ngẫu hứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ngẫu hứng (1)_
author: Mộ Dung Du Diệp
beta: Hồng Nguyệt
couple: Song Mai Manh
summary: Song Mai từng nghe rất nhiều lần câu hỏi về việc vì sao nguyện ý đi theo Tiết Mông và hai người nhớ rõ nhất 4 lần Tiết Mông hỏi và 2 lần thì không. Câu chiệng zề nìm tin zà pín đổi tình iu của ba chíp chíp
note: OOC, OOC, OOC
1. Lần thứ nhất.
Đỉnh núi Côn Luân quanh năm được bao bởi tuyết, không có mùa hè nóng nực, không có mùa thu gió heo may, cũng chẳng có mùa xuân trăm hoa nở rộ, chỉ có mùa đông với những màn tuyết trắng xóa chẳng thể xua tan. Giữa cơn gió của xứ lạnh này, một thiếu niên đang ôm bầu rượu cay nồng gục xuống, nhìn thật cô độc giữa nền trời chiếu đất bao la, chẳng có ai ở đó với hắn, chẳng có ai cười nói với hắn, chỉ có hắn và bầu rượu. Bờ vai của người thiếu niên run lên từng đợt, hắn hiện đã chìm trong men say, chẳng còn biết thế gian là chi, hiện thực là gì, hắn phiêu dạt trong miền ký ức từ thuở xa xưa, miệng vẫn lầm bầm gọi cha, gọi mẹ, gọi sư tôn, gọi biểu ca, rồi lại gọi bằng hữu.
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, chúng xuôi theo mái tóc đen dài như suối được cột qua loa bằng dải lụa xanh, rơi lên hàng mi dài cong cong che đi đôi mắt đen đã chẳng còn ánh sáng, rơi lên đôi vai gầy run run, rơi lên đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh của kẻ say. Bẵng một lúc - chẳng biết bao lâu, bỗng có tiếng leng keng của chuông bạc tiến lại gần hắn. Trên đầu hắn xuất hiện một tán dù đỏ tươi che đi hạt ngọc buốt giá đang không ngừng sà xuống, nơi bờ vai đã chẳng còn thẳng như khi xưa cũng được khoác một chiếc áo lông to sụ phảng phất hương mai. Hắn cuộn mình sâu hơn vào chiếc áo đó, như thể đó là tia ấm còn sót lại giữa thế gian lạnh lẽo này.
Chẳng ai nói gì. Không khí cứ như ngưng đọng lại, trầm mặc đến phát sợ, chỉ có tiếng gió thổi như rít gào, cùng tiếng lá cây xào xạc trên cành. Không rõ sau bao lâu, Tiết Mông chợt hỏi:
- Vì sao hai ngươi lại giúp ta? Vì sao Đạp Tuyết Cung cưu mang ta?
Mai Hàn Tuyết đứng yên, bàn tay cầm dù của y lại siết chặt thêm, khớp tay trắng bệch cùng những mạch máu xanh ẩn dưới làn da trắng sứ hơi nổi lên. Y lặng im không đáp. Mai Hàm Tuyết thì khác, y quỳ xuống bên nền tuyết trắng, bàn tay thon dài chạm vào suối tóc đen, khẽ vuốt. Y trả lời:
- Ta từng kể với ngươi rồi mà nhỉ, bọn ta nợ cha mẹ ngươi ân tình, chưa thể báo đáp ân công người đã đi xa, nay nguyện giúp đỡ con trai người trả lại ân tình năm xưa.
Y hơi ngừng lại, rồi khẽ bật cười, tiếng cười trong trẻo ngân lên trong bầu không khí ảm đạm như tiếng chuông xua bớt mây mù. Mai Hàm Tuyết ghé sát vào tai Tiết Mông, nói nhỏ:
- Và vì ngươi rất cay đó~

Tiết Mông cảm nhận hơi nóng phả vào tai mang lại cảm giác hơi nhồn nhột, vùng tai đỏ lên không biết vì rượu hay vì xấu hổ, khẽ lầm bầm hai tiếng "cảm ơn".

2. Lần thứ hai.

Thời không sinh tử môn đã khép, toàn bộ tu chân giới thoát kiếp nạn lớn, ai nấy đều vui mừng. Tất nhiên trong đó vẫn có những người đau khổ vì người thân, bằng hữu của họ đã bỏ mạng lại tại chốn hồng trần đã sụp đổ kia, nhưng hiện tại ai ai đều thở phào nhẹ nhõm vì họ vẫn đứng đây, họ vẫn sống, và giờ đây họ sẽ xây dựng lại tu chân giới.
Bên bìa rừng, mọi người đã tản đi gần hết, Tiết Mông ngồi dựa vào gốc cây lớn, khuôn mặt thanh tú nhuốm gió sương phong trần mệt mỏi, hắn chẳng còn sức làm bất cứ điều gì, hai bàn tay hắn buông thõng hai bên, Tuyết Hoàng của Khương Hi vứt chỏng trơ bên cạnh. Đôi mắt Tiết Mông nhìn về núi non sông nước của tu chân giới, nhìn về phía xa, nơi Nam Bình Sơn lấp ló sau lớp sương mù, nơi Sở Vãn Ninh tọa long bay về phương xa chẳng chịu nhìn lại. Mọi thứ xung quanh Tiết Mông dường như lắng đọng lại, như thế giới chỉ có một mình hắn cô độc. Rồi cũng chính Tiết Mông đã phá vỡ lớp vỏ yên tĩnh ấy, hắn nặng nhọc thở ra một hơi, đầu ngả vào thân cây, hỏi anh em Mai gia đang đứng bên cạnh:
- Vì sao nguyện ý theo ta, chờ ta, đi cùng ta?
Trận chiến lần này đã lấy đi của họ quá nhiều, từ người thân, bạn bè, từ niềm tin đến lẽ sống, đã có quá nhiều thứ xảy ra, dần bào mòn đi sự sống của tất cả mọi người. Không riêng gì Tiết Mông, vẻ cà lơ phất phơ bình thường trên khuôn mặt Mai Hàm Tuyết chẳng hiện diện, vẻ nghiêm nghị lạnh nhạt của Mai Hàn Tuyết cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn vẻ mệt mỏi vấn vương trên đầu mày, trên gò má, trên toàn bộ người họ. Mai Hàm Tuyết không nói gì, y khẽ ngâm nga một đoạn nhạc lạ tai nhưng êm đềm đến lạ, còn ca ca y, Mai Hàn Tuyết khẽ nói:
- Vì ân tình ... - y hơi ngập ngừng - cũng vì tình.
Ba chữ cuối nhẹ nhàng cuộn vào cũng làn gió mềm mại đang thổi phất qua chỗ ba người, Tiết Mông bỗng chốc nở một nụ cười, rồi nụ cười nhẹ cũng bay biến, hắn bật cười thành tiếng, tiếng cười sáo rỗng không mang chút cảm xúc hay tâm tư.
Chẳng ai nói gì nữa, chỉ còn làn gió nhẹ mơn man trên những tán cây xanh, chỉ còn những câu chuyện xưa đang theo dòng thời gian trôi đi. Sau hôm nay thôi, toàn bộ tu chân giới sẽ khoác lên mình chiếc áo mới, chuyển mình sang một trang sử mới. Trận chiến mới đây thôi sẽ chỉ còn lưu lại trong sử sách, truyền từ người này sang người kia, cố nhân rời đi cũng chỉ còn ngụ lại trong tâm trí của người ở lại, tất cả chỉ còn là quá khữ.

Lần thứ ba.
Tham Lang trưởng lão cầm bát canh giải rượu đứng trên hành lang dài mới được tu sửa của Tử Sinh Đỉnh. Ông nhìn tôn chủ mình say bí tỉ mặt đỏ lừ đang nghiêng nghiêng ngả ngả trên người hai vị sứ giả của Đạp Tuyết Cung, khẽ thở dài. Mai Hàn Tuyết và Mai Hàm Tuyết đang bận đối phó với con người say rượu đến trời trăng mây đất cũng chẳng biết họ Tiết tên Tử Minh, không để ý đến người vừa xuất hiện. Hàn Tuyết đưa tay đỡ người Tiết Mông đang dần trượt xuống, nhẹ nhàng bảo hắn:
- Tử Minh, cẩn thận.
Mai Hàn Tuyết giờ đây chẳng hề lạnh lùng xa cách, chỉ có sự dịu dàng ân cần khi đối đãi với Tiết Mông, đến cả giọng điệu cũng mềm mỏng hơn rất nhiều. Có lẽ trên đời, ngoài đối với sư phụ Minh Nguyệt Lâu ra, chỉ có một mình Tiết Mông được hưởng sự dịu dàng này của Mai Hàn Tuyết. Mai Hàm Tuyết ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho Tiết Mông, trên tay còn cầm ngoại bào dày nặng trịch của hắn, quay lại nói với Tham Lang trưởng lão đang đứng đối diện:
- Tham Lang trưởng lão đã vất vả rồi, ngài cứ đưa canh giải rượu cho ta, ta và ca ca sẽ đảm bảo Tử Minh hắn về phòng an toàn, uống canh rồi lên giường đi ngủ.
Ông lão mang danh Tham Lang trưởng lão của Tử Sinh Đỉnh đứng đó, bàn tay già nua cầm bát canh giải rượu đưa cho Mai Hàm Tuyết, ông đáp:
- Vậy phải phiền hai vị tiên quân lo cho tôn chủ chúng tôi rồi.
Ông hơi dừng lại rồi tiếp tục:
- Thứ lỗi ta già còn lắm chuyện nhưng ta có thể hỏi hai vị tiên quân cái này chứ?

Mai Hàm Tuyết gật nhẹ một cái, ý chỉ ông cứ hỏi. Tham Lang trưởng lão nhận được tín hiệu, không nhanh không chậm, nói:
- Tôn chủ của chúng ta, hắn còn trẻ, ngông cuồng, khinh suất, tính tình cũng chẳng tốt lắm, là Thiên Chi Kiêu Tử vang danh một thời, lại cũng thực ra là đứa trẻ đáng thương, tai họa ập đến quá nhanh, quá dồn dập, cướp đi của hắn quá nhiều...
Mai Hàn Tuyết nhìn vị trưởng lão, đôi mày y hơi cau lại, y ngắt lời Tham Lang trưởng lão
- Ngài muốn nói gì với bọn ta?
Tham Lang trưởng lão cũng nheo nheo đôi mắt, thở hắt ra một hơi, ông hỏi:
- Vì sao hai người nguyện ý đi cùng tôn chủ của bọn ta?
Mai Hàm Tuyết bật cười, điệu cười của hắn mang đến cho người nghe một sự thoải mái kỳ lạ, nhưng ẩn trong đó lại là một vài sự trào phúng, y đáp:
- Ta và ca ca không đi cùng tôn chủ của các vị, bọn ta đi cùng Tiết Tử Minh, chỉ Tiết Tử Minh thôi.- y hơi ngừng lại - Còn lý do ấy à...
Mai Hàn Tuyết xốc lại Tiết mông trên vai, cùng đệ đệ quay người lại dợm bước đi, trước khi đi, y chỉ ngoái đầu lại, nói:
- Vì ân tình, vì hắn và cũng vì bọn ta.
Nói rồi ba người hướng đến tư phòng Tiết Mông mà bước, để lại vị trưởng lão già nua nhìn theo. Câu trả lời của Mai Hàn Tuyết thật ngắn ngủi, nhưng cũng ẩn chứa nghìn ý nghĩa.
Vì ân tình - vì rằng Tiết Mông là con của ân công.
Vì hắn - bởi lẽ vì Tiết Tử Minh chính là Tiết Tử Minh, dù có trải qua bao nhiêu đau thương mất mát, dù kinh qua sóng gió bao nhiêu, hắn vẫn là hắn.
Vì bọn ta - Vì Mai Hàm Tuyết và Mai Hàn Tuyết yêu Tiết Mông, vì trong lòng hai người, mãi mãi có một thiên chi kiêu tử Tiết Tử Minh rực rỡ dương quang.
_tbc_
|6.1.2022|

k-kiểu tbc nhưng mà không biết nào continue nữa :D cái này là tôi lướt wall đào lại được mà không thấy trên này nên reup 🥹🙏 chủ yếu tôi cũng chạ biết hồi đó bản thân bú đá nào viết nữa huhu không tìm được file gốc tôi cũng không biết hồi đó định viết tiếp như nào huhu
thôi thì mong một ngày không xa con ả mộ dung du diệp sẽ nhớ ra nhó 🐙


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net