Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lôi Hạo Nhiên xoay người Lâm Tiểu Thiên lại, một tay nâng cằm y lên "Tiểu Thiên, ta thật sự rất thích ngươi." y còn chưa kịp phản ứng gì thì môi và đầu lưỡi hắn đã xâm nhập vào miệng Lâm Tiểu Thiên, cạy mở hàm răng trắng tinh, lúc mạnh lúc nhẹ trêu đùa y.

Lâm Tiểu Thiên bị động vươn đầu lưỡi đáp lại hắn, hai tay đang xuôi bên người cũng gắt gao siết chặt vạt áo trước ngực hắn. Được Lâm Tiểu Thiên nhiệt tình đáp trả, Lôi Hạo Nhiên như bị tiêm chất kích thích.

Không biết qua bao lâu, khi hai người sắp không còn thở được, mới chậm rãi tách ra.

Lâm Tiểu Thiên mở to mắt, vì cảm xúc mãnh liệt mà đôi mắt to tròn của y ngấn nước nhìn Lôi Hạo Nhiên, từ trong mắt đối phương, họ có thể thấy được tình ý và chân thành của nhau.

"Bảo ... bảo chủ, tôi thật sự không hiểu." Lâm Tiểu Thiên phức tạp nói.

"Không hiểu gì?"

"Không hiểu vì sao người lại thích tôi. Nói về thông minh, tôi không bằng Vân đại phu, nói về võ công, tôi không biết gì hết, nói về diện mạo, tôi thật sự rất bình thường, văn không được, mà võ cũng không xong, nhiều lắm là chỉ có thể chữa bệnh cho động vật nhỏ, sao người ... người sao lại thích tôi?"

"Tiểu Thiên, ngươi quá xem thường bản thân rồi, ngươi có điểm tốt của ngươi, không cần so sánh với người khác, trong lòng ta, ngươi là tốt nhất, vì sao ta lại thích ngươi, sau này ta sẽ nói ngươi biết." Lôi Hạo Nhiên cầm hai tay của Lâm Tiểu Thiên, hôn hai cái vào hai lòng bàn tay.

"Bảo chủ, đêm qua, sau khi người hôn tôi, tôi đã nghĩ rất nhiều, sau khi nghĩ thông suốt, tôi mới phát hiện tôi cũng rất thích người." Lâm Tiểu Thiên nhìn Lôi Hạo Nhiên, nghiêm túc nói "Cho nên, người đừng gạt tôi, nếu người không thích tôi thật lòng thì bây giờ nên nói sự thật với tôi, nếu sau này mới nói, tôi nghĩ tôi sẽ đau lòng lắm."

"Đồ ngốc." Lôi Hạo Nhiên đánh nhẹ vào mông Lâm Tiểu Thiên "Ngươi nhìn ta giống người đùa giỡn tình cảm sao? Tuy bây giờ rất nhiều người nuôi nam sủng, nhưng ta không xem ngươi là nam sủng. Hơn nữa, tính tình của ta, ngươi còn không rõ sao? Ta thật lòng xem người là bạn đời duy nhất kiếp này, trong thời gian qua, ta nghĩ ngươi cũng cảm nhận được ta đang đề bạt ngươi, ta muốn rèn luyện ngươi thành người có thể đứng bên cạnh ta, ngươi hiểu không?"

Lâm Tiểu Thiên gật gật đầu.

"Vậy ngươi còn nghi ngờ tình cảm của ta không?"

Lôi Hạo Nhiên hài lòng nhìn Lâm Tiểu Thiên gật đầu "Ta biết ta chỉ nói miệng không bằng chứng, sau này ta sẽ dùng hành động để ngươi thấy chân thành của ta, ta muốn ngươi biết, yêu Lôi Hạo Nhiên ta là quyết định đúng đắn nhất đời này của ngươi." Lôi Hạo Nhiên bá đạo tuyên bố.

Nghe được tuyên ngôn bá đạo này của hắn, Lâm Tiểu Thiên không nhịn được cười mà nói "Bảo chủ ..."

"Tiểu Thiên, chúng ta gần gũi như vậy rồi, ngươi còn gọi ta là bảo chủ? Lúc chỉ có hai chúng ta, ngươi gọi tên ta có được không?"

"Hạo ... Hạo ... Nhiên ..."

"Tốt, gọi vài lần sẽ quen thôi."

"Hạo Nhiên, ta nói điều này ngươi đừng có giận." đợi Lôi Hạo Nhiên cho phép, Lâm Tiểu Thiên mới nói "Có đôi khi ta thấy ngươi rất giống con mèo Đốm Đen mà ta nuôi trước kia, ha ha ..." nói đến đó, y không nhịn được mà cười thành tiếng.

Kỳ lạ là Lôi Hạo Nhiên không hề tức giận, chỉ say mê nhìn Lâm Tiểu Thiên vui vẻ cười "Tiểu Thiên, ngươi biết không? Có đôi khi ta tự hỏi lúm đồng tiền xuất hiện khi ngươi cười có phải giấu rượu trong đó không, nếu không sao mỗi lần ta nhìn ngươi cười đều bị nó mê hoặc?"

Nghe xong lời của hắn, Lâm Tiểu Thiên càng cười vui vẻ, hóa ra tìm được người mình yêu lại hạnh phúc như vậy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net