(Crowley X Aziraphale) 6000 Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người nói rằng: "Ngài tạo ra Thiên Thần là để bảo vệ hạ giới khỏi sự sa đọa của Ác Quỷ."

Người khác không đồng tình, cãi lại rằng: "Không đúng! Chúa tạo ra Ác Quỷ là để bẫy mồi những con người có bản chất xấu xa, thanh lọc hạ giới."

"Suy nghĩ đó thật lệch lạc."

"Cái tư tưởng đó mới là sai lầm."

"Dù cho mục đích mà Ngài tạo ra Thiên Thần và Ác Quỷ là gì đi chăng nữa, định luật mãi mãi là định luật, họ không thể dung hòa với nhau đâu."

Đột nhiên một giọng nói vang lên, khiến tất cả im bặc: "Có ngoại lệ chứ."

Crowley và Aziraphale chính là ngoại lệ trời ơi đất hỡi của Ngài.

Một kẻ là Ác Quỷ xảo quyệt, dưới nhân dạng của mãn xà, gã đã dụ dỗ Adam và Eva ăn trái cấm của Vường Địa Đàng, gây nên một sự tức giận của Chúa giáng xuống và trục xuất loài người tội nghiệp đó.

Một kẻ là Tổng Lãnh thiên thần canh gác cổng phía Đông ở Vường Địa Đàng Eden, được Chúa trao cho thanh Hỏa Kiếm, ấy vậy mà anh ta lại tặng nó cho loài người và bị Ngài trách phạt.

Ngày hôm đó, cả hai vô tình chạm mặt nhau, cứ ngỡ là sẽ có một cuộc đại chiến, nhưng không. Họ chỉ cười và nói với nhau những chuyện bâng quơ, cùng nhau đứng trên tòa thành và nhìn giống loài nhỏ bé kia rời đi, cho đến khi cơn mưa của tạo hóa bắt đầu rơi xuống. Aziraphale đã giang đôi cánh trắng và rộng ra để che chở cho Crowley, từ đó bọn họ tạo nên một mối quan hệ "Tình Bạn Thân Thiết" trải qua 6000 năm.

Giờ đây, trong sảnh đường rộng lớn của một nhà thờ cổ vào những năm 2000 ở London. Một đám người tụ tập lại, đốt lên đốm lửa rồi tán phét với nhau.

Họ không ngờ rằng sự xuất hiện của một vị khách không mời này quá mức đột ngột.

Một gã đàn ông vận bộ suit đen lịch lãm, cổ áo màu đỏ bằng vải phi bóng lộ ra, dáng người mảnh khảnh cao ráo nếu so với bọn họ thì thoạt nhìn hơi gầy. Gã có mái tóc màu đỏ hun vô cùng thu hút, dù là ban đêm nhưng gã vẫn đeo kính râm.

"Thằng quỷ nào đây?" Một tên trong số đó lên tiếng, tay cầm một vật nhọn chĩa về phía gã.

Gã cười, tháo xuống cái kính râm để lộ ra đôi mắt rắn màu vàng hổ phách: "Ây chà! Ngươi thông minh đấy, ta chính là ác quỷ."

Bọn họ có vẻ không tin liền cười phá lên.

"Thôi nào! Đừng đùa với bọn tao. Này, cặp lens đó mua ở đâu vậy? Trông đẹp lắm."

"Ta không nghĩ chuyện này có gì buồn cười đâu, các ngươi trốn trong cái nhà thờ bẩn thỉu này mà không có tí sùng đạo nào cả."

Gã tặc lưỡi, đôi chân thon dài sải bước đi vòng quanh bọn thiếu niên choai choai. Đứa nào cũng vẻ mặt bặm trợn, tay cầm gậy bóng chày và xà beng.

Một đứa trong số đó có vẻ lo lắng kéo đứa kế bên nói: "Có khi nào gã là cớm không? Chuyện ban nãy chúng ta làm..."

Gã bất ngờ chen ngang: "Các ngươi đã làm gì tội lỗi à? Giết người? Cướp của? Hay là cả hai?"

"Chết tiệt! Xử lão ngay." Thằng thủ lĩnh với mái tóc nhuộm màu xanh dạ quang ném que lửa về phía gã.

"Giết người cướp của, tội không nhẹ đâu."

Gã xẹt một cái liền né được, lập tức bọn chúng nháo nhào tấn công, gã đàn ông giống như có sức mạnh siêu nhiên di chuyển tức tốc từ chỗ này sang chỗ khác.

Được một lúc thì gã cảm thấy nhàm chán, gã dừng lại cách chúng chừng hai ba mét.

"Có lẽ tội lỗi của các ngươi không chỉ dừng ở đây. Trong quá khứ và cả tương lai, các ngươi đều là một lũ rác rưởi, vậy nên... Tạm biệt nhé!"

Tách!

Tiếng búng tay vang lên, mọi thứ chìm vào tĩnh mịch, lũ thiếu niên kia đã trở thành một đống tro tàn dưới ánh lửa bập bùng.

Vài giây sau, giọng nói quen thuộc mang theo chút thái độ trách móc đánh tới: "Crowley! Anh lại giết người."

"Bọn chúng đều là tội đồ mà, Aziraphale này, anh không nên khó tính như vậy."

Vị thiên thần với vẻ ngoài ôn hòa, thân hình có chút mũm mĩm nhưng rất rất đáng yêu. Ít nhất là gã ác quỷ nghĩ thế.

Crowly lả lướt đi đến cạnh vị thiên thần đang ngồi đọc kinh thánh cho những kẻ bị biến thành tro, gã thích thú chống cằm nhìn đến hàng lông mi đang run run đó. Gã không muốn để yên cho thiên thần, gã đưa ngón tay thon dài lên khều khều rồi cười đùa.

"Nếu tôi không quen anh từ trước, tôi còn tưởng anh là một bà thím nào đấy. Lông mi vừa dày vừa cong lắm luôn."

Thiên thần mở đôi mắt màu xanh như dòng chảy của đại dương, con ngươi như những vì sao lấp lánh chớp động nhìn gã. Trong vài giây này, gã đã bị thiên thần làm cho đắm chìm rồi.

Thiên thần nói: "Tôi là bà thím thì anh là một ông già gầy nhom."

Ác quỷ cười: "Ừ! Chúng ta là một cặp già nua hơn sáu nghìn năm tuổi."

Một cặp! Thiên thần có chút suy tư bởi lời nói mà ác quỷ thốt ra. Chúng ta là một cặp sao? Có thể ư?

"Anh là ác quỳ, còn tôi là thiên thần..." Aziraphale có chút rầu rĩ nói.

Crowley nhún hai bả vai, vẻ mặt vờ như chẳng có chuyện gì to tát: "Thì sao?"

"Đó là một dãy phân cách..."

"Chúng ta có thể bước qua mà."

"Nhưng dãy phân cách này cao chọc trời."

Crowly bật cười, gã ác quỷ đứng dậy tiến đến sát gần thiên thần, đôi cánh đen quyền lực xoạc dài ra, to đến mức có thể ôm trọn thiên thần.

"Tôi có cánh, bay qua là được."

Thiên thần đã đỏ ửng hai bên má, đây có được xem là lời tỏ tình ẩn ý không? Miệng nói điều đó là không thể nhưng trong lòng của thiên thần lại không nghĩ thế, thiên thần đã có khao khát của riêng bản thân mình. Crowley!

Ác quỷ nhếch môi cúi xuống, hai gương mặt gần sát nhau chỉ cách vài mi li mét.

"Sao? Em có chấp nhận không?"

"Tôi... Không biết gì hết đâu nha." Thiên thần thẹn đến mức chỉ dám né tránh ánh mắt màu vàng hổ phách đang lom lom nhìn mình.

Ác quỷ cảm thấy biểu hiện này của thiên thần là hết sức buồn cười, nhưng không kém phần đáng yêu và gợi đòn.

"Tôi sẽ nói thẳng, tôi muốn làm tình với anh, được chứ thiên thần?"

Crowley nâng cằm của thiên thần lên, ép thiên thần phải đối mặt với cảm xúc thật của mình, cũng như dục vọng đang cháy bỏng trong ác quỷ.

Đôi mắt mãng xà đó, thật là đẹp... Thật là mê hoặc, đó giống như là một liều thuốc kích thích thiên thần phải trở nên rộn ràng hơn.

Gương mặt của ác quỷ chưa bao giờ tỏa sáng như thế cả...

"Ưm..."

Đôi môi của thiên thần chẳng hiểu vì sao lại bị ác quỷ cắn mút một cách bất thình lình. Chiếc lưỡi chẻ đôi của ác quỷ như sợi mắt xích, quấn lấy rồi liếm láp tất cả mọi thứ trong khoang miệng của thiên thần. Đến cái mức mà nước bọt của thiên thần đang không ngừng chảy ra khe hở.

Từng cây răng, chiếc lưỡi, rồi đến cả cuốn họng, ác quỷ gần như đã chiếm toàn bộ mọi thứ.

"Cr... Crowley! Dừng một chút đi..."

"Sao vậy?"

"Tôi choáng..."

Aziraphale gần như muốn ngã gục vào lồng ngực của ác quỷ. Trận cưỡng hôn vừa rồi kéo dài tận gần mười lăm phút, thiên thần cũng cần phải thở chứ.

Crowley mỉm cười, bất ngờ bế bổng thiên thần bay lên cao, xuyên qua nóc nhà thờ cũ kỹ.

Dưới nền trời đen kịt và đầy sao sáng, ánh trăng cũng đang hờ hững soi rọi bóng dáng của ác quỷ.

Sải cánh của gã giang rộng, bay vun vút qua những đám mây.

"Đi đâu vậy?" Thiên thần an ổn vùi đầu vào ngực gã, nhỏ giọng hỏi.

"Nhà tôi."

"Hở?"

"Hay là đến hiệu sách của anh đi, tôi rất thích nơi đó thiên thần à." Ác quỷ lại nảy ra một suy nghĩ khác, lần này lí trí gần như đi liền với cảm tính của gã.

"Sao cũng được, miễn là có pate pháp để ăn."

"Tất nhiên, còn có hầm rượu kế bên, tôi đã xây nó đấy."

"Rượu á! Của hãng nào thế?" Thiên thần vô cùng hào hứng, bởi việc mà anh thích nhất chính là cùng ngồi ăn với Crowley, nhâm nhi từng giọt rượu thơm nồng.

"Macallan 1962."

Crowley cũng tỏ ra thích thú, đấy là chai rượu đắt đỏ mà gã lấy được từ một buổi đấu giá từ thiện tại Thụy Điển, một nhà tỷ phú người Hàn nào đó đã bỏ ra 76 nghìn đô, ấy vậy mà đêm hôm khuya khoắc ác quỷ đã lén tráo rượu.

Thiên thần nắm thóp được suy nghĩ xấu xa của gã, anh đập mạnh lên vai gã: "Anh lại làm gì với chai rượu đó?"

"Ừm... Trao đổi thôi mà."

"Vậy anh để lại cái gì?"

"Bên ngưỡng cửa vĩnh hằng."

"Hả? Đó chẳng phải là tranh của Vincent hay sao?"

"Ừ đúng rồi, nó đáng giá hơn 76000 đô nhiều, nhưng bức tranh đó không phải gu của tôi."

Thiên thần thở dài: "Anh tiêu phí ghê."

"Cho thiên thần của tôi thì không phí chút nào."

"Ừm..."Thiên thần lại thấy xấu hổ, nhưng lại được hạnh phúc và ấm áp bao trùm.

Lúc lâu sau, thiên thần nói: "Tôi đồng ý."

"Đồng ý?"

"Ừ."

"Là anh nói đó nha, thêm sáu nghìn năm trôi qua nữa cũng đừng có nuốt lời, nếu không anh sẽ thành ác quỷ."

"Còn anh?"

"Thành thiên thần... Của ác quỷ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net