(AllTang + ToánXán) Hồi (Bất Ly)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lưu Tang, em đã nghĩ kỹ chưa?"

Uông Xán vừa gói gém đồ đạc cho vào trong một cái balo du lịch cỡ lớn vừa quay sang hỏi, người con trai nọ bị giọng nói của anh đánh thức khỏi dòng suy nghĩ, vẻ mặt thẫn thờ phút chốc biến mất.

Lưu Tang gật đầu, không lên tiếng. Uông Xán thở dài cũng chẳng buồn hỏi thêm câu nào nữa. Ý cậu đã thế thì cứ làm theo thôi, điểm này thì Lưu Tang rất giống anh một khi đã quyết định sẽ rất hiếm khi thay đổi, trừ khi gặp phải tình huống bất đắc dĩ.

Sau khi trả viện phí và làm thủ tục xuất viện, hai người họ rời khỏi. Giang Tử Toán đã đứng chờ ở kế bên con Jeep màu xanh navy từ trước, vừa thấy anh đi đến thì lập tức mở cửa xe theo thói quen lấy đồ ném lên ghế sau.

Uông Xán nhìn hắn: "Tôi ngồi ở ghế sau với em trai."

Giang Tử Toán mím môi, im lặng đem balo dời lên ghế cạnh vô lăng. Uông Xán chợt bật cười, vỗ lên vai hắn: "Vậy mới ngoan."

Hắn tặc lưỡi, nét mặt hoàn toàn không cam chịu chút nào: "Vớ vẩn!"

"Này! Dù gì tôi cũng là ân nhân đã vớt cái mạng nhỏ của anh đấy."

Uông Xán hất cằm ra vẻ khiêu khích, Giang Tử Toán lập tức nhếch môi rồi dùng ngón tay vân vê lên miệng của mình, dường như anh hiểu được ý nghĩa của hành động kia nên không dám buông lời trêu chọc hắn nữa. Thay vào đó, anh hơi ngại ngùng ho khan vài tiếng. Lúc này mới để ý đến Lưu Tang đang lúng túng gãi đầu, dù đã đeo nút tai nhưng cậu vẫn nghe rõ mồn một những gì họ nói.

Uông Xán nhẹ kéo cậu lên ghế sau, cẩn thận thắt dây an toàn cho cậu rồi mới vòng qua bên kia cửa xe. Giang Tử Toán thở dài, lòng hơi rầu bởi bình thường Xán luôn ngồi ở ghế phụ, như thế thì hắn có thể gần gũi với anh nhất cũng tiện tay để làm nhiều việc trẻ nhỏ không nên biết.

Mà thôi, hắn đâu thể chấp vặt chuyện nhỏ xíu như này được. Dù gì Xán cũng phải chăm nom cho Lưu Tang, cậu ấy mang bệnh tật đầy người, sức khỏe còn rất yếu nên cần có người lo lắng.

Hy vọng cậu ấy sẽ bình an vô sự chỉ có vậy thì Uông Xán mới không đau lòng, không tuyệt vọng.

Chiếc xe lăn bánh, từ vị trí này đến sân bay gần nhất cũng phải mất hai ba tiếng đồng hồ.

"Anh nhìn ai thế? Tôi hay em ấy?"

Lúc lâu sau, Uông Xán phát hiện người nào đó cứ chút chút lại liếc mắt lên kính chiếu hậu, anh bèn nổi hứng chơi trò móc mỉa. Lưu Tang đã ngủ từ lúc vừa ngồi trên xe được mười phút, cậu tựa lên vai Uông Xán như một đứa trẻ ôm mẹ.

Giang Tử Toán nhàn nhạt đáp: "Anh hỏi ngớ ngẩn quá rồi."

Uông Xán nhướng mày, anh dùng chân đưa ra phía bên hông ghế chạm lên vùng eo của hắn: "Tôi ngớ ngẩn hay do bản lĩnh anh chẳng ra gì?"

"Xán... Anh càng ngày càng lắm trò..."

Giang Tử Toán bất ngờ bắt lấy cổ chân anh, sau đó hắn dùng ngón cái di chuyển lên phần gần bắp chân ấn nhẹ vào.

"Giang Tử Toán... Đau!"

Uông Xán giật nảy mình, cố gắng không hét lên kiềm chế giọng nói. Anh không muốn phải đánh thức Lưu Tang đâu.

"Trẻ hư nghịch ngợm sẽ bị phạt đấy."

"Tôi sẽ giết anh..."

"Cũng được, nếu anh nỡ."

Trong giây lát, cả hai im lặng nhìn nhau thông qua tấm kính chiếu hậu. Ánh mắt của họ đầy gợn sóng, tựa như có rất nhiều xoáy nước đang lưu chuyển cuốn mọi thứ vào trong.

Uông Xán chỉ nhếch đôi môi mỏng, anh lạnh lùng nói: "Tôi giết anh được thì đã giết từ ngày hôm ấy rồi."

Khi câu ấy lọt vào tai Giang Tử Toán lại dễ chịu một cách kỳ lạ. Có lẽ do chất giọng vốn có của anh là thế thôi, hoặc cũng có thể chính những năm tháng bị huấn luyện ở Uông gia đã biến anh trở thành một tảng đá gai góc lạnh băng. Giang Tử Toán cũng gần như giống anh, bởi vậy hắn hiểu được, cảm nhận được ý nghĩa thật sự của những gì anh từng nói.

"Tốt thật."

"Tốt á? Sao lại tốt?"

"Bởi vì anh đã không nỡ."

"..."

"Xán, lỡ như có chuyện gì thì cũng đừng chết trước tôi."

"Giang Tử Toán, anh nghĩ tôi sẽ đồng ý để anh chết trước tôi à?"

Hắn bật cười, một tay cầm vô lăng một tay vỗ lên cổ chân của Uông Xán. Ánh mắt dịch sang khung cảnh đang lao vùn vụt ở bên ngoài.

Thế nên, anh phải ở bên cạnh tôi đấy Uông Xán!

-------------------------------------

Hàng Châu vào những ngày mưa khoác lên mình chiếc áo màu xanh trầm ảm đạm, chẳng biết do người hay do trời khiến cho bất kỳ ai ghé ngang qua cũng cảm thấy tâm trạng trùn xuống.

Hơn mấy tuần qua, Ngô Sơn Cư không còn nhộn nhịp đông đúc như trước nữa. Kể từ sau khi bọn họ quay trờ về từ kho 11 thì mọi thứ đã đổi thay, chẳng một ai cười được, Thiết Tam Giác luôn mang vẻ mặt cứng nhắc như tạc tượng cả ngày chỉ ngồi trước bậc thềm trông ra phía cửa tựa như họ đang chờ đợi một ai đó quay về.

Khảm Kiên tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống chỉ nằm đó giữ chặt cái tai nghe trong tay, cứ đêm đến lại khóc lóc đáng thương như một đứa trẻ.

Ngô Nhị Bạch nhìn thấy tình trạng này, trong lòng ông cũng cực kỳ rầu rĩ. Ông đã thử khuyên nhủ bốn người họ nhưng lại không có tác dụng gì, họ bỏ ngoài toài những lời ông nói, cứ tiếp tục trở nên vô hồn. Hết cách, để mặc mấy đứa nhóc này một thời gian xem.

Vương Minh chẳng còn tâm trí nào chơi trò dò mìn trên máy tính nữa, đã qua ngày cuối tháng rồi ông chủ vẫn chưa trả lương cho cậu. Mấy ngày liên tục cậu phải ăn mì gói thay cơm vì sắp khánh kiệt. Đành chịu vậy, Lưu Tang không quay về ông chủ đã tuyệt vọng cỡ nào chứ?

Chợt, Kim Vạn Đường từ bên ngoài đi vào trong tay còn cầm theo một cái bình sứ Thanh Hoa hàng thật giá thật, biết tin Thiết Tam Giác đã về thì gã ngay lập tức từ Quảng Tây bay lại Hàng Châu chỉ để bán chiếc bình này.

"Tiểu Tam Gia! Dạo này vẫn khỏe chứ?"

Gã chẳng hề hay biết việc gì đã diễn ra, vẻ mặt hớn hở vô cùng vẫy tay với ba người nọ. Thấy Ngô Tà không đáp lời cũng chẳng có chút phản ứng nào, gã bèn gãi đầu nhìn xung quanh.

"Sao không thấy cậu nhóc hay đeo tai nghe vậy? Cậu ta tên là gì nhỉ... Lưu... Lưu Tang! Xuống khu Tử Đương rồi không quay về nữa à? Bỏ nhà ra đi?"

Bàn Tử ngẩng đầu nhìn gã, giây tiếp theo hắn không nói câu nào lập tức rút từ trong túi quần một quả lựu đạn nhỏ bằng bàn tay ra, còn tính rút chốt an toàn thì Kim Vạn Đương sợ hãi ngã xuống đất hét lên.

"Ấy!! Bàn gia... Bàn gia! Đừng có đùa mà!"

Cũng may Ngô Tà kịp thời kéo tay hắn lại: "Để tôi."

Còn tưởng rằng Tiểu Tam Gia sẽ giải quyết êm đềm, nhưng Kim Vạn Đường có đi đầu thai thêm bảy bảy bốn chín lần cũng chẳng thể ngờ được báu vật của mình đã tan tành thành từng mảnh, Ngô Tà cầm bình sứ Thanh Hoa trong tay xem xét kỹ lưỡng, bỗng nở nụ cười nhàn nhạt khiến gã nuốt ực ngụm nước bọt. Chưa chớp mắt dù chỉ một cái, chiếc bình sứ kia rơi choảng xuống đất, mảnh sứ nằm ngổn ngang bên cạnh gã.

Bể rồi!

"Tiểu Tam Gia!! Sao ngài lại..."

"Kim Vạn Đường nếu ông còn ở đây, tôi không chắc sẽ giữ được cái mạng của ông thoát khỏi thanh cổ đao của Tiểu Ca đâu."

Kim Vạn Đường lạnh hết cả người, gã lom khom bò dậy toan chạy đi nhưng khi nhìn mấy mảnh sứ thì lại tiếc hùi hụi, gã bèn chỉ đến: "Cái này... Đáng giá mấy chục vạn..."

Gã còn chưa nói dứt câu thì cái quần đã bị tụt xuống, rách ra làm ba làm bốn mảnh vải. Kim Vạn Đường ngậm chặc miệng, nhìn Tiểu Ca đang đứng cách mình chỉ hai ba mét trên tay đang cầm thanh đao sắc bén.

"Tôi cút đây, xin lỗi đã làm phiền."

Kim Vạn Đường run rẩy rời khỏi, trước khi khuất khỏi tầm mắt bọn họ gã còn không quên nhìn lên bản hiệu, rõ ràng đây vẫn là Ngô Sơn Cư chứ đâu phải hang ổ của đám lưu manh. Sao họ hung hăng thế?

Mọi thứ lại rơi vào sự tĩnh lặng ngột ngạt.

Ngô Tà ngồi phịch xuống đất, hai hốc mắt đã đỏ lên. Vương Bàn Tử nghiến răn đến mức có thể nghe thấy được tiếng ken két rất rõ. Trong bọn họ chẳng có ai tin rằng việc Lưu Tang... Là sự thật...

Cho đến khi Bạch Hạo Thiên tìm đến, em ấy đưa lại Ngô Tà chiếc tai nghe đã hỏng bám đầy bụi bẩn của Lưu Tang, cô nghèn nghẹn nói: "Lúc thoát khỏi khu Tử Đương em đã nhặt được giữa đường. Nhưng bọn anh như thế... Nên em không dám trả..."

Ngô Tà sững người mất vài phút, ngón tay run rẩy chưa thể chạm vật Bạch Hạo Thiên đang cầm. Bàn Tử day day hai vần thái dương, sau đó mới thay Ngô Tà nhận lấy.

"Không sao... Cảm ơn em Tư..."

"Các anh... Nhớ giữ gìn sức khỏe..."

"Ừ."

"Vậy em về trước..."

Bạch Hạo Thiên lén liếc nhìn Ngô Tà, thấy nét mặt hắn như thế chỉ khiến cô muốn nấc lên mà thôi, bản thân cô cũng đã vật vã hết một quãng thời gian vì Lưu Tang. Một người bạn thấu hiểu được tâm tư của cô khi thần tượng ai đó, một người bạn sẵn sàng bảo vệ cô, một người bạn rất đáng trân quý. Vương Bàn Tử cúi gầm mặt, độ lạnh lẽo từ tai nghe truyền đến khiến lòng hắn gần như vỡ vụn hoàn toàn. Vật đây rồi vậy thì người đâu? Lưu Tang sao vẫn không chịu quay về nhà?

Lưu Tang!

Họ thật sự nhớ cái tên này đến điên mất rồi.

Nhìn Tiểu Ca vẫn lạnh nhạt, im lặng như bình thường thế thôi nhưng bên trong hắn đã sớm đảo lộn hết rồi, chẳng qua hắn không muốn thể hiện ra cho người khác thấy.

Thời gian thì vẫn trôi nhưng lòng người mãi chẳng chịu thay đổi.

Mới quay đầu ngắm nhìn nhân gian, lại một tuần nữa đã qua.

"Ông chủ! Vừa rồi tôi gặp Lưu Tang ở chợ đồ cổ..."

Vương Minh tay xách theo bọc đồ bị rách chạy ùa vào Ngô Sơn Cư, rau củ thức ăn rơi rải rác khắp dọc đường đi khiến những hàng xóm xung quanh có cơ hội hôi của, được món hời ai mà chẳng ham.

Ngô Tà và Bàn Tử lập tức đứng dậy, gấp gáp túm lấy Vương Minh hỏi: "Cậu nói cái gì?"

"Ông chủ... Tôi... Tôi vừa thấy..."

"Thấy cái gì? Thấy ai? Ở đâu? Khi nào?"

Bàn Tử cuống đến độ liên tục hỏi lấy hỏi để không cho Vương Minh có dịp hé miệng, Ngô Tà bèn đánh mạnh lên vai hắn: "Bình tĩnh đi Bàn Tử! Để cậu ấy nói cho rõ đã."

"Ừ... Ừ..."

"Vừa rồi sau khi đi mua thức ăn về, tôi có ghé ngang qua chợ đồ cổ thì thấy..."

"Thấy ai?"

"Lưu Tang... Tôi thấy Lưu Tang đi cùng một người đàn ông mặc đồ che kín từ đầu đến chân... Vốn định gọi cho ông chủ nhưng điện thoại không còn tiền nên tôi mới tức tốc chạy về báo..."

Vương Bàn Tử lập tức tìm bóng dáng của Trương Khởi Linh: "Được rồi, đi thôi... Tiểu Ca đâu?"

Ngô Tà vội vã khoác áo ngoài lên: "Anh ấy chạy đi từ nãy rồi."

"Nhanh đấy..."

"Vương Minh, cậu ở lại trông chừng Khảm Kiên."

"Vâng..."

Vương Minh thở hồng hộc nhìn bóng dáng hai người nọ biến mất như bốc hơi, cậu thở dài. Chỉ cần là việc liên quan đến Lưu Tang thì bọn họ cực kỳ gấp, cực kỳ dứt khoác không bao giờ nề hà. Rốt cuộc thì giữa Lưu Tang và Thiết Tam Giác là quan hệ gì vậy?

Lúc này, người đàn ông từ trên lầu bước xuống, dáng vẻ gầy mòn gương mặt hốc hác bỗng dưng xuất hiện, làm Vương Minh sợ muốn bay đi đầu thai.

"Khảm Kiên?"

"Anh nói gặp Lưu Tang ở chợ đồ cổ đúng không?"

"Ừ..."

Khảm Kiên không nói gì thêm, bước chân yếu ớt loạng choạng gần như sắp đổ xuống, Vương Minh thấy thế bèn giữ hắn lại: "Ông chủ đi với họ rồi, anh không cần đến đó đâu, bây giờ anh lo thân anh cho tốt đã sắp chống đỡ không xong rồi kìa."

"Nhưng..."

"Vào trong nhanh! Tôi nấu mì gói cho anh..."

Vương Minh giơ lên cái bọc rỗng bị thủng lỗ, hai mắt cậu trợn tròn kinh hãi. Vì chuyện vừa rồi nên cậu quên bén mất lương thực trong mấy ngày sắp tới.

Khảm Kiên ủ dột quay vào trong, ngồi hướng ra cửa ngóng chờ mòn mỏi.

_________________________

Sau khi đến Hàng Châu, Uông Xán đưa cậu vào bệnh viện lớn nhất để chữa trị, mới đầu các bác sĩ cũng rất tích cực với bệnh trạng kỳ lạ của Lưu Tang. Thế nhưng mấy ngày sau họ dần mất đi định hướng, hơn phân nửa trong số các giáo sư tiến sĩ cũng phải lắc đầu.

Những người còn lại thì cũng cố gắng kiên trì, tìm hiểu đủ mọi tài liệu y học và phương pháp, kể cả những thứ thuộc về quá khứ xa xăm về trước.

Lưu Tang chẳng mấy hy vọng gì, họ đều nói hết cách chữa rồi... Cậu đã từng nghĩ đến việc từ bỏ nhưng lại không nỡ.

Cậu không muốn rời xa họ càng không muốn bỏ lại anh trai một mình.

Uông Xán xoa đầu cậu, hỏi: "Em nhất định phải kiên trì."

"..."

"..."

Lưu Tang im lặng một lúc lâu, hai mắt đờ đẫn trông ra bầu trời bên ngoài. Khách sạn hạng trung nằm ở gần con đường đi vào Ngô Sơn Cư, bởi vì cậu muốn âm thầm quan sát cuộc sống của bọn họ nên Uông Xán mới đặc biệt chọn nơi này, từ cửa sổ cạnh giường cậu có thể dùng ống ngắm để nhìn toàn cảnh Ngô Sơn Cư rất dễ dàng.

"Tại sao chỉ nhìn mà không gặp? Chẳng phải gặp thì tốt hơn sao?"

"Gặp rồi thì em phải làm gì tiếp theo nữa? Chẳng lẽ nói với họ rằng... Em sắp..."

"Đừng!"

Uông Xán đặt hai ngón trỏ lên môi Lưu Tang, ánh mắt đau lòng nhìn cậu rồi lắc đầu. Cậu biết mình đã thốt ra mấy lời tổn thương anh nên đành cười nhạt, vỗ lên mu bàn tay anh mấy cái.

"Em nói gở rồi..."

"Chậc! Ngốc!"

Uông Xán rất giận, anh giận vì cậu nghĩ đến chuyện ly biệt âm dương ấy. Anh gõ lên đầu cậu một cái cho bỏ tức.

Giang Tử Toán vừa từ cây ATM gần đó quay về khách sạn nơi bọn họ ở tạm, hắn nhìn cái thẻ còn nóng hổi của mình hồi lâu mới dám mở cửa phòng.

Uông Xán vừa pha xong ly cà phê đưa hắn, hỏi: "Rút được bao nhiêu tiền?"

"Mấy chục..."

"Cái gì? Chúng ta nghèo rồi à?"

Uông Xán hơi chấn động, anh cố điềm tĩnh hỏi rõ lần nữa. Giang Tử Toán bất đắc dĩ gật đầu. Anh thở dài không ngờ rằng tiền tiết kiệm trong mấy năm qua lại tiêu hết nhanh như vậy, lúc này anh lấy từ trong túi đồ ra hai ba chiếc vòng bằng ngọc thạch, Giang Tử Toán thấy vậy nên tò mò hỏi.

"Cái này... Không phải đồ dưới khu Tử Đương sao?"

"Đúng rồi, lúc chém đầu mấy tên khốn đó thì tôi phát hiện chúng âm thầm giấu mấy món này, tiện tay nên lấy luôn."

"..."

Lưu Tang vừa từ phòng vệ sinh bước ra, vẻ mặt ngỡ ngàng không kém Giang Tử Toán là mấy. Cậu đâu ngờ rằng anh trai của mình cũng thích tiện tay thế chứ. Uông Xán xua tay: "Lần đầu thôi..."

Nói đoạn, Uông Xán đưa cho cậu một chiếc điện thoại anh mới mua vào mấy hôm trước: "Anh và Toán ra ngoài một chuyến, trong đây có lưu số của anh, có gì thì em gọi vào. Nhớ là đừng đi lung tung đấy em vẫn chưa khỏe đâu."

Lưu Tang gật gù, cậu ngồi trên giường bắt đầu nghịch điện thoại. Lần xuống kho 11 ấy cậu đã làm hỏng cái cũ rồi nên hơn một tháng qua cậu hầu như không cập nhật tin tức gì cả, hiện tại thì khá giống với người rừng.
____________________________

Giang Tử Toán và Uông Xán lái xe đến chợ đồ cổ, hai người họ không muốn bị người khác nhận ra nên đã che chắn rất kỹ, hắn kéo khóa áo khoác rồi đội nón kết đeo khẩu trang, anh cũng tương tự như thế nhưng thời tiết hiện tại khá ẩm ướt và nóng bức nên anh quyết định vứt lại nón trên xe.

Rảo một vòng khu chợ đồ cổ ồn ào nhộn nhịp, Uông Xán tìm được một gian hàng trông thì nhỏ nhưng trưng bày các món khá đắt tiền, anh cẩn thận quan sát ông chủ thì phát hiện gã là kẻ chuyên thu mua cổ vật giá thật hàng thật.

Anh đưa một chiếc vòng ngọc cho gã: "Cái này anh muốn định giá bao nhiêu?"

Gã ta liếc mắt nhìn người đàn ông không thấy mặt đối diện mình, phỏng đoán là người có tay to nên không dám hỏi câu nào bèn đáp: "Hàng thật đó nha, khoảng từ vài chục ngàn."

"Chín mươi chín ngàn."

"Ôi... Anh hét giá kiểu này tôi làm gì có đủ tiền trả?"

"Một giá chốt, tám mươi ngàn."

"..."

Kẻ thu mua nuốt ực ngụm nước bọt hơi chần chừ nhìn chiếc vòng bóng loáng nọ, Uông Xán biết gã đang rất thích món hàng này nên mới có thể dứt khoát ra cái giá khá hời như thế. Anh rụt tay lại tính cất chiếc vòng rồi bỏ đi thì gã lập tức cản.

"Được được! Tám mươi thì tám mươi, ai bảo cậu có con hàng ngon làm chi."

"Tiền mặt."

Anh đặt chiếc vòng lên bàn, gã thở dài mang cái bao giấy chứa đầy tiền mặt đưa cho anh. Chỉ để có được bảo vật mà gã đã phải bỏ cả mấy ngày tiền lời, thử hỏi sao không xót cho được. Nhưng nghĩ kỹ thì gã vẫn có thể hồi vốn và kiếm được kha khá nếu có thể mang cái vòng này đi đấu giá.

Uông Xán đưa túi tiền cho Giang Tử Toán, lúc xoay người rời đi thì đụng phải đám người đang thồ hàng. Vô tình chiếc móc chìa ra kéo rách khẩu trang trên mặt anh, Uông Xán hơi giật mình tìm cái mới trong túi áo, phải vài chục giây sau anh mới phát hiện đã hết rồi.

Giang Tử Toán bèn tháo khẩu trang của mình xuống đeo lên cho anh, hắn nói: "Dù gì tôi còn đội nón để che được."

"Được..."

Cũng chính vào khoảnh khắc này, Vương Minh ở một xó nào đó đã bắt gặp được gương mặt cực kỳ quen thuộc kia.

Uông Xán vẫn chưa hay biết gì đảo một vòng, anh cảm giác rằng dường như số tiền này không đủ nên định bán thêm một chiếc vòng nữa, nhưng anh lại lo sẽ bị nghi ngờ nên cố tình sang khu bên cạnh.

Giang Tử Toán từ nãy đến giờ không hề ngẩng đầu, hắn chỉ lẳng lặng nhìn theo gót giày của anh để đi theo bởi có rất nhiều ánh mắt soi xét lia đến, họ vừa sợ hãi vừa tò mò về vết sẹo in hằn hơn nửa gương mặt hắn.

"Toán... Hình như chúng ta bị theo dõi..."

Chợt, Uông Xán khựng lại. Ánh mắt nhạy bén liếc nhìn xung quanh, Giang Tử Toán đặt tay lên bên hông để có thể tùy thời rút dao ra chống trả.

Vì là anh em song sinh với Lưu Tang cho nên thính lực của Uông Xán cũng khá tốt, tuy rằng chẳng bằng một góc Lưu Tang nhưng vẫn nhỉnh hơn người bình thường. Anh có thể nghe thấy rất rõ có hơn hai ba tiếng bước chân đang hướng đến vị trí của mình.

Anh chậm rãi nhích cổ chân, chỉ một giây sau thì lập tức nói: "Bên trái!"

Giang Tử Toán hiểu ý, hắn rút dao phóng theo lời Uông Xán. Con dao găm xé gió lao vụt đến bóng người đang đứng cạnh bờ tường.

Trương Khởi Linh nhanh nhạy xoay người né được, lưỡi dao găm vào mặt đá gồ ghề, sự việc diễn ra hết sức đột ngột nên mấy người xung quanh lập tức bỏ của chạy lấy thân.

"Chạy!"

Uông Xán tức thì thừa cơ hội Trương Khởi Linh lơ là rẽ vào con hẻm gần đó, Giang Tử Toán rất hiểu ý anh lảng sang hướng khác. Ngô Tà và Bàn Tử đuổi theo ở phía sau, Tiểu Tam Gia hét: "Anh đuổi theo người đội nón kia."

Tiểu Ca thân thủ như thần, đôi chân dài tinh tế thoăn thoắt đến cả có tinh mắt cũng không nhìn kịp, chẳng mấy chốc hắn đã nhảy bổ đến trước mặt Giang Tử Toán chắn đường.

Cả hai lập tức lao vào giao tranh kịch liệt, Giang Tử Toán rút thêm con dao khác ở dưới giày chém trái chém phải, bàn tay uyển chuyển xoay vòng mũi dao. Tiểu Ca nhẹ tựa lông hồng lách người né, một chân trụ một chân xuất chiêu vừa chắc vừa dứt khoác.

Đánh đến mức Giang Tử Toán đỡ không nổi đành phải lùi lại mấy bước. Tiểu Ca thừa thế tiến đến, ngón tay hắn vững tựa bàn thạch đâm thẳng vào huyệt đạo ở bả vai Giang Tử Toán.

"A..."

Giang Tử Toán chỉ vừa nhận lấy cơn đau thì cả cơ thể đã tê dại đi, ngã khụy xuống chẳng còn tí sức nào. Trận đấu này hắn đánh không lại, chẳng qua không ngờ rằng thua nhanh như vậy. Xem ra Trương Khởi Linh cực kỳ quyết tâm.

Bên phía Uông Xán cũng không khá khẩm hơn là bao, dù đã chạy trước hai người nọ nhưng cái chân khập khiễng lại bán đứng chủ nhân của nó. Anh di chuyển khó khăn nên Ngô Tà đã sớm theo sát nút rồi.

"Này!"

Ngô Tà không nghĩ ngợi nhiều liều mình nhảy sổ đến, hai tay túm chặt lấy anh ngã lăn xuống đất. Uông Xán mạnh bạo thúc khuỷu tay vào bên hông hắn, sau đó vội vàng bò dậy.

Bàn Tử hì hục chạy đến, còn chưa kịp thở thì hắn đã dùng cơ thể phì nhiêu của mình đè lên người nọ. Uông Xán phát hoảng, giãy dụa chỉ được vài cái thì bị ngất đi vì thiếu oxy.

Ngô Tà chật vật đưa tay kéo khẩu trang anh xuống.

"Lưu Tang?"

Bàn Tử mơ màng nhìn gương mặt người nọ, trong lòng không khỏi xao động. Thế nhưng Ngô Tà bỗng lắc đầu bắn ánh mắt như điện đến.

"Không phải... Cũng may là không phải, nếu là Lưu Tang thì anh tự ôm mìn nổ banh xác đi. Đè em ấy như thế dù tôi có rộng lượng thì Tiểu Ca cũng đấm anh đấy Bàn Tử."

Bàn Tử gãi đầu cũng biết áy náy là gì chứ: "Chuyện này... Xui rủi chứ tôi cũng không muốn."

Vương Bàn Tử đưa ngón tay chạm lên má Uông Xán, khi nhìn kỹ lại thì mới thấy không phải Lưu Tang hắn ngày nhớ đêm mong.

"Uông Xán?"

Bàn Tử đầy hoài nghi nhìn Ngô Tà, thấy hắn gật đầu thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net