn lại bờ biển bằng phẳng lại dài như vậy, ngoại trừ dấu chân thì không còn gì để có thể chứng minh được bản thân mình đang đi về phía trước. Mika siết chặt cổ tay của Kaz chạy như bay, họ dường như muốn chạy trốn khỏi cái mùa đông xa lạ này, biến thành một bầu trời đầy gió và tuyết đến bất hợp lý.

Hai bóng dáng lạc bầy lao vào rừng cọ thưa thớt bên bờ, đụng phải mùi vị thiên nhiên của cây cỏ nhiệt đới nóng như thiêu nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy quen thuộc.

Dừng lại.

Đây đơn giản chỉ là một cuộc trốn chạy không có ý nghĩa. Kaz thở gấp gáp muốn kêu hắn dừng lại. Nhưng Mika lôi cổ tay của cậu khiến cậu không thời khắc nào có thể buông lỏng sự chú ý phải giữ thăng bằng, để tránh cho một lần chật vật ngã xuống, lại còn có những hạt cát ngoan cố cứ hút vào chân cậu, cậu chẳng còn dư thừa sức lực để mà thốt lên những lời này nữa.

Cảm giác choáng váng vì thiếu dưỡng khí chậm chạp dâng lên trước mắt, bọn họ băng qua rừng cây nhiệt đới thưa thớt cùng với những nhánh cây nhỏ gầy, những chiếc lều vải của doanh trại đã được chuẩn bị sẵn xông vào tầm nhìn. Mika ngang ngược chạy như điên cũng dần dần chậm lại. Kaz biết rằng lòng bàn tay đè trên cổ tay mình đang phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Đừng dừng lại.

Kaz cùng người bên cạnh há to miệng thở hổn hển. Bước chân của Mika lại nhanh lên, cuối cùng bất ngờ không kịp đề phòng mà phanh gấp ở bên ngoài doanh trại, bọn họ ngã xuống trên cát đúng như dự đoán.

"Cho nên ——"

Đôi chân gập lại của Kaz cũng dang rộng ra, rất tùy ý ngồi trên bãi cát. Bên ngoài lều cũng đã sớm đốt lửa trại, chỉ là lúc trước không có ai ghé đến. Gió biển rối bời đem khói cùng những đốm lửa nhỏ tới, cậu thở ra một hơi trong mùi củi cháy: "Tại sao anh lại mang em chạy đến đây?"

"Chỉ là anh muốn tìm một nơi," Mika dựa vào thân cây cọ hơi cong chăm chú nhìn cậu, đôi mắt hắn như tan chảy dưới chút ánh sáng vụn vặt tỏa ra từ đống lửa trại, "Tìm một nơi mà anh có thể ở riêng cùng em."

Ồ. Kaz ngước mặt lên mỉm cười với hắn.

Chàng thanh niên dựa lưng vào thân cây trượt xuống, quỳ một gối xuống bên cạnh Kaz. Con ngươi đen láy chuyển động, một đường miêu tả từ chóp mũi vô cớ lại phiếm hồng đến lồng ngực phập phồng nhấp nhô. Kaz nhìn gầy hơn một chút so với trước kia, Mika dùng ánh mắt đo đạc cằm của cậu, suy nghĩ phải đút cậu ăn cho béo lên. Nhưng cái này cũng không hợp với tình hình thực tế, tha hương nơi đất khách quê người, quản lý khép kín, chính bản thân hắn cũng không chống lại được những bất mãn làm người ta khó chịu. Bọn họ luôn va phải hiện thực có chút bất lực.

Kaz là mùi vị gì nhỉ? Mika vô cớ suy nghĩ về vấn đề này, chỉ đơn giản là một trò tiêu khiển để giết thời gian.

Khứu giác là một khả năng tri giác hàng đầu đã được đưa vào sử dụng từ rất sớm. Mùi hương có thể truyền đạt rất nhiều thông tin, gió mùa hè mang đến tín hiệu cho một trận mưa như trút nước, thủy triều muộn chất đầy dư âm của mặt trời, và mùi hương của thực vật cây cối thì tượng trưng cho đất đai nơi mà nó sinh trưởng. Mika thích ngửi đủ các loại mùi của các sự vật ở thế giới bên ngoài, cái sở thích này mang một chút hoang dã tự nhiên, giống như chính bản thân hắn.

Vậy Kaz có mùi vị như thế nào.

Mùi hương hóa học dịu nhẹ của nước giặt. Cùng với mùi hương trên người Mika cũng không khác biệt lắm. Đây là một mùi vị quen thuộc, dù không dễ dàng bị người nhận ra, nhưng nó luôn có thể lộ ra từ mỗi một lần nói cười, hay là từ một cái ôm. Ở khoảng cách gần liền lộ rõ không sót một tí nào.

Vị ngọt rất nhẹ của matcha latte. Cái mùi vị này cũng không khó hiểu, Kaz thích những thứ có vị matcha, trước khi lên máy bay đi đến Trung Quốc, cậu liền nhét vào trong vali một túi thức uống hòa tan này. Mika đang xếp quần áo hỏi cậu mang nhiều đồ như vậy nếu qua hải quan bị bắt mở hành lý ra kiểm tra không phải sẽ rất phiền phức sao. Kaz mở miệng "ồ" lên một tiếng, sau đó lại ngã xuống giường: "Nhưng mà em thích."

Vì vậy matcha latte đã trở thành thức uống cố định của bọn họ trong khách sạn cách ly. Kaz sẽ luôn bất cẩn mà làm vung vãi một chút bột của gói đồ uống liền, nó sẽ rơi trên miệng ly, trên mặt bàn, hoặc ở trên quần áo của chính cậu. Mùi của bột matcha latte có vẻ là đậm hơn so với thành phẩm của nó, rất ngọt, giống như là đồ uống của trẻ con. Hôm nay cậu mới vừa pha một ly, có lẽ là lại vung vẩy ra rồi, nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi trên người cậu mang cái mùi này.

Một mùi hương gỗ không rõ ràng. Ngửi giống như mùi hoa cam đắng, mùi thơm êm dịu, cũng không quá khoa trương. Kaz cũng không có hứng thú với nước hoa, Mika không biết mùi này đến từ sau khi cạo râu hay là từ thứ gì khác. Nhưng hắn rất thích nó, cho nên quyết định sẽ cất giữ nó như một bí mật thú vị.

Hình như không còn mùi hương nổi bật nào nữa. Trên thực tế không chỉ có những loại mùi này, nhưng rất khó để mà phân biệt được. Mika nghĩ rằng, Kaz là một hỗn hợp được hòa trộn từ những mùi hương ấm áp. Cái mùi hương giống như hoa cam đắng kia giờ phút này đang quẩn quanh nơi chóp mũi hắn, nhẹ nhàng lay động trong vị mặn của gió biển.

Kaz đang hôn hắn.

Trong lúc hắn thất thần, chàng trai 21 tuổi đứng dậy tiến lại gần hắn, lặng lẽ cúi người xuống trao hắn một nụ hôn.

Mika đáp lại không chút do dự, cánh tay phải bấu vào sau lưng Kaz đem cậu áp vào trong ngực, bản thân thuận thế ngã xuống cái lều vải được bao phủ bởi cái bóng mờ của phiến lá cọ rộng lớn. Kaz rũ mắt xuống mài cắn môi dưới của hắn, răng nanh bén nhọn mang đến một chút kích thích bất ngờ. Môi của Mika dán vào môi cậu, ngay sau đó đầu lưỡi Kaz tiến đến hôn lên khóe môi hắn, nhiệt tình giống như một chú cún con. Sau một chút trêu chọc ngắn ngủi này cậu liền định lui người ra rời đi, Mika không bằng lòng, hắn đưa tay ra ôm lấy gáy Kaz kéo cậu vào một nụ hôn sâu hơn nữa. Gò má Kaz nóng bừng lên dưới ánh sáng, nhịp thở dốc hơi hỗn loạn, để mặc cho người lớn tuổi hơn thỏa sức tung hoành trong một khoảng cách an toàn. Dưới bóng của những cành lá cây nhiệt đới kề nhau, ánh sáng mặt trời đã ngăn ra một Vườn Địa Đàng bí ẩn dành cho bọn họ.

Bốn phía tĩnh lặng, đám đông cũng đã sớm bị ném ra ngoài thế giới. Mika liếm hôn miệng lưỡi của đối phương, gây nên một vài tiếng rên rỉ dính dớp. Tay hắn vô tình đặt lên trên mắt cá chân được bọc trong chiếc vớ trắng của Kaz, Kaz ý thức được rằng mình đã nhấc chân lên cọ vào người hắn một cách vô lý.

Cái này có chút quá mức rồi. Lông mi của Kaz rũ xuống gần trong gang tấc, Mika nhìn cậu. Nơi này rất nhỏ, giống như là đang yêu đương vụng trộm.

Chạng vạng tối mùa hè ở Hải Nam nóng như là một bản sao của Hawaii, lòng bàn tay của Mika đẫm mồ hôi, như thể ứ đọng đầy sương mù chẳng hề tồn tại. Đất nước phía Đông xa lạ có ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, mặt trời đang lặn dần trên biển vô tư tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, khiến cho căn lều vải, những cây cọ, và cả đường viền xương quai xanh lộ ra bởi chiếc cổ áo lỏng lẻo của Kaz cũng được chiếu thành màu vàng. Kaz tách hai chân ra ngồi lên đùi hắn, cách lớp quần jeans mà nhẹ nhàng ma sát bụng dưới của hắn, cảm giác được bắp thịt dưới thân có chút thắt lại.

Có thể không. Chàng người yêu vừa xinh đẹp lại vừa xấu xa giơ tay lên ôm lấy cổ hắn, thở hổn hển hỏi, có thể không.

"Kaz." Mika đến gần hôn lên trán của cậu, xúc cảm khô ráo, "Đang ở bên ngoài." Hắn dùng một loại giọng điệu kiên quyết không cách nào thỏa hiệp, sau khi kéo ra khoảng cách thì quay đầu ra hiệu, nhìn một cái về phía mà bọn họ đi tới. Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua, bọn họ không có lý do gì để làm bậy.

"Em biết." Môi trên hơi cong của Kaz chạm vào vành tai hắn, hơi ấm nhẹ nhàng truyền đến từ nơi tay chân tiếp xúc với nhau. Cậu không tự chủ được mà dán sát vào eo của Mika, phát hiện ra sức nóng đang dần bốc lên trong cái không gian nhỏ hẹp này. Quả thật là cái tình hình này có chút vượt quá phạm vi kiểm soát rồi. Cậu suy nghĩ và nhận ra quá muộn màng. Nhưng mà thăm dò ranh giới cuối cùng của Mika cũng coi như là một tiết mục giải trí đã được cất giữ vài năm mới có thể xem một lần.

Cậu làm gì phải hao tâm tổn sức để mà dụ dỗ đâu. Đôi khi chính sự tồn tại nó đã là một sự dụ dỗ rồi. Kaz luôn biết rằng, Mika không thể từ chối bất cứ một yêu cầu nào với đôi mắt trong veo đẫm nước kia.

Mika nhíu mày dịch chuyển tầm mắt, hướng đến trên bãi biển vắng lặng, yên tĩnh lắng nghe tiếng trái tim mình đập nhanh và nặng nề. Căn lều vải cũng không lớn, phía sau cái giá đỡ hình tam giác ẩn giấu một đôi tình nhân trẻ. Nơi này tuyệt đối không phải Vườn Địa Đàng của bọn họ, khi Đức Jehovah tạo ra thế giới, Ngài sẽ không chọn Địa Đàng trên cái hòn đảo này. Không có quê hương vĩnh cửu, lại càng không có sự vô tư vô lo vĩnh hằng. Đây chẳng qua chỉ là một cái xó xỉnh bí mật bên ngoài đám đông.

"Mika." Kaz vẫn nắm lấy bả vai hắn, nghiêng đầu nhỏ tiếng thì thầm bên tai: "Anh ơi."

Đi đến cmn Vườn Địa Đàng đi.

Vì vậy ngoại trừ việc đáp ứng hết thảy mọi lựa chọn khác đều bị vứt bỏ, Kaz luôn luôn đạt được ý nguyện của mình. Mika giận dữ nghiêng người cắn vào cổ cậu. Kazuma tuyệt đối không phải là một tạo vật thuần khiết được tạo nên từ chiếc xương sườn, cậu phải bỏ đạo đi thôi, cùng với đồng mưu của cậu ăn trộm trái cấm, sau đó lại đổ tội cho con rắn ngu ngốc kia.

Đất cát gồ ghề lại cứng chắc, Kaz còn chưa kịp phản ứng lúc bị véo vào eo và trở mình lại, nặng nề ngã lên trên những ngọn cỏ yếu ớt trên mặt đất. Mika chen đầu gối vào giữa hai chân cậu, đưa tay ra kéo cái quần dài của cậu xuống, cậu liền ngoan ngoãn nâng eo lên để cho hắn thực hiện động tác.

Mika tùy ý lấy chiếc quần dài lót ở dưới hai người họ, đưa tay dò vào giữa khe mông giúp cậu khuếch trương, bộ dạng cúi đầu xuống một cách tương đối bình tĩnh, nhưng da mặt mỏng lại đỏ lên mà tiến đến gần rỉ tai cậu như nỉ non: "Kaz, chuyện này đúng là điên rồ."

Có vẻ như cảm giác xấu hổ cuối cùng cũng đã muộn màng kéo đến, Kaz không nói một lời nào vùi mặt vào trong cánh tay trái đang gập lại của mình, tay phải duỗi ra nắm lấy vạt áo sơ mi mỏng màu xanh đậm của Mika. Đối phương nhướng mày nghiền ngẫm liếc nhìn cậu, cởi nút áo khiến cho chiếc áo rũ xuống, thà có còn hơn không mà che đậy lại một chút.

Tay của Mika rất đẹp, các khớp xương không hề thô mà lại thon dài, da thịt ở các đốt ngón tay mỏng hơn thì mang màu hồng nhạt. Hắn dùng bàn tay đó đi thăm dò miệng huyệt mềm mại, khơi gợi nên tiếng rên rỉ bị đè nén của Kaz, khớp xương ngón tay cứng rắn.

Ánh sáng đã mờ đi từng chút một, gió biển không hề có chút thấu tình đạt lý nào mà thổi tới như một dòng nước chảy, mỗi một lần thủy triều kéo đến đều nhắc nhở bọn họ rằng bây giờ bọn họ đang ở nơi nào. Buổi lửa trại của các học viên không biết khi nào sẽ kết thúc, Mika nhận ra rằng eo của người dưới thân không kiểm soát được mà hơi căng cứng, vì thế hắn đưa một tay ra thò vào dưới vạt áo sơ mi nhè nhẹ vuốt ve những đường cong rõ ràng của bắp thịt.

Chuyện đương nhiên rồi, không có chất bôi trơn, việc khuếch trương cũng không hề dễ dàng. "Em chặt quá." Hắn dùng ngón tay thao lộng lỗ nhỏ ẩm ướt, hoàn toàn phớt lờ vành tai đỏ ửng lên vì xấu hổ của đối phương, thanh âm khàn khàn tùy ý dỗ dành bên tai Kaz: "Thả lỏng một chút, Kaz."

Bên trong mút chặt lấy đốt ngón tay của hắn, giữa những lần cắm rút kéo ra một chút chất dịch trơn trượt. Địa phương đang chờ hắn xâm chiếm vừa mềm mại ấm áp lại vừa nhiệt tình. Hô hấp của Mika có chút nặng nề, quyết định lần này sẽ không an ủi tính khí đáng thương giữa hai chân. Kaz cuối cùng cũng bị mài đến mất kiên nhẫn, dùng giọng nói run rẩy thúc giục: "Tiến vào... ưm... Mika, tiến vào đi."

Khuếch trương vẫn chưa đủ. Mika lắc đầu từ chối, ác ý tăng nhanh tốc độ cắm rút của ngón tay, nhưng cũng không cho cậu thêm một bước kích thích nữa. Hắn đã cứng rắn đến khó chịu, nhưng mà vẫn sẵn sàng đánh đổi một chút đau khổ này để có được sự thống khổ đến khó nhịn của Kaz. Anh trai khoái trá đến mức gần như muốn bật cười, mặc dù tiếng cười hoàn toàn không phù hợp một chút nào với dáng vẻ hiện tại của hắn. Đây là do Kaz tự chuốc lấy.

Nhưng cho dù là nói gì đi nữa, Kazuma Mitchell vẫn luôn có quá nhiều biện pháp khiến người ta không ngờ đến.

Dù sao hôm nay cậu cũng đã vi phạm đến ranh giới xấu hổ cuối cùng của mình rồi, ai mà quản nhiều như vậy nữa chứ. Chàng sinh viên hàng đầu của Harvard dứt khoát kéo cái tay đang châm lửa trên khắp người mình ra, chống người dậy hung hăng cắn vào bả vai của Mika, bắp chân vòng qua eo hắn mà cọ xát một cách không có quy tắc.

Động tác quá lớn, vật cứng rắn ở thân dưới dựng lên, Kaz thoáng chốc cương cứng. Một là không làm hai là không nghỉ, Kaz thả lỏng hàm răng nhọn, mơ hồ thì thầm ở bên bả vai Mika: "Anh ơi, fuck me."

Đau quá. Răng nanh ghim vào da thịt, giống như một chú cún không biết chừng mực mà đùa giỡn. Mika lại nhíu mày, nhẹ giọng chửi thề một tiếng.

Hai cổ tay của cậu bị ghìm chặt giơ qua khỏi đỉnh đầu, đôi chân thon dài hoàn toàn lộ ra không chút che đậy, Kaz còn chưa kịp phát ra bất kỳ một âm thanh nào, tính khí của Mika đã cắm vào không hề dừng lại.

Cảm giác đau đớn và tê dại từ vết cắn trước ngực một đường run rẩy truyền đến tận đốt sống đuôi, Kaz khẽ giật mình ưỡn lưng, các đốt ngón tay trắng bệch tùy tiện bấu chặt lấy góc áo sơ mi màu xanh. Cậu nghẹn ngào giấu đi hết thảy những tiếng rên rỉ, con ngươi trong veo có chút tan rã, đôi mắt đỏ ướt át bởi vì mất đi thần sắc nên lộ ra vẻ ngoan ngoãn lại gợi tình.

Điều này hiển nhiên sẽ đem đến khoái cảm cho người ở trên. Tiếng thở gấp của Mika có chút nặng nề, năm ngón tay dùng sức véo lên eo cậu, có lẽ sẽ để lại vết bầm.

Đã qua một khoảng thời gian từ lúc bọn họ rời khỏi đám đông. Không biết bây giờ là mấy giờ, sắc trời âm u, ánh lửa trại cách đó không xa lại càng trở nên sáng bừng rực rỡ. Ngọn lửa màu vàng cam rơi xuống trên người Kaz, chiếu vào đôi chân trắng nõn sáng bóng của cậu làm nó trở nên giống như một tác phẩm điêu khắc được làm từ đá cẩm thạch. Nhưng không giống nhau, Mika nắm lấy bắp chân của cậu rồi gập nó lên trước ngực, xương thịt dưới miệng cọp run rẩy bởi vì bị kích thích, xúc cảm mềm mại, là một pho tượng có độ ấm được hắn ôm vào trong ngực. Đôi chân không hề đầy đặn, lại còn rất nhạy cảm, dưới sự nắn bóp thô bạo của Mika mà nhuộm lên một loạt các vết đỏ sắc tình. Trong ánh sáng mờ ảo, cảnh tượng này đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.

Kích thích đột ngột dừng lại. Kaz mờ mịt trợn to mắt nhìn lên, chân mày nhíu lại, đuôi mắt ướt át đỏ hoe. Đập vào mắt là một mảng tối tăm, Mika đã chặn lại phần lớn ánh sáng. Không giống với đôi đồng tử của Kaz có nền màu đỏ thẫm, đồng tử của hắn là màu đen tuyền, cũng nông hơn nhiều. Vì vậy từ một số góc độ nhất định nhìn qua, hắn lại càng trông giống một chú hươu hơn so với Kaz, ngây thơ, nhiệt liệt, một con hươu đực có thể cắn nát bộ xương và nuốt chửng máu thịt. Ánh mắt hắn nhìn vào Kaz chìm trong màn sương mù quyến luyến, đan xen giữa sự ái mộ cùng dục vọng xâm lược. Mika nâng eo cậu lên, cúi nửa người xuống tách hai chân cậu ra, cắn lên những vết đỏ đan xen nhau do chính hắn giày vò nên trên chân cậu, răng nhọn cắm sâu vào da thịt non mềm.

Kaz tê rần cả thân thể vì đòn tập kích bất ngờ này, thắt lưng hơi ưỡn, bụng dưới phập phồng nâng lên rồi lại nặng nề hạ xuống bởi vì những trận thở gấp. Cậu vô thức rụt người lại, lưng áp lên bãi cát lởm chởm với một độ cong mềm mại. Mika lại không cho phép cậu thoát ra, véo thịt mềm bên eo kéo cậu trở về trong ngực mình, đồng thời hạ thân lại vừa sâu vừa mạnh đâm vào.

Động tác kia cũng quá là không có chừng mực, mãnh liệt đâm vào bên trong dẫn đến một cơn đau đớn và chua xót. Kaz run rẩy dưới lòng bàn tay hắn, tần suất thở dốc đột ngột tăng nhanh, trong hơi thở xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào. Mika nhanh nhẹn cởi nút áo sơ mi của cậu, bàn tay bao phủ lấy cơ ngực chậm rãi xoa nắn, đầu ngón tay véo mấy cái lên bộ ngực trắng ngần.

Ướt nhẹp, một mớ hỗn độn. Kaz cố gắng hết sức để đè nén những tiếng thở dốc ngày càng gấp rút, hạ thấp mông, đưa tay lên thăm dò khiêu khích cơ bụng đang phập phồng theo từng nhịp hô hấp ở trước mắt. Tên của Mika bị nghiến chặt giữa hai hàm răng, cậu nhẫn nại kiềm chế niềm đam mê mà há to miệng, môi dưới ướt át, lộ ra hai chiếc răng nanh.

"Chờ một chút." Mika bỗng nhiên nghe thấy cái gì đó, chống người lên quay đầu lại, tầm mắt liếc về phía vật che chắn ở bên ngoài. Hắn không khắc chế được phải hít một hơi, nghiêng đầu qua đè ép giọng khẽ nói: "Bên ngoài có người."

Thân thể dưới người trong nháy mắt căng thẳng đến phát run, Kaz hoảng sợ co chân lại, đầu gối tự nhiên dính chặt vào bên eo hắn. Mika thở gấp một tiếng, cảm nhận được thịt mềm ấm áp đang siết chặt lấy mình. "Đừng nhúc nhích." Người ở trên ấn vào cái eo thon gầy của Kaz, giọng điệu vừa giống như trấn an lại vừa giống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net